Phần 169
Nó và bác Huệ lại sa – lon đặt ở sát góc nhà ngồi nói chuyện đợi tạnh mưa, bà Huệ có vẻ xấu hổ khi thấy mấy cô cậu thanh niên trẻ tuổi thỉnh thoảng cứ liếc nhìn mình cười cười, còn nó thì vẫn “vô tư”. Đã hơn 7 giờ rồi mà ngoài đường mưa vẫn còn rất to. Nó nói với bác Huệ :
– Hay là mình mặc áo mưa về nha bác, trong cốp xe cháu có áo mưa.
– Mưa to quá, mặc áo mưa đi ra đường trong tình trạng thế này rất nguy hiểm. – Bà Huệ phản đối.
– Vậy thì biết đến bao giờ mới tạnh hả bác ?
– Thì mình ngồi đợi 1 lát nữa đi cháu, thế nào rồi cũng tạnh thôi.
– Vậy cũng được, nhưng mà…
– Sao vậy cháu ?
– Cháu đói bụng quá, hay là mình kêu cái gì ăn nha bác.
– Ừh, bác cũng cảm thấy đói.
– 2 cái mà không đói mới lạ đó bác . – Nó cười và thì thầm với bác.
– Thằng quỷ…
Bà Huệ xấu hổ đó bừng cả mặt, thẹn thùng cúi xuống đất trông thật đáng yêu. Nó lại quầy tiếp tân nói gì gì đó, rồi quay lại bàn ngồi, Khoảng 15 phút sau, 1 cậu thanh niên trẻ đi lại nói với nó :
– Xong rồi đó anh.
Rồi anh ta đưa cho nó 1 chiếc chìa khóa số phòng, nó cầm chìa khóa rồi quay qua nói với bác Huệ :
– Mình lên phòng đi bác.
– Ơ… sao lại lên phòng ?
– Cháu mới đặt phòng rồi.
– Chứ không phải cháu kêu đồ ăn sao ? – Bà Huệ ngạc nhiên hỏi.
– Thì cháu kêu đồ ăn, mình lên phòng ăn chứ, chẳng lẽ ngồi đây ăn ?
– Sao lại không ngồi đây ăn được ? – Bà Huệ vẫn chưa hết thắc mắc.
– Đây là khách sạn, mình ngồi ở đây ăn uống mất lịch sự quá bác ơi.
– Àh… ra thế…
– Mình đi lên đi bác.
Nó cầm tay bà Huệ đứng lên, bà Huệ không nói gì lẽo đẽo đi theo nó đi lên phòng. Bà nóng bừng 2 má khi nghe mấy cô cậu thanh niên trẻ tuổi cười cười nói nói gì đó… Đi vào phòng, nó không bật đèn, bà Huệ ngẩn người ra một lúc rồi phì cười trước sự sắp đặt của nó trên bàn. Một chai rượu, đồ ăn và đặc biệt là một ngọn nến đang cháy sáng lung linh…
Bà Huệ cười mà thấy trong lòng xúc động thật sự. Hóa ra “thằng nhóc” này cũng “sến” quá đi chứ, ông Khang chồng bà chưa bao giờ tạo được những bất ngờ nho nhỏ thế này trong cuộc sống vợ chồng bao nhiêu năm trời với bà. Bà ngồi xuống chiếc sô – pha, còn nó thì lom khom ở bên cạnh xăng xái rót rượu.
– Thôi, bác không uống rượu đâu, đừng rót Minh. – Bà Huệ xua tay.
– Ấy, bác phải uống một chút cho ấm bụng chứ, ăn mới ngon miệng.
Minh nói và cầm 1 li đưa cho bà, bà Huệ đành cầm lấy li rượu nhấp một ngụm nhỏ, chất cồn chảy xuống cổ nóng ran, hơi men bừng bừng bốc lên khiến bà nhăn mặt.
– Rượu này nặng quá… – Bà Huệ đặt li xuống bàn.
– Thêm vài ngụm nữa là bác lại thấy nó nhẹ ngay. – Nó cười và cũng đặt li xuống.
Bà Huệ và nó vừa ăn vừa trò truyện vui vẻ, nó thỉnh thoảng vẫn rót rượu cho bà, bà đang vui nên “vô tình” uống hết ly này đến ly khác…
Bữa ăn kết thúc, bà Huệ cảm thấy chuếnh choáng, “thằng bé” đi lại ngồi xuống bên cạnh bà, 2 mắt nó lại rực lên sự ham muốn. Viên thuốc kích dục mà hồi nãy bà uống vẫn còn, giờ lại cộng thêm men rượu làm cơ thể bà Huệ cứ lâng lâng, bà nhìn nó hồi hộp thầm nghĩ :
– Chẳng lẽ nó lại tính làm “chuyện đó” với mình nữa sao ??? Nhìn ánh mắt nó thấy “nghi” quá, sao mà giống y như ánh mắt bố nó 19 năm về trước quá, không thể nào khác được.
Chân tay bà Huệ lóng ngóng, bà nửa như sợ hãi mong nó ngồi xa ra, nửa lại muốn nó tiến lại gần bà, bà ngồi yên hai bàn tay đan vào nhau để trên đùi… Nó đưa tay sang cầm lấy bàn tay bà, không dám quay sang nhìn nó, bà nói khẽ:
– Minh ơi… đừng “làm vậy” nữa nha cháu…
– Tại sao vậy bác ?
– Bác cháu mình đã sai rồi… không thể sai thêm nữa.
– Thì bác cháu mình đã sai 1 lần… Àh không phải, 2 lần rồi, giờ sai thêm lần thứ 3 có khác gì nhau đâu bác ?
– Minh ơi… tội lỗi lắm cháu ơi…
– Tội lỗi ? Có ai biết đâu mà bác sợ, không phải bác cũng thích sao ?
– Bác… bác…
– Bác có thích không ?
– Bác thích… nhưng mà bác sợ…
– Vậy thì được rồi, trong căn phòng này chỉ có cháu và bác, có ai biết đâu mà bác sợ.
– Mình nè…
– Dạ !
– Minh còn trẻ, tại sao cháu lại thích làm “chuyện này” với bác ?
– Cháu cũng không biết nữa, chỉ là cảm giác thích.
– Bác đã quá già rồi, còn cháu thì lại quá trẻ, cháu là con nhà khá giả, đâu thiếu các cô gái xinh đẹp ở xung quanh cháu, cháu muốn là có ngay.
– Cháu cũng không biết nữa, cứ thấy bác là cháu thấy rạo rực hết cả người. – Nó nói khẽ và nắm chặt bàn tay bà Huệ
– Cháu… cháu thấy cảm giác như thế từ bao giờ ? – Bà Huệ hỏi và hơi liếc sang nhìn nó.
– Ngay hôm bác tới nhà cháu.
Nó trả lời ngay, nó biết thừa là mình xạo, nhưng nó không muốn cho bác biết là nó “muốn” bác ngay lần thấy bác với bố nó làm tình trong nhà tắm, nếu nói ra nó sợ bác sẽ không được tự nhiên với nó. Nó thừa hiểu đối với 1 người đàn bà “đoan chính” như bác, làm tình với cả 2 bố con là 1 điều thật tồi tệ, thật tội lỗi. Nếu mà bác biết được nó đã biết chuyện của bố nó với bác thì chắc bác sẽ rất xấu hổ, vì thế nó phải tạo ra cho bác 1 cảm giác an toàn là nó không hề biết gì cả.
– Xạo … Mới lần đầu gặp bác mà cháu đã rạo rực ngay được àh ? – Bà Huệ trề môi ra.
– Thiệt mà !
– Bác không tin đâu.
– Sao vậy ?
– Bác là một “bà già” nhà quê, vừa quê mùa, vừa mập mạp, vừa xấu xí mà hấp dẫn được 1 chàng trai trẻ như cháu sao ? – Bà Huệ mỉm cười .
– Thật mà, bác có nhớ những va chạm “vô tình” trưa hôm qua không ? Cháu cố tình tạo ra đó, hì hì… – Nó đã quay hẳn sang phía bác Huệ, bàn tay đặt lên đùi bác vuốt ve.
– Trời… thật vậy sao ?
Bà Huệ lại nhớ tới cái vật đó của nó trưa hôm qua mấy lần cạ cạ vào khe mông bà làm mà nóng cả mặt, vậy mà bà cứ tưởng là nó vô tình, vi khi đó bà nghĩ nó còn quá bé, ai mà dè nó đã là quỷ.
– Vậy mà bác cứ tưởng là cháu vô tình, ai dè cháu có chủ đích, ghê quá.
– Hì hì, chưa hết đâu… còn nữa…
– Còn gì nữa nè ?
– Cháu nói ra, bác hứa không giận cháu nha, cháu mới dám nói.
– Còn gì nữa đây ?
– Bác hứa không giận cháu đi.
– Trời , anh đã “ấy” tôi mà tôi còn không giận, vậy còn chuyện gì ghê ghớm hơn nữa ? Anh nói đi !
– Bác hứa sẽ không giận chứ.
– Rồi, bác hứa.
– Cháu đã nhìn trộm bác tắm… hì hì… – Nó cười.
– Cháu nhìn trộm bác tắm ? Lúc nào vậy ?
– Trưa hôm qua.
– Trưa hôm qua ? Bác đã đóng cửa rồi mà.
– Cháu nhìn qua lỗ khóa… hì hì…
– Trời… Bác bó tay với anh, thảo nào… – Bà Huệ gật gù – Vậy lúc nhìn trộm bác tắm cháu thấy sao ?
– Bác rất tuyệt vời, cháu chịu không được vừa nhìn bác tắm cháu vừa thủ dâm đó.
– Cháu thủ dâm với hình ảnh của bác.
– OK !
– Thế bữa nay thì sao nào ? Có phải cháu đã có chủ ý từ trước rồi đúng không ? – Bà Huệ gặng hỏi.
– Làm gì có.
– Àh, thì ra hồi sáng cháu tình nguyện chở bác đi là đã có chủ đích trước rồi, vậy mà bác cứ tưởng cháu tốt lắm chứ, ai mà dè…
– Đâu có đâu bác…
– Thôi, đừng có chối, thế lúc “anh” đưa tôi vô đây là “anh” đã sắp đặt kế hoạch “ấy” tôi rồi phải không ?
Ngập ngừng một lúc, nó quyết định chối tội, đâu phải việc gì cũng có thể thú nhận được, nó nói:
– Không… Lên đây rồi mới có… Do hoàn cảnh xô đẩy mà bác.
– Lại nói dối bác rồi… – Bà Huệ dứ ngón tay lên trán nó: – Trông cháu thế này mà cũng gớm lắm…
– Tại bác hấp dẫn quá mà… Cho cháu hôn bác nhé. – Nó cười giả lả.
– Hứ… Không được…