Phần 82
Chiều 18/10 năm ấy, đúng theo kế hoạch, tôi đặt chân vào nhà lúc 5h chiều và chạy lên soạn đồ tắm ngay.
– Ủa? Đi đâu vậy Nguyên??
– Dạ… !!… ???
Vừa bước xuống giữa cầu thang đã thấy ba tôi ngồi cùng bác Khiêm và bác Danh. Bác Khiêm là đàn anh còn bác Danh là bạn thân chí cốt, 3 người rất quý nhau và xem nhau còn hơn anh em ruột từ xưa đến giờ. Mà sao tự dưng hôm nay 2 bác đến chơi vậy trời.
– Dạ bác Khiêm, dạ bác Danh! – Tôi kính cẩn cúi đầu chào.
– Ừ, lại đây Nguyên. – Bác Danh gọi rồi bá vai tiếp lời khi tôi đến ngồi cạnh: – Bác nghe ba con nói con đậu Toán vòng Tỉnh rồi phải không?? Cái thằng im im mà học giỏi bây. Giỏi!!
Chỉ biết cười xoà với lời khen của bác, tôi gãi gãi đầu ra vẻ hơi ngượng vì nãy giờ bác Khiêm cứ nhìn suốt ra vẻ hài lòng lắm.
– Nguyên, con được xài điện thoài chưa vậy? – Bác Khiêm từ tốn nói.
– Dạ?? – Đơ cmn luôn.
– Hê, coi mặt mày là biết chưa có rồi. Đây, bác cho con. – Vừa nói bác Khiêm chìa cái hộp màu trắng ra – Cái này là anh Phước của mày dạo này đang mua bán mấy cái iphone gì đó, bác lấy đi một cái. Hê. Cho mày làm quà.
– Dạ…
– Coi, lấy đi, bác cho mà!! Đừng có sợ mẹ con, có gì bác bảo kê.. Khà khà..
– Dạ.. Dạ con cảm ơn bác – Tay vừa cầm điện thoại tôi vừa nhìn ba thì thấy ông cũng đang cười, ok, an tâm rồi. Tự dưng được cái lộc ngon, ôi, tôi chết vì sướng mất thôi.
Ngồi nghe 3 người lớn nói vài câu nữa thì tôi ôm cái điện thoại xuống bếp để “trình” mẹ, dù đã có bác Khiêm bảo kê nhưng bố thằng nào dám không show ra cho mẫu hậu chứ.
– Bác Khiêm cho hả?? Thiệt tình, lần trước cho cái máy nghe nhạc gì rồi…
– Dạ, hê, mẹ cho con xài nhé!
– Tính sau, giờ lo phụ mẹ bắt nồi cơm hờ đi, rồi chạy đi mua 100 bánh tráng, nhà mình hết rồi.
– Ớ? 2 Bác nhậu với ba luôn hả mẹ??!!
– Chứ cái gì? Lẹ đi, rồi… Ủa sao mày mặc đồ đẹp vậy Nguyên.
– Tụi thằng Cẩn rủ con đi chơi mà mẹ – Tôi nói như mếu – Mẹ à, cho con đi chơi với tụi nó đi.
– Đi đâu giờ này nữa. Bác đến chơi mừng mày thi đậu mà bỏ đi đâu. Gọi điện nói tụi nó đi, đi với nhau thì không nay cũng mai.
– Thôi mà mẹ.. !!
– Thôi cái gì!? Bắt cơm lên rồi đi mua đồ, nhanh.. !!!!!!!
-… !
Vâng, trong cái may nó có cái cực xui. Trong suốt thời gian chuẩn bị, mẹ tôi luôn coi như không có sự hiện diện của cái mặt buồn như con chuồn chuồn đứt cánh của thằng con cả, cứ hết làm cái này đến cái kia rồi dọn lên mời các bác. Tất nhiên tôi cũng phải ngồi đó mặc dù bụng thì nóng như lửa đốt.
– Mày mà thi lên đậu vòng Khu vực thì kêu ba mày mua cái xe liền đi, lớn rồi mà chạy xe đạp gì.. – Vừa nói bác Khiêm vừa nhìn cái xe đạp cổ lỗ sỉ của tôi.
– Dạ..
– Mà sao nãy giờ ngồi không vậy? Làm ly đi chứ?
– Dạ?? Con.. Ít khi uống lắm bác.
– Bởi tao nói mẹ mày cứ úm quài là vậy đó, hôm nay bác đến, mày cứ uống cho bác..
Vỡi thật, uống thì tí nữa làm sao mà đào thoát đây cơ chứ, từ cơ hội 50% giờ hạ xuống còn 25% phần trăm, hic!
Thông thường thì tôi rất chi là thích những cuộc nói chuyện, đàm đạo của các bác hay các dượng bên nội ngoại, có khi ngồi nghe các dì hay mấy cô nói chuyện cũng khoái vô cùng. Thật, ngồi nghe cũng không mất thời gian gì, mà không bổ ngang cũng bổ dọc.
Nhưng cái vụ đó không áp dụng cho trường hợp này. Ối dzồi ôi làm sao mà tôi có thể thoát ra cái thiên la địa võng này cơ chứ.
Trong bữa ăn mang đậm chất chúc mừng đó thì…
Ly đầu tiên:
“Gì mà giờ đã 7h rồi trời, lẹ vậy??!”
Ly thứ hai:
– Dạ bác ơi, con không uống được nhiều..
– Cái thằng, trai trán gì mà.. Uống đi!
Ly thứ ba:
“Sao cái đồng hồ nó chạy nhanh quá vậy trời?”
– Nguyên xuống lấy bánh tráng thêm đi con, sẵn bới tô cơm lên đây luôn.
Amen! Cô à, giờ sao giờ.. Làm sao thoát ra để đến gặp cô đây.
Ly thứ 4, thứ 5, thứ 6, thứ 7:
– Giờ là mấy giờ? Sáng hay tối, ngày hay đêm vậy??? – Đó là câu nói thốt ra từ cái miệng nồng nặc mùi bia của tôi, cái này là mẹ tôi trêu tôi vào mấy ngày sau, chứ lúc đó biết mình nói quái gì nữa đâu.
Ngồi gục gặc nghe các bác kể chuyện trên trời dưới đất thêm tí, nghe mẹ kể tôi nốc bia liên tục đến bác Khiêm cũng phải tét đùi khen giỏi. Có điều bác vừa khen xong là thằng cháu con ông đệ ruột của bác đã nằm xả lai xuống sàn nhà mà không biết trời trăng gì nữa..
Xin các bác hãy mật niệm 5s cho cái hoàn cảnh trớ trêu của tôi.
…
– Cô ơi, ra mở cửa.. !!!
Sau gần một chục hồi chuông mà không thấy động tĩnh, tôi gân cổ lên mà la hú dù biết kết quả sẽ chẳng có gì khá khẩm hơn.
– Cô ơi… !!!!!!!
Vỡi thật, giờ chẳng lẽ leo tường tiếp, thật chứ hôm trước trời mưa dong tầm tã nên tôi có thể tìm chỗ vắng vắng mà leo? Giờ thanh thiên bạch nhật 8h sáng thế này mà leo thì 90% là bị người ta phát hiện rồi. Thế quái nào lại bi kịch thế này chứ.
Thôi thì cũng là lỗi của tôi, tối qua lúc tỉnh cứ chần chừ không biết nên nhắn tin cho bà bác không. Nhắn thì bể hết kế hoạch làm cho bả bất ngờ rồi còn đâu.
Mò mò ra sau nhà cô giáo, phải nói cái rừng tre sau nhà cô nhìn vào đã thấy phát ớn. Tuy giờ ban ngày nhưng mà… Thôi, thanh niên 17 bẻ gãy sừng trâu, cố lên nào. Lần quần đã đời trời đất tôi mới leo được đến cái tường, chả hiểu sao đất ở đây lún lún thế nào ấy, cái bánh xe bị chôn luôn rồi, kệ cha mày, tý ông quay lại.
Bước vòng vô tới nhà thì cảnh tượng trước mắt tôi là bà bác đang ngồi ăn trái cây và hí hửng khi dán mắt vô cái tivi mà xem hoạt hình. Ôi, cô có biết là em đã phải khổ thế nào không? Mồ hôi đầm đìa ướt hết cái lưng rồi.
– Cô!
-… !
– Cô… !!
-… !
– Hây da.. Thôi mà cô.. – Tiến lại đằng sau mà ôm lấy cái eo thon gọn, tôi áp mặt cạ cạ má mình vào má cô. Ôi cái mùi hương quen thuộc mà cả tuần nay thiếu vắng.
-… !
Vẫn im re luôn mới ghê.
– Cô à, thiên thần của lòng em nói gì đi chứ – Cạ tiếp này.
-… !
Giống như đang ôm khúc gỗ xinh đẹp quá ta. Nghiêng đầu nhìn bờ môi đang đỏ mộng, cái mũi nhỏ xinh đẹp. Đôi lông mày thanh tú cùng cặp mắt đang nhìn về phía trước đẹp một cách hút hồn, thật chậm, thật chậm rãi, môi tôi bắt đầu hôn lên má cô rồi chụt lên cánh mũi.. Rồi…
– Đã sai rồi còn làm càn này..
– Ớ… Ế… !!!!
Bị đẩy bất ngờ, tôi nằm luôn xuống ghế nhà cô giáo.
– Cô sao vậy chứ?
– Còn sao nữa, mấy người có bao giờ để ý đến cảm giác của tôi là sao không?? Biết hôm nay là ngày gì không hả?
– Biết!
– Mới biết hay là..
– Không, biết lâu rồi, nhớ mà – Từ từ ngồi dậy gãi đầu, thiệt, tôi hết dám nhìn thẳng vào mắt bà giáo luôn.
– Thế hôm qua là thế nào?? Nhậu xỉn rồi ở nhà ngoại à??
– Không, em về lúc chiều, nhưng mà..
– MÀ SAO??
– Ừm thì có mấy bác đến chúc mừng nên em đâu có đi được.
– Đi đâu??
– Thì đến nhà cô chứ đâu.
– Hơ… Thế sao không chịu gọi điện hay nhắn một cái tin, kiệm lời với tui thế hả? Tối hôm qua tui đã cố ngồi đợi, rồi nhắn tin cho mấy người, vậy mà..
– Lúc đó em có biết gì nữa đâu.
– Lại nhậu nữa chứ gì!??
– Thì các bác kêu em uống thì uống thôi. Cô cũng biết là mỗi lần uống là em không thể dừng mà.
Dòm tôi lúc đó hệt như con cún đang khúm núm các bác ạ.
– Tui không có cần biết, tui chỉ biết là mấy người đó giờ không bao giờ thành ý một cái gì hết. Cứ giỡn giỡn đùa đùa. Ủa? Cái mối quan hệ này…
– Ai nói em giỡn với đùa?? – Đến lúc này tôi bật lại luôn. Bả có biết bả đang nói cái gì không chứ!?
– Tui thấy như vậy!
– Ờ, thì thấy vậy. Đó giờ em cũng chưa phải là một người đàn ông vũng chắc cho cô, nhỏ tuổi hơn, với em biết em cũng ấu trĩ nhiều cái. Nhưng cô coi lại đi, em không thành ý à? Em đùa giỡn à?? Lao đầu vào học Toán, rồi đó giờ luôn cố gắng làm cô vui, vậy còn không được hay sao? Nếu không được thì cô phải nói để em sửa rồi cố gắng chứ!!!
-… !
– Nhìn gì? Hôm qua là em muốn đến nhà cô lắm nhưng phần mẹ không cho, phần khách cũng quan trọng. Rồi lúc tỉnh thì không biết nên nhắn tin giờ đó hay không? Đến giờ thiêng thì say quá rồi còn đâu. Nghĩ sao mà em không nhớ chứ????
-… !
– Em yêu cô mà!
Nói rồi tôi kéo bả vào lòng mà ôm thật chặt. Lần đầu tiên nghe cô giáo chỉ trích về mối quan hệ của cả hai. Ừ chắc tôi không tốt, tôi không biết cách làm sao để cô vui vẻ, nhưng mà cả trái tim tôi dâng cho cô rồi mà.
– Đừng bao giờ nghĩ gì nữa, mối quan hệ này em coi trọng còn hơn cả sinh mạnh mình mà.
Siết vòng tay để ôm chặt hơn, tôi muốn cả 2 hoà vào nhau làm một. Hơi sến nhưng quả thật lúc đó tôi thành tâm muốn như vậy.
– Thấy ghét, hôm qua đợi đến 1h đó.
– Ừ, em xin lỗi. Mà sao em thấy cô lạ lạ.
– Mất ngủ thì người ta xấu chứ gì, bắt đền đi. – Vừa nói bà bác vừa đánh yêu vào vai tôi.
– À, biết rồi, cô biết cô lạ cái gì không?
– Không! Gì chứ??
– Tự dưng trẻ con ra, há há. Như con nít ấy.
– Hứ, người ta tức thôi mà. Ghét ghét ghét.. !!!!!!
– Yêu yêu yêu… !!!!! Em yêu cô.. !!!
– Ừ, cô cũng yêu cô nữa!
– Ể??!!
– Hì hì..
Đúng thật là con gái, nãy thấy mắt bả lúc kể lể là thấy hơi đỏ rồi, giờ lại cười hì. Chẳng biết đường đâu mà lần nữa.
– Đưa chìa khoá cổng đây, lấy cái xe coi!