Phần 86
Đối với tôi hiện giờ việc học là quan trọng nhất. Học để lo cho tương lai sau này, học để vỗ ngực xưng tên mà bảo vệ cho người con gái tôi yêu. Chỉ tại cô quá đẹp đi, quá tuyệt vời để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như tôi phải say mê đến quên ăn quên ngủ. Nếu là giờ, nếu cô vẫn đang ở cạnh tôi thì chắc có lẽ mọi chuyện đã tốt, nhưng đời đâu ngờ. Chúng tôi xa nhau bằng một quyết định và tiếp tục chia đôi con đường qua một tuần gặp mặt lại.
Nhưng ngày trước khi cưa được cô rồi, tôi đâu có nghĩ được như vậy. Có lẽ con đường học vấn của tôi lúc ấy quá bằng phẳng, tôi đâm tự mãn. Thật, nhiều lúc tôi nghĩ rằng chỉ có tôi mới xứng với cô, cô gặp tôi thì đúng là ý trời mà thôi. Ừ thì nghe ngông cuồng vỡi nhệ. Nhưng hiện tôi đang kể về cái thời đó đấy, phải sống với cái cảm giác của thời đấy để kể cho các bác nghe.
Sau phi án bị lấy điện thoại tôi phải dùng đến điện thoại bàn để réo người yêu nhưng chỉ nghe tiếng đổ chuông từ bên kia. Hay nhỉ, bận cái gì thì tôi gọi rồi cũng phải thấy rồi gọi lại chứ. Chẳng nhẽ bận cả ngày không có thời gian nghĩ đến tôi. Mà cô gì dạy toán thế chiều này cũng đã nói là mai bà bác nhà tôi về rồi mà nhỉ. Hừ!
– Nguyên ơi, cô Phương gọi nè con!!
– Dạ!??? Dạ con lên liền.
Hồi đó nghe cô Phương điện là tôi phán ngay câu: “Mẹ kêu cô cúp máy đi, tí con gọi lại”, giờ thì… Rửa tay đầy dầu mỡ rồi bay lên ngay và luôn. Không phải vì nhớ quá không chịu nổi đâu mà là tôi đang nổi điên cho cái sự bơ hết sức đẹp mắt của bả.
– ALO!!!!
– Gì vậy? Điếc tai người ta?
– Kệ, thích làm cho điếc chơi vậy đó.
– Mới gọi điện mà gây phải hông? – Nghe giọng là biết đang châm chọc.
– Chả có gì!
– Sao thế? Hì, nhà cô có chuyện mà.
– Thì biết mà, ai nói gì đâu.
– Chứ sao thấy nói chuyện giọng kỳ vậy? Hay giận rồi!?? – Bả nghĩ sao vậy, tôi mà giận á? Mắc gì giận cơ chứ????
– Chả gì.
– Thôi được rồi mà, tí rảnh qua nhà người ta đi.
– Làm gì?
– Qua đi, bạn Nguyên đang bướng lắm nha bạn Nguyên nha!!!!
– Ừm, biết rồi, tí qua. Hề!
Chả biết sao khi nghe giọng điệu đó của bà bác tự dưng tôi quíu, mà cũng có khi bà bác nói đúng, tôi đang như một đứa con nít đang giận được bả dỗ phát là hết ngay. Ôi Hoàng Nguyên ơi, mày là cái thể loại gì mà dễ xiu lòng thế hả??
…
Đón tôi với một nụ hôn ngay má phải, đó như một lời xin lỗi trong những ngày qua? Nhưng thế quái nào tôi vừa kề môi vào thì môi bả tự dưng thụt lùi để cho nụ hôn dự tính cháy bỏng lại hụt một cách thảm thương.
– Mấy nay học thế nào rồi?
– Ai mới là người hỏi ai chứ? Cô làm gì đi biệt mấy bữa nay vậy hả?
– Thì về nhà chứ có đi đâu đâu??
– Về nhà… Ầyyy, nhưng mà…
– Ông cô bệnh nên cô phải chạy về nhà mà.
– Ớ..
– Ớ gì?
– Cô có ông à? – Ếu hiểu sao tôi lại thốt ra được câu này các bác ạ. – Ấy ấy, đau đau, thả ra đi.
– Vừa phải thôi, không có ông tui thì làm sao có tui cho mấy người hả??
– Hic, cái mũi em nó cứng thì cô cũng phải nhẹ tay chứ, véo phát gãy mũi?? Ể.. Nãy nói.. Cho ai?? Cô cho ai?? Hề hề.
– Nghe nhầm rồi – Thế đấy, vừa nói lại chối rồi.
Ôm cô thật chậm, thật chặt vào lòng, tôi muốn cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim cô. Cứ như nếu một ngày nào đó nếu xa nhau chắc tôi không thể thở nổi nếu thiếu đi con người này. Giờ thì đã biết tại sao khi những cặp đôi yêu nhau họ lại thề trăng hẹn biển là nếu thiếu nhau sẽ không thể sống rồi. Mà sẵn đây thiết nghĩ bà bác bả đang sống bên đó có sống nổi qua cái đông này khi thiếu tôi không nhỉ? Chắc được, đã mấy năm rồi còn gì.
– Mà ông cô.. Là ông nội hay ông ngoại thế?
– Ông ngoại.
– Thế ông nội cô đâu?
– Ông.. Mà nhiều chuyện thế?
– Thì hỏi thôi mà, hê!
– Con trai không được nhiều chuyện nghe chưa? Nhất là..
– Người cô yêu hả? – Tôi đớp liền, giời ơi, thời cơ là đây.
– Hứ, ai nói chứ. À mà mấy nay học hành đàng hoàng không đó?
– Nghĩ sao chứ, em mà, hê hê!
– Ừ, chứ tui không muốn ngồi canh mấy người “tụng kinh” đâu đó nha. Lớn rồi…
– Nói này.. – Ngồi sát lại rồi vòng tay ôm lấy cô giáo, tôi dường như cảm nhận được là người yêu mình đã ốm đi thấy rõ. Thế quái nào về nhà có mấy ngày thôi mà.
– Hửm?
– Sau này có chuyện gì thì cũng thông báo cho em biết nhé, em lo lắm biết không!???
– Chội ôi! Chội ôi coi kìa..
Khẽ cựa người trong vòng tay tôi, bà bác nhìn người yêu bả với ánh mắt cực gian tà, thề là sắp thốt câu gì đó chọc quê tôi cho mà xem.
– Có phải Trần Hoàng Nguyên không vậy? Sao mà nói chuyện tình cảm sến quá đi, hi hi.
– Vớ vẩn, người ta nói thật lòng. – Lời phản bác vô ích nhất.
– Vậy là lời đó là lời chất chứa mấy bữa nay giờ mới xả ra đó hả?
– Hử.. Ừ thì… Nói chung là..
– Thôi, gà tui nuôi tui biết mà, cái bản mặt của mấy người ấy..
– Gà là sao?
– Mấy người tuổi con gì!? Quên rồi hả?
– Ầy, sao nay tự dưng thấy cô lí sự quá nhỉ?
– Hi, tại em đuối lí thôi. Nhìn cái mặt này là biết nè, tức vụ tui không gọi lại đúng hông!?
– Cũng biết nữa hả??
– Chứ sao? Nhìn là biết, nhưng mà nay phát hiện ra cái tài nha!!!!
– Hử? – Mặt tôi lúc đó ngu vô đối các bác ạ.
– Đầu óc em ít khi nào chịu suy nghĩ lắm đúng không!?
– Ớ, cô nói em thiểu năng à?
– Thiểu hay không tự mấy người hiểu, ý tui ở đây là mấy người lười động não, nghĩ là nói, nghĩ là nói à.
– Ừ, thì đúng, nhưng mà nãy cô bảo tài tọt gì ở đây chứ?
– Là khi.. Hì, tự dưng thấy mấy lúc tình cảm cũng nói ra mấy câu khiến động lòng lắm. Đúng hông? Nói thật đi, nãy em chẳng suy nghĩ gì khi nói đúng không? Bình thường cho vàng cũng chẳng nói ra nửa câu sến nữa là.
– Ờ ha, không để ý.
– Biết ngay mà!!!!
– Nhưng mà nghĩ gì nói đó, như thế nó mới thật lòng chớ. Hê hê, ngồi yên cho em ôm cái nào.
– Nguyên!
– Sao sao?
– Đó giờ.. Ừm.. Có quen ai không?
– Quen là sao? Há há, sao tự nhiên lại hỏi?
– Thì.. Hỏi thôi. Mà có không đó?
– Không hề, hê hê, cô nghĩ sao vậy?
– Nghĩ sao hỏi vậy thôi.
Coi bả trề môi kìa, chỉ muốn cắn cho một phát thật đau thôi. Nhưng mà sao hôm nay bà bác nhà tôi bả lại hỏi đến vấn đề này nhệ? Hay là.. Bả thấy gì nữa rồi. Vãi thật, phụ nữ là hay suy nghĩ lung tung lắm.
– Đó giờ em chỉ có mình cô thôi.
– Thật không?
– Xạo làm gì? Thật hơn cả sự thật. Lời em nói ra là như đinh đóng cột.. Chừng nào..
– Cột mục nó mới xúc đinh.
– Ể? Sao biết?
– Em nói với mấy.. Với…
– Em đâu nhớ em nói với cô.
– Nói chung là cô nghe em nói với mọi người rồi. Mà ăn cơm gì chưa đó?
– Chưa, đang rửa chén cô gọi là chạy đó.
– Ồ, người đàn ông đảm đang nha, hihi.
– Hờ, còn phải nói. Thưởng cho em đi.
– Thưởng gì???
– Ừm ứm ưm!
-…
– Ai bảo ở ngón tay, ngón tay chỉ vô môi mà, hôn môi mà!!!
– Ai biết, hôn rồi, hôn tay cũng là hôn. Hì hì.
– Sặc, nhưng sao nay em thấy cô cứ hi rối hì nhé, cưa sừng à.
– Không biết nữa.
Nhẹ ôm đôi bờ vai gầy gầy ấy, tôi muốn siết thật chặt nhưng lại sợ làm cô đau nên chỉ dám để cô dựa vào lòng. Ây chà, cô giáo này thường ngày tỏ vẻ già dặn thế mà từ khi quen tôi lại trông trẻ ra. Quá tốt, mốt đi ra đường thì người ta sẽ kêu vợ chồng xứng đôi luôn. Nghĩ đến đó là sướng rân người các bác ạ.
Tối đó về, tôi lại được biết thêm một thông tin mới lạ vô cùng hot.
– Alo.
– Mày hả? Làm gì mà để anh mày gọi cả tiếng vậy hả?
– Bờ mờ mới có 2 hồi chuông, ông táng cho một phát.
– Nguyên, ăn nói cho đàng hoàng con.. – Mẹ tôi ngồi xem tivi đằng trước mà cũng cố chỉnh.
-…
– Haha, thế nào, phải biết lễ độ với anh nha chú Nguyên.
– Hừ, thế chú Khôi gọi làm gì đây?
– Anh đang rất là phấn khởi nhé, chú cái mặt nhăn nhăn bên đó thì anh không vui đêu. – Cái giọng cực phỡn các bác ạ.
– Bờ mờ tông sư, tao đá cho một phát, giờ nói không, hay muốn vừa khóc vừa nói.
– Ô. Sao chú nói nhỏ thế. Tiếng cứ trong họng thế thì mẹ chú sao nghe mà chỉnh được.
– Nay dạy đời đồ ha, tao cúp à.. Bữa nay ăn trúng gì mà lầy quá vậy thằng khốn??
– Hê, Quỳnh chịu quen anh rồi. Ha ha..
– Hử? – Má ơi nghe như sét đánh ngang tai các bác ạ.
– Hử cái gì. Thấy anh mày siêu không? Cua phát dính ngay.
– Con Quỳnh, nó chịu thiệt đó hả?
– Anh xạo chú làm gì? Hờ hờ, mai lên trường anh dẫn chú với chú Cẩn ra căntin ăn mừng nhá.
– Mày gọi cho thằng Cẩn rồi à?
– Ờ, mà cái thằng cũng ngộ, nó bất ngờ y mày.
Chẳng lẽ giờ tôi thốt ra câu: “Nó không bất ngờ mới là ngộ đó”.