Phần 6: Đêm mưa
Khuôn mặt vẫn thoảng chút phây đỏ, Hoa bước ra từ phòng ngủ, trên người đã khoác vào bộ pijama màu nâu đất, hai tay còn đang vòng buộc lấy dây lưng.
“Về rồi đấy à…”
Ý Lan hai tay xách các túi thức ăn và hoa quả đang dần đi vào từ ngoài sân, chạy trước nàng là một cô bé xinh đẹp khoảng hơn mươi tuổi, là Gia Hân, em gái của nàng.
“Mẹ… Bình đến hả mẹ…”, Ý Lan nhìn mẹ hỏi khi thấy cái xe máy quen thuộc đậu trước sân.
“Ừm… đồ gì mà nhiều thế con…”
“Đồ ngoại cho đấy mẹ à…”, Ý Lan để mấy cái túi ni lông lên bàn rồi ngó quanh như tìm kiếm điều gì.
“Bình… đang giúp mẹ dọn vườn ở sân sau… hai đứa lên thay đồ rồi xuống phụ mẹ nấu cơm…”
“Vâng…”
“Để con ra giúp em Bình…”, Gia Hân nhanh nhảu định đi về phía sau, trên miệng ngậm cây kẹo mút.
“Gia Hân…”, Hoa luống cuống gọi con lại, âm thanh hơi lớn khiến hai chị em bất ngờ.
“Giật mình mẹ này…”, cô bé khẽ dậm chân quay lại trách mẹ.
“Lên thay đồ đi đã… lớn đầu rồi…”, Hoa hơi nghiêm mặt nhìn con.
“Vâng…”
Ý Lan cười khúc khích kéo theo Gia Hân đang sụ mặt lên phòng thay đồ, chạy xe ngoài đường phố bụi bặm phủ vào người, cũng nên tắm gội sơ qua rồi, còn phải mặc thử cái quần thun thể thao mới mua sáng nay nữa chứ, nhìn nó ngắn cũn cỡn thế kia thì có người phải lác mắt cho xem.
Hoa thở phào khi thấy hai cô con gái yêu quý đã lên trên phòng, hơi ngó nghiêng trước sau rồi đem mấy túi đồ con mang về xách lại gian bếp, mở ra cánh cửa tủ lạnh, đôi mắt nàng như không có một biểu hiện gì bất thường, chăm chút lấy ra để vào, mặc dù bóng một người con trai đang dần đi từ cửa phòng ngủ nàng ra phía sau vườn, mà vị trí nàng đứng đó có thể hoàn toàn bắt gặp, Hoa vuốt tóc mai, mỉm cười nhẹ nhõm.
Vừa gọt hoa quả mà tâm trí người mẹ trẻ như đang ở nơi nào đó, Hoa vẫn chưa thể tin được những gì vừa diễn ra, nàng cảm thấy có lỗi khi nay ngoài ông xã nàng ra thì có thêm một người đàn ông đã nhìn thấy hết mọi tấc da thịt của mình, nghĩ đến chồng lại thêm tức, cả hai tháng nay chưa về nhà một lần, chồng dì Hương cũng lắm thì một tháng cũng phải ghé về với vợ con, đằng này thì đến gọi điện về cũng không thấy đâu, trong khi vợ thì cứ mơn mởn ra như thế này.
Mặc dù biết chồng là người ham công tiếc việc, nhưng Hoa vẫn không thể nào chịu được nổi đành đem tất cả đổ lên đầu ông xã, đã vô tâm như vậy thì đừng trách bà đây cắm sừng, mà cắm sừng thì cũng đâu phải ai xa lạ đâu chứ, là con rể tương lai cơ mà, cũng nhân đây bảo ban cho chúng nó về vấn đề sinh lý một chút, ngựa không buộc thì ngựa chạy, trâu không đóng cọc trâu bỏ đi, phải ép con rể vào khuôn khổ một chút mới được, nhất định phải cắm cho bằng được cái cọc to lớn gân guốc kia mà giữ lấy cho con gái.
Hoa lại khẽ mỉm cười nhìn con gái lớn xinh đẹp bằng ánh mắt âu yếm, thấy con nhặt rau cọng lớn cọng nhỏ, đem rau bỏ đằng rác, đem rác lộn giỏ rau thì khẽ hắng.
“Lặt rau kiểu gì thế…”
“Ấy chết… hì hì… bỏ nhầm rồi mẹ ơi…”, giọng mẹ vang bên tai đưa Ý Lan thoát ra khỏi những ý nghỉ vẩn vơ, nhìn ra khoảng sân sau nhà, Gia Hân và Bình đang xúm lại một chỗ nghịch cái gì đó, nàng thích thú mỉm cười.
“Thế này mà đòi làm dâu nhà người ta… dì Hương gõ cho bể đầu…”
“Hí hí… mẹ này…”, Ý Lan lắc đùi phụng phịu hai má đỏ, bắt đầu chăm chú phân loại lại các loại rau.
Áo thun trắng tinh ôm sát vào làn eo thon khoe ra dáng đẹp mượt mà, chiếc quần thun màu thiên thanh ngắn củn làm lộ ra một ít da thịt mơn mởn bên hông, Ý Lan thích thú đung đưa cặp đùi trắng mịn dài miên man của mình.
Buổi tối, Bình cùng ba mẹ con Ý Lan ngồi quây quần bên mâm cơm thịnh soạn, hai con tôm hùm sao chễm chệ nằm giữa bao nhiêu là linh chi, canh sâm hay sò huyết, Hoa ngồi bên cạnh mà bàn tay đẹp cứ thoăn thoắt gắp cho con rể thay vì con gái làm Gia Hân cứ bụm miệng làm nũng.
“Mẹ ơi… em Bình không chịu gọi con là chị đấy…”, cô bé dễ thương nhẹ lườm Bình đang một bát cơm đầy ngộn.
“Thế à… xinh gái như vậy thì người ta không chịu là đúng rồi…”, Hoa nhìn con âu yếm.
“Hì hì… xinh gái thì liên quan gì… mẹ chấn chỉnh lại Bình đi… không con đi mách dì Hương cho coi…”, Gia Hân lại ríu rít.
“Thế khi nào con gái mẹ cai sữa đi rồi mẹ bắt Bình gọi bằng chị liền này…”
“Không… mẹ này… xấu hổ chết đi được…”
“Hahaha…”
Ý Lan cười tủm tỉm khi thỉnh thoảng lại bắt gặp Bình nháy mắt, đôi chân dài khép lại vào nhau ngồi duyên dáng, nàng gắp từng mụn cơm trắng kề miệng như đang đếm lấy từng hạt, từ lúc bị Bình len lỏi cho đau đớn đến tận bây giờ đã gần nửa năm, cũng chưa bao giờ nàng để cho con quái vật kia chạm vào người mình lại một lần nào nữa.
Những xúc cảm đầu đời vẫn như còn nguyên vẹn qua từng ngày tháng, những bông hồng dấu dưới ngăn bàn mỗi sáng mai đến lớp, những nụ hôn trộm khẽ lướt qua rồi vội biến mất, hơi thở ấm nồng và mạnh mẽ cứ vẩn vơ mãi trong đầu.
Hôm nay lại nghe mẹ bảo cho Bình ở lại chơi đến sáng mai mới về, Ý Lan nửa mừng nửa lo không biết đêm nay có nên một lần nữa không gài lấy then cửa hay không, từ chiều đến giờ đi ra đi vào chạm nhau đến mấy lần khiến nàng có chút bứt rứt.
Trong lòng thì thầm nhớ mong đợi chờ được ôm ấp cơ thể nam tính, nhưng hình ảnh con quái vật gớm ghiếc kia cứ hiện ra khiến nàng luôn hoảng sợ. Cảm thấy cơ thể mình bỗng trở nên nhạy cảm hơn, thèm muốn hơn một cách lạ thường, Ý Lan không biết mình có thể kiên trì vượt qua đêm nay được nữa không.
“Bình… ăn đi con… ăn nhiều vào lấy sức mà học nhé… ngoan…”, Hoa cười tươi gắp đến cho Bình một con hải sâm.
“Vâng… cảm ơn mẹ…”
“Ủa… mẹ…”, Gia Hân khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn đang ngậm đầu đũa, đôi mắt to tròn ra vẻ ngạc nhiên thốt lên.
“Sao…”
“Ủa… ai cho em Bình gọi mẹ là mẹ thế… vô duyên…”
Ý Lan cũng hơi bất ngờ một chút, khuôn mặt thoáng đỏ, thích thú cười khúc khích, thấy con gái vừa nhìn mình rồi quay sang hắng Bình thì Hoa vừa ăn vừa làm như vẻ không để ý đến.
“Mẹ cho đấy…”
“Mẹ này… không được đâu…”
“Sao không…”
“Không là không… chỉ có con với chị hai mới được gọi mẹ thôi… con thấy em Bình gọi nó cứ thế nào ấy…”
“Khích khích… thế nào là thế nào… con thử hỏi ý chị hai xem có được không…”
“Tất nhiên là không rồi… đúng không chị hai… hì hì…”, cô bé lém lỉnh quay sang nhìn Ý Lan cười, nhưng nhanh chóng thất vọng khi đồng minh duy nhất của mình cũng chẳng mấy quan tâm. Ý Lan nhẹ nhàng nhìn em mình, ánh mắt như tươi cười.
“Chị thấy được mà… nhà mình nay có thêm một em trai cũng tốt chứ sao…”…
“Chị hai nữa… thế thì… thế Bình phải gọi chị là chị đấy… nghe chửa…”
“Em…”, Bình khẽ cười.
“Không… chị…”
“Hahaha…”
Tiếng cười lại vang lên trong căn biệt thự xinh đẹp, Bình một bụng no đầy ngồi uống trà, bên cạnh là Ý Lan đang cầm điện thoại nhắn tin cùng bạn, chắc lại là Tố Như. Phía đối diện Hoa đang ngồi bệnh tóc cho con gái út, mái tóc dài mỏng manh của Gia Hân được nàng buộc lên gọn gàng xinh đẹp.
“Tối nay bình sang phòng Gia Hân ngủ nghe con…”
“Vâng… mẹ…”
“Ủa rồi con ngủ đâu…” Gia Hân ngồi trong lòng mẹ lúng liếng đôi mắt hỏi.
“Sang ngủ với chị Ý Lan nhé…”, Hoa vuốt tóc con mỉm cười.
“Không… tối nay ngủ với mẹ…”
“Lớn rồi mà đòi ngủ với mẹ mãi thế à…”
“Kệ con… hì hì…”
Ý Lan trống ngực hơi loạn nhịp khi nghe mẹ nói, phòng của hai chị em ở cạnh nhau trên lầu, như vậy chẳng phải mẹ đang tác hợp cho hai đứa sao, dù sao đối với chuyện này hai mẹ con đã nói với nhau nhiều rồi, chỉ cần không để lại hậu quả gì thì cả hai vẫn được ở cạnh nhau thân mật mà mẹ không cấm cản đấy sao, cẩn thận một chút là được thôi mà.
“Mẹ ơi…”, Gia Hân ngồi trong lòng mẹ quay lại nhìn Hoa.
“Sao…”
“Con thấy Bình làm con trai mẹ là không được rồi đó… hay mẹ sinh thêm một đứa con trai nữa đi…”
“Sinh con trai…”, Hoa nhìn con âu yếm mỉm cười hỏi.
“Vâng… con cũng muốn bế em… có thêm một đứa em trai chắc là thích lắm chị hai nhỉ…”
“Ừm… khích khích”, Ý Lan mắt dán vào điện thoại không nhìn em cười.
Hoa bất giác chìm vào suy tư, tất nhiên hơn ai hết, nàng biết mình và ông xã ao ước có một mụn con trai như thế nào, nhưng đã bao năm nay, kể từ khi Gia Hân ra đời, hai vợ chồng đã thử qua biết bao nhiêu là kế hoạch, từ những phương thuốc dân gian cho đến phương pháp hiện đại nhưng mọi thứ ngày càng trở nên vô vọng.
Bởi chồng nàng từ khi được thăng chức thì sức khỏe cũng yếu dần, mà vấn đề sinh hoạt vợ chồng cũng vì vậy mà thưa thớt hơn, đã bao nhiêu lần Hoa phải xót xa cho bản thân mình khi phải tự tay mình giải tỏa dục vọng.
Điều làm Hoa chua xót hơn là ông xã nàng cả tháng chưa về nhà một lần, cho dù có về thì với cái vòi nhỏ xíu và sức khỏe ngày càng có hạn cũng không thể nào làm nàng thỏa mãn dù chỉ một chút.
Hoa thở dài với ước mong có được một cậu em trai của con gái, thì bỗng nhiên giật mình để ý đến Bình, thoáng chốc mọi phiền não sâu kín liền tan biến, ánh mắt mang theo một nụ cười hạnh phúc như người chết đuối vớ phải cọc, hạ thân lại một trận nhiệt lưu xoay chuyển.
“Ừm… vậy mẹ sẽ sinh cho hai cô một đứa em trai…”
Đêm tối căn biệt thự cổ điển ánh đèn dần tắt, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa, cơn mưa ngày càng nặng hạt còn vang vọng tiếng sấm đâu đây, Ý Lan cất đi điện thoại vội trùm chiếc chăn mỏng lên người, ngoài cửa sổ thổi vào từng cơn gió mát lạnh, bỗng giật mình khi cánh cửa phòng vang lên tiếng “cạch”, nàng bẽn lẽn trùm chăn kín đầu xoay nghiêng mình ra cửa sổ, nhịp thở bắt đầu gia tốc.
“Hít… ahh… thơm quá đi…”, Bình lẻn chui vào chăn, kề môi lên cổ ngọc hít hà.
“Không ngủ à… sang đây làm gì…”, Ý Lan thỏ thẻ rụt cổ, nhẹ kéo chăn xuống, ánh mắt chỉ dám nhìn ra cửa sổ.
“Sang bên này ngủ… được không…”, vòng tay ôm vào eo thon, Bình đưa lưỡi liếm lấy vành tai mềm mịn, bên dưới con cu căng cứng ép vào mông Ý Lan nhẹ đẩy khiến nàng thót tim, hai chân nàng co lên mặc cho thân thể nam tính úp thìa vào, thở hổn hển.
“Ai cho…”
“Mẹ… cho…”
“Kêu mẹ lên nhé…”
“Thôi… nằm ôm chút thôi…”
Bình tận hưởng làn da ngọt ngào mơn mởn, hai chân ấp vào hai mảnh đùi dài miên man của nàng giữ lấy, bắt đầu cởi hết quần áo trên người, đem khúc thịt nhét vào giữa hai đùi non đẩy tới, thân trụ dài đến nổi làm cho đầu khấc cứ thọc vào lỗ rốn xinh đẹp nơi bụng phẳng.
Chiếc quần thun ngắn khiến cho nơi hạ thể mịn màng bị con quái vật dễ dàng liếm láp, từ đôi chân trần cho đến bờ hông uyển chuyển, chỉ còn lại nơi u cốc mê người nép lại sau hai mép quần mỏng manh, nhưng chỉ hai lớp vải làm sao ngăn được những động chạm nóng bỏng, khe suối e thẹn chảy lan những dòng nước thấm đẫm.
Tấm chăn màu trắng nhanh chóng bị đạp xuống cuối giường lãng quên, lộ ra hai thân thể quấn lấy nhau đầy mê hoặc, thân thể thon thả trắng mịn bắt đầu uốn éo ép vào những múi cơ ngăm đen rắn chắc.
Hơi thở nồng nàn, Ý Lan bật dậy, đem áo trắng nhẹ nhàng cởi lên, dần lộ ra những đường nét tuyệt mỹ, hai quả đào tiên mây mẩy vừa tay như tượng tạc, nằm gọn trong những mảnh vải ren trong suốt của áo ngực, nàng vén tóc lên cột vào, đưa tay kéo lấy thân thể còn lại ngồi lên mà ôm vào lòng, bốn mắt nhìn nhau gắt gao trao đến những nụ hôn nồng cháy, hai cánh tay ngăm đen nắm lấy bờ mông trái tim giày vò, bên dưới mu thịt đã căng mọng sau lớp vải mỏng trượt dài trên thân trụ gân guốc.
Rồi chiếc quần thun ngắn cũng bị cởi lộ ra quần lót ren trong suốt đang mỏng manh ôm vào hạ thể, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau trao mật ngọt cho đến khi trên hai cơ thể chẳng còn một mảnh vải nào, Ý Lan gắt gao đưa tay ngăn lại con quái vật ý định xâm chiếm động huyệt của mình.
“Ưm… không… ngồi yên vậy… không được đút vào…”
“Sao vậy…”
“Mẹ dặn…”
“Sao lúc chiều mẹ bảo cho vào…”, Bình miên man nhớ đến cảnh hai ngón tay của mẹ Hoa lúc chiều, nhìn nàng trêu đùa thì thấy Ý Lan đưa cả hai tay lên véo vào má mình mà nũng nịu.
“Đánh chết giờ…”
“Hì hì…”
Mu thịt nhẵn mịn không ngừng mơn trớn trên thân trụ khiến Bình ngất ngây, tuy không múp máp như mẹ Hoa nhưng cũng đầy đặn như múi bưởi, cong vòng một mảnh trắng như hoa nhài, bên dưới cửa động, hai mép âm mang đã sưng tấy đỏ hồng nhễu nước.
Bình hai tay ôm vào eo mỏng kéo Ý Lan nằm ngửa xuống mà đè lên, tìm đến đôi gò bồng đảo như tiên thiên giày vò, trượt nhẹ hạ thân nơi cửa động, đem đầu khấc dần dần xâm chiếm.
“Ưm… đừng… ahhhh…”
Bàn tay xinh đẹp bấu vào bờ vai rắn chắc, cặp đùi mọng nước siết chặt lấy ngang hông bạn tình, lưng cong nhẹ ưỡn đem bầu ngực trọn vẹn dâng hiến, Ý Lan đôi mắt khép hờ nhìn cơn mưa tầm tã ngoài trời, khe thịt thổn thức căng mình khi đầu quái vật len lỏi chèn vào.
Khi nơi tư mật sâu kín một lần nữa bị thân trụ kia nhét đầy, những nỗi sợ hãi dần dần tan biến, theo những điểm nhạy cảm nhất nơi hạ thân hóa thành những dòng dâm thủy, bắt đầu đồng lõa với kẻ thù gân guốc, cùng nhau đẩy đưa âu yếm nồng nhiệt.
“Ahhh… ưm… đừng mà… ưm… đáng ghét…”
Mặc dù khe suối của nàng vẫn chưa thể nuốt hết trọn vẹn dương căn, mặc dù đôi môi thịt ướt át còn chưa thể chạm đến gốc thân trụ, nhưng kiều động nàng như những đóa hoa xuân mơn mởn khiến tâm trí Bình như đang nơi chín tầng trời, xúc cảm dâng trào mãnh liệt, hạ thể nhấp nhô gắt gao tận hưởng.
“Ưm… không… dừng lại… ah… không… chậm… ahhh…”
Ý Lan oằn mình đón lấy từng cơn sóng nhiệt dữ dội, đôi mắt nhắm nghiền chìm đắm trong miên man không dứt, miệng đẹp há lớn thở dốc phả những hơi thở bỏng cháy, từng mép thịt nơi sâu thẳm trầm mình run rẩy, rồi bất chợt như sấm nổ, bất chợt như sóng thần, bất chợt như núi lửa, dòng nhiệt thủy phun trào như thác đổ, bao trùm lên hết thảy từng kẽ hở giữa hai sinh vật đang cùng nhau quấn chặt.
“… khônggggg… ahhhhh…”
“… ahhhhh…”
Từng cảm xúc trọn vẹn và mẫn cảm thư sướng truyền về nơi dương vật, lại cảm nhận khe thịt mềm mại đang nước nôi lầy lội, và thân thể tuyệt mỹ bên dưới đang động lên những cơn co giật đầy ma mị, Bình cũng nhanh chóng chìm theo cơn trầm mê tận cùng, thúc mạnh vào người nàng thêm vài đường rồi liền rút dương căn ra khỏi âm mang lầy lội làm phát ra một tiếng “póc” lẫn cùng với tiếng mưa và tiếng thở dốc, thân trụ căng tức hết cỡ giật lên từng hồi trên mu thịt, rồi phóng xuất tưới lên cơ thể trắng muốt của nàng những giọt tinh hoa nóng bỏng.
Một hồi lâu sau, Ý Lan quay lại từ nhà tắm, nhẹ kéo chăn và áp lưng vào lòng người đàn ông của mình mà thổn thức, hạ thân vẫn còn run rẩy theo từng nhịp thở, nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngoài trời vẫn còn mưa dai dẳng, nhìn ngắm thiên thần của lòng mình đang ngủ ngon như một chú mèo nhỏ, trên gò má vẫn còn ửng hồng kiều mị, Bình nhẹ nhàng kéo chăn cho nàng, lẳng lặng rời khỏi giường, mặc đồ vào rồi theo cầu thang bước xuống dưới nhà.
Bình bật nắp lon cô ca ngửa mình một hơi uống hết, đóng lại tủ lạnh và tiến đến cầu thang định đi lên thì chợt nghe một tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau truyền lại, quay ra thì thấy mẹ Hoa đang đứng ở cửa phòng ngủ, trên thân là một bộ váy ngủ ren mỏng màu trắng tuyệt đẹp và đầy khêu gợi.
“Bình à… lại đây mẹ nhờ chút…”, Hoa hai tay vòng trước ngực nhìn Bình mỉm cười rồi vẫy tay gọi lại.
“Mẹ chưa ngủ ư… cũng muộn rồi đấy ạ…”
“Ừm… mẹ cũng định đi ngủ đây… nhưng còn một ít tài liệu chưa kiểm tra xong hết… giúp mẹ một chút nhé…”
“Vâng… có chuyện gì thế ạ…”
“Vào đây…”, Hoa kéo tay dắt con rể vào phòng ngủ, rồi dẫn đến cho Bình ngồi trước bàn trang điểm, bên trên bày một xấp tài liệu kế toán.
“Làm gì vậy mẹ ơi…”, Bình ánh mắt đảo qua trên giường thì thấy Gia Hân đang nằm dài ôm một chiếc gấu bông lớn ngủ ngon lành, trên thân nhỏ một bộ váy lụa hai dây ngắn màu hồng nhạt, chân váy khoe ra đôi đùi trắng mơn mởn cũng vài phần phong tình, nó nhìn mẹ Hoa đứng bên cạnh lại hỏi.
“Giúp mẹ đánh dấu xong nốt chỗ tại liệu này nhé… oa… cũng sắp xong rồi mà mẹ buồn ngủ quá… hihi…”, Hoa nhẹ ngáp, đôi mắt có chút trĩu nặng đặt tay lên vai Bình xoa nhẹ, ra vẻ cưng chiều.
“Vâng… con làm được gì ạ…”
“Này… con xem trong chỗ tài liệu còn lại này… xem chỗ nào có nhắc đến chữ chi phí và dòng tiền thì đánh dấu bút vàng lên cho mẹ nhé…”, Hoa lật các trang giấy chi chít các con số và chữ chỉ cho con rể cách kiểm tra tài liệu.
“Thế thôi ạ…”, Bình hít nhẹ tận hưởng mùi hoa nhài quen thuộc, ánh mắt bắt đầu nhìn rõ hơn đến cơ thể mê người của mẹ vợ, lúc này được chiếu sáng ra trước ánh đèn từ trên bàn, chiếc váy màu trắng ren làm lộ ra bên trong toàn bộ xuân cảnh, mới biết từ trên xuống dưới bên trong chiếc váy mỏng, Hoa đang trần truồng không một mảnh đồ lót.
“Ừm thế thôi… nhưng cũng mất chút thời gian đấy… Bình ngồi đây giúp mẹ nhé… mẹ lên ngủ với em đây… khi nào xong thì tắt đèn rồi khép cửa lại giúp mẹ nhé… được không…”, Hoa áp người chạm vào cánh tay con rể, chân váy mỏng nhẹ phất nơi đùi non do chiếc quạt nơi cuối giường đang quay đầu thổi lại, nàng đưa tay dần vuốt nhẹ lên cổ Bình.
“Vâng… để con giúp… mẹ đi ngủ đi ạ…”, nhìn bàn tay trắng nõn đang không ngừng mân mê nơi gáy mình, Bình cảm thấy hạ thân nóng ran như muốn bùng nổ, cố gắng kiềm chế nhìn Hoa khuyên nàng đi ngủ.
“Ưm… ngoan… mẹ cảm ơn nhé… ưm… chụt chụt…”, Hoa cúi xuống đem môi hồng hôn lên hai má Bình rồi mỉm cười leo lên giường nằm xuống, để lại chàng con rể ngồi ngẩn người đến một lát sau mới tỉnh lại.
Nhìn dáng vóc nuột nà đang nhẹ nhàng uốn mình leo lên giường như khiêu khích mời gọi, Bình đưa tay xoa nhẹ hạ thân áp chế đầu quái vật muốn ngóc dậy, cố gắng tập trung đánh dấu nốt chỗ tài liệu còn lại.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt như trút nước, khi đống tài liệu đã được sắp xếp gọn ghẽ xong cũng đã quá nửa đêm, một lần nữa nhìn sang thấy mẹ Hoa hai đùi căng mọng khép hờ nằm ngửa, chân váy bị gió tốc thỉnh thoảng lộ ra một chút da thịt trắng ngần mịn màng ngọt nước, bên trên dây áo mỏng thấp thoáng một nửa bầu ngực căng đầy nảy nở, và bên cạnh Gia Hân ôm lấy cánh tay mẹ, gác một chân lên đùi Hoa mà hơi thở vẫn đều đặn.
Bình với tay tắt đi ánh đèn trên bàn, lúc này chỉ còn lại ánh đèn ngủ màu vàng nhẹ phủ đều trong căn phòng, kéo lấy tay nắm cửa định rời đi thì một tiếng gọi nhỏ ngọt ngào bỗng nhiên như vang vọng giữa tiếng mưa rơi và tiếng sấm gầm, nó quay lại vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của mẹ vợ đã mở ra từ lúc nào, đang nhìn mình khẽ vẫy gọi.
“Con rể ơi…”