Phần 62
Để bà bác dâu đứng dựa lưng vào tường, nó nhấc một chân bà lên ngang hông rồi chùng người xuống đưa con cặc từ dưới đâm lên. Bà Hạnh ưỡn háng ra, con cặc đi vào không hết nhưng thế cũng là đủ với bà rồi. Nó áp người vào bà, hổn hển tìm môi bà. Bà Hạnh nghiêng đầu hé miệng đón chờ đôi môi của nó, nụ hôn ngọt ngào ấm áp khiến bà dễ chịu, hơn nữa cái kiểu mặt đối mặt thế này làm bà cảm thấy gần gũi hơn, yêu thương hơn. Cảm xúc bắt đầu dâng lên, bà quàng tay quanh cổ nó kéo riết vào hôn say đắm. Nó cũng phấn khích đáp lại, thân dưới không ngừng uốn đẩy con cặc nhịp nhàng thụt vào lỗ lồn đang co thắt của bà, tay kéo chân bà co lên cao hơn nữa. Bà Hạnh sướng… bà không rời môi nó ra mà rên lên như mọi khi, thay vào đó bà càng ghì lấy nó mà hôn mạnh hơn. Đến khi cơn cực khoái bùng nổ dữ dội, bà mới trượt ra sau mang tai nó mà rít lên.
– Sitzzz… Minh ơi…
– Sướng không bác… cháu ra đây… cháu bắn vào lồn bác đây. – Nó cũng run rẩy vì lồn bà bác dâu đang bóp siết lấy con cặc nó.
– Sướng…szzz… bắn vào đi… izzz… phun vào lồn bác đi Minh…
Bà Hạnh không kìm được mà rên lên như thế. Thằng Minh sướng quá, cơn sướng bùng lên nơi đầu cặc đang bị bó siết trong lỗ lồn mút chặt, khiến nó bắn phụt ra một đợt. Nó sướng bủn rủn hai đầu gối, không thể dấn tiếp được nữa, bèn đẩy một cái thật mạnh ấn con cặc ngập sâu trong lồn bà bác dâu. Con cặc nó tiếp tục co giật liên hồi phun vào trong lồn bà từng đợt từng đợt tinh dịch đầy ứ. Nó giữ như vậy một lúc lâu rồi thả chân bà bác dâu xuống, rút con cặc đang mềm đi ra khỏi lỗ lồn bà…
Bà Hạnh vội ngồi xuống, tinh dịch nó ùa ra chảy lã chã xuống sàn, bà cúi xuống nhìn le lưỡi lắc đầu.
– Sao mà nhiều thế không biết, người đâu mà khỏe như voi vậy, mới có 1 tuần mà đã đầy ứ ra thế này, cháu không có chỗ nào “xả” nữa àh mà lại đến kiếm “bà già” này “xả” ?
– Có còn chỗ nào nữa đâu, có mỗi “chỗ này” của bác àh … (???) – Nó nói, vẻ mặt rất là tội nghiệp.
– Xạo quá… về bảo mẹ cưới vợ cho, tha hồ mà “xả”…
Bà Hạnh ngẩng đầu lên nhìn nó cười, với tay xé đoạn giấy vệ sinh gấp lại lau chùi sơ qua cái háng ướt nhầy nhụa rồi đứng lên vội vã mặc quần. Bà đẩy nó sang một bên dặn dò trước khi mở cửa bước ra:
– Đứng đây một lúc rồi hãy ra, coi chừng bé Ly nó đi xuống thấy.
– Vâng, cháu biết rồi.
Nó cười, bóp mông bà bác dâu một cái khi bà quay người bước ra. Nó kéo quần lên, chỉnh đốn lại trang phục đầu tóc một lát rồi cũng đi ra. Thấy bà bác dâu đang dọn dẹp ở ngoài bàn, nó khoan khoái bước ra , giơ tay nhìn đồng hồ, gần 12 giờ, còn sớm chán.
– Thôi cháu về luôn đi, để bác nghỉ trưa, 1 giờ còn đưa con bé đi học. – Bà Hạnh nói và nhìn lên lầu.
– Vâng, thế cháu đi luôn nhé. – Nó cười thỏa mãn, giờ thì về được rồi.
Chạy xe chầm chậm, sau khi đã được “giải tỏa” nó thấy tâm hồn bay bổng một niềm vui lạ thường…
Tạm biệt bà bác dâu, trên đường về nhà nó đi ngang qua cơ quan bố, ngó đồng hồ đã hơn 12 giờ, nó chợt có ý nghĩ vô rủ bố nó đi ăn trưa. Nó chợt thấy 1 người đàn ông từ cơ quan bước ra, trông quen quen, hình như là bố nó, đúng rồi, đúng là bố nó chứ ai, nó định gọi bố thì thấy bố ngó xung quanh rồi bước lên 1 chiếc taxi đang đợi sẵn ở lề đường, chiếc xe chạy đi. Nó ngạc nhiên, sao bố lại đi taxi ? Bố có xe, có tài xế mà, tò mò nó chạy theo chiếc taxi, lòng có đôi chút nghi ngờ…
Taxi dừng lại tại 1 quán cơm gà Hải Nam, thì ra là bố đi ăn trưa, vậy mà mình đã nghi ngờ bậy bạ, bố xuống taxi, taxi chạy đi, bố bước vô quán. Nó định chạy vô ăn trưa cùng bố, nhưng nó lại ngạc nhiên, thấy bố không vô ngồi, mà đứng chỉ chỉ gì đó, thì ra là bố mua về, nhưng sao lại để taxi chạy đi ? Nó thấy bố nó cầm 1 bịch bước ra, hình như là 2 – 3 suất thì phải, vì nó thấy cái bịch khá lớn, nó thấy bố nó lên 1 chiếc taxi khác, taxi lại chạy đi. Giờ nghi ngờ của nó lớn dần, nó quyết chạy theo xem sao…
Taxi chạy qua cầu Sài Gòn, và dừng lại ở 1 chung cư rất đẹp, bố nó xuống xe và đi vô. Đợi khoảng 1 phút nó dựng xe ở ngoài, đi vô, bảo vệ chặn nó lại.
– Anh cho em hỏi, cái bác vừa mới đi vô lên lầu mấy vậy ?
– Không biết.
Nó biết thừa đây là chung cư cao cấp, ai ra vô lầu mấy, phòng mấy bảo vệ phải biết. Nó kín đáo để dưới quyển sổ ở bàn tờ 100.
– Anh coi lại dùm em được không ?
– Lầu 18. – Bảo vệ nhanh nhẹn rút tờ 100 ra.
– Hộ số mấy hả anh ? – Nó để tiếp tờ 100.
– 1809. – Tờ 100 lại được rút ra.
– Chủ hộ tên gì ?
– Nguyễn Thu Thủy.
– Chủ hộ mua căn hộ này lâu chưa vậy anh ?
– Khoảng nửa năm nay rồi.
– Cái bác lúc nãy có hay ghé không anh ?
– Thường thì tuần ghé 1 lần, có khi 2, hay ghé vào buổi trưa.
Nó hỏi, và bảo vệ đáp, cứ sau mỗi 1 câu hỏi là có 1 tờ 100 ở trên bàn. Nó hơi ngờ ngờ cái tên Nguyễn Thu Thủy, nghe quen quen… àh hình như là trùng tên với chị Thủy bạn chị My thì phải, nhưng nó cũng không chắc lắm.
– Anh cho hỏi, có hình mỗi chủ hộ lưu ở đây không anh ? – Nó lại đặt tờ 100.
– Không biết. – Bảo vệ không rút tờ 100 ra.
Minh thừa biết, những căn hộ cao cấp như thế này, bắt buộc trong sổ lưu trữ của bảo vệ phải có hình chủ hộ. Nó đặt thêm 1 tờ 100.
– Anh thử coi lại giúp em.
Bảo vệ nhanh chóng rút 2 tờ 100 cất đi, và lôi 1 quyển sổ trong hộc bàn ở dưới ra, mở mở rồi đưa cho nó.
– Đây này.
Nó ngó vô xem, y chóc, sự ngờ ngợ của nó là đúng, đúng là chị Thủy, bạn chị My rồi. Nó cám ơn rồi bước ra ngoài. Nó ghé vô quán ca – fê đối diện, kêu nước uống và đồ ăn rồi ngồi đợi. Vậy là 99% giữa bố nó và chị Thủy phải có 1 mối “quan hệ” gì đó, chắc là “mờ ám” rồi. Chị Thủy tuy không đẹp bằng chị My, nhưng nhìn chị đã lắm, khuôn mặt chị có gì đó chút dâm dâm, nhất là cái miệng chị, cái miệng chị mà bú “thằng em” thì khỏi chê và chị cũng sở hữu 1 thân hình rất “chuẩn”, không thua gì chị My, nhà chị cùng quê ngoại với nó, nhà chị nghèo, bố mẹ nó cũng biết bố mẹ chị Thủy mà. Lên đại học, chị Thủy và chị My nó lại học cùng trường, cùng lớp mới hay chứ.
Nó thầm nghĩ, nhà chị Thủy nghèo, tiền đâu mà chị sở hữu 1 căn hộ cao cấp như vậy, nó thừa biết 1 căn hộ như vậy không dưới 5 tỉ, nó cũng chợt nghĩ tới, đúng rồi, gần nửa năm nay chị Thủy hình như đã khác, đi xe “xịn” hơn, trang sức, áo quần đẹp hơn…vậy chắc là bố nó bỏ tiền mua nhà, sắm xe, và chu cấp tiền cho chị rồi, ông già coi hiền hiền, nghiêm túc vậy cũng “ghê” ra phết, lén nuôi “mèo” ha, để lát nữa lên coi xem sao, biết đâu mình lại được “ăn ké” con “mèo” của ổng…
Nó ngồi như vậy gần 2 tiếng thì bố nó mới đi ra, ông đã kêu 1 chiếc taxi đợi sẵn. Nó gửi xe rồi đi vô, tốn thêm 200 nữa mới được bảo vệ cho lên phòng 1809 (Người lạ muốn lên phòng nào thì phải được chủ hộ gọi điện thoại cho bảo vệ, khi đó mới được lên, nó thì lấy gì mà bảo chị Thủy cho lên ?). Nó bấm chuông, cửa mở kèm theo tiếng nói :
– Anh để quên gì vậy ?
“Anh” kia đấy, tình cảm gớm.
– Kìa … Minh… sao lại là em ? – Chị Thủy sợ hãi, chị mặc 1 chiếc đầm trắng rất đẹp, hình như chị sắp đi đâu đó.
– Sao lại không thể là em ?
– Em… em… sao em biết nhà chị ?
– Chị không định mời em vô nhà sao. – Nó nheo nheo mắt cười.
– Em… em vô đi.
Chị Thủy mở rộng cửa, nó đi vào, khi đi ngang qua chị, mùi nước hoa từ người chị tỏa ra ngào ngạt làm nó lâng lâng.
– Thơm thật… nước hoa “xịn” có khác… – Nó lên tiếng.
Chị Thủy không nói gì, khép cửa lại, đi theo nó vô phòng. Nó đi vô ngồi trên sa – lon , ngắm nhìn căn hộ, căn hộ trang trí trang nhã, nhưng rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, Tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh … Căn hộ rất rộng, bao gồm 1 nhà bếp, 1 phòng ăn, 1 nhà tắm, 1 phòng khách, và 3 phòng ngủ, nó đoán là trong phòng ngủ có phòng tắm riêng vì đây là chung cư cao cấp mà, và có cả lan can nhìn ra bờ sông nữa. Căn hộ rộng 200 mét vuông chứ ít gì, ông già mình chơi sang thật, căn hộ này không dưới chục tỉ.
– Sao em lại biết nhà chị ?
– Chị không mời em uống nước ?
– Chị… chị xin lỗi, chị vô ý quá. – Thủy đứng dậy lại tủ lạnh rót nước.
– Bố em chơi sang thật đó, mua cho chị 1 căn hộ đẹp như vậy. – Nó chợt lên tiếng.
– Xoảng …
Ly nước trên tay chị Thủy rớt xuống bể tan tành…
– Chị Thủy… chị sao vậy ?
– Không … không có gì… em vùa mới nói gì.
– Thôi, chị cứ để đó lát quét, chị rót ly khác đi, rồi ra đây ngồi nói chuyện với em.
Thủy rót 1 ly khác cho nó, hít 1 hơi trấn tĩnh lại, không phải Thủy không nghe nó nói gì, mà chị bất ngờ bởi câu nói thẳng của nó. Thủy để ly nước lên bàn, ngồi xuống so – fa.
– Em uống nước đi.
– Cám ơn chị ! – Nó nhấp 1 ngụm nước, rồi nói tiếp. – Em tới đây gần 2 tiếng đồng hồ rồi, bố em về em mới lên.
– Vậy là … em đã biết hết rồi hả ?
– Em không biết gì cả. Nhưng em có thể đoán được.
– Em đoán được những gì ?
– Căn hộ này em biết chị là chủ sở hữu, trị giá của nó em đoán không dưới chục tỉ, chắc là bố em mua cho chị, bởi vì chị lấy tiền đâu mà mua, đúng không
– Em đã nói vậy rồi thì chị cũng chẳng dấu gì em. Đúng vậy, căn hộ này bố em mua tặng chị, trị giá của nó là 12 tỉ.
– Chà… chà… ông già em chơi sang gớm, bỏ ra 12 tỉ tặng người đẹp, vậy chắc là chị đã “tặng” bố em “cái ngàn vàng” của chị. – Nó hỏi thẳng.
– Em… em… – Chị Thủy đỏ bừng mặt – sao em lại nghĩ như vậy ?
– Dễ hiểu thôi mà, nếu chị hổng “tặng” cho ổng “cái ngàn vàng” của chị, dễ gì ổng chịu mua tặng chị căn hộ này.
– Em… em chỉ nói đúng 1 nửa thôi, chị không “tặng” mà bị bố em “cưỡng đoạt”… mà thôi, chị không muốn nói về vấn đề này nữa.
– Vậy mỗi tháng bố em chu cấp cho chị bao nhiêu ? 20 chai ?
– Sao em lại đoán là 20 chai ?
– Dễ hiểu thôi mà, chi phí của căn hộ này hàng tháng cũng vài chai, chưa kể tiền điện nước, điện thoại, truyền hình cáp, Internet, tiền học, tiền học thêm, còn tiền son phấn, quần áo hiệu của chị nữa chứ, tiền làm đẹp, rồi tiền ăn uống, tiêu vặt, tiền chị gửi về quê cho bố mẹ nữa… 20 chai không biết có đủ không nữa.
– Em đoán đúng rồi đó ! Hàng tháng bố em gửi vô tài khoản cho chị 20 chai.
– Đổi lại chị chịu làm “con mèo” của ổng ?
– Ok !
– Vậy là bố em chu cấp cho chị được khoảng 6 tháng rồi phải không?
– Sao … sao cái gì em cũng biết vậy ? – Thủy thật sự ngac nhiên.
– Có gì là khó đâu, muốn biết là biết thôi, thì chị làm chủ căn hộ này được nửa năm rồi mà, mà tính ra chị lời to đấy, không có lỗ đâu, em nói thật. Chị có biết mấy cô người mẫu cực đẹp không ? Mỗi lần “đi khách” 20 vé là cao, còn gái trinh 100 chai là cao lắm rồi. Bố em đã cư xử quá đẹp với chị đó, chị có biết điều đó không ?
– Chị biết điều đó chứ, chị vừa hận ổng, nhưng cũng biết ơn ổng. Vậy bây giờ em biết chuyện rồi, em định tính sao ?
– Chẳng tính sao cả, trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp diễn … Cuộc sống đang “đẹp” với bố em, với chị, với em, với gia đình em, thì việc gì em phải “phá” nó đi, em sẽ chằng làm gì cả, chị cứ yên tâm. Em chỉ thắc mắc, nếu chị với anh Quân cưới nhau, chị sẽ giải thích với anh ra sao về việc mất trinh của chị ?
– Chẳng giải thích gì cả, nếu anh ấy thương chị thì anh ấy phải chấp nhận thôi, còn nếu không thì chia tay.
– Ok ! Chị bản lãnh lắm. Thôi, bây giờ dẹp chuyện này qua 1 bên. Em sẽ im lặng “chuyện này”, đổi lại em sẽ được gì ?
Minh nhìn chị Thủy cười, ánh mắt nó đầy vẻ thèm muốn…
– Em muốn gì ? – Chị Thủy ngạc nhiên – Chị biết tiền em đâu có thiếu, em muốn bao nhiêu bố em chẳng cho.
– Chị hay lắm, đúng vậy, tiền thì em không thiếu, nhưng “tình” thì em thiếu.
– Ý em là sao ? Em nói rõ hơn được không ?
– Những gì chị “cho” bố em, em cũng muốn được chị “cho”. – Nó bước qua so – fa ngối kế bên chị.
– Ý em là … – Thủy đỏ bừng mặt
– Em “muốn” chị…
– Em … em… ý em là em muốn làm “chuyện đó” với chị.
– Ok !
– Nhưng chị hơn tuổi em mà, em còn nhỏ quá.
– Trời ạh, chị biết chị hơn em mấy tuổi không ? Có 3 tuổi àh, mà tuổi tác đâu thành vấn đề, em mà “nhỏ”, xin lỗi chị nha, hổng dám “nhỏ” đâu, hơn bố em là cái chắc. – Nó bật cười vang, đưa tay nó nắm lấy tay chị.
– Nhưng mà … Minh ơi… chị xấu hổ lắm… chị là bạn của chị hai em, và đã làm “chuyện đó” với bố em, giờ lại làm “chuyện đó” với em… kỳ chết đi được.
– Có gì đâu mà kỳ, như nhau cả mà chị.
Thủy im lặng không nói gì, cô chỉ hơi bất ngờ 1 chút, “thằng nhóc” này mới học lớp 10 mà đã đòi làm “chuyện người lớn” với cô, nhưng mà nó nói cũng đúng, cô chỉ hơn nó có 3 tuổi thôi mà… Thủy trầm tư:
– Nó mà làm to chuyện, đến tai bố mẹ, hàng xóm, láng giềng thì chết, mình còn mặt mũi nào về quê nữa, bố nó dù sao cũng là đàn ông, còn mình là “con gái”, xấu hổ chết đi được, ai mà còn dám lấy mình nữa chứ, anh Quân chắc sẽ … thôi thì “chiều” nó 1 tí cho yên chuyện, nó mà làm “um” lên thì không biết sao nữa.
– Sao nè, chị “chịu” không ?
– Ừh…
Thủy đáp thật nhẹ …