Phần 223
“Tít… tít.. tít…”
Minh giật mình tỉnh giấc vì có tin nhắn điện thoại, ánh bình minh chiếu qua khe rèm le lói từ từ thức tỉnh hẳn ý thức của nó… Nó vẫn đang ở nhà dì Cúc, thì ra những gì đã diễn ra với mẹ nó chỉ là một giấc mơ mà thôi, may quá…
Nó lại nghĩ tới dì Cúc, trong đầu óc nó giờ đây là một đám vô minh lẫn lộn, dư âm khoái cảm xác thịt còn âm đọng cộng với những ngỡ ngàng bối rối trong quan hệ mới với dì Cúc. Tâm hồn nó như lạc trong đám mù nửa hư nửa thực. Nó bước xuống giường mặc bộ đồ ngủ đi qua nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng. Nó yên tâm trở lại khi nghe tiếng đĩa chén lạch cạch từ phòng bếp vang ra, dì đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Khi nó bước vô bếp thì bữa sáng đã được chuẩn bị gần xong trên bàn. Dì Cúc đang chiên trứng Ốp – la, món ăn sáng yêu thích của nó. Nó cảm giác hạnh phúc vô cùng, cảm giác của đứa cháu trai được dì cưng chiều hay cảm giác của gã nhân tình được người tình chăm chút ? Đầu óc của gã thanh niên mới lớn cũng chẳng màng phân tích, mắt nó bây giờ đang âu yếm cái thân thể người đàn bà kia. Cái thân thể đàn bà sau một ngày bốc lửa thỏa mãn đang tỏa ra sức sống đầy quyến rũ và cám dỗ.
Dì Cúc biết là thằng cháu trai yêu quý đang tiến về phía sau lưng mình. Dì lúng túng tay chân lóng ngóng nửa như mong đợi thằng cháu tiến tới gần, nửa như muốn nó đi về bàn ăn sáng. Sớm nay khi tỉnh giấc, cảm giác của dì cũng rối bời tương tự nó. Vâng, nếu chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ, thì dì ước mong được mơ mộng mãi như thế, nhưng quái ác thay đó lại là một thực tại trái ngang…
Dì đã phạm tội loạn luân khi làm tình với cháu ruột của mình. Con quỉ dâm dục trong dì đã đưa đẩy dì vào cơn trụy lạc… Nhớ lại những gì đã diễn ra ngày hôm qua dì thấy lời lẽ và cử chỉ của mình thật dâm loạn. Dì tự nhận phần lỗi về phía mình, về sự sa ngã nhất thời của dì đã không cấm đoán quyết liệt thằng cháu, để nó đưa dì vào cuộc tình Loạn Luân mà chắc chắn sẽ đầy trắc trở.
Ánh sáng ban ngày đã xua tan bóng đêm. Con quỉ lòng dâm dục đã bị lương tâm của người dì, người vợ lấn át. Khi thằng cháu tiến đến sát sau dì ôm ngang hông dì và đặt một nụ hôn nên gáy dì thì dì đã dồn hết bình tĩnh quay lại đưa một cái nhìn buồn thẳm vào thẳng mắt nó. Dì nói qua hơi thở như cố gắng lắm mới thoát ra hơi:
– Minh về bàn ăn sáng đi cháu. Dì sẽ lại ngay!
Nó lập tức khuất phục bởi thái độ hết sức thánh thiện của dì. Nó đứng đó chờ dì lấy trứng ra đĩa và nó bưng cả hai đĩa về bàn ăn. Họ điểm tâm bữa sáng trong im lặng bao trùm, và dì – lại chính là dì đã nên tiếng trước khi hai người bắt đầu dùng trà:
– Minh à!
– Dạ !
– Chuyện ngày hôm qua, tại dì yếu đuối nhất thời… dì… dì đã không cản cháu quyết liệt hơn… dì… dì… – Dì Cúc hơi lưỡng lự tìm câu hợp lý để nói với cháu.
– Dì ! Cháu yêu dì lắm ! – Nó cướp lời dì ( ??? – Thằng này lại giở “bài” ra rồi đây )
– Dì biết, dì cũng thương, cũng yêu cháu lắm… nhưng cuộc sống của chúng ta còn có mẹ cháu, còn có chú Thành chồng của dì, còn có xã hội… Trong đời dì chưa từng lừa dối chú Thành, nếu mẹ cháu và mọi người mà biết chuyện này thì dì không dám nhìn mặt mẹ cháu và mọi người luôn đó, chắc dì chỉ có nước chết thôi.
– Nhưng mà làm sao chú Thành chồng của dì , mẹ cháu và mọi người biết được chuyện này nếu 2 dì cháu mình không ai nói ra ? – Nó lý luận một cách ngây thơ.
– Dẫu chú Thành, mẹ cháu và mọi người không biết, nhưng lòng dì không được thanh thản và nếu biết thì hậu quả sẽ ra sao? – Dì Cúc giờ đây đã rơm rớm nước mắt.
– Dì! Dẫu sao cháu vẫn mãi mãi yêu dì! – Nó nắm lấy hai bàn tay dì Cúc mắt đối mắt như đôi tình nhân thề thốt lời trăm năm.
– Mai này ra đời cháu sẽ quen biết nhiều bạn gái, rồi sẽ lấy vợ sinh con… sẽ có một cuộc sống thanh bình… chuyện ngày hôm qua với dì cháu hãy coi như một giấc mơ đẹp hay như một cuộc phiêu lưu chớp nhoáng với một người đàn bà xa lạ. Còn một điều dì van xin cháu dù điều gì xảy ra cũng mãi mãi giữ bí mật chuyện này cho dì, sống để bụng, chết mang theo. Cháu hứa ?
– Cháu hứa !
– Vậy thì dì yên tâm rồi.
Dì Cúc đứng dậy dẹp đồ ăn sáng trên bàn và kết thúc câu chuyện:
– Bây giờ dì phải đi ra ngoài có chút việc, cháu ở nhà canh nhà nha, lát nữa dì sẽ về !
– Dạ !
Minh tiếp tục ngồi nhâm nhi ly trà đã nguội lạnh, cho tới lúc dì Cúc đã thay xong đồ và tiếng cửa chính khép lại sau lưng dì. Một niềm cô đơn ập đến với nó. Cảm giác của nó có lẽ giống như một gã ăn mày rách rưới đang nhiên được một tay phú ông ngông cuồng nào đó cho hưởng một đêm lễ hội giàu sang rồi sáng mai lại vứt trở lại lề đường bẩn thỉu.
Vâng mới ngày hôm qua thôi, nó tưởng như thành công của nó còn hơn cả thành tựu của nhân loại chinh phục vũ trụ. Còn giờ đây nó là một kẻ vô đạo đức mà nhân loại ai cũng có quyền dè bỉu chê bai. Loài người nên án nó ư ? Ai có thể tự nhận mình là kẻ trong sạch để kết tội người khác? Hơn nữa cuộc sống của nó quan trọng là bản thân nó và người thân của nó. Mặc kệ nhân loại! Nó tự tuyên bố.
Ờ thế còn người thân ? Không phải nó cũng đã bao nhiêu lần ngủ với mẹ ruột của nó rồi sao ? Rồi còn với chị My, chị gái nó; Rồi bác Hạnh, bà bác dâu nó; Và chị Hà, chị họ nó… Nó cũng đã làm chị Hà có thai mà có sao đâu, có ảnh hưởng đến ai đâu, có chết chóc gì đâu. Vậy với dì Cúc thì cũng chẳng thành vấn đề, dì chỉ là em gái mẹ nó, là dì ruột của nó thôi mà.
Còn chú Thành, chồng của dì nữa ? Đúng là nó có lỗi với chú Thành, nhưng mà nói rành mạch ra thì cũng không hoàn toàn. Giả sử như đêm qua nó đã ngủ với một người đàn bà khác thì dĩ nhiên nó chẳng mắc tội gì với chú Thành cả. Cũng như dì nó đêm qua có qua đêm với một người đàn ông khác thì nó cũng chẳng có lỗi gì với chú. Cái phần lỗi chính là ở chỗ cái người đàn bà đêm qua mây mưa cuồng loạn với nó lại là vợ của chú – tức là vợ chú “ngoại tình” với nó. Vậy cái gì dẫn đến việc vợ chú ngoại tình với nó ? Chú hoàn toàn vô tội hay sao ? Ai bảo chú có vợ đẹp mà không biết giữ. Nó quanh quẩn tự bào chữa mãi cũng không giảm nỗi bức bối trong lòng.
Còn dì nữa ? Nó tiếp tục luẩn quẩn – những hành động, những cử chỉ đêm qua của dì khi dì lên cơn cực khoái vẫn còn lởn vởn trong đầu nó lẫn lộn với những lời đạo đức sáng nay của dì làm đầu óc của nó như muốn vỡ bung. Nó có muốn tiếp tục cuộc tình loạn luân với dì không? Chắc chằn là có. Nó có thấy những điều sáng nay dì nói là đúng không? Cũng có.
Thoáng một cái mà đã cả tiếng đồng hồ, sao dì giờ này vẫn chưa về nhỉ ? Dì nói đi 1 chút thôi mà. Mà thôi thà không thấy dì còn hơn, mong làm gì ? Nó tự chấn an lòng mình trong khi bước chân cứ đưa nó tới cửa ngóng ra ngoài. Nó đang trông mong ai chẳng biết? Như một kẻ tình si!!!!
Thời gian trôi qua, nó cũng chẳng biết, chỉ biết khi thoáng cái bóng dáng mà nó mong đợi thì nó run nên, tim đập thình thịch. Nó vội rời khỏi cửa như sợ bị bắt quả tang? Nó chạy về phòng mình đóng cửa lại.