Phần 75
Vừa ra khỏi trường Minh tranh thủ chạy lại bệnh viện thăm chị Hà, 2 ngày vừa qua nó mải mê quấn quýt bên mẹ trong hoan lạc quên cả trời đất, bữa nay nó tranh thủ từ trường về chạy lại bệnh viện thăm chị Hà và thăm “con” của nó. Nó lên phòng chị, thì thấy có bác Hạnh và bác Hải cũng ở đó, “con” nó thì đang nằm ở trong nôi. Kinh tế gia đình chị rất khá nên chị ở phòng dịch vụ, chỉ 1 mình chị 1 phòng. Nó chào mọi người, và nhìn bà bác dâu xinh đẹp cười tủm tỉm, nó thấy bà bác dâu có vẻ xấu hổ quay người đi lảng tránh nó. Nó ra vẻ hỏi thăm chị vài câu, chị Hà cũng tỉnh bơ trả lời nó, nhưng nó cảm nhận được ánh mắt chị nhìn nó rất trìu mến. Nói chuyện được 1 lát, bà bác dâu bảo nó cứ ở lại nói chuyện với chị Hà cho chị đỡ buồn, bà xuống dưới căn tin ăn cơm, bác Hải cũng đi theo, đợi 2 bác đi ra nó mới bước lại gần chị, nắm lấy tay chị. Chị Hà cứ để yên cho nó nắm.
– Chị khỏe không ?
– Chị khỏe, cám ơn em đã đến thăm chị.
– Lâu rồi không gặp chị, em “nhớ” chị quá .
– Chị cũng rất nhớ em.
– Bé khỏe không chị ?
– Bé khỏe lắm em, nó đòi ăn dữ lắm em.
– Chị có sữa cho bé bú không ?
– Nhiều lắm, căng tức vú chị luôn nè. – Chị Hà chợt đỏ bừng mặt khi biết mình lỡ lời.
– Vậy chị … chị để em bú sữa bớt cho. – Nó nhe răng ra cười.
– Em … nói bậy không àh, sữa của bé mà…
Chị Hà xấu hổ, trong chị càng xinh đẹp. Cả 2 lại im lặng không biết nói gì nữa, bỗng thằng bé cất tiếng khóc, phá tan không khí yên lặng…
– Để chị cho bé bú sữa, chắc là nó đói rồi , em ra khép cửa lại dùm chị. – Chị Hà nói.
– Dạ ! – Minh đi ra ngoài khép cửa lại, nó cũng không quên bấm chốt.
Chị Hà ngồi dậy bế con, chị cởi ba hàng cúc chìa một bên vú cho con bú, thằng bé háu đói rúc đầu vào vú mẹ bú chùn chụt khiến chị bị đau nhăn mặt. Sực nhớ đến thằng Minh, chị ngước mặt lên thấy ánh mắt nó đang nhìn hau háu vào ngực chị trong ánh mắt lại lộ vẻ thèm khát ( Tớ mà thấy cảnh này cũng thèm sữa nữa huống chi là thằng Minh )… Chị mắc cỡ xoay người vào vách tường một bên vạt áo bị chị ngồi lên giữ lại làm bật tung những hàng cúc còn lại, bên vú còn lại lòi ra nây nẩy, ngượng chín người chị kéo vạt áo lại ngồi im re cho đến khi thằng bé bú no ngủ tiếp, chị nhẹ nhàng đặt con xuống lấy cái chăn mỏng đắp cho con.
Hai tay chị chưa kịp cài lại cúc áo thì thằng Minh đã qùy xuống kế bên cúi đầu hôn nhẹ lên cái núm vú nâu hồng nói nhỏ:
– Ngực chị đẹp quá… đã lâu rồi em không được bú “nó” … chị cho em bú sữa với nhe…
Chị Hà chưa kịp trả lời thì từ đầu vú chị cái cảm giác nhột nhạt đê mê lan rộng cả châu thân, chị còn đang ú ớ thì nó đã tiếp tục le lưỡi liếm vòng quanh núm vú… Cái nhột nhạt biến thành cái sướng từ hồi nào không biết đẩy ra miệng chị tiếng rên ngượng ngùng khoái lạc:
– Đừng…Oâôôììì….Em ơi….em…..ôôììi….đừng…em…dừng…ngừng…Uìi…
Miệng nói đừng nhưng ngực chị lại ưỡn lên tiếp nhận cặp môi mềm mại của nó ngậm đầu vú vào miệng mút nhẹ….tia sữa bị hút ra giải tỏa cho bầu vú khỏi căng tức khiến chị thấy ngây ngất, dễ chịu….Nó say mê bú cho tới khi sữa trong hai bầu vú chị có lẽ gần cạn hết nên chỉ ri rỉ vào miệng…Nó mơn man dưới bầu vú rồi nâng nhẹ lên như muốn trút thêm sữa ra…. Rời núm vú chậm rãi khi thì cắn nhẹ lúc liếm mạnh dần xuống vùng bụng trong khi hai tay không ngừng bóp vú… Chị Hà qíu người hai tay xoắn tóc nó rên ư ử….khi cái miệng táp mu lồn qua lớp vải chị sướng muốn nhẩy nhỏm. Nhưng chị cũng kịp kiềm chế lại, chị dùng hết sức đẩy nó ra.
– Đừng em … thôi… em về đi…
– Chị …
– Em về đi… – Giọng chị năn nỉ nó nghe rất thương.
– Dạ … chào chị em về. – Nó tiu nghỉu quay người bước ra cửa.
– Minh….lại chị bảo. – Bất chợt chị gọi nó.
– Dạ … – Nó mừng rỡ quay lại.
– Chị chưa đặt tên cho con. Em… em chọn dùm chị 1 cái tên cho thằng bé được không ?
Minh sung sướng ngỡ ngàng, chị không lên tiếng thừa nhận nó là bố của con chị, nhưng chị đã muốn nó đặt tên cho con, vậy là… Nó suy nghĩ, 1 cơn gió vô tình đã đưa chị đến với nó… Phong… đúng rồi.
– Phong, chị đặt tên bé là Hoàng Phong đi ( tên nó là Hoàng Minh).
– Hoàng Phong – Chị trầm ngâm – cái tên rất hay, vậy chị sẽ đặt tên bé là Hoàng Phong.
Nó đi ra mở cửa, vừa lúc đó 2 bác cũng lên, bác Hải thấy nó về liền nhờ nó :
– Minh, nếu cháu về tiện đường chở bác gái về luôn dùm bác nha, bác ở lại 1 lát đợi anh Vũ đến rồi bác về, bác gái về nghỉ ngơi chiều mới vô lại, mà đi xe cẩn thận đó nha cháu.
– Dạ, bác cứ yên tâm, cháu sẽ “chăm sóc” bác gái cẩn thận. – Nó sung sướng mỉm cười nhìn bà bác dâu, nó đang suy nghĩ không biết làm sao có được cơ hội chỉ có nó với bác, ai dè bác Hải lại tạo cơ hội cho nó…
– Thôi, cháu cứ về trước đi, một lát bác đi xe ôm về cũng được. – Bà Hạnh nhìn cái miệng tủm tỉm của nó thì lại “tức”, bà liếc xéo nó làm nó cụt hứng.
– Thì cháu nó về tiện đường đưa bà về cũng được mà, đi xe ôm làm gì mất công. – Bác Hải lại lên tiếng.
– Đúng vậy đó bác, tiện đường cháu đưa bác về luôn mà, bác yên tâm, cháu sẽ “cẩn thận”. – Nó nhẹ nhàng đi lại phía sau bà bác dâu, đưa 1 bàn tay kín đáo bóp nhẹ mông bà, chỉ duy nhất “con” nó là có thể thấy cảnh đó (???)
– Cháu… – Bà Hạnh bất ngờ vì hành động liều lĩnh của nó.
– Thôi, bà về nghỉ ngơi đi. – Bác Hải lại lên tiếng.
– Thôi được rồi, tôi về. Minh nè, bác trai bảo cháu chở bác về, cháu cứ “từ từ” nha. – Bà Hạnh nhấn mạnh.
– Dạ ! – Minh hí hửng.
…
Về đến nhà chị Hà, nó nắm tay bác nhanh chóng dẫn bác vào phòng, căn phòng mà nó đã bao lần mây mưa với chị Hà con gái bác, và cũng đã 1 lần với bác ở đây. Bà Hạnh bối rối gỡ tay bà ra khỏi bàn tay nó, chân tay bà lóng ngóng nửa muốn chạy ra, nửa muốn đứng lại. Nó hiểu tâm trạng của bà bác dâu, nó ôm lấy bờ vai đang run rẩy của bác kéo vào, đóng cửa phòng lại. Căn phòng rất tối, tất cả các cửa đều đóng kín, ánh sáng lọt qua những khe hở rất nhỏ ở đâu đó trên những cánh cửa làm căn phòng mờ mờ ảo ảo. Nó với tay tìm công tắc ngay sát bên cửa, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tỏa một thứ ánh sáng mờ mờ. Nó thấy bác có vẻ bối rối lắm, hai tay cứ đan vào nhau che trước ngực. Bác ngó quanh định tìm chỗ ngồi xuống nhưng loay hoay mãi cuối cùng bác vẫn đứng giữa phòng. Nó tiến lại gần, ôm lấy bờ vai bác kéo bác áp vào ngực nó, nó thủ thỉ bên tai bác:
– Bác “ngon” quá …
Bà Hạnh khẽ đẩy nó ra, sửa lại mái tóc xòa xuống trước mặt, bà cười mủm mỉm:
– Anh chỉ khéo nịnh… Chỉ được mỗi cái đó là nhanh. Thôi lại đây ngồi xuống 2 bác cháu mình nói chuyện nhé.
– Thì cháu vẫn đang nói chuyện đấy chứ, có điều là vừa nói cháu vừa muốn được ôm bác.
– Vậy chỉ ôm thôi nhé. – Bà Hạnh ngẩng lên nhìn nó cười hỏi.
– Vâng, chỉ ôm thôi và cháu chỉ thêm vào đó vài cái vuốt ve… Và nếu sau đó bác vẫn không muốn cháu ở lại thì cháu sẽ về.
– Gớm, anh tự tin quá nhỉ. – Bà Hạnh cười to. – Bác hỏi thật, anh đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi.
– À… không nhiều thế đâu bác… chỉ có một cô thôi. – Nó cố tình nói dối.
– Là ai vậy ? Bác có biết không? – Bà Hạnh bắt đầu tò mò.
– Không, bác không biết đâu. Là cô giáo của cháu.
– Vậy hả?… Cô ấy… trông thế nào – Bà Hạnh ngập ngừng.
– Cô ấy cũng lớn tuổi rồi, chắc cũng ngoài 30… Cô ấy có gia đình rồi, nhưng chồng hay đi vắng…
– Thảo nào mà tí tuổi như anh lại cứ thích làm “chuyện này” với những người lớn tuổi như bác, chắc cô ấy rất nhiều kinh nghiệm trong “chuyện này” ? Thế hai người thường gặp nhau ở đâu?
– Dạ … tại nhà cô giáo, sau mỗi buổi học.
– Chết thật, nếu bác mà gặp cô giáo đó bác sẽ cho cô ta một trận vì đã làm hư hỏng đứa cháu trai của bác.
– Kìa bác… dù sao cháu cũng lớn rồi…
– Bác không biết … nhưng nếu không có cô ta thì cháu đã không dám liều lĩnh dám bỏ thuốc ngủ cho bác rồi lại “làm bậy” với bác như vậy.
– Cháu xin bác, không phải tại cô giáo đâu… Là do ở cháu thôi, cháu không sao từ bỏ được ham muốn cháy bỏng là được gần gũi bác, cháu đã thực hiện… Và giờ cháu không thể dừng được nữa… Nếu bác thương cháu, hãy chiều cháu… Cho cháu được toại nguyện …
– Một lần nữa thôi nhé, anh có dám hứa với bác không không ? Tuần sau cái Hà nhà bác ra viện rồi, nó sẽ về ở bên nội, còn bác thì cũng về quê luôn đó. – Bà Hạnh hỏi có vẻ rất cương quyết.
– Cháu… cháu không biết nữa… – Nó cười và sán lại gần bên bà bác dâu.
Sau một hồi trò chuyện, bà Hạnh thấy thằng cháu trai của mình cũng dễ thương đấy chứ. Chỉ phải tội bà không biết làm sao nó lại ham muốn làm “chuyện đó” với 1 “bà già” như mình, lại dám đánh thuốc mê để “làm bậy” với mình. Dù mình với nó không có quan hệ máu mủ ruột thịt, nhưng dù sao mình cũng là bác dâu của nó, 1 người đàn bà gần gấp 3 lần tuổi nó. Bà Hạnh cứ để yên cho thằng cháu trai ôm ấp vuốt ve hai bờ vai và suốt dọc tấm lưng bà, bà cảm thấy một cái cục lùm lùm to lên dưới quần nó đang ép nhẹ vào háng bà. Cái mu nhạy cảm của bà dường như đang đáp lại sự cọ quệt đó, nó cũng đang “thổn thức” như chủ của nó vậy. Nó hôn khẽ vào cổ và gáy bà bác dâu, bàn tay nó đang từ từ gỡ từng chiếc nút áo bác, nó kéo chiếc áo ra khỏi 2 cánh tay bác, rồi nó đưa hai bàn tay ra sau ôm vào khoảng lưng trần nuột nà của bác mà vuốt ve chậm rãi, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống sờ nắn cặp mông mẩy căng của bác…
Bà Hạnh nhận thấy rõ nó rất thích khi chạm vào cái quần lót bằng lụa mỏng tanh của bà, bà cũng cảm thấy thích thú khi hai bàn tay ấy bóp nhẹ đôi mông bà kéo ghì háng bà áp vào người nó. Bà nhận ra “cái kia” của nó đã cứng đờ ra như một cái lằn nằm vắt qua háng nó. Nó đã gỡ nút quần bà bác dâu rồi và đang kéo xuống, sau đó nó dùng chân nó kéo chiếc quần đi xuống dưới chân bác. Bà Hạnh vội khoanh tay che lấy ngực, dù đã mấy lần với nó, nhưng bà vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi ánh mắt nó dán chặt vào thân thể chỉ còn lại hai mảnh đồ lót mỏng manh của bà. Những thứ đồ lót bằng lụa đen điểm vài hoa văn bằng ren màu đỏ sẫm rất đẹp vừa vặn ôm khít lấy cơ thể bà, làm tôn thêm vẻ đẹp của bà. Bà Hạnh bắt chéo hai chân như thể muốn che bớt đi sự hở hang của mình, thằng cháu đang ngây người lùi ra xa để ngắm bà. Nó thốt lên đầy thán phục:
– Bác đẹp quá…
Bà Hạnh cũng thấy hãnh diện trước sự ngưỡng mộ của thằng cháu 15 tuổi, nhưng bà cảm thấy cứ đứng giữa phòng thế này thì nom kỳ quá, bà bèn nói:
– Cháu tắt đèn đi…
Bà Hạnh nhanh chóng lên giường, nhưng chủ yếu là bà không muốn mình lõa lồ trước mặt thằng cháu. Cứ đứng đấy lát nữa nó sẽ lột hết cả đồ lót bà ra, bà đứng trần truồng trước mặt nó giữa nhà thì có mà xấu hổ chết. Tuy mình với nó chẳng lạ gì nhau nữa nhưng dù sao mình cũng là bác dâu nó…