Phần 84
Nằm gục lên gục xuống sau khi cô Ngữ Văn từ từ bước ra khỏi lớp, tôi được triệu hồi ngay:
– Ông Nguyên sao nằm bẹp đó vậy? Đi họp không thì bảo? – Nhỏ Trâm la làng.
– Hôm nay bà cáo ốm cho tui đi, 3 người đi họp cũng được mà.
– Không, lớp người ta ai cũng 4 người đi, rồi bị trừ điểm thi đua sao? ĐỨNG LÊN, ông có làm gì đâu mà không đi? HẢ??? – Chị ấy đã nổi khùng.
– Mệt chứ sao?!!! Hay… Quỳnh đi dùm tui đi!!
Thiệt chứ ếu hiểu sao lúc đó nhỏ Quỳnh lọt vô tầm mắt tôi là tôi phán luôn. Không cần suy nghĩ chi hết, nên có muốn rút lại lời nói cũng không được.
– Ông vừa phải thôi, nghĩ sao…
– Thôi được rồi, Quỳnh đi thế cũng được mà.
Trước sự bất ngờ của nhỏ Trâm, tôi cũng đơ luôn. Thực tế nếu lớp trưởng có chuyện bận thì lớp phó học tập đi thế cũng được. Nhưng với cái lý lẽ cùi bắp của tôi mà nhỏ Quỳnh đồng ý cái rụp thì thấy cũng hơi lạ. Mà thôi, không quan tâm. Nằm chiêm nghiệm cuộc sống tiếp vậy.
2 Tiết sau đó là Toán, và hiển nhiên tôi gặp bà Phương. Đoán biết chắc bả sẽ không nhìn đến cái bản mặt nên cũng ếu có ham hố gì.
– Ủa hôm nay mày không đi họp à? – Thằng Cẩn không chừa cái tật mê làm thớt cho tôi chém, cứ lân la lại khều khều.
– Hôm nay mệt.
– Mà chắc hôm nay họp là mấy vụ 20/10 nhỉ?
– Hửm??
– Ê, đứng dậy cho tao vô chỗ!! – Thằng Thắng hất mắt ra hiệu.
– Thì mai 20/10 mà. – Chờ tôi ngồi lại vị trí thì Cẩn tiếp lời.
Đảo mắt một vòng trong khi óc thì đang nghiệm nghiệm mai là ngày gì? Ngày gì nhỉ? Hay là ngày sinh nhật của đứa nào? Ủa mà…
– 20/10 Là ngày gì @@
– Gì? Mày tỉnh vừa thôi chứ?
– Thiệt, là ngày gì ế?
– Phụ nữ Việt Nam, bữa nay vừa bước vô lớp là tao nghe tụi con gái nói chuyện với nhau rồi.
– Hờ, lớp trưởng kiểu gì mà không biết ngày tháng à? – Thằng Thắng cười đểu đểu, ếu hiểu sao tôi không thích điệu cười của thằng này các bác ạ. Chắc đó là lí do ngồi kế nhau cả tháng mà nói chuyện chưa đến chục câu mỗi ngày, có khi còn không nói câu nào.
– Thì nó mất khái niệm ngày tháng mà – Thằng Cẩn được nước làm tới.
– Hê, tại ông quên thôi. Mà tí để hỏi lại nhỏ Trâm đã. – Tôi tặc lưỡi.
– Hỏi gì?
– Thì hỏi có tổ chức gì không.
– Mày nghĩ sao vậy? Nó là con gái mà ba, tí mày…
– Hơ! Tao thấy mày làm lớp trưởng mà như ngồi chơi vậy! Làm kiểu vậy khỏi làm luôn cho rồi.
-…
-… !?!
Vâng, bạn Thắng chơi câu đầu thì nghe cho vui, câu thứ 2 là cứng họng. Thực ra tôi không để ý đến chức tước gì, từ đó giờ toàn dùng nó để lách luật, nhưng lòng tự trọng của một thằng lớp trưởng “bán bù nhìn” không thể không bị xúc phạm trước lời nói đó.
– Thế mày giỏi mày làm đi?! – Chưa kịp há mồm thì thằng Cẩn lẹ miệng đốp ngay.
– Hơ, được làm đã làm..
Lúc thằng Thắng bỏ dỡ câu cũng là lúc tiếng chuông reng, và tập đoàn 4 người đi họp cũng về ngay lúc đó. Càng đáng nói hơn là thoáng nhìn ra cửa sổ đã thấy cô Yến từ từ bước trên hành lang, qua các cửa sổ. Và không hiểu sao hôm nay tôi lại như bị cô hút hồn, cứ qua cửa sổ đầu rồi lại nhìn tiếp cửa thứ hai.
– NGUYÊN… !!!!!!!!
– Ha.. hả!?
– Ông điếc hả? Cho lớp nghiêm.
– Ơ.. Ờ…
Vừa hoàn hồn thì nhìn lên tôi đã bắt gặp ánh mắt toé lửa của bà bác trên bục giảng. Dòm nhau mà hệt như dòm kẻ thù thì sao mà sống đây trời.
– Nguyên, lên sửa cho cô bài 7 phần Luyện tập sách giáo khoa.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Mới chào chưa kịp ngồi nữa mà, cứ như cái câu này đã được lập trình sẵn trong đầu bả vậy.
Bấm bụng ôm sách đi lên bục giảng, tôi đứng gãi đầu một hồi lí do: bài này cô Phương đã giải từ tuần trước rồi mà ta, hà cớ gì nắm đầu tôi lên giải nữa ta.
– Cô, bài này giải rồi mà cô?
– Giải lúc nào??
– Thì tuần rồi cô giải rồi mà – Như để chứng minh tôi lượn đến bàn giáo viên chỉ rõ cho bả xem, thiếu điều bay xuống ôm luôn cuốn tập lên để chứng minh.
-… !!!
– ????
– Nguyên, hôm nay theo lịch học là Hình học hay Đại số?
– Dạ? À.. Ừm…
-… ???
– Dạ, là Hình học cô.
– Vậy đây là cuốn sách gì? – Bả giơ cuốn sách Đại số lên cho bá quan văn võ được chiêm ngưỡng tận mắt món đồ chứng minh độ “cẩn thận” của thằng lớp trưởng. Đúng là nhục khôn tả mà.
– Dạ, em nhầm. – Tôi lí nhí.
-… !
Vậy đấy, cô giáo nhà tôi quăng tôi cùng cuốn sách về chỗ ngồi bằng cái thở dài thườn thượt. Hôm đó sẽ là một ngày lòng tôi trầm lại nếu không có cái cười đểu của thằng Thắng. Moé, ông đã làm gì mày chứ???
…
– Gì?
-… !
– Sao không lo về, đi theo tui làm gì??
– Cô à.. Em xin lỗi – Tôi nói trong họng, cố tình chỉ để cô nghe thôi.
– Tui xử mấy người sau, giờ về đi, trễ rồi.
????
Thế quái nào mà nghe cái giọng bả nó hiền quá ta, vậy mà còn quan tâm đến tôi nữa chứ. Hay là sau 2 tiết Toán cùng tiết Sinh hoạt chào cơ đầu tuần tự nhiên bả bị bà nhập đâm ra tha thứ hết nhệ, tính ra tôi 3 tội một lượt chứ ít gì. Mà thôi, ếu suy nghĩ nữa, đúng là đang cưỡi choá lập tức thành “ông Trưng”.
– Nguyên cờ hó!!!!
-… ?
– Nguyên, lại đây!!!!!!! – Thằng Cẩn la làng tiếp.
– Mày kêu tao là gì? – Tôi lượn đến gần nó hơn, hình như thằng nhóc vừa khiêng ghế lớp trả về kho của trường.
– Nguyên chứ gì?
– Không, cái gì mà cờ… Á à thằng này gan bây. Khốn nạn ông đập cho chết này.
– Lớp trưởng phải làm gương chứ!
Vừa giơ tay tính gông cổ thằng Cẩn thì nghe tiếng “bạn Thắng” nhắc nhở sau lưng. Tôi thề là tôi rất muốn tẩn thằng khốn này rồi. Làm quái gì suốt ngày cứ canh me nhau mãi thế không biết.
– Mày làm gì ghê vậy?
– Đâu có gì.
Nói rồi nó lót tót dẫn xe về bỏ lại 2 thằng tôi đực mặt hẳn ra. Thể loại gì vậy? Hôm nay nó khích tôi đến 4 lần rồi đó.
– Mày sống sao mà thằng ngồi kế bên cứ chọt hoài vậy??
– Chắc nó bị điên á, thường này im lắm mà chắc nay uống lộn thuốc – Tôi tặc lưỡi phán câu cho qua chuyện.
– Cỡ tao là nãy giờ ăn đạp rồi đó. Mà thôi, đói quá. Mày vô lấy xe rồi chờ tao trước cổng trường nhá.
– Mày đi đâu? – Tôi ngơ ngác nhìn theo nó.
– Đi lấy… Quây quây quây…
Phán một câu rồi thằng nhỏ chạy tuốt. Bó tay, ra là lấy con wave Nhật. Sợ người ta phát hiện nên dùng ám hiệu đó mà.
– Giờ đi đâu?
– Ra đầu đường làm tô bún riêu với tao rồi về. Mợ nó, đói hết thấy đường đi.
– Mày làm gì mà đói ghê vậy?
– Giờ mới nhớ ra tao chưa ăn trưa.
Dòm thằng nhỏ xịu mặt mà tôi hết muốn bắt tì bắt lỗi. Thật ra cũng có nhiều bữa ham coi mấy cái phần mềm quá nên tôi cũng quên ăn cơm, cứ thế mà xách mông đi học.
…
– Tao nói này.
– Thì nói đi, làm gì ghê, ai cưỡng mày, haha.
– Nín, nghe anh nói. Hôm bữa chiều thứ 7 đó, tao đang chạy con wave về thì gặp nhỏ Hạnh giữa đường, nhìn… Ừm… Nhìn ấy đạp xe…
– Hahha, đúng là biết yêu…
– Câm, anh kể tiếp… Thấy ấy ấy đạp xe lên cái dốc mà tội lắm, xong tao mới chạy lên bắt chuyện, cũng vui vẻ cười lại mậy..
– Chẳng lẽ chửi mày.. – Tôi trề môi húp ngụm trà đá. Cái quán tầm này đông học sinh tới ăn dữ.
– Điên, ấy nói cười cũng tươi lắm, rồi tao nói “Để Cẩn kéo lên nha”, ấy hỏi…
– Giờ mày nín, chỉ cần nói mày kéo nó lên bằng cách nào thôi. Mợ, kể chuyện gì sến nổi da gà. – Tôi rùng mình thiệt các bác ạ.
– Thì tao để 1 chân lên gạc chân sau xe rồi kéo lên dốc. Kéo phát đến nhà ấy luôn.
– Cẩn à!!!
– Sao sao???
– Mày ấy, là phước đừng kêu con bạn tao bằng “ấy ấy”nha, nghe gớm vỡi. – Tôi cười hắc hắc nhại lại.
– Gớm gì, tao thích. Mà không được kêu người yêu tao là nó nghe không? Nãy mới kêu đó nhé, ông mà nghe nữa là ông đập.
– Ớ, thế thằng khốn nạn nào bảo là giúp nó cua nhỏ Hạnh rồi nó kêu anh này anh nọ. Anh ếu thèm giúp nhé!
– Thôi thôi, thằng em lỡ dại mà đại ca. Hê hê, giúp em cú này em yêu đại ca suốt đời.
– Gớm, tránh xa tao ra.
…
Về đến nhà, tôi tót ngay đến cái điện thoại hú bà Phương liền, gì chứ giờ này chắc bả về nhà mấy kiếp.
– Alo! Giờ cô bận về thành phố rồi, có gì gọi lại sau nha!
Tit Tit Tit
– Gì vậy ta, giỡn không vậy?
– Gọi cho ai vậy Nguyên!??!
– Dạ, cho c… Gọi cho thằng Cẩn mẹ, hỏi nó vụ này ấy mà.
– Mà hôm nay sao về trễ vậy, lên lầu thay đồ rồi xuống ăn cơm, thiệt tình, ba mày nói về sớm mà giờ chưa thấy đâu.
Đứng cười cười rồi cũng nhảy lên lầu cho yên thân, trong đầu tôi không ngừng tự hỏi thế quái nào bà cô tự dưng đầu tuần lại chạy về thành phố. Mà nghe tiếng nói khẩn trương lắm, chắc có chuyện gì gấp rồi.
Sao tự nhiên tôi nghe hoang mang tợn.