Phần 83
Ngồi ôm ôm ấp ấp được một hồi thì cô giáo cũng rời khỏi vòng tay tôi và đi… Nấu cơm, không quên xách tai tôi xuống bếp để phụ lặt vặt. Chuyện này tự dưng xa cách một tuần thấy lạ lẫm vô cùng các bác ạ.
– Hôm qua được nhiều người chúc hơm?
– Chắc hơn chục.
– Uầy, sướng, em chả bao giờ được nhiều thế.
– Năm nay được mà?! Hôm trước em đi còn gì?
– Tụi nó tổ chức tiệc chứ có chúc chét gì đâu. – Tôi tiu nghỉu cái mặt, cụp tai cúi xuống lặt rau muống.
– Có hát Happy Birthday không?
– Có chứ, dễ gì tụi nó từ.
– Em ăn học mười mấy năm tiếng Anh mà giờ nói vậy được hả?? – Bà bác quay lại trừng mắt.
-…
– Happy birthday nghĩa là gì hả???
– Chúc mừng sinh nhật – Tôi trơ mắt ếch.
-… !!!!
– Ớ.. Ờ… Ớ… Ờ… Hiểu, hiểu rồi.. Hê hê, tại không nghĩ đến mà.
– Nghĩ cái gì, ăn học kiểu gì mà giờ cái căn bản nhất cũng không biết là sao??
– Hê, thôi mà. Được rồi ^^.
–
Lặt xong mớ rau muống và bị hành thêm tiết mục lột củ tỏi thì tôi mới lết lên được nhà trên để bày biện các thứ. Tất nhiên phải làm trong im lặng, đặt mọi thứ thật nhẹ nhàng trên bàn, từng li từng tí, trau chuốt thật bắt mắt (Đùa đấy, để 2 thứ thôi).
– Nếm có cái nồi canh mà làm gì nãy giờ vậy??
– Nè, em nếm thử đi, cô thấy còn thiếu thiếu cái gì đó – Cô giáo kê vá múc canh ngay miệng tôi.
-… Chậc, được rồi, ngon rồi..
– Sao nghe kì kì nhỉ!?
– Bỏ xuống đi nào, lên đây em cho coi cái này nè.. – Một tay nắm lấy tay cô giáo, tay kia tắt bếp cái bụp, tôi hí hửng kéo cô lên.
– Tivi đang chiếu hoạt hình hả? Mà giờ này chưa có mà, 11h mới có.
– Vớ vẩn!!!
Kéo lê kéo lết bả từ dưới nhà lên tới phòng khách, tôi buông tay cô ra rồi phóng đến cái bàn đốt 2 cây nến số rồi bưng ổ bánh kem hình trái tim lên. Ổ bánh này đã được tôi đặt từ hôm thứ 7, thế mà tận thứ 2 mới lấy được, không biết có bị sao không, hic.
– Happy birthday to vợ của Trần Hoàng Nguyên nhé! Hê hê.
– Không cho kẻ mù tiếng Anh chúc tiếng Anh, chúc lại!! – Coi mắt bả gian chưa kìa.
– Thế giờ sao?
– Em mất luôn căn bản Tiếng Việt hả??
– Hây da, giỏi bắt bẻ nhau thôi. Chúc mừng sinh nhật vợ của anh, ok?
– Ai là vợ em??
– Thôi mà, em lạy cô, cô muốn ăn nến trộn kem hả??
– Hi hi!!
Tôi còn nhớ rất rõ trong giờ phút ấy, cô giáo nhà tôi đã khép đôi mắt phượng lại như thế nào, đan tay vào nhau để hờ ngang môi, khuôn mặt người ấy rạng ngời sức sống tuổi 23, cái độ tuổi mà bây giờ tôi như một thằng chết khô chứ chẳng có sức với cả sống cái quái gì hết.
– Cô ước gì dạ? – Tôi lanh miệng hỏi ngay khi cô giáo vừa thổi nến xong.
– Cũng kệ người ta, nhiều chuyện quá đi.
Nhéo yêu vào mặt tôi rồi nhón chân hôn phớt lên nơi đó, thật chứ tôi lên mây cmnr các bác ạ, lần đầu tiên mới biết cái cảm giác “Vừa đánh vừa xoa” nó sướng gì đâu.
– Cám ơn nha, tương đối có thành ý, hi hi.
– Cười gì như con nít á. – Tôi quay lại đặt ổ bánh lên bàn.
– Kệ, có người bu theo được rồi, nhỉ?
– Ai???
– Tự hiểu đi, chậm tiêu kinh khủng thật. Mà.. Cái gì đây? Đừng nói là…
– Nói gì??
– Em chôm bộ tách ở nhà cho cô nha – Cô giáo tròn mắt nhìn tôi, tay bả thì chỉa vô cái thùng trên bàn.
– Em lạy cô, cho mẹ em chặt giò à.. Vậy cũng nghĩ cho được!
– Chứ cái gì mà để trong hộp lớn vậy chứ??
– Hê, tén tén tén tèn.. !!!!!!!
-… !!!
– Hê hê, thích chưa.. !!
-… !
Nhìn khuôn mặt đẹp mĩ miều đang bất ngờ tột độ làm lòng tôi sướng rơn. Phải thế chứ, công sức quằn quại mấy ngày trời chỉ mong mỗi giây phút này thôi.
– Cái này.. Em… Mua hả?
Vâng, tụt cmn cảm xúc các bác ạ!
– Vớ vẩn, nghĩ sao mua mà được vầy, cái này đẹp gấp trăm lần hàng chợ nhá.
– Ò, vậy là nhờ ai làm vậy?
– Ê ê, không giỡn đâu nha – Tôi sùng máu.
– Hihi, người ta hỏi mà, em tự làm đó hở?
– Chớ sao?? Mấy đêm liền đó, vậy mà cũng phán mấy câu trớt quớt cho được.
– Thì… Ồ, làm mấy đêm liền luôn á?
– Ừ, thì làm quần quật nên giờ mới có mà tặng đây nè – Tôi còn đá lông nheo bả phát ếu ngờ chuyện sắp xảy đến.
– Chội ôi, cái này phải thưởng nè!
– Hê, suy nghĩ đi, đền bù công sức cho xứng đáng đó nha – Con bò đeo nơ ngây thơ lơ ngơ đang nhịp giò.
– Giỏi, thế mà hôm trước dám nói là làm báo cáo cho mẹ!
Ngớ người ra vì giọng điệu cô giáo đột nhiên đanh lại, đầu óc đúng chất lên thẳng 9 tầng mây luôn khi phát hiện cái chuyện động trời.
– Ờ thì..
– Không có thì cái gì hết, đủ quá rồi, tối ngày ăn rồi đi nghĩ trò lừa dối xạo sự với tui, ăn vào máu luôn rồi đúng không. Đứng đậy đi về, tui không muốn nhìn thấy mặt mấy người nữa. Đi…
Vừa nói vừa đẩy tôi liên tục, cô giáo tuông 1 ề làm tôi cũng chưa kịp định hình cô đang nói cái gì, đến khi nhớ hết lại thì mình đang ở ngoài cửa nhà và bả đóng sầm cửa lại.
– Thôi mà cô, tại hôm ấy cũng không biết viện lí do gì nên em mới thế mà cô.
– Nói thật đi, với em cô là con nít đúng không? Dễ để em lừa gạt như vậy lắm hả? Rồi ngoài cô ra em còn lừa gạt bao nhiêu người nữa hả??
– Không có mà.. Không có mà cô..
– Đi về trước khi tui điên lên.. ĐI VỀ.. !!!
-… !
-… !!!!!
– Thôi mà cô..
Bỏ mặt tôi đang đứng trước cửa nhà, cô giáo lẳng lặng bước vào phòng ngủ vào đóng cửa cái ành. Hiểu luôn rồi đó.
Ngày hôm ấy sau khi đứng gần nửa tiếng tôi cũng hết cách, dắt xe ra rồi khoá trái cổng bên trong, thiệt chứ, đúng là đời lên voi xuống choá mà.
Ngày hôm ấy là một bữa giận cá chém thớt khi mà..
– Sao rồi, sao bảo mẹ mày gọi mà tao có thấy đâu.. ??
-…
– Làm gì mặt như cái mền vậy? Nhớ giúp tao vụ cua.. Đó đó nha con trai, hê!! À mà phải gọi…
– Cua cua con khỉ? Biến gấp, không tao táng giờ.
Giở bộ mặt đại ca nông thôn, tôi sừng sộ phùng mang trợn má khiến thằng Cẩn ớn quá biến luôn. Chứ sao nữa, lãi nhãi một hai câu nữa là ông táng cho vêu mồm.