Phần 94
Tối đó đúng như kế hoạch thì tôi chạy qua nhà thằng Cẩn rước nó rồi chạy lên quán cafe quen thuộc của cả bọn, thằng Khôi có chuyện báo tới sau, con ku Thắng thì đã có mặt ở đó từ sớm rồi. Vừa vào quán thì thấy mặt mo nhà nó.
– Tới nãy giờ nửa tiếng rồi đó – Nó hậm hực.
– Thì sao? Tao bận lắm!
– Thôi thôi, ngồi xuống đi Cẩn – Tôi vội xoa dịu tình hình.
Ngồi kêu nước uống vừa ra thì thằng Khôi tới. Thực sự tôi chưa hề có kế hoạch tác chiến rõ ràng, chỉ là tới đâu thì đối phó tới lúc đó. Cũng đang muốn cách vừa dạy cho thằng Thắng 1 bài vừa giúp thằng Cẩn tới với nhỏ Hạnh, 3 anh em giờ còn mỗi nó chưa có chậu.
– Vừa ra khỏi quán ăn là mưa tới giờ luôn. – Khôi vừa than vừa quào lại mớ tóc xù xù của nó.
– Lất phất có mấy hột mưa mà mậy?
– Đâu ra, mưa cũng lớn mà.
– Mà mày đi ăn à? Sang bây hê hê – Thằng Cẩn cố nói mấy câu đẩy tình địch ra ngoài lề.
– Ừ, đi ăn với nhỏ Quỳnh, hê hê, kỉ niệm 2 tháng quen nhau.
– Đệch, sến quá cụ.
– Chớ sao, phải chiều em nó chớ, he he.
– Quỳnh thấy im im vậy mà cũng ghê lắm – Thằng Thắng chọt vô1 câu rất…
– Ghê là ghê kiểu gì?! – Thằng Khôi nhảy dựng lên. Vỡi thật, hết thằng này tới thằng kia.
– Được rồi, Khôi kêu nước đi mày, rồi anh em bàn chuyện.
Lục đục tầm 10 phút sau thì không khí có vẻ ổn, tôi cười cười:
– Nói chung giờ thực sự không biết nổi tâm ý của nhỏ Hạnh đâu. Tao bạn bè với nó gần 10 năm trời mà nhiều khi còn đơ với nó.
– Là sao?
– Tức là khỏi cua đi đó – Thằng Cẩn chộp cơ hồi liền.
– Mày… !!!
– Thôi, để tao nói hết.
Nhìn 3 thằng ngồi kế mà thằng nào cũng như núi lửa sắp trào thật khổ tâm lắm các bác ạ!
– Giờ nhé, thằng Khôi thì không giúp được gì rồi, ở lớp khác, nhưng mày có thể hỏi thăm nhỏ Quỳnh, dạo này tao thấy nhỏ Quỳnh khá thân với nhỏ Hạnh.
– Ờ, tao cũng thấy vậy – Cẩn ta gật gù nhưng trong mắt nó nhìn ra vẻ khó hiểu đó.
– Mày nghĩ sao mày nói thân với vợ tao gần 10 năm mà còn không hiểu tính được, nghĩ sao con Quỳnh hỏi.
– Mày nói ai vợ mày?
– Mày kêu ai là con?!!!
Thề là tôi muốn tự vẫn các bác ạ, nhưng trước đó tôi phải giết thằng Thắng trước, đù moé đã ngu mà còn ăn nói hàm hồ. Mà thôi, khỏi cần mình ra tay cũng có ngày nó bị đánh mềm xương ngoài đường thôi.
– Tao nghĩ là mày nên coi lại lời nói của mày đi Thắng!
– Ừ ok, nhưng tao không hiểu mà.
– Ý thằng Nguyên là vợ tao là con gái, có gì nhỏ Hạnh tâm sự dễ hơn, chứ ít nhỏ nào lại đi tâm sự với thằng bạn của nó cả.
– Ừ, thông manh mậy – Thằng Khôi dạo này đã “khôn lớn”haha.
– Rồi tiếp theo là thằng Cẩn sẽ xem tình hình trong lớp nhỏ Hạnh có thái độ gì. Mày ngồi bàn dưới thì dễ quan sát hơn là tụi tao ngồi bên này.
– Ố kề, cứ giao cho tao – Nhìn thằng Cẩn nháy mắt tôi thừa biết điều đó có ý nghĩa: “Mục đích của tao đó giờ chính là ngồi sau để dễ ngắm ẻm mà”.
– Ok, vậy là xong, còn tao thì nói chung khi nào có cơ hội sẽ nói tốt cho mày trước mặt ẻm. Haha, ok không chú em? – Vỗ vai với ánh mắt chân thành, tôi không tin là tôi không thể chơi thằng này.
– Ok ok, quá được!
Ngồi lại tí nữa thì 2 thằng bạn thân tôi hối về coi bóng đá, hôm đó nhớ không nhầm tụi nó nói có trận MU vs Chelsea. Tôi thì chả ham nhưng cũng hào hứng đưa thằng Cẩn về sớm rồi lượn lờ đến nhà “em người yêu”.
– Ăn được kèo này tao bao ăn nhậu tụi bây cả tháng!
Câu nói cuối cùng của thằng Thắng làm tôi buồn hết sức. Xem ra tôi không có phước hưởng cái tháng đó rồi.
– Ê mày, khi nãy mày nói tao phải quan sát nhỏ Hạnh là sao? – Đang chạy trên đường thằng Cẩn ngứa mồm hỏi.
– Thì quan sát, thường ngày mày cũng quan sát mà.
– Nhưng mà.. Tao thấy kì kì.
– Kì gì, mày quan sát gì cứ nói lại với tụi tao và thằng Thắng là nhỏ Hạnh thơ thẩn dữ lắm, hay nhìn ra cửa cổ, hay cười mỉm chi… Đại loại vậy.
– Sao phải nói vậy?
– Cứ nói thế, có nguyên do hết.
– Ok. Mà vụ thằng Khôi thì sao?
– Hờ, tao nói trước với nó rồi, nó chả hỏi nhỏ Quỳnh gì đâu, cứ tơn tơn, thằng Thắng hỏi thì nói bừa, sao chả được.
– Ừ, miễn sao mày bảo toàn được em yêu của tao là được.
– Hờ, này với thằng Thắng ham nhỏ Hạnh chẳng kém nhau nhiêu đâu.
– Bậy, sao nói vậy được, tình yêu của tao là tình yêu chân chính mà.. Nó..
– Mời xuống xe!
– Ớ, tới rồi à?
– Ừ, biến lẹ, anh đi thăm vợ anh.
– Đù, tủi thân mậy.
Câu đó thốt ra, tôi biết thằng Cẩn chẳng có ý gì đâu, buộc miệng thôi. Nhưng nó làm tôi chột dạ thật. Mà thôi, anh sẽ giúp chú có được người chú thích. Giờ anh đi lo cho hạnh phúc của anh đơi…
– Sao còn tới, hơn 9 giờ rồi. Mà xe ai đây.
– Xe ba em, mà cô không muốn em tới à?
– Không phải nhưng mà…
Cô giáo vừa mở cửa, tay tôi liền nắm bàn tay nhỏ nhắn đó mà kéo vào lòng. Thật tình là luôn khiến người ta muốn ở bên mà.
– Gì vậy, em điên hả? Người ta nhìn kìa!!!!
– Đau đau, cô ăn gì mà đấm đau vậy, không muốn người ta thấy thì…
Từ từ dùng sức tôi ép bà bác nhà tôi từ từ vào rồi tiếp tục ép cô dựa vào tường rào.
– Xe chưa đẩy vô kìa.
– Yêu em không?
– Hôm nay uống rượu bia gì à?
– Cà phê.
– Sao ăn nói kì vậy???
Nhẹ nâng cằm cô, tôi nhẹ nhàng hôn chụt lên môi cô. Lúc rời môi, thề là tôi đang biết trước mặt mình đang là tất cả cuộc sống của tôi, cảthế giới đều đang trong cái ôm này.
– Cô…
Đang định khen đểu một câu thì bờ môi mềm mại đó chủ động chạm vào môi tôi các bác ạ. Đời tôi không biết sẽ lăn lộn như thế nào, không biết sẽ có bao nhiêu thất bại, bao nhiêu lần gục ngã. Nhưng tôi chắc chắn mộ tđiều, tôi sẽ vì đôi môi quyến rũ này, hơi thở nóng bỏng này, người con gái tuyệt đẹp nhất thế gian này mà sẽ vượt qua và làm được mọi thứ.