Phần 95
Những ngày sau đó là chuỗi thời gian vô cùng phè phỡn của 3thằng tôi. Hễ thằng Thắng mà hỏi đến 1 trong 3 đứa thì cứ trả lời cho vui, chẳngăn nhập gì với chủ đề hoặc là trấn an nó. Ngồi tụ lại mà kể thì đúng là đám tôi đã và đang xỏ mũi thằng này. Hê hê! Có thế chứ.
– Ê!
– Gì mậy, đang mệt – Tôi nằm dài trên bàn học mà nhắm nghiềnmắt lại luôn, tối qua bị mất ngủ.
– Ra tao nói cái này, quan trọng lắm!
– Ề…
Vật vã lết theo thằng Cẩn ra ghế đá, tôi vừa ngồi vừa dựacái lưng ghế hệt như thằng nghiện nặng.
– Gì, nói anh nghe.
– Đệch mợ thằng Thắng, nó nhìn em yêu tao mà mún lủng mặt nhỏluôn – Cẩn ta lại tru tréo.
– Tróc da mặt chưa?
– Mày còn giỡn. Mịa mấy bữa nay tao thấy nó như thằng hútthuốc phiện á. Cứ đâm đâm nhìn qua bên nhỏ Hạnh luôn, mà mắt nó…
– Giống mắt tao giờ không? – Tôi chỉ vô cặp mắt đang thèm ngủtột độ.
– Y xì, đù, muốn tẩn thằng #^*¥€$$ 1 trận rồi đó.
– Giống sói săn mồi à?
– Nó đó, dòm mà nghĩ cỡ lớp không có ai là nước miếng nước mồmnó chảy ròng ròng rồi. Có khi còn vồ lấy em yêu tao!!!!
– Muốn làm được nghiệp lớn phải nhẫn nại, để mai tao đi nhờnhỏ Hạnh kèm mày mấy môn, tính hoài chưa làm nữa.
– Ờ đúng rồi, đúng rồi đó, tao cũng quên luôn vụ đó.
– Ừ, thôi vào lớp cho tao ngủ, mệt vật.
– Thiếu ngủ à?
– Chính nó.
Nói cho cùng thì đến giờ phút này thằng Cẩn là đứa bạn thânthiết với tôi nhất, tuy không được điềm đạm như thằng Khôi nhưng nó là đứa hiểutôi (riêng đụng đến nhỏ Hạnh là nó mất lý trí) nên chết sống gì tôi cũng phảigiúp nó “giành” được nhỏ Hạnh, đó là điều chắc chắn.
Ngay ngày hôm sau, tôi lân la lại bắt chuyện với nhỏ Hạnh.
– Nè, xịch vô, cho tui nói cái này nè – Tôi làm giọng dịudàng nhất có thể.
– Lại gây chuyện gì nữa đây?!
– Chuyện gì, chậc, xịch qua ngồi tí.
– Hứ, mỗi lần ông tìm tới tui là thế nào cũng có chuyện đểnhờ vả.
Lời nhỏ Hạnh nói làm cho tôi hơi chột dạ, vì chắc từ khichuyển nhà đi thì hoạ hoằn lắm thì tôi mới chủ động nói chuyện thôi.
– Ừ thì mấy nay thằng Cẩn ấy, nó nhờ t.. Nguyên ôn mấy môncho nó. Sắp thi học kì rồi.
– Ừm, rồi sao?
– Thì giờ sắp thi Olympic nữa rồi, nên Nguyên còn học chưaxong nữa là ôn, nên…
– Nhờ tui ôn giùm à?
– Biết hay thế, hê hê, giúp nhau lần này đi.
– Hứ, phải trả công!!!
– Ok luôn, mà giúp hết các môn nha. Cẩn nó ngu đều hết mà – Tôi tranh thủ dìm hàng.
– Đâu, tui thấy ông Cẩn học bài nhanh mà, nếu ôn thì chắclàm đề cương dùm thôi là được.
– Còn mấy môn tự nhiên?
– Môn tự nhiên thì để xem, mà phải trả công đó nha!!!
– Ề, đương nhiên, mà bao nước 1 tháng được không?
– Ok, nhớ nha, ngày nào cũng phải dâng nước cho tui.
– Ok, bắt đầu từ mai?
– Để xem đã chứ, tui về làm cái sườn.
– Ok.
Nhiệm vụ xong, tôi tót ra cantin hợp mặt với tụi thằng Cẩn. Tất nhiên khi đang nhờ vả nhỏ Hạnh thì bắt buộc phải đá thằng Cẩn chỗ khác chứđể nó ngồi kế thì giống phụ huynh dẫn con đi nhờ giáo viên bồi dưỡng. Thấy chưaCẩn, anh bất chấp danh dự để đưa chú đến gần người đẹp đới nhớ.
– Sao rồi mậy?
– Đích thân tao nhờ mà, còn phải hỏi – Tôi trịnh trọng ngồixuống sẵn tiện lấy ly nước của thằng Cẩn mà rút 1 hơi, thiệt là sảng khoái cuộcđời.
– Vậy chừng nào học? – Cẩn ta phấn khích tợn.
– Hạnh bảo nó cần phải về làm dàn ý vs đề cương cho mày, taođã cố gắng hết sức rồi nhé chú em!
– Ok đại ca!
– Hạnh chịu giúp là tốt rồi, thôi tao mua chai nước cho vợtao đây, bỏ ẻm trong đó nãy giờ.
– Vỡi cả bỏ ẻm.
Và thế là xong, đầu xuôi đuôi lọt, tôi mà ra tay thì nghĩsao nhỏ Hạnh từ chối được. Nhưng mà nghĩ tới vụ thằng Thắng thì nó có nổi ônlên khi thấy ku Cẩn tiếp cận gần với nhỏ Hạnh không? Chắc không sao, nó thắc mắcthôi cứ việc bảo đang kêu thằng Cẩn thăm dò mục tiêu vậy.