Phần 10
Chiều hôm đó Phương ngồi uống cafe với Thắng khá lâu. Phương thấy Thắng quả rất rụt rè… không giỏi giao tiếp nhưng từng học ở Sài Gòn về rồi nên Thắng tính ra cũng là người khá hiểu biết và thông minh, nói chuyện cũng có phần duyên dáng lắm chứ không đến nỗi nào. Phương mới gặp mà cũng có chút cảm tình với Thắng rồi. Đến lúc cuối cùng trước khi ra về, cả hai còn hẹn nhau ngày mai sẽ hẹn gặp lại nhau.
Lúc tối là Thu gọi cho Phương hỏi thăm tình hình coi thế nào. Phương không dấu cô bạn, nói cũng ấn tượng với Thắng lắm, cô mắc cỡ không dám nói gì khi Thu hỏi về Thắng, chỉ nói là “Cũng được” thôi. Nhưng Phương thực sự vẫn ngại chuyện mình lớn tuổi hơn Thắng. Thu bảo Phương không cần ngại ngùng vì Thắng cũng gọi cho cô rồi. Thắng tỏ ra rất hào hứng, Thắng khen Phương đẹp, duyên dáng và cũng rất thích.
Phương nghe nói vậy cũng mừng, vậy là mọi chuyện chắc sẽ diễn tiến tốt đẹp. Nói thiệt chứ lúc làm quen Thắng, Phương thiếu điều muốn nói đại, rủ Thắng đi đâu rồi thử làm tình với nhau luôn cho rồi, nhưng cô kiềm chế được, không làm ba cái chuyện mất nết đó. Phương ngẫm nghĩ xác định chắc sẽ làm quen với Thắng từ từ, quen lâu dài luôn coi sao.
Chính vì vậy, chắc sẽ làm mọi thứ theo đúng “quy trình” chứ không thể nào hấp tấp được. Hổm rày Phương cảm thấy khó chịu lắm, về đến Miệt Thứ tính gọi Bona đến gặp để thỏa mãn nhu cầu luôn. Nhưng nghĩ đến tấm thịnh tình của Thu, cô thấy ngại quá, không sao làm như vậy được. Người ta mời mình ăn bánh, mình từ chối rồi lại đi ăn vụng sau lưng người ta, hỏi ai chấp nhận vậy được. Phương nghĩ kiểu nào cũng không thông qua được nên đành thôi. Cô cố dằn lòng, cố răn đe mình hãy trở về làm một cô giáo vùng thôn quê bình thường, sống ngây thơ, yêu đương trong trắng, chôn vùi mọi khát khao dục vọng vào dĩ vãng luôn cho rồi.
Trước giờ Phương sống cũng khá khép kín. Vốn dĩ là một cô gái luôn khát khao nhục dục nhưng cô luôn che dấu bản thân trong một nhân dáng của một giáo viên hiền lành, nhiều lúc cũng thấy sợ sệt và mệt mỏi vì những chuyện đó. Bữa nay Phương mới được gọi là chính thức yêu đương một cách bình thường. Trong số những chàng trai của Phương trước đây, chưa bao giờ Phương lại có thể hẹn hò gặp gỡ một cách công khai như là với Thắng.
Sau lần gặp nhau tại quán café, ngay bữa hôm sau là cả hai tiếp tục gặp nhau nữa. Thắng biết chỗ Phương ở nên đón cô ngay cổng Khu tập thể luôn, giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trước mặt các thầy cô khác của trường. Phương tự nhiên lên xe máy cho Thắng chở đi, không phải núp núp ló ló như cái hồi đi với Cường. Cả tuần lễ sau đó, Phương dành hết để tìm hiểu về Thắng.
Cả hai hẹn hò gặp rất nhiều nhưng chỉ là đi ăn chung, đi uống café chung với nhau thôi. Cả hai chỉ toàn gặp nhau trong giờ “hành chính” chứ chưa hẹn hò lúc đêm bao giờ. Thắng là một chàng trai đứng đắn, cậu ta quen Phương cả tuần lễ rồi mà nắm tay nhau còn ngại ngùng dữ lắm. Phương thì thấy mọi chuyện cũng bình thường, vậy mà nắm được tay ngọc tay ngà của cô, Thắng vui vẻ ra mặt.
Mấy bữa đi chơi đầu tiên với nhau, cả hai chỉ đi lòng vòng quanh Thứ Mười Một. Phương và Thắng đều là người hay mắc cỡ, ngại ngùng nên cũng ít nói gì nhiều với nhau. Tình cảm thì cứ tăng dần, sự thân mật cũng tăng lên chút ít qua những lần hẹn hò uống nước, ăn kem và đi chơi vòng vòng quanh Thứ Mười Một. Cũng có nhiều lần, Thắng tò mò muốn nghe Phương kể về người yêu trước kia của mình.
Phương không dám nói gì nhiều chỉ bảo chuyện đó buồn lắm không muốn nhắc đến. Một hôm Phương ngỏ ý muốn đi chơi xa hơn, muốn qua nhà Thắng ở bên Thứ Ba chơi để tìm hiểu, cậu ta mừng rỡ đồng ý luôn. Thắng nói với Phương, thực ra chị Thu hay nói Thắng ở Thứ Ba để cho gọn thôi, chứ nhà Thắng chỉ ở gần gần đó, cũng ngay trong huyện An Biên thôi, nhưng cũng gần chỗ Vườn Quốc Gia U Minh Thượng rồi.
Thắng kể mé mé vậy chắc cũng có ý báo cho Phương trước gia cảnh nhà cậu ta cũng không khá gì lắm. Phương không lấy đó làm phiền lòng, cô nói với Thắng nếu cả hai muốn quen nhau thì cần hiểu rõ về nhau hơn. Vậy là sau khoản 2 tuần lễ thì Thắng mới chở Phương đi chơi xa một chút, nhưng thực cũng chẳng phải đi đâu mà là về chơi nhà mình.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://nongcuc.com/
Lần đầu về thăm nhà bạn trai mới quen, Phương cũng háo hức lắm nên cô quyết định sẽ ăn mặc đẹp một chút. Lúc Thắng đến đón cô, nhìn thấy Phương mặc cái đầm thướt tha mà mặt cậu ta cứ đần thối ra, nhìn đáng yêu lắm. Hẹn nhau từ sáng, có đến cả ngày bên nhau nên Thắng và Phương không lấy gì làm vội vã. Phương ngồi sau lưng xe máy cho Thắng chở lướt qua vùng Miệt Thứ.
Thắng không chở Phương theo hướng đường Quốc Lộ, đi về Thứ Ba rồi mới rẽ về hướng nhà mình mà chở cô bằng con đường tắt, đi trên hướng bờ bao dọc theo Rừng U Minh luôn. Thắng đi con đường này thì vắng vẻ hơn, tránh được khói bụi của đường Quốc Lộ, lại về nhà của Thắng cũng gần hơn. Phương ở Miệt Thứ mấy năm rồi nhưng di chuyển toàn đi những con lộ lớn, không biết mấy đường bờ bao nhánh này.
Ở trong này đường nhỏ xíu, vắng vẻ nhưng rất lãng mạn. Mới quen nhau không bao lâu, cũng còn chưa được tự nhiên lắm nên lúc ngồi xe cho Thắng chở Phương vẫn ngồi cách một khoản, không ôm chầm lấy cậu ta, cố giữ cho hai ngực mình không đụng vào tấm lưng rộng của Thắng. Cậu ta cũng chưa bao giờ khó chịu về điều đó nên cũng rất thoải mái. Đường bờ bao vắng vẻ, Thắng đang chạy bon bon thì đột nhiên bóp thắng cái ót, Phương hơi bất ngờ nên trong giây khắc đã ôm chầm, ghì cả hai ngực mình vào lưng của Thắng luôn. Phương chưa kịp hỏi chuyện gì, đã nghe giọng của ai đó chửi rất lớn ở phía đầu xe máy của Thắng.
– Ê… nhóc con… chạy kiểu gì kỳ cục vậy?
Phương ngước lên trên nhìn thì thấy phía trước có mấy người mặc quần áo dài tay sọc đen trắng, mặt mày rất dữ tợn. Bọn họ đi tơn tơn giữa đường Bờ Bao làm cho Thắng phải thắng gấp luôn. Phương thấy Thắng nhã nhặn, không cự cãi gì với họ, chỉ nhỏ nhẹ xin lỗi thôi mà bọn này rất dữ dằn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta luôn vậy. Nhất là khi cả đám này nhìn thấy Thắng chở Phương sau lưng.
Cô ngồi một bên với cái váy đến đầu gối, không hở hang gì lắm là bọn họ cứ nhìn trân trân. Cả đám này làm như cả đời chưa thấy con gái bao giờ vậy. Phương có cảm giác khi nhìn thấy cô, họ cố tình làm khó Thắng, cứ bao xung quanh cả hai. Thắng mãi lo nói chuyện với mấy thằng phía trước, không để ý sau lưng có mấy đứa cũng đang đứng. Tụi này cứ chăm chăm nhìn Phương, nhìn lướt từ đầu đến chân xong, cả đám cứ dán mắt vào ngực và mông của cô.
Cái kiểu nhìn thô tục như muốn ăn tươi nuốt sống Phương ngay tại chỗ luôn vậy. Cái nhìn thật mất lịch sự khiến Phương hơi sợ hãi, cô như con cún nhỏ, phải ôm lấy lưng Thắng thật chặt và nép vào đó. Càng nói chuyện với nhau, cả bọn càng bao vây Thắng và Phương chặt hơn, cả hai không tránh đi đâu được phải đứng yên một chỗ chịu trận. Bất chợt, Phương cảm thấy nhói lên ở mông.
Cô quay lại nhìn thì thấy có một thằng trong số đó đã đưa tay lên cấu vào mông cô. Lúc Phương nhìn thì cả đám không chút gì ngại ngần, còn nhe răng cười rất tươi nữa. Phương sợ không dám nói Thắng nghe, cô quay đi giấu mặt vào lưng Thắng thì còn bị cấu hai ba cái vào mông nữa. Chỗ đùi của Phương đang gác một bên, có thằng còn thản nhiên sờ vào nữa, rồi cười hết sức nham nhở. Phương không dám nói gì, sợ làm rắc rối thêm cho Thắng.
Cũng may, cả hai bị đám kia bao vây tí chút thì từ xa có một người mặc quần áo công an đi lại. Nhờ người này lại gần nên đám này nhanh chóng tản ra. Thoát khỏi đám người đó, Thắng tiếp tục chạy xe như bay. Nãy giờ do sợ hãi, Phương cứ ôm chặt, ghì ngực mình vào lưng Thắng. Đến lúc thoát khỏi đám kia rồi, cô toan tách ra nhưng lại nhận thấy thế có thể sẽ làm cho hai người lúng túng mất tự nhiên, vả lại Phương thấy Thắng vẫn không tỏ thái độ gì khác thường nên tốt nhất là cứ giữ nguyên như vậy.
Thật ra, từ lúc Phương áp vú vào lưng Thắng là cậu ta đã nóng hết cả người, do phải đối phó với đám người kia nên Thắng cố hết sức để giữ thái độ bình thường. Cặp vú của Phương thật là mềm mại và êm dịu. Chạy xe trên đường mà Thắng như chết chìm trong hai bầu vú tròn trịa đang massage ở trên lưng. Phương thỏ thẻ hỏi:
– Đám người kia là ai mà coi dữ dằn vậy Thắng?
– Phương nhìn quần áo tụi nó mà nhận không ra à? – Thắng hỏi lại…
– Không lẽ… họ là tù sao? – Phương ngây thơ đoán.
Thắng gật đầu, vừa nói vừa chỉ:
– Thì chỗ này đi ngay qua Trại Số 7, trại giam của Công An ở U Minh mà. Mấy người đó chắc đến giờ lao động nên mới được ra ngoài thôi…
– Eo ôi… họ dữ vậy mà cho ra ngoài… dân xung quanh chắc chết hết…
– Chỗ này cũng vắng… chỉ có mấy nhà sống thôi… nên cũng không ảnh hưởng gì đâu Phương…
Cả hai tạm quên chuyện vừa rồi, Phương vẫn ôm Thắng, nói chuyện vui vẻ cho đến lúc về đến nhà. Tính ra thì chỗ Thắng đến ngay chỗ trại giam đó cũng cách có một đoạn thôi. Nhà nằm ở khu phức tạp vậy, hèn chi lúc Phương kêu về nhà chơi, Thắng lại ngại ngần muốn từ chối. Thắng đưa Phương đến nhà mình. Đó là một ngôi nhà cũng bình thường thôi, không đến nỗi là nhà lá lụp xụp, nhưng cũng không tiện nghi gì cho lắm.
Cha mẹ Thắng thì đi làm công gần đó, nhưng nghe nói con trai dắt bạn gái về nhà chơi thì hai ông bà bỏ hết công việc về để đón tiếp Phương. Trái với sự ngại ngùng, sợ họ chê Phương lớn tuổi, nghe Thắng kể nghề nghiệp của Phương, rồi ngó hình dáng của Phương, ba mẹ Thắng cứ tấm tắc khen. Họ khen Phương đẹp, dễ thương, ăn nói lễ phép. Ba mẹ Thắng cứ nói miết mà Phương mắc cỡ thiếu điều muốn nổ lỗ mũi.
Thắng im lặng không nói gì nhưng nhìn cái kiểu có vẻ tự hào lắm. Nhà Thắng chỉ có ba người thôi, có thêm Phương nữa là bốn nên không đông lắm. Ông bà làm mâm cơm mời cô ăn. Phương không bị bắt phải làm gì hết nhưng cô ngồi một chỗ thì ngại lắm, nên phải xắn tay vào bếp phụ mẹ của Thắng. Lúc đầu ai cũng từ chối nhưng Phương nằng nặc đòi nên phải nghe theo.
Buổi ra mắt ba mẹ Thắng lần đầu diễn ra đầm ấm và vui vẻ lắm. Phương ở lại ăn trưa rồi chơi ở nhà Thắng đến gần buổi chiều. Thắng có cái kiểu nhìn hơi khờ khạo, chẳng biết gì nhưng ba mẹ cậu ta nhắc Thắng chở Phương đi chơi đi, chứ để cô ở nhà không thôi thế này thì buồn lắm. Nghe ba mẹ la, Thắng hình như mới tỉnh ngộ ra, cuống cuồng mới rủ Phương đi uống café ở gần nhà.
Phương phì cười gật đầu nghe theo sự sắp xếp của cậu ta. Tạm biệt ba mẹ Thắng mà Phương thấy hai ông bà quyến luyến lắm. Lúc Thắng chở Phương đi thì ngần ngại thú thật là cậu ta sợ Phương sẽ chê bai cậu ta nghèo, nhìn gia cảnh của Thắng thì cô sợ. Phương cười bảo Thắng thời buổi này mà còn ngại chuyện gì đâu không thôi. Nhà của Phương ở Cần Thơ cũng đơn chiếc có khác gì nhà Thắng trên này đâu.
Nếu xác định quen biết nhau thì chuyện quan trọng là chuyện của hai người thôi. Phương còn khuyên Thắng nếu thấy ngại thì ráng phấn đấu tìm việc, để sau này gia cảnh khá hơn. Cả hai vừa chạy xe vừa nói chuyện một hồi thì Thắng đã đưa Phương vào một quán café nằm bên đường lộ. Quán được lập trong vườn cây lá riêng biệt, gần bờ sông. Quán trông khá tĩnh mịch, giữa không gian nhá nhem của buổi chiều thiếu sáng, nhìn quán còn mờ ảo hơn.
Khi dẫn nhau vào trong, Phương thấy đa số khách trong quán là những đôi tình nhân ngồi ôm nhau xà nẹo, xà nẹo trong mấy chòi nhỏ. Thằng phục vụ dẫn đường, chỉ cho Thắng và Phương đi vào một cái bàn được thiết kế dưới cái lều tranh cây lá um tùm ở một góc vườn sát bờ sông. Khi bước qua khu vườn tối mờ cả hai nhìn thấy những cặp tình nhân đang ôm hôn nhau quên trời đất.
Phương không ngại gì chuyện ôm ấp đó, nhưng lần đầu tiên cô thấy một cái quán tập trung nhiều cặp đến vậy nên cũng hơi ngại, hai má cô đỏ hồng lên. Thắng nắm tay cô dẫn cô ngồi vào ghế. Khi thằng phục vụ hỏi Thắng uống gì, Phương nhìn qua thấy cậu ta cũng ấp a ấp úng, mặt đỏ lừ có kém chi cô đâu. Thắng vất vả gọi ít uống mà giọng lạc đi. Đến khi thằng phục vụ đi rồi, Phương mới thủ thỉ vào tai Thắng:
– Thắng dẫn Phương vào đây chi vậy? Quán gì mà tối thui hà?
Thắng đỏ mặt, gãi đầu nói giọng ấp úng:
– Thắng xin lỗi. Nãy… nãy giờ Thắng cũng rối quá… không biết chở Phương đi đâu nên… chở đại vô đây thôi. Chỗ này Thắng chỉ hay chạy ngang qua thôi… chứ chưa vô bao giờ… nhìn bên ngoài thấy đẹp… ai ngờ vào trong tối thui hà…
– Phải đó… vào đây toàn là làm gì đâu không hà… có ai uống nước đâu…
– Hay là… hay là mình đi chỗ khác đi… chỗ này toàn tình nhân không hà…
Thắng vừa nói vừa nhóm chân như muốn đứng dậy dẫn Phương đi luôn. Vừa nãy khi Thắng dẫn vào quán này, Phương cũng hơi ngạc nhiên vì nghĩ cậu ta có “ý đồ” gì đó đen tối. Cô còn ngẫm sao thấy bữa nay Thắng gan dạ vậy, vì thường thì mỗi khi đi chơi Phương thấy cậu ta rất rụt rè. Nghĩ vậy nên Phương mới nói để thử lòng dạ Thắng coi thế nào. Xem kiểu Thắng nói chắc cậu ta không biết thiệt, chỉ vô tình vào đây thôi. Phương ngẫm chút rồi nắm tay Thắng, nói:
– Mà thôi… Thắng cũng lỡ gọi nước rồi… giờ mà bỏ ra… người ta nói chết…
– Ờ… biết vậy… nhưng quán này dành cho tình nhân không hà… Thắng sợ… Phương ngại…
– Ngại gì… thì… thì tụi mình cũng là tình nhân vậy mà…
Thắng nghe Phương nói vậy thì hai mắt sáng rỡ, quay sang nhìn cô giọng ấp úng:
– Ờ… ờ… vậy mình ngồi chơi chút ha…
Thắng nói xong thì quay sang ngồi yên trên ghế của mình. Quen nhau cũng được tuần lễ rồi, đi chơi cũng nhiều mà cậu này công nhận nhát thiệt. Như con trai làng quê đưa gái vào đây đã nhào qua “bốc hốt” luôn rồi mà Thắng thì cứ im re. Thấy nếu ngồi vậy thì cũng tội tội cho bạn mình nên Phương đành tự chủ động. Cô nép sát vào cậu ta, lần đầu tiên Phương ép lại gần người Thắng như vậy.
Cô có thể nghe được cả tiếng lồng ngực Thắng đang thở phập phồng, cùng mùi mồ hôi đang tuôn chảy ra từ cơ thể cậu ta. Cánh tay Thắng phía sau cứ đưa lên rồi thụp xuống, kiểu như muốn ôm lấy cô mà còn ngần ngại. Phương liếc thấy vậy nên cũng ráng chụp luôn tay cậu ta, choàng qua mình cho Thắng ôm cô vào lòng.