Phần 11
Lan đang loay hoay không biết phải làm sao với chiếc giày cao gót của mình, vốn là quy định của trường không cấm giáo viên nữ mang giày cao gót, nhưng trước giờ rất ít khi Lan mang giày quá cao, vẫn là loại giày cao gót nhưng chỉ là dáng vẻ đôi giày như thế thôi, vì khi mặc áo dài mà mang giày lẹp xẹp kỳ lắm. Lúc nãy Lan đang đi thì chợt vấp ngay một viên gạch đã bị bung ra trên hành Lang nên chân suýt tí nữa là gãy rồi, có lẽ chiếc giày cao gót của Lan đã gãy thay Lan, tuy thế chân Lan vẫn thấy đau. Đang lúi húi thì bỗng nghe được tiếng nói từ phía sau:
– Ủa cô Lan, có chuyện gì thế?
Lan xoay người lại thì ra đó là thầy hiệu trưởng, Lan cười, hơi xấu hổ:
– Dạ em chào thầy, em đi hơi vội nên vấp phải viên gạch sắp bung ra nên gày bị gãy phần gót ạ!
Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, thấy cái gót giày của Lan bị rơi ra, Lan đang xoa xoa ngay chỗ mắt cá chân, chắc là khá đau, Lan nghe thầy hiệu trưởng nói:
– Để thầy xem thử!
– Chà có thể bị bong gân đấy!
Lan cứ tưởng là thầy xem viên gạch bị bung lên, và cái giày của Lan, nhưng không ngờ thầy lại quan tâm đến chỗ chân bị đau của Lan. “Quan tâm”, cũng đã lâu rồi Lan không được quan tâm như thế này, người nàng cần quan tâm nhất là chồng nàng thì lại suốt ngày chúi đầu vào công việc, à, còn cả con đàn bà kia nữa.
Lan nói:
– Chắc không sao đâu ạ, chỉ hơi đau một chút thôi ạ, nhưng…
Lan ám chỉ là chiếc giày bị gãy không biết phải đi sao, vì chiếc cao chiếc thấp, thầy hiệu trưởng mỉm cười:
– Cô Lan ngồi lên bậc hành lang đi!
Lan nghe thế thì hơi ngại, vì quy định của trường là cấm học sinh leo trèo, ngồi trên hành lang, dường như biết được suy nghĩ của Lan nên thầy hiệu trưởng cười:
– Quy định đó là do tôi ra đấy cô Lan!
Lan nghe thầy nói thế thì cũng bật cười, rồi ngồi xuống. Thầy hiệu trưởng nói:
– Cô Lan cởi chiếc giày kia ra cho tôi xem cái!
Lan hơi ngẩn người, sao lại cởi chiếc giày kia, bỗng Lan nhớ đến một vài bộ phim tình cảm lãng mạn mà Lan đã xem, không biết thầy hiệu trưởng có làm thế không, Lan cũng tò mò nên tháo ra đưa cho thầy, quả nhiên thầy hiệu trưởng, cầm chiếc giày, đập mạnh xuống, đập hai ba cái thì phần gót của chiếc giày gãy lìa ra, rồi thầy tự tay mang vào chân cho Lan lại.
Khi nhìn thấy thế thì, Lan tính rụt chân lại, nhưng không hiểu sao, tim nàng lại đập nhanh, và rất mạng, Lan bối rối, không biết phải làm gì, cố gắng nói:
– Ối, thầy để em tự mang vào…
Lan còn chưa nói dứt lời thì bàn chân của nàng đã được một bàn tay rắn chắc, to lớn, đỡ lấy, nâng lên, rồi từ từ lòn vào chiếc giày. Tim của Lan đập nhanh như trống trận. Sau khi mang giày vào cho Lan thì thầy hiệu trưởng đứng lên, Lan thấy thế thì cũng vội đứng dậy, nhưng chắc là lúc nãy bị trẹo chân cho nên chân Lan hơi đau, đứng lên vội quá nên Lan bị đau, nàng kêu lên một tiếng. Thầy hiệu trưởng quan tâm hỏi:
– Cô Lan cẩn thận, coi chừng đau đó, hay là để tôi dìu cô Lan lên phòng y tế?
Lan không biết phải trả lời ra sao, Lan có cảm giác là mặt mình nóng lên. Cứu tinh đến! Không biết là cứu tinh hay là kỳ đà cản mũi nữa, đó chính là Hương, Hương đang đi xuống căn tin thì thấy Lan và thầy hiệu trưởng đang đứng nên lại chào hỏi, thấy Lan đang đứng vịn vào thầy hiệu trưởng thì hỏi:
– Chị Lan sao thế?
Thầy hiệu trưởng vội nói:
– Hay quá, có người giúp đỡ rồi, Hương dìu cô Lan vào phòng y tế nào, cô Lan bị vấp!
– Úi chị Lan bị vấp à, từ từ để em dìu cho.
Hương vội chạy đến dìu Lan, đang loay hoay với hai chiếc túi thì đã thấy có hai cánh tay cầm lên. Thầy hiệu trưởng nói:
– Để thầy cầm cho, mau dìu cô Lan vào phòng y tế đi.
Hương nghe thế thì vội dìu Lan đi. Chợt đi được một lúc thì bỗng mặt Lan xanh như tàu lá chuối, vì trong giỏ của Lan, có rất nhiều sextoy, nói nhiều chứ thực ra chỉ có một cái happy egg mà thôi, nhưng vấn đề là có đến 3 cái trứng, và đặc biệt là một xấp hình khiêu dâm của Lan. Nói là hình khiêu dâm thì hơi quá, nhưng đại khái cũng như thế rồi, Lan nghĩ vậy, vì đó là hình mà theo như hai thằng học trò nói thì đó là hình “nghệ thuật”, trong ảnh Lan hoàn toàn không có một mảnh vải nào, nhưng cũng không thấy được gì của Lan, đó là những tấm ảnh mà khi hai thằng học trò hứng lên muốn Lan chụp, mặc dù không đồng ý nhưng trước sự mè nheo của hai thằng, và có cả sự ép buộc nữa nên Lan đành làm người mẫu cho chúng chụp, rất nhiều tư thế khác nhau, trông rất gợi tình, nhưng trong các tư thế đó thì Lan đều dùng tay che đi chỗ nhạy cảm của mình, mà hai thằng cũng không quá ác lắm, cho nàng dùng tay che và còn lên mạng tìm kiếm những tấm ảnh nude nghệ thuật cho Lan bắt chước theo.
Tuy vậy, nhưng nếu để những tấm ảnh này cho người khác thấy thì không biết phải làm sao. Lan lo sợ, Lan sợ là thầy hiệu trưởng sẽ thấy được những tấm ảnh đó. Nhưng cũng may, lo lắng của Lan không thành sự thật, thầy hiệu trưởng và Hương đưa Lan vào phòng y tế rồi sau đó ngồi một chút rồi cũng đi, Lan ở lại phòng y tế nghỉ ngơi chút, cũng may là không bị gì nặng.
Trưa nay Lan không phải đi đón bé Liên, vì hôm nay bé Liên được trường đưa đi đến công viên vui chơi, đi tập thể cho nên đi suốt ngày. Trưa hôm đó, khi Lan ra phòng ăn giáo viên thì thấy chẳng có ai cả, rồi đi ra ngoài căn tin cũng chẳng có người, Lan đang cảm thấy khó hiểu thì lại gặp thầy hiệu trưởng đang chuẩn bị ra về, thầy hiệu trưởng thấy Lan thì bước lại chào hỏi:
– Chân cô Lan hết đau chưa thế?
– Cảm ơn thầy, em đỡ đau nhiều rồi ạ! À mà sao hôm nay nhà ăn giáo viên lại không có nấu ăn vậy thầy?
– Cô Lan quên rồi à, chiều nay cả trường được nghỉ, do phải chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
– Ôi thế mà em quên mất!
– Chắc cô Lan vẫn chưa dùng cơm trưa, thế cô Lan đi chung với tôi nhé, hôm nay tôi mời!
Lan thấy thầy hiệu trưởng mời nàng đi dùng cơm trưa thì muốn ngập ngừng, nửa muốn nhận lời nhưng nửa muốn từ chối, lại nghĩ lại sáng này thầy giúp mình nên vội nói:
– Phải là em mời thầy chứ ạ, phải cảm ơn thầy giúp em sáng nay chứ!
Sau đó cả hai cùng lấy xe ra khỏi trường, hai người vào một quán ăn, tuy không phải là cao cấp như nhà hàng nhưng cũng hơn hẳn các quán cơm thường, vì Lan muốn cảm ơn nên định mời thầy hiệu trưởng đi ăn ở một nơi khá lịch sự, khi vào quán thì Lan mới chợt nhận ra, cũng chính quán cơm này, ngày xưa khi chưa lấy nhau, thỉnh thoảng Lan và Quân cũng vào đây ăn, Lan đang nhớ lại những kỷ niệm một thời mà nàng sợ rằng sau này sẽ không bao giờ có được nữa thì bỗng nghe tiếng người bồi bàn nói:
– Xin hỏi cô đi mấy người?
Lan bừng tỉnh vội nói:
– Hai người, mà em tìm cho chị chỗ nào thoáng thoáng chút nha.
Vì quán khá đông vào giờ cơm trưa, cho nên nếu không nhắc thế có lẽ sẽ bị nhét vào hóc bà tó nào đó. Do còn một chỗ trong góc nhưng Lan không chịu nên được đưa lên lầu ngồi.
Không ngờ chủ quán này cũng kinh nghiệm “đầy mình”, trên lầu toàn là bàn đôi, chỉ dành cho hai người ngồi, và Lan để ý toàn là từng cặp nam thanh nữ tú ngồi với nhau không, Lan có cảm giác như là mặt mình đỏ lên vậy, cũng may là nó chưa đỏ. Lan định kêu đi xuống lại thì nghe thầy hiệu trưởng nói:
– Nơi này bày trí cũng đẹp quá cô Lan nhỉ?
Lan nghe thế thì biết thầy thích chỗ này, nếu bây giờ kêu đi xuống lại thì cũng hơi ngại, vả lại dù sao thì Lan vẫn còn mặc áo dài, và lối xưng hô của Lan và thầy hiệu trưởng cũng đủ để cho người ta biết là hai người đều là giáo viên nên Lan cũng yên tâm không sợ hiểu lầm.
Một con ốc khi đúng cỡ của nó sẽ vặn sẽ vào dễ dàng, Lan và thầy hiệu trưởng quả nhiên rất hợp nhau, hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Lan cảm thấy khi đi chung với thầy hiệu trưởng thì nói chuyện thoải mái, tâm trạng cũng cởi mở hơn. Dần dần, không biết từ khi nào, quán cơm này trở thành nơi quen thuộc của nàng và thầy hiệu trưởng, hằng ngày sau khi tan trường thì Lan và thầy hiệu trưởng đều đi dùng cơm chung, lúc đầu thì đề tài của hai người chỉ xoay quanh bọn học trò, trường lớp, rồi dần dần rộng ra hơn, xa hơn, Lan có cảm giác mình có thể thoải mái mà giãi bày tâm sự với thầy hiệu trưởng.