Phần 75
Ngày ấy khi bước vào lớp 11, lòng tôi có muôn vàn phấn khởi mà có mở tiệc đãi họ 3 ngày cũng không chia hết niềm vui. Với tôi, việc được học, được ở bên cô Phương là niềm vui lớn nhất trong suốt năm ấy, thêm nữa tôi là hạt giống của trường sẽ đại diện toàn huyện cùng 2 đứa hạng nhì đi thi Olympic Tỉnh. Và còn thêm một điều có vẻ hơi ngoài lề, điều mà tất cả những thằng con trai lớp tôi đều phấn khởi chứ không riêng gì tôi.
– Đệch, lớp Toán mình kì này chắc thành lớp của Hoa khôi luôn quá @@.. Gì mà.. Toàn gái đẹp không vậy???
– Những bông hoa nở muộn hả ta?! Tao nhớ tao địa dữ lắm đâu thấy con nào đâu, giờ tự nhiên…
– Cái con ngồi bàn 2 nó học lớp nào vậy mậy?? – Thằng Khải cười hí hí như ngựa.
– Là con nào??
– Nhỏ đeo mắt kính đó, tóc…
Cốc
– Anh cấm chú đụng đến ghệ của anh nghe chưa?! – Thằng Khôi lia mắt sát khí.
– Ể?? Là ghệ mày á?? Sao tao không biết??
– Nói làm gì, âm thầm mà cua, hê hê.
– Mà công nhận lớp mình hồi đó toàn Chung Vô Diệm, có con Hạnh coi được được, mà giờ…
Cốc
– Sao mày cú tao?? Tụi bây lập hội cú đầu hả?! – Thằng Khải ôm đầu mếu máo.
– Biến lên trên, lời nói của mày không có giá trị ở đây – Thằng Cẩn sùng máu tính cú thêm phát nữa thì cu kia mới lặng thinh mà bò về chỗ ngồi.
Tất nhiên hội 3 thằng chúng tôi khi đã đuổi thằng Khải vẫn ngồi đó dòm gái tiếp. Công nhận cái thằng nó nói đúng, không biết mấy đàn anh đi trước thế nào chứ gái Toán năm nay đẹp phết ạ, chắc chúng nó rủ nhau dậy thì muộn, hay là dậy thì đợt 2 vậy ta??
Ngồi vài phút nữa thì cô Phương nhà tôi bất chợt bước vào thì 3 đứa mới ngớ ra là hôm nay sinh hoạt đầu năm nên làm gì có tiếng chuông. Thế là thằng Khôi đành ngậm ngùi chào từ biệt anh em chiến hữu, đi ngang thì cười với nhỏ Quỳnh đang đứng ở đầu bàn 2, tiếp tục cúi chào cô giáo rồi mới xách mông về cái lớp Hoá của nó.
Những tưởng đã qua công cuộc “chào hỏi” thì theo thói quen tôi cùng thằng Cẩn đều dòm ra ngoài cửa sổ và thấy nó chào… Cô Yến một lần nữa.
Ôi đệch!
Vậy là sao?! Cô Yến cũng.. Ối dzời ơi, 99% là chủ nhiệm lớp Lý rồi. Sao mà đi đâu cũng gặp vậy chứ!!!!
– Cẩn! Nguyên!
– Hử?? Gì?
-… !
“Ôi đệch” lần 2!
Do mãi nhìn ra ngoài cửa sổ nên cả lớp được ngồi lúc nào 2 thằng cũng ếu biết. Rồi lời nói quen thuộc của bà bác nhà tôi cất lên, và theo phản xạ vô điều kiện vì quá quen với giọng điệu này nên tôi đã lỡ thốt ra những ngôn từ.. Ừm.. Các bác cũng biết rồi đó!
Tất nhiên không hẹn mà gặp tôi lại là tâm điểm của 40 cặp mắt tròn xoe, tuy số lượng mắt ít hơn đầu năm lớp 10 nhưng cũng khiến tôi muốn biến thành chuột chũi ngay lập tức.
Im lặng – Cụp đuôi – Ngồi xuống theo dấu hiệu cùng ánh mắt không mấy tình thương mến thương gì của bà cô. Đời tôi đến đây là chấm hết.
Nhưng vừa thở dài thảm sầu phát thì lại đơ ra vì nhận ra hôm nay bà bác nhà tôi diện áo sơ mi lụa màu cam ôm sát eo thon, cùng với quần Jean cũng thuộc loại bó sát tôn lên cái dáng dong dỏng cao, tính ra cô cũng cao m65 nên… Dòm chỉ biết tặc lưỡi.
– Bữa nay cô Phương đẹp quá mậy?
– Giờ mày mới biết á, giờ có đủ mặt anh tài rồi, so sánh thử coi, cô với con nhỏ nhà thằng Khôi ai hơn? – Tôi vênh mặt.
Tất nhiên suốt những tháng ngày đó tôi phải chứng kiến biết bao sóng gió bão táp phong ba của những cặp đôi tiên định hay đũa lệch đủ loại. Những điều ấy đã làm nên một lớp Toán mang nhiều màu sắc mà bất cứ đứa nào trong lớp tôi khi nhớ lại thời học sinh, chắc hẳn cũng sẽ nhớ lại cái năm này đầu tiên thôi.
Còn với bản thân tôi? Ôi thôi vòi rồng lốc xoáy, lũ lụt hạn hán đều kinh qua nhưng không có cái nào nó khủng khiếp như cái lớp 11 đó. Cái này là nói thiệt lòng thiệt dạ.
…
Hôm nay tôi vô tình đọc được status của một ông thầy chuyên ngành với đại ý như sau: Cuộc đời của mỗi người là một ly cafe đen, nó có đầy đủ vị đắng và ngọt tuỳ người uống cảm nhận. Và chúng ta đều có những cảm nhận riêng về cuộc đời của mình, đó là thứ người ngoài nhìn vào không thấy được, vì nhìn vào cuộc đời ai cũng toàn một màu đen thui.
Tôi không biết sẽ có bao nhiêu người có cảm nhận giống tôi khi đọc những dòng này, ừ thì cuộc đời tôi là một chuỗi ngày đầy màu sắc cũng có, đầy đen tối cũng có. Nhưng rốt cuộc ta cũng phải nếm từng vị, từng vị và đã vượt qua tất cả. Hãy cảm với những gì đã xảy ra, và hãy luôn vũng chãi với những gì sắp đối mặt.
Ngày ấy, lớp 11, tôi không hề có khái niệm đó. Tôi suy nghĩ rất đơn giản: Ông trời cho tôi nhiều thứ, thì tôi nhất quyết phải trân trọng. Thế nếu một ngày đẹp trời nào đó, ổng lấy đi của tôi từng thứ?! Tôi sẽ phải làm gì?
À mà thôi, chuyện gì đến sẽ đến, tôi quay về lớp Toán 5 năm trước để ngồi vễnh tai lên nghe cô phổ biến về kế hoạch toàn năm đây.
Đáng lẽ hôm đó tôi sẽ ngồi dòm cô giáo cho đến khi nào bả ngại bả đỏ mặt mà quay qua bên kia thôi. Nhưng bi kịch thay…
– Nguyên đứng lên xuống bàn cuối ngồi?! Cao vậy mà giành ngồi bàn 5 là sao?
-… ! – Lặng lẽ ôm cặp xuống thôi, ở đây bả là vua rồi.
Để cặp ngồi xuống cái ổ quen thuộc, tôi bắt đầu ngó nghiêng địa những bé xinh tươi trong lớp. Ngoài nhỏ Hạnh với nhỏ Quỳnh thì trong lớp có đến hơn nửa quân số bạn gái đều là nhan sắc có hạng.
Nhỏ ngồi bàn 4 dãy bên kia dòm trắng bóc luôn nè, mà kẹp tóc dòm hơi già, kẹp tóc thì phải là cô Phương hay cô Yến nhìn mới thích cơ.
Nhỏ ngồi phía trong bàn 2 dãy tôi cũng cute quá nè, hình như có răng khểnh bây ơi. Mặt mũi cũng sáng nữa, thế quái nào cười duyên thế không biết.
Rồi con nhỏ ngồi bàn 6 dưới này cũng đẹp đẹp, dòm đôi mắt khá lạnh nhưng cái mũi nhỏ cao ghê, hình như có gò má cao nữa. Ôi dzời, thằng nào quen nhỏ này tha hồ mà bị dắt mũi nhé con.
Nhưng mà đứa có thể tương đương sắc đẹp của nhỏ Quỳnh là bé ngồi bàn đầu, dòm xinh xinh nhỏ nhỏ nhưng đôi mắt rất có thần, lại thấy có vẻ hơi bị nhí nhảnh.
Vừa tính hí hửng địa tiếp thì bắt gặp ngay ánh mắt bà Phương, thôi, làm bạn trai ngoan cuối xuống bắt kiến hay gián chơi mới được.
– Ê Cẩn.. !!
-… !
– ????
Mợ ơi, dòm lên thì ối dzồi ôi, chị Trâm ngồi ngay chỗ thằng Cẩn ngày nào, còn thằng ôn đó đã bị chuyển lên bàn 6, ngồi bên trong nữa mới đau.
– Sao, bạn cũ lâu ngày không chào à??
– Văn vẻ, nghĩ sao tui phải chào bà?? – Tôi nheo mắt.
“Chị Đại” vừa tính há mỏ ra thì ở bên trên cô Phương nhà tôi đã vỗ vỗ 2 tay gây sự chú ý cho cả lớp ngay khi vừa xếp chỗ xong.
– Cô xin giới thiệu qua cô là Đặng Mai Phương, sẽ là giáo viên phụ trách lớp trong năm. Cô mong lớp ta sẽ là một tập thể luôn đoàn kết và giúp đỡ nhau trong học tập nhé! – Bả kết thúc phần giới thiệu trên bằng một nụ cười thật tươi khiến cho 24 thằng đực còn lại đều say mê ngắm nhìn. Chứ gì nữa, người yêu anh mà các chú!
Tiếp theo đó là màn bầu ban cán sự. Nói chung tôi chẳng có ham hố gì mấy cái chức tước vớ vẩn, ôm vào chỉ tổ hại thân. Nhưng sở dĩ năm lớp 10 chịu làm Sao đỏ là do sẽ không bao giờ bị dò bài, chỉ có trường hợp bị mấy thầy cô kêu lên bất tử thì âu cũng do số phận rồi.
Nói chung không phải lo, năm nay bà Phương chủ nhiệm thì ôm chức đó tiếp, tôi bèn nháy mắt ra hiệu, ếu biết là bả có dò ra được cái hàm ý của tôi hay không.
– Giờ chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp nhé. Có bạn nào xung phong hay có ai đề cử bạn nào không?? – Cô nhìn bao quát lớp.
Thế là cái màn xì xồ xì xào quen thuộc lại nổi lên, chẳng biết chúng nói quái gì nhưng nghe mệt tai thật.
– Vậy là không có ai xung phong sao? Vậy cô sẽ đề cử nhé. Ừm… Bạn Diễm Quỳnh năm rồi làm Phó học tập nhỉ, năm nay tiếp tục nhé?
Thật ra nếu là tôi, với cái lời mời đầy chất mị lực cũng như rào trước đón sau đó thì chả thể nào từ chối. Ừ thì nhỏ là “xếp xòng” lớp tôi rồi mà.
Vậy là 1 em Phó học tập.
– Về bí thư chắc hẳn là Trâm nhỉ? – Họ làm trong Đoàn, hiển nhiên hiểu nhau.
Xong luôn 2 bé quyền lực đầy mình.
– Còn lớp trưởng? Bạn Hoàng Nguyên có thể đảm nhận vị trí này không??
Lời nói vừa thốt ra, cả lũ lớp 10 cũ quay lại nhìn tôi há mồm, lũ còn lại thì ngơ ngác chả biết thằng Nguyên là thằng nào nhưng thấy một số đứa nhìn tôi cũng nhìn theo..
– Dạ?? Lớp Trưởng á?? – Tôi đứng dậy dòm bả, giờ hết ngậm miệng lại được luôn rồi.
– Ừ, có vấn đề gì không?
Ôi thôi nhìn cái bộ vừa cười vừa hỏi làm tôi muốn phát rồ!!!!
– Nhưng, nhưng em… Em..
– Em sao?!
– Em nghĩ là mình không.. Làm được!!
– Tại sao?! – Nhây nhây rồi đó nha.
– Dạ em.. Em là con trai mà cô.
Cho đến bây giờ ngồi viết lại tôi vẫn ếu hiểu sao hồi đó mình ngớ ngẩn đến mức đó, nghĩ sao lại là lí do giới tính cơ chứ. Chuối quá thể mà!
– Còn lí do gì khác không? – Cô giáo nín cười tằng hắng nhắc nhở cả lớp im lặng. Đó! Thề là tối nay về bả sẽ trêu tôi cho mà coi.
– Thì.. Tại vì em.. Em không có năng lực lãnh đạo!!
– Sao biết là không? Em cứ đảm nhiệm một thời gian, đã có Quỳnh với Trâm hỗ trợ rồi.
– Nhưng…
– Bao nhiêu bạn đồng ý bạn Nguyên sẽ làm lớp trưởng – Bà bác nhà tôi chơi chiêu này quá hiểm.
Vậy là trong lớp 10 cũ thì chúng nó chẳng có lí do gì mà không giơ tay, còn khoái trá hả hê nữa kìa, số còn lại thì a dua. Hầu như cả lớp đứa nào cũng góp phần đẩy tôi đến cái chức lớp trưởng quái gở.
Lạy chúa, tôi vẫn còn nhớ y nguyên cái khuôn mặt ngây thơ vô số tội của bả trong lúc đó, chắc đang cười thầm trong bụng đây mà. Tôi là tôi rất cay đấy nhé!!! Nhưng mà.. Giờ không nhận là với tính bả sẽ không chịu tha đâu. Thôi thì..
– Dạ!
– Ừm! Tiếp theo sẽ là Phó Văn Thể Mỹ..
Bả cứ làm quái gì kệ bả, tôi ứ quan tâm nữa. Ngồi phịch xuống ghế tôi thấy mình sao mà nhọ quá thể, hôm nay ra đường không coi ngày? Không có chuyện đó, tôi nghĩ bả đã ngấm ngầm về chuyện này lâu rồi. Dzời ạ, sao tự nhiên lại đi khoe làm lớp trưởng chi vậy trời.
…
Tuy bực thì có bực vì bị bà bác bả gài, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cái chức lớp trưởng đáp ứng đầy đủ những yêu cầu mà tôi mong muốn:
Thứ nhất: không bị kiểm tra bài.
Thứ hai: không phải đi trực Sao đỏ ở lớp khác theo ca, đỡ quan sát người ta, đỡ luôn việc cắn rứt lương tâm vì nếu ghi không sát thì cũng thấy không yên mà ghi sát lại bị chúng chửi.
Thứ ba: Oai phết, đường đường là lớp trưởng lớp Toán, có chuyện gì cứ mang hét một tiếng là chúng nó nghe răm rắp.
Nhưng chuyện tôi không lường trước được có mà hàng núi hàng núi. Giây phút ấy tôi chỉ đang rất hài lòng với những gì mình đang có nên không cự cãi hay hó hé gì với cô Phương sau ngày ấy.
Cuộc sống cứ tiếp diễn với những ngày đi chơi về miền Tây sông nước của gia đình tôi. Cứ mỗi đợt lễ 2/9 thì chắc chắn ba mẹ sẽ lên lịch rồi chuẩn bị các thứ, 2 anh em tôi chỉ việc xách mông lên và tận hưởng kì đi chơi trước khi vào trận chiến một năm ròng.
Tôi còn nhớ chuyến đi đó đã qua rất nhiều tỉnh, nào là Hậu Giang vì phải ghé thăm một người bạn học của mẹ, rồi qua Đồng Tháp đi Tràm Chim với đủ loại chim cò các thứ, dòm mà phát mê. Nhớ lúc ngồi trên tàu mà chốc chốc lũ Sếu cứ từ trong các bụi cỏ bay thẳng lên trời. Cầm máy chụp hình mà lia máy ứ kịp. Hic!
Rồi cuối cùng là đi đường Bến Tre về, đi qua cồn Phụng, là một trong 4 cù lao hợp thành tỉnh Bến Tre: Gia đình tôi ngồi ghe đi qua những kênh nhỏ được đào chằng chịt khắp nơi. Cứ lâu lâu ba lại chỉ này chỉ nọ cho 2 anh em xong giải thích. Chèo đã cũng đến nơi sản xuất kẹo dừa được cho là nổi tiếng nhất vùng. Tầm 10 phút sau lại đến chỗ uống mật ong, ở chỗ đó đánh dấu sự thờ ơ, vờ như không thì thấy của 2 cha con nhà tôi khi thấy nhóc Kha ôm con trăn to đùng mà chụp ảnh. Chả hiểu sao tôi giống ba cái gì không giống, toàn là được truyền cho mấy cái nhảm nhí vớ vẩn gì đâu không, sợ rắn điên hồn là một ví vụ điển hình nhất.
Xong! Kết thúc 4 ngày du ngoạn khi vừa về đến nhà tôi tót ngay vào nhà 2 bà giáo tên Phương và Yến để cho 2 hộp kẹo dừa mà tôi tự tay chọn và nhờ vào sự tài trợ kinh phí từ mẹ.
Vậy là không còn gì phải suy nghĩ nữa. Năm học mới à, chào ngươi!