Phần 65
Tắm rửa sạch sẽ xong, nhìn đồng hồ đã 10 giờ, cô đau lòng khi nghĩ tới anh Quân, ngĩ tới bố mẹ, cô vội nhấc phone gọi về nhà gặp mẹ. Trong khi nói chuyện với mẹ, cô phải cố lắm mới tỏ ra bình thường được, đầu óc cô không thể gạt bỏ được những gì vừa diễn ra trước đó giữa cô và ông ta. Miệng cô hỏi thăm bố mẹ, hỏi thăm các em mà con tim cô nhói đau. Nếu mà mẹ cô biết được cô vừa dạng chân ra cho một người đàn ông đáng tuổi bố cô ciếm đoạt “đời con gái”, làm tình thoả thích trên thân thể cô, rồi xuất tinh ào ạt vào lồn cô thì chắc cô chết vì xấu hổ mất.
Sau khi nói chuyện với mẹ, hỏi thăm bố và các em mấy câu xong, Thủy bỏ phone xuống và tắt đèn đi ngủ. Cô cứ nằm trằn trọc suy nghĩ mãi về những gì vừa mới diễn ra xong. Càng nghĩ cô càng cảm thấy bối rối khó xử. Cô hiểu là để xảy ra chuyện vừa rồi là cô đã cực kỳ có lỗi với bố mẹ, với anh Quân – người yêu cô, nhưng nếu cô không chiều ông Mạnh thì rất có thể ông ta sẽ tức giận mà không ký bản hợp đồng. Cô không thể để mất số tiền mà cô đang rất cần để gửi về quê chữa bệnh cho mẹ, đóng tiền học cho các em, nhưng chẳng nhẽ một người thiếu nữ đoan trang từ trước đến nay cực kỳ phản đối “chuyện đó” như cô lại có thể chấp nhận cho ông Mạnh – bố của bạn cô – làm cái chuyện thiêng liêng mà cô nghĩ sẽ dành cho người cô yêu … Thủy cứ suy nghĩ mãi không biết phải làm thế nào cho phải… mãi đến hai ba giờ sáng cô mới chợp mắt được.
Minh nằm nghe chị Thủy kể, nó ôm ấp cơ thể nồng nàn của chị, tay lại mò xuống lần sờ lồn chị, khe lồn chị rất nóng ấm và hãy còn trơn ướt sau cuộc giao hoan lúc nãy. Lại thấy sướng, “thằng em” lại vươn mình lên “biểu tình”. Nó đẩy chị ngửa ra và trườn lên, thật thú vị khi được làm tình với chị, nó thò tay xuống cầm buồi dụi dụi vào khe lồn chị để kích thích cho nó cương cứng lên. Thủy cười, cựa quậy mình khó nhọc dưới sức nặng của nó.
– Thôi Minh… em lại “muốn” nữa à… hăng thế… – Chị lầm bầm.
– Làm cái nữa chị nhé… – Nó ép người xuống đẩy đầu buồi chui vào cái lỗ nóng bỏng của chị.
– Ui trời ơi… thôi em… Cứ liên tục thế này… hết bố em rồi tới em… chị chịu sao nổi ? – Thủy rên rỉ trong khi buồi nó đang từ từ đi vào trong lồn chị.
Nó chẳng nói chẳng rằng, bỏ tay lên ôm lấy lưng chị và bắt đầu dấn. Thủy thụ động nằm im, trân người chịu đựng sức nặng đè trĩu trên mình và cái buồi ngày một cứng hơn đang thun thút ra vào trong lỗ lồn cô. Sau thời gian nghỉ ngơi nghe chị kể chuyện, nó cảm thấy lồn chị Thủy như nóng hơn, bót khít hơn, rất là sướng. Nhịp nhún của nó đều đặn nhanh dần và thấy hơi thở chị cũng nhanh dần lên, nóng hổi gấp gáp phả lên mặt nó. Nó áp mặt xuống ghé tìm môi chị và hôn một cách chậm dãi tình tứ. Thủy cũng đáp lại bằng cách hé mở đôi môi để lưỡi nó lùa vào. Nó nút lấy lưỡi chị mà mút xoắn xuýt khiến chị nứng lên nhanh chóng.
– Ôi Minh ơi… – Thủy rời khỏi cái hôn của nó và rên lên.
lồn Thủy trở lên trơn ướt một cách lạ lùng, háng cô cứ ưỡn lên một cách thèm khát. Nhưng nó vẫn duy trì nhịp dướn một cách đều đặn và con chim cứ đâm từng cái ngắn và chậm trong lỗ bướm của chị. Thủy đã co hẳn chân lên quặp ngang hông nó, tay cô ghì siết quanh lưng nó…Nó phấn chấn dúi mạnh hơn đẩy buồi vào sâu hơn trong cái nơi đang hừng hực khát khao của chị.
– Chết mất thôi… Minh ơi… – Thủy lại rên lên.
– Bướm chị nóng lắm, em sướng lắm… – Nó thì thầm.
– Ôi trời ơi …
Thủy ghì lấy nó, kẹp cứng hai chân bên hông. Có vẻ như cô bị kích thích mạnh bởi lời thì thầm dâm đãng của nó. Nó tiếp tục dúi sâu hơn, nhưng không quá nhanh. Thủy buông hai chân bên hông nó, tì gót xuống nệm và hẩy háng lên. Nó biết chị đang rất nứng, rất muốn nó làm nhanh hơn mạnh hơn. Nhưng nó vẫn cứ từ từ đẩy từng cái một chậm rãi như muốn trêu ngươi. Đến khi thấy chị hực lên ưỡn cong người ép vú chặt vào ngực nó, hai tay chị miết xuống hai bên mông nó một cách thèm khát cao độ thì nó mới tăng dần, nhanh dần, mạnh dần và rồi tới tấp dội xuống như bão táp.
– Ui ôi… Minh… Minh ơi…
Thủy cong người kêu lên những tiếng đầy khoái cảm. Tuy nhiên cơn bão dữ dội của nó quất xuống háng Thủy liên tục không ngơi khiến cô điếng người, cô bấu chặt vào mông nó, trân người ra bặm môi lại không rên được thành tiếng. Nó vẫn nhún xuống ầm ầm làm cái giường rung lên dữ dội, càng làm gia tăng sức ép lên sự va chạm giữa hai cơ thể. Dường như sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn. Thủy la lên nấc nghẹn.
– Ôi thôi… Minh… đau quá…
Nó ngừng lại, ghim chặt buồi trong lồn chị, thở dốc. Thủy cũng thở như sắp đứt hơi.
– Làm gì mà… như hổ đói thế… Đau chết chị đi thôi… – Thủy vừa thở vừa nói.
– Em sướng quá… Không kìm được. – Nó thì thầm.
Sau một lúc nghỉ ngơi. Nó lại tiếp tục, lần này thì lại chậm chậm từng cái một. Nhưng những va đập kinh khủng ban nãy đã làm Thủy mất cảm xúc, cô cứ nằm yên như thế cho nó “làm việc”, tới khi nó hùng hục dúi vào liên tục rồi đờ ra mềm nhũn trên người cô. Thủy không có cảm giác gì nhiều ngay cả khi nó xuất tinh, cái lồn của Thủy dường như trơ ra sau một buổi chiều chịu đựng sự tấn công liên tục của cái buồi to cứng ghê gớm của nó.
…
Cả 2 cứ trần truồng như thế nằm lăn ra giường nghỉ, nằm được một lát nó quay qua chị hỏi :
– Rồi sau đó sao nữa hả chị ?
– Em định hỏi sau đó cái gì ? – Thủy hỏi lại.
– Sau khi bố em phá trinh chị đó. Sáng hôm sau bố em nói chuyện gì với chị
– Àh , sáng hôm sau … – Thủy bồi hồi nhớ lại.
…
Sáng hôm sau, ông Mạnh điện thoại mời Thủy ăn sáng, dù không muốn gặp lại ông ta nữa, nhưng vì số tiền đang cần nên cô đành phải miễn cưỡng nhận lời. Lúc xuống ăn sáng ở phòng ăn ở khách sạn gặp ông Mạnh, Thủy chỉ lí nhí chào mà không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, ông Mạnh thì vẫn tự nhiên cười nói như không có chuyện gì xảy ra cả. Lúc ngồi cùng ăn ông ta không hề đá động gì chuyện hôm qua mà chỉ ân cần hỏi :
– Em có ngủ được không ? Em có mệt lắm không ?
Ông ta xưng hô “anh anh… em em” với Thủy ngọt xớt, cứ như trước đây chưa hề có khái niệm “bác bác… cháu cháu” vậy làm Thủy cứ đỏ bừng hai má. Ông Mạnh hỏi những câu thăm hỏi sức khỏe rất bình thường, nhưng Thủy thì lại cảm thấy như ý ông muốn hỏi:
– Sau chuyện ân ái hôm qua em có mệt không ?
Hai má Thủy cứ đỏ bừng lên vì xấu hổ. Suốt bữa sáng, hầu như Thủy chỉ cúi mặt ngồi ăn và dạ vâng những câu hỏi han của ông Mạnh, lúc ăn xong đứng lên, ông ta nói với cô:
– Anh biết em đang suy nghĩ nhiều về chuyện tối qua…bây giờ anh đi có công việc đã, trưa nay anh sẽ điện thoại hẹn gặp em, mình sẽ ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, em có đồng ý không ?
Khẽ gạt mái tóc sang bên, Thủy khẽ gật đầu. 12 giờ trưa ông Mạnh điện thoại hẹn gặp Thủy tại 1 quán cafe yên tĩnh, ông ta kêu Thủy lên tầng 2 của quán, vào giờ này, trên tầng 2 của quán cafe không có một ai khác ngoài họ. Gọi mỗi người một ly cafe xong, đợi người phục vụ đi xuống gác, ông Mạnh đi thẳng vào vấn đề với Thủy.
Ông ta xin lỗi và rất cám ơn Thủy đã “cho” ông ta có diễm phúc được hưởng sự trinh trắng của cô, ông ta nói đã để ý cô và “muốn” cô từ lâu lắm rồi, và ông ta trắng trợn đề nghị Thủy làm tình nhân của ông, hàng tháng ông sẽ chu cấp tiền cho Thủy, sau đó ông ta phân tích rất dài cho cô hiểu là chuyện này vô hại, cả hai bên cùng vui vẻ, không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình ông và cả cuộc sống của cô. Bố mẹ cô, người yêu cô cũng không thể biết được nếu như Thủy không thú nhận.
Ông Mạnh đưa cho Thủy 1 xấp tiền đô, nhìn xấp tiền Thủy thoáng giật mình, 10 ngàn đô chứ ít gì. Ông ta xin Thủy tha thứ, và đề nghị Thủy chấp nhận thỉnh cầu của ông, ông ta bảo Thủy ông ta sẽ ký bản hợp đồng đó, và ông gợi ý Thủy nên đòi khách hàng chịu chi cho Thủy 10 ngàn đô ( chứ không phải là 5 ngàn) nếu Thủy có cách thuyết phục làm cho ông ký . Ông ta cũng nói thẳng là nếu cô không đồng ý thì ông đành phải từ chối ký bản hợp đồng đó. Và như vậy cô sẽ mất đi số tiền thù lao của khách hàng hứa thưởng.
Thủy ngồi im lặng hồi lâu nghe ông Mạnh nói. Cô không biết phải trả lời như thế nào, thực tình thì cô cũng không phản đối hoàn toàn những gì ông Mạnh nói, đêm qua cô đã suy nghĩ mãi rồi, cô không dám nghĩ đến việc từ chối, nhưng cô cũng không thể mở miệng trả lời là cô chấp nhận làm tình nhân với 1 người đáng tuổi bố cô được. Mọi việc dù sao cũng đã xảy ra, không thể quay lại cứu vãn được, cái gì đã mất thì đã mất, và đã “mất” thật sự rồi thì có “cho” ông ta thêm có mất mát gì đâu, cô phải tiếp tục tồn tại để vươn lên, và ông Mạnh chính là bệ phóng để cô có thể tồn tại và vươn lên. Nghĩ tới số tiền 10 ngàn đô của ông ta đang để trên bàn, và số tiền 10 ngàn đô (như lời ông ta khuyên) sẽ được khách hàng thưởng cô tạm quên đi nỗi buồn…
Tiếp xúc nhiêu lần với ông Mạnh ở nhà nên Thủy hiểu, thực ra ông ta cũng là một người tốt trên nhiều phương diện, chỉ có điều cô không ngờ ông ta lại ham muốn cô, hơn nữa bây giờ ông ta lại đang ở vị trí thuận lợi để có thể thoả mãn cái ham muốn đàn ông đó của mình. Điều này thì cũng không có gì là trái tự nhiên. Như hiểu được sự khó xử của Thủy, ông Mạnh bảo cô không cần phải trả lời ngay là đồng ý hay không đồng ý mà cứ im lặng là đủ rồi. Sau đó họ về khách sạn…