Phần 4
11 giờ tối, tôi trèo sang phòng cô. Cô vẫn đang ngồi trên giường đọc truyện.
– Chị chưa ngủ sao?
– Chị chờ em.
– Chị vẫn buồn à?
– Không! Nhưng chị muốn nói chuyện với em.
– Chuyện gì ạ?
– Chuyện gì cũng được.
Thế là tôi và cô tắt điện, cô nằm gối lên tay tôi, cô hỏi tôi đủ thứ chuyện linh tinh, rồi bỗng cô hỏi:
– Vì sao em yêu chị?
Tôi bất ngờ vì câu nói hỏi này của cô. Thực sự ban đầu tôi để ý đến cô chỉ là vì cô đẹp, vì bộ ngực quá khổ của cô, lúc đó, làm sao tôi có thể nghĩ là mình lại dám yêu cô giáo của mình chứ, nhưng cứ bên cô, cứ được nói chuyện với cô thì ánh mắt, giọng cười, cùng những lời nói của cô cứ làm tôi thao thức, rồi hễ có ai nói gì đó không hay về cô là tôi khó chịu, những khi cô ngồi nhờ xe của thầy nào đó là tôi chỉ muốn đến và kéo lấy cô cho riêng mình. Những dục vọng cứ phai dần và thay vào đó là tình cảm lớn từ trong tôi dành cho cô. Chỉ đáng tiếc là khi tôi yêu cô nhiều nhất thì cũng là cái lúc tôi sắp phải xa cô.
– Em… không biết nữa!
– Chị thì yêu em nhiều lắm, chị yêu tất cả ở em… à… vì em ngốc…hì hì…
Cô vẫn cứ hay cười như thế, mỗi khi cô cười là tôi lại thấy yêu cô nhiều hơn. Sau này tôi mới nhận ra là cô yêu tôi nhường nào, trong thư cô viết, mỗi tối cô chỉ muốn ở bên cạnh tôi, cô từ chối bao nhiêu lời mời của các thầy giáo hay trai làng chỉ để ở nhà với tôi. Cũng may là từ trước bà ở một mình nên bà nuôi tận ba con chó to chứ không thì tôi cũng không chắc buổi tối cô được yên, bà thì lại vốn ghét cái bọn đàn ông vì ông nhà bà cũng bỏ bà đi lấy vợ hai để bà nuôi con một mình rồi.
Mỗi tối, tôi vẫn cứ mang sách vở sang học cùng cô, cô thì hôm ngồi đọc truyện, hôm thì cầm cái điện thoại đen trắng nhắn tin linh tinh, hôm thì cô viết cái gì đó, chẳng biết phải nhật ký không nhưng chưa khi nào cô cho tôi xem. Tháng 5 cũng đến, cô chỉ còn ôn thi cho chúng tôi ít thời gian nữa. Thời gian đó thì tôi chưa biết gì về chuyện ấy, tôi cũng không biết là mình sắp phải rời xa cô, rời xa tình yêu đầu tiên của mình.
Những ngày cuối cùng đó, chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, chỉ cần nghe giọng nói của cô và ôm cô trong vòng tay là đã cảm thấy đủ lắm rồi. Sau nhiều cuộc tình tôi hiểu ra một điều, tình yêu thực sự thì tình dục chẳng còn gì là quan trọng nữa, nó chỉ như một thứ xúc tác để cho tình yêu thêm hương vị. Khi yêu thật lòng, con người ta sẽ chỉ ngày nhớ, đêm thao thức, hình bóng, tiếng nói cứ hiện lên trong đầu, chỉ cần ngồi bên nhau, hai bàn tay nắm chặt, chuyện trò cùng nhau là thấy hạnh phúc rồi. Tôi và cô chỉ có thế, không sex, không đòi hỏi, không ham muốn. Cũng có thể lúc ấy, tôi lo ôn thi nên cũng chẳng nghĩ nhiều về chuyện ấy.
Ngày tôi đi thi, cô dặn dò rất nhiều, nhưng buổi thi môn cuối trở về, tôi đã không gặp cô nữa, cô đã về nhà trước khi tôi thi xong. Cô để lại cho tôi một lá thư kẹp trong quyển sách tiếng anh, trong đó có số điện thoại và địa chỉ nhà cô nhưng mà nhà tôi khi ấy chưa lắp điện thoại nên chẳng biết gọi thế nào. Thỉnh thoảng tôi và cô có thư từ cho nhau chút thôi, cũng chẳng dám gửi nhiều vì ngại. Thế rồi bố tôi về thăm nhà, bố mẹ nói chuyện gì đó mà bố tôi lại lắp điện thoại, tối nào cũng thấy mẹ gọi điện cho bố một lúc, sau đó thì tôi gọi cho cô, khoe có điện thoại mới, rồi nói đủ chuyện trên trời dưới biển. Nhưng cô ít bắt máy, nhiều hôm gọi mãi không thấy cô đâu, cô cũng không gọi lại. Rồi thì hóa đơn điện thoại về nhiều quá, mẹ bắt tôi hạn chế buôn chuyện, vậy là những cuộc nói chuyện giữa tôi và cô thưa dần.
Tôi vào lớp 10 với nỗi nhớ cô dần phai. Bắt đầu với những người bạn mới, những thầy cô mới và một quãng đường đời cũng mới. Thỉnh thoảng tôi cũng gọi điện nói chuyện với cô, nhưng vẫn như trước cô hầu như không bao giờ gọi trước, và cô luôn là người kết thúc mỗi cuộc nói chuyện. Lần cuối nói chuyện với cô là cô kể cô đang yêu một anh gần nhà, anh ấy cũng hiền lành, chịu khó. Cũng tốt thôi, khi nghe cô nói về chuyện đó, tự nhiên cũng thấy lòng buồn nhưng cũng mong cô hạnh phúc. Thế rồi lần sau tôi gọi cho cô thì số điện thoại của cô không liên lạc được nữa, tôi đã nghĩ cô không muốn gặp tôi nữa rồi.
Chừng hơn một năm sau, lúc tôi đang học lớp 11 thì bỗng nhận được thư của cô. Trong thư cô có nói cô đã lấy chồng rồi, cô cũng mới sinh cháu trai được vài tháng, cô nói gia đình cô giờ cũng hạnh phúc, anh cũng chiều cô. Rồi cô cũng xin lỗi vì không mời cưới bà và gia đình tôi, cô nói cô đã phải mất khá lâu để quên đi tình cảm vụng trộm giữa hai cô trò. Có lần cô mất máy nên cũng thay số điện thoại mới luôn và cũng cố tình không liên lạc với tôi để không còn vương vấn với chuyện cũ nữa. Tôi cũng hiểu cho cô, định viết cho cô một bức thư nhưng rồi lại vò nát vì nghĩ giờ cô có gia đình rồi thì không tiện…
Trở lại với khoảng thời gian cấp ba đầy bão táp… Nếu quãng thời gian trước đây tôi có vẻ khá nhút nhát, thì cấp ba tôi bắt đầu nghịch ngợm hơn, mồm mép hơn. Tôi thay đổi dần về ngoại hình và tính cách, tôi dần cao đến hơn mét bảy, ăn uống đầy đủ lại hay ra sông bơi nên người ngợm cũng được gọi là body đẹp, cũng chịu khó chơi bời hơn, gần con gái cũng chém gió, chém bão như ai và quan trọng là phải có vài cô bạn gái. Ngoài ra còn những chuyện đánh nhau, bỏ học chơi game, viết bản kiểm điểm… linh tinh gì đó nữa thì tôi không muốn đề cập đến nhiều, chỉ khi nào có tình huống liên quan đến chuyện tình cảm thì tôi nói qua để anh em hiểu được ngọn ngành câu chuyện thôi vì không phải chuyện kiếm hiệp hay chuyện học sinh đâu mà nói cho dài dòng.
Lớp 10, tôi bắt đầu để ý một bạn tên Mai. Mai da trắng, xinh xắn lại học giỏi, không hiểu có phải xu hướng yêu thời đấy không nhưng hình như gái cứ xinh và học giỏi là được nhiều thằng thích, và Mai thì cũng thế. Thời ấy còn có nhiều gái xinh học giỏi chứ thời giờ chắc học giỏi chỉ có cá xấu là nhiều thôi. Mai rất ngoan, rất hiền, nhà cũng thuộc gia đình khá giả, gia giáo, nhà Mai ở xã bên mà nghe mấy tên cùng xã nói thì Mai không đi chơi tối bao giờ. Thực sự là tôi thích Mai sau mấy lần nhìn trộm, khuôn mặt trái xoan, e ấp má hồng khiến Mai xinh hơn nhiều. Thời ấy toàn quần ống loe, lại rộng thùng thình, học sinh phải mặc áo trắng đóng bộ nên phút ban đầu chỉ mến Mai ở khuôn mặt với cái dáng cao ráo của bạn ấy là chính. Cũng chẳng mong lột quần áo của bạn ấy ra làm gì, chỉ là cảm tình của tuổi học trò mà thôi.
Chỉ đến một hôm, lúc ấy là trong khoảng thời gian tôi đang cưa cẩm bạn ấy, tôi đến nhà Mai đem cho bạn ấy ít báo Hoa Học Trò, sau hôm đó thì tôi say Mai thật sự. Nhà Mai ở xã bên nên cấp ba chung lớp chúng tôi mới biết nhau, Mai ngoan ngoãn, chăm chỉ nên bình thường đến lớp toàn thấy mặc quần vải, áo trắng. Mà không có bó như bây giờ đâu, nữ sinh bây giờ mặc bó sát vào mông, vào vú nhìn phê lòi, nhưng nữ sinh hồi ấy toàn áo rộng thùng thình, nên tôi không biết rằng Mai nhìn quyến rũ đến thế.
– Nhà có chó không? – Tôi gọi cổng nhà Mai.
– Dạ, ai đấy? – Có tiếng nói vọng ra từ căn nhà 5 tầng đồ sộ. Cánh cửa gỗ mở ra… Phút giây ấy tôi ngỡ ngàng và bất động…
Đôi chân dài miên man, thon thả, làn da Mai trắng bóc, cặp giò Mai tròn lẳn, vòng eo bó gọn, nhỏ nhắn, còn hai vú thì mờ ảo trong lớp cooc-xê đen. Bạn ấy mặc chiếc áo phông trắng mỏng làm thấp thoảng chiếc áo lót đen bên trong khiến tôi tưởng tượng, còn thực sự thì không có nhìn thấy chút gì vú bạn ấy cả. Chỉ có đôi chân giò của bạn ấy làm tôi ngất ngây thôi.
– Này, tớ hỏi cậu sao không nói gì?
– Ờ ờ… tại … đẹp quá… – Lúc ấy choáng quá không biết là Mai hỏi gì mình nữa.
– Cái gì đẹp? – Mai tròn mắt ngạc nhiên.
– Ờ nhà đẹp chứ còn gì đẹp.
– Xúy… Thôi vào đi, có mình tớ ở nhà thôi.
Mai đi trước, tôi theo sau. Nhìn từ phía sau lại thấy được mông Mai to thật, lại cứ đánh đưa, tôi cứ nhìn vào đôi chân dài đang nhẹ nhàng bước của bạn ấy rồi nhìn lên bộ mông, chỉ muốn bóp cho phát. Cả thân hình con gái đang tuổi xuân thì căng tràn, nảy nở, trắng trẻo và thơm tho đến vô cùng.
Mai đi lấy cho tôi cốc nước mát. Nhà Mai giàu thật, có lẽ phải hơn cả nhà mình. Tôi với cặp lấy cho Mai đống báo và ít truyện tranh nữa. Bố mẹ Mai nghiêm khắc với cổ hủ nữa nên câm đoán con gái nhiều thứ, chẳng hạn như chính việc đọc truyện, đọc báo này cũng thế, ông bà ấy sợ Mai quên học nên không có cho đặt báo, thành ra tôi đem đến cho Mai cũng là vụng trộm cả. Nghe thì cứ như làm chuyện mờ ám ấy, nhưng mà cũng hay, được có thời gian bên Mai, lại chỉ có hai đứa thôi nữa. Mai ngồi bên cạnh tôi, thích thú mở báo ra xem, còn tôi thì thỉnh thoảng liếc qua đùi Mai, chỉ muốn đưa tay vuốt ve lên cặp giò lụa mơn mởn ấy. Xem qua mấy tờ báo, Mai mới nhìn sang tôi nói:
– Tớ thấy cậu cũng thông minh đấy, chắc chỉ hơi lười thôi, cậu phải chịu khó học hơn vào.
– Ừ, thì tớ vẫn học mà. – Tự dung sao lại nói chuyện học ở đây.
– Tớ thấy nhiều môn cậu còn kém lắm, chỉ khá mỗi Hình Học với Tiếng Anh thôi.
– À chắc là mình có năng khiếu vẽ vời nên cũng tưởng tượng mấy cái hình khối dễ hơn, còn Tiếng Anh thì… – Định nói về cô nhưng lại chững lại nên Mai giành nói.
– Vẽ á, chưa thấy cậu nói bao giờ, hôm nào vẽ tớ xem nhé!
– Ừ… à…
Gần một tiếng đồng hồ chỉ toàn chuyện trò vớ vẩn như vậy đó. Thực ra thì Mai ngây thơ và vô tư lắm, chẳng nghĩ đến yêu đương hay tình dục gì cả đâu. Hay có thể nói là bạn ấy còn ngây ngô, ngốc nghếch trong chuyện đó. Con gái mà bố mẹ bắt ở nhà cả ngày, bắt học , tivi hạn chế xem, báo truyện không được đọc thì khác gì tiểu thư khuê các thời phong kiến. Không phải cứ con gái ngoan ngoãn, hiền lành là sẽ tốt, nhiều khi còn rất không tốt là đằng khác. Có những người con gái có vẻ nghịch ngợm, chơi bời nhưng lại biết cách giữ cái trinh tiết. Nhưng có những người con gái rất ngoan, tưởng chừng như chưa từng lên giường thì lại không còn trinh nữa. Không phải tất cả đều vậy, và không phải tất cả những người con gái ngoan đều trở nên hư khi yêu, mà chính vì họ quá ngoan, họ không biết nhiều về tình dục, không biết nhiều về bộ mặt của đàn ông nên họ không biết cách chống lại, không biết cách từ chối. Với Mai thì là một câu chuyện buồn dai dẳng, một câu chuyện mà đến chính tôi mỗi khi nghĩ lại cũng thấy đau.
Tôi vẫn cứ thỉnh thoảng qua lại nhà Mai như thế, đôi khi nói chuyện điện thoại vì nếu bố mẹ Mai ở nhà thì không có nói chuyện được nhiều, với cũng không thoải mái. Tôi thực sự có tình cảm nhiều hơn với Mai, nhưng có vẻ Mai vẫn chỉ coi tôi là bạn. Với lại đây là cô gái đầu tiên tôi cưa cẩm, còn xanh và non, lại chưa dám bạo dạn nên nhiều lần cứ ngập ngừng không dám nói. Mai lại xinh xắn, học giỏi, ngoan ngoãn nên nhiều người cũng thích và tán tỉnh. Hình như là Mai không có quan tâm lắm đến những lời tán tỉnh của người khác, nhưng riêng có một thằng lớp 12A1 tên Hải, thuộc dạng đẹp trai lại học giỏi thì tôi nhận thấy bạn ấy có cảm tình. Đôi lần tôi sang chơi có thấy Mai nói chuyện điện thoại với hắn. Hồi ấy ngu thật, những lúc như thế vì cảm thấy ghen tức thì lại dắt xe đi về chứ, đúng là tự dưng lại tạo điều kiện cho chúng nó thủ thỉ với nhau. Cũng chính vì thằng này mà tôi không tán được Mai mà cũng vì thằng này mà Mai suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài.
Tôi vẫn đến nhà Mai để mang truyện cho bạn ấy, lý do mang truyện là phụ, lý do được gần người mình thích mới là chính. Thời gian này tôi vẫn con đang tán Mai, tôi có mang theo đồ nghề sang vẽ chân dung cho Mai, định hôm đó tỏ tình luôn với bạn ấy. Mai ngồi trên chiếc ghế gỗ, tôi bỏ giấy bút ra, tựa như một họa sĩ chuyên nghiệp và cảnh tượng này sao giống trong phim Titanic đến thế, chỉ có điều Mai không khỏa thân mà thôi.
– Xong chưa, hơi lâu đấy nhá!
– Thì phải cẩn thận chứ, người đẹp thì lên tranh phải đẹp. Sắp xong rồi đây.
– Xong bảo tớ nhá!
– Xong…
Mai chạy ngay ra xem tác phẩm của tôi, bạn ấy khen rối rít. Tôi định viết “Tớ yêu cậu” lên bức tranh vừa vẽ nên nói với Mai:
– Tớ sẽ viết lên đây mấy chữ, đố cậu biết tớ sẽ viết gì?
Cứ nghĩ Mai sẽ nói là tớ không biết đâu hay đại loại như chữ ký của cậu chứ gì thì bạn ấy lại nói:
– Mình mãi là bạn thân. Cậu viết đi rồi tớ với cậu sẽ ký tên lên bức tranh này làm kỷ niệm.
Thực sự câu nói đó làm tôi hụt hẫng, thì ra đúng là bao lâu nay Mai vẫn chỉ coi tôi là bạn, chỉ là bạn thân thôi sao. Tôi chỉ muốn xé tan bức tranh đó, nhưng tôi lại kìm nén được lòng mình, đành viết những từ như bạn ấy đã nói. Với Mai, là người thứ hai tôi yêu thật lòng sau cô và cũng là người đầu tiên khiến tôi lòng đau quặn thắt. Tôi trở về nhà, nén nỗi buồn, đêm hôm đó tôi không ngủ được và khóc, nước mắt của một thằng con trai vì không nói yêu được với người mình yêu, tâm hồn tôi còn quá yếu đuối.
Tôi buồn nên ít nói chuyện với Mai hơn, cũng chẳng gọi điện cho bạn ấy nữa, đôi khi bạn ấy gọi cho thì nghe thôi. Nói được vài ba câu thì lại chán. Rồi đến một hôm, bỗng nhận được điện thoại của bạn ấy, Mai khóc thút thít, Mai gọi mình đến ngay. Tôi hoảng hốt, tôi vội vã leo vội lên chiếc xe đạp, đạp hết sức tới ngay nhà Mai, có chuyện gì mà bạn ấy có vẻ hoảng loạn đến thế. Cổng khép chứ không khóa, tôi chạy vội vào trong nhà.
Mai đang ôm mình co ro trên ghế, tóc rối bù, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, quần áo Mai trông có vẻ xộc xệch. Lờ mờ hiểu được điều gì đó, tôi chạy vội đến, trong khoảnh khắc tôi ôm chặt lấy Mai, nước mắt tôi tự chảy. Trong những tiếng khóc và nấc, Mai nói tiếng được tiếng không, nhưng tôi đã hiểu được chính thằng Hải đã cướp mất cái trinh trắng của Mai. Tôi nhìn quanh, thấy chút đồ lộn xộn, chiếc áo lót của Mai còn rơi trên sàn. Mai kêu đau lắm. Mai đau một thì tôi cũng đau mười. Tôi cũng không bao giờ dám đả động gì đến chuyện đó nữa, chỉ cố gắng làm người bạn tốt cho Mai dần quên đi chuyện này. Vì Mai sợ bị mang tiếng nên chúng tôi cố giấu kỹ, nhưng Mai vì bị ảnh hưởng nên kết quả học tập cũng có bị sút kém. Hết lớp 10, đang kì nghỉ hè thì Mai nói với tôi là cả nhà bạn ấy sẽ chuyển vào Đà Nẵng sống.
Thế cũng tốt, vào đó không ai biết đến chuyện của Mai, môi trường mới, bạn bè mới chắc cũng sẽ làm Mai cảm thấy thoải mái hơn. Tôi vẫn còn giữ liên lạc với Mai, sau lần đó, Mai mất niềm tin vào đàn ông, và sau khi gượng dậy được, bạn ấy lao đầu vào học, bây giờ bạn ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và thành đạt. Cú sốc hồi đó may mắn đã không làm suy sụp một cô gái hiền lành, yêu đuối. Khi tôi còn ngồi tù, Mai cũng có bay ra thăm tôi, Mai cũng nói rất nhiều đến thời gian đó, Mai nói nếu không có tôi chắc Mai đã gục ngã rồi, sau còn cười với tôi rằng may mà tôi nhanh trí đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp về chứ không thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ có điều bạn ấy còn chưa lập gia đình. Còn với thằng ranh kia, mấy ngày sau, bị tôi đánh cho một trận nhừ tử, sau đó tôi bị viết bản kiểm điểm, đứng trước cờ, lẽ ra bị đuổi học một tuần nhưng mẹ tôi quen thầy hiệu trưởng nên chỉ bị nhắc nhở. Thế cũng chẳng sao, trút được nỗi giận là tốt rồi. Sau này khi gặp thằng này đang học trên Hà Nội, tôi cùng đội của mình cũng cho thằng này thêm một trận nhừ tử khác nữa. Nhưng thực sự, vết thương lòng đó khiến tôi không sao nguôi được dù có đánh thằng chó ấy cả ngàn lần.