Phần 99
Làm xong mọi việc thì cũng ăn cơm luôn, vì nãy hì hục lao nhà đã thấy bà bác đang làm bữa cơm cuối cùng… Của năm cho tôi ăn. Haiz, thời gian trôi qua nhanh thật, ngày này năm ngoái tôi còn ngồi chống cằm mê mẫn nghĩ đến bà bác. À, giờ cũng mê, nhưng ở cấp độ khác.
Cho tôi dài dòng ở đoạn này tí. Tôi hiện giờ coi như 23 tuổi, nhìn lại ngần ấy thời gian trong cuộc đời thì điều làm tôi tiếc nhất là không thể ở bên bà bác nhiều hơn một chút nữa. Điều ấy không có nghĩa là tôi bỏ bê. Tôi yêu, thương, mến, trân trọng người con gái ấy rất nhiều nhưng tôi không thể nào tìm cách gì để biểu đạt được.
Rồi thì tôi đã tìm được một câu nói mà Brad Pitt đã nói với người vợ của mình, tôi không nhớ nguyên văn cũng như không tìm lại được bài báo đó, chỉ là nhớ mang máng rằng: Cô ấy là một người phụ nữ mà đa số đàn ông trên thế giới này phải thèm muốn, và chỉ có tôi mới được quyền sống chung, ngủ chung và cùng xây dựng mọi thứ với nhau. Vậy lí do gì tôi lại từ bỏ đi một điều tuyệt vời đến như vậy.
Và cũng đã bao nhiêu năm ngày xa nhau, tôi đã quằn quại như thế nào rất nhiều người chứng kiến, trong họ có người hiểu, có người không nên hay hỏi tôi kiểu như sao lại không tìm ai đó để quen.. Hay này nọ. Tôi chỉ lắc đầu mà không biết nói thế nào. Nhưng giờ thì có lẽ mỗi lần bị hỏi thế tôi sẽ moi ra một câu nói của Hà Dĩ Thâm: “Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, thì tất cả những người khác đều trở thành tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ. ”
Anh Hà này chờ vợ 7 năm đấy, tôi chờ nổi không? Ề, cũng đã hơn 4 năm rồi chứ ít gì. Ha ha, tôi không nói là tôi sẽ là họ Hà phiên bản Việt Nam đâu, nhưng nếu chờ như anh ta mà cô ấy về bên tôi và thằng Nguyên này được sống cùng với người con gái họ Đặng đó suốt đời, thì có là 10 năm.. Cũng không vấn đề gì cả.
Hơi sến, chậc, thôi quay về thời điểm trước lúc có đoạn dài dòng này đi.
– Cô!
– Im lặng và ăn!
– Ề, thôi mà, em hỏi cái này.
Ngước mặt lên nhìn tôi chớp môi mắt phượng vài cái rồi lại cúi xuống dòm chén cơm, cứ như cái mặt tôi méo bằng chén cơm ấy, hic.
– Nói đi!
– Hê, giờ nhé, cô nhớ câu chuyện hôm trước em kể cô nghe không?
– Không! Em kể thiếu gì chuyện.
– Chuyện về có 2 thằng bạn đòi cua 1 đứa bạn em ế!
– Ừ, nhớ rồi, rồi sao?
– Thì… Nói chung là em vẫn giúp thằng bạn em, cơ mà giúp ngầm thôi. Giờ không biết tâm lý nhỏ kia thế nào?
– Thế em nữ đó có từng thích ai chưa?
Moé ơi, tự dưng bả hỏi câu đó làm tôi nhớ lại ngay cái lúc thằng Cẩn nó bảo nhỏ Hạnh thích tôi. Mà không đâu, chắc chắn là không đâu.
– Ừm thì không, chả thấy nhỏ đó có bồ.
– Biết đâu người ta yêu đơn phương, mà cũng có khi thích người ngồi đối diện tui cũng không không chừng.
– ĐÂU RA, VỚ VẨN!!
– Ơ, sao nạt người ta ghê vậy.
– Chậc, sorry sorry, tại con đó trời có sập cũng không bao giờ thích em đâu. – Hú hồn thật, bà bác này hay nói bậy trúng bạ lắm.
– Hì, thì cô nói thế, chứ nhìn em vầy.. Ai mà thích.
– Ê ê, cho nói lại!
– Thôi, nói tóm lại là em muốn nói cái gì?
– Thì hỏi cô là làm sao để nhỏ đó nói ra thật lòng mình.
– Lỡ kết quả không như em momg thì sao?
– Thì kiếm hướng giải quyết khác.
– Phải tác động, kêu người bạn thân của người đó gợi ý rồi thăm dò – Bả nhún vai tỏ ra cái cách đó là tốt nhất rồi.
– Nhỏ đó sống khép kín lắm.
– Thì phải khéo léo, chẳng lẽ không có ai là bạn thân à? Bạn nữ ấy?
– Nó sống khép kín lắm. Chậc, thôi để xem xem.
– Ừm, lo ăn đi, lo kể chuyện chén cơm nguội rồi kìa! Em toàn lo chuyện bao đồng là giỏi.
Tránh né cái nhìn sắc lẻm của bà bác, tôi cúi đầu xuống ăn rồi tìm đối sách cho trận đánh kế tiếp. Thật chứ, khổ gì đâu. Đúng là tối ngày đi lo cho chuyện người ta mà.
– Về hả?
– Ừ, cô về nha.
Đứng trước cái cổng, tay tôi cố tình “nhét” vào 2 cái túi quần để khỏi phải mất kiềm chế mà nắm lấy tay bả. Mà nghĩ cũng ngộ, đó giờ bả chả bao giờ có thái độ quyến luyến hay bịn rịn gì đấy, cứ hễ về xì phố là te te mà chạy, đến cả ngoái đầu lại chào cũng không luôn. Giờ cũng vậy, ngồi trên xe với đầy đủ trang bị che nắng chiều cần thiết, cô giáo nhà tôi hớn hở còn hơn đi chơi trẩy hội. Méo có biểu cảm gì sất.
Tủi thân dễ sợ.
– Về rồi gọi điện cho em nha.
– Ừm.
– Giờ em không có điện thoại nên mỗi tối sẽ lén gọi cho cô rồi chúc ngủ ngon nha.
– Ừa.
– Không có gì để nói à?
– Học hành cho đàng hoàng nhé… Chàng.
-…
Nói xong câu đó bả cười một phát đầy ma mị xong rồ máy chạy mất tiêu, bỏ lại một thằng nhóc còn hãy đang phân tích câu bả vừa phun ra mấy giây trước. Cô.. À khônh, người yêu của anh à, anh chỉ cần vậy là đủ thôi. Hê hê!