Phần 112
Thời gian lần lượt trôi đi, Phương lần lượt nếm hết mùi vị tinh trùng của hết thảy tụi học trò, sau thằng Lam là đến mấy thằng Đăng, Khương, Thành, Thạch… Thạch là thằng sau cùng, là đứa nhỏ con, cũng là đứa co cu nhỏ nhất trong số tụi bạn. Thằng này lớp 8 rồi mà còn thua cu của mấy đứa lớp 6 của cô nữa. Tụi nó đứa nào đứa nấy trẻ trung, khẩu vị tinh trùng của tụi nó đăng đắng, hắc hắc nhưng khá bùi.
Đó giờ Phương cũng chưa bao giờ phải uống tinh nhiều đến vậy. Đến sau khi thằng Đăng bắn hết vào miệng cô thì cô đã thấy lợm rồi. Nhưng Phương vẫn bấm bụng cố nuốt hết cho mấy đứa còn lại để tụi nhỏ khỏi phân bì nhau. Cô có chuẩn bị chai nước suối trong balo, lát sau khi bú xong cho tụi nó hết thảy, cô phải uống nước ừng ực để trôi hết số tinh trùng vào bụng, không để nôn ra trước mặt tụi nó cũng kỳ. Sau khi Phương lần lượt bú cu hết cho từng đứa trong tụi nó xong xuôi chưa kịp nói gì thì Lam đã đại diện các bạn thưa với cô:
– Cô ơi… giờ… cô cho tụi em chịch luôn nha cô…
Phương nghe thằng học trò nói vậy thì phì cười. Tuy nhiên, cô nhìn tụi nó thì thấy có vẻ tụi nó thưa thật. Sau khi xuất tinh một lần xong, thằng nào thằng nấy có vẻ cũng còn rất khỏe, chúng nó đều đã cương lên hết rồi, nhìn khá quyến rũ. Nhưng, Phương lại chỉ đồng hồ rồi nói với tụi nó:
– Dĩ nhiên là lớp chúng ta có phần đó… nhưng mà như vậy… các em cũng thấy đó bây giờ đã trễ rồi… chúng ta phải tạm kết thúc buổi học hôm nay thôi…
Cả đám bảy thằng đều kêu lên luyến tiếc.
– Thôi đi cô… mình học tiếp đi cô… trễ nữa có sao đâu cô…
Nhưng Phương rất cương quyết:
– Không được… giờ trễ lắm rồi… mấy em không về nhà là ba mẹ sẽ la đó. Cô cũng muốn dạy tiếp lắm nhưng nếu cứ học nữa thì tới khuya vẫn chưa xong đâu…
– Vậy mình làm sao cô?
– Thôi… cô tính vầy nha… giờ mấy em cứ về nghĩ đi… rồi cô bàn với thầy Huy tính coi bữa nào lại cho mấy đứa học tiếp…
Tụi học trò có vẻ vẫn chưa thỏa mãn đâu nhưng không còn cách nào khác, đành phải nghe lời cô thôi. Phương hứa với tụi nó sẽ có buổi học khác vì bữa nay cô mới chỉ dạy tụi nó kịp có một phần trong nghệ thuật tình dục thôi. Cuối cùng, sau khi nài nỉ không thành, tụi học trò cũng phải lúi cúi mặc quần áo rồi lần lượt ra về. Phương chưa vội về mà ngồi lại xếp gọn áo dài, lấy bồ đồ đã thủ sẵn trong balo của mình ra để thay.
Nãy giờ bú cu cho tụi học trò say mê làm mồ hôi ra khắp người, Phương phải vào toilet rửa ráy lại lần nữa. Lớp học của cô khá gần toilet nên mỗi khi cần rửa ráy gì cũng rất tiện lợi cho cô. Phải kết thúc buổi học với bảy đứa bây giờ cô cũng tiếc lắm, lý do cũng chưa hẳn vì chuyện giờ giấc mà một phần cũng vì cô thấy tụi nó đứa nào cũng trẻ trung, hừng hực nhựa sống hết, cô sợ nếu giờ tiếp tục thì tụi nó sẽ làm cô mê đắm quá, làm vậy khiến cô cứ lo hưởng thụ, không truyền tải được kiến thức của mình đến với tụi nó. Vì nghĩ đến tụi nó nên cô mới đành bấm bụng, hẹn lại buổi sau thuận lợi hơn. Khi Phương rửa ráy xong từ toilet đi ra thì gặp Quang đang đứng đấy. Cô ngạc nhiên hỏi cậu ta:
– Sao vậy, không ở dưới canh chừng cho chị… lên đây làm gì?
Quang cười hề hề rồi đáp:
– Tụi nó về hết rồi… em khóa cửa luôn chứ canh chừng chi nữa…
Cô nhìn gương mặt dâm dục của Quang, thấy cậu ta có vẻ hào hứng lắm. Cả hai vừa quay vào lớp, vừa trò chuyện với nhau. Quang hỏi:
– Dạy vui không chị?
Phương ngượng ngùng gật đầu chứ không dám đáp lời. Dù rằng Quang đã khá thân thiết rồi, cô cũng thừa biết là mọi chuyện chắc Quang đã rành rẽ hết nhưng chả hiểu sao khi cậu ta hồn nhiên hỏi cô như vậy, Phương vẫn thấy ngại ngần sao đó. Quang nói:
– Tụi này công nhận sướng thiệt… được chị và thằng Huy dạy dỗ nhiệt tình… chả bù với em ngày xưa… nếu cô giáo em mà được như chị… chắc em sẽ siêng học lắm…
Nghe Quang nói vậy, Phương nguýt cậu ta rồi nói:
– Quang đang khen chị hay chọc chị đó…
Quang nghe vậy thì gãi gãi đầu. Tự nhiên cô thở dài nói:
– Biết là vậy… nhưng chị vẫn sợ sợ sao đó… rủi chuyện này lộ ra… chắc…
– … không sao đâu chị… chuyện đó chị cứ an tâm đi mà… em với thằng Huy cũng thử mấy lần rồi… tụi nó ngoan lắm… kín miệng lắm… không có gì đâu…
– Thử… hừm… vậy là em cũng ‘thử’ mấy nhỏ học trò luôn rồi chứ hả… gan quá ha…
– Hihi… thì mình làm mẫu cho tụi nó thôi mà chị…
– Xạo thì có… ờ… mà dạo này có mấy em nữ sinh rồi… chắc hết thèm chị rồi…
Phương giả bộ làm lẫy, Quang cười cười nói:
– Đâu có… tụi nó còn nhỏ… hàng họ chưa phát triển… sao bì với chị được…
– Quang nói thiệt không đó…
Quang gật đầu cười cười xác nhận làm Phương đỏ mặt luôn. Cả hai trò chuyện mấy câu rồi rất tự nhiên lại lao vào thỏa mãn sinh lý cho nhau. Bữa nay không có Huy nhưng Quang cũng là một bạn tình khá của Phương, chỉ riêng mỗi cậu ta thôi cũng đủ thỏa mãn cho cô rồi. Phương bây giờ cũng đã hứng lắm, âm hộ nhiễu nhão nước nhờn từ cái hồi để cho tụi học trò nó liếm rồi nên cậu ta không phải mất công mơn trớn nữa.
Quang ngấu nghiến Phương như con hổ đói vồ mồi. Cô cũng chẳng kém, nhanh chóng giật phăng hàng nút áo sơ mi mà Quang đang mặc, tuột quần cậu ta ra để cậu ta cũng nhanh chóng khoả thân như cô. Quang để Phương nằm trên cái chiếu trải giữa lớp nãy giờ. Cô nằm ngửa, âm đạo của giờ đây nhô cao, từng giọt nước nhờn chảy ra ướt cả hai mép âm hộ lan ra ướt luôn hai bắp đùi trắng. Thực tình nãy giờ Phương cũng kiềm chế với tụi học trò lắm, giờ trước mặt Quang thì cô không còn giữ được nữa. Cậu ta không cần chần chừ nữa, nhanh chóng dang hai chân cô ra để đút dương vật vào.
Quang dùng hai tay ôm ngang hông cô rồi ấn mạnh xuống làm dương vật lao tuốt vào âm đạo càng thêm mạnh bạo. Dương vật Quang đâm vào lồn cô nghe op ẹp. Phương ôm lấy cổ Quang xuống hôn ngấu nghiến, sau đó để cậu ra vừa nắc vừa hôn dài từ cổ xuống ngực, đến cặp nhũ hoa căng tròn của cô. Hai chân Phương kẹp chặt vào mông Quang như muốn giữ chặt lấy dương vật không cho nó xổng ra khỏi âm đạo, do đang khoái cảm tột độ nên cô ôm chặt lấy cậu ta xiết mạnh làm Quang muốn nghẹt thở.
– Mạnh lên em, chị sướng quá! Sướng quá! Sướng quá Quang ơi!!!
Quang không quá lanh lợi như Huy, không được học hành nhiều, cũng không phải thật thà gì cho lắm, nhưng được cái là dâm và làm tình thì cũng rất khá. Bao nhiêu dồn nén nãy giờ do phải chịu đựng kiềm chế trước mặt bảy đứa nam sinh giờ Phương có dịp cùng Quang trút hết. Làm hết một shoot đầu tiên trong phòng học, cả hai nhanh chóng dọn dẹp rồi lại chuyển xuống sân trường chiến đấu tiếp thêm mấy hiệp nữa.
Ngôi trường này giờ không còn xa lạ với Phương nữa, nó gần như là ngôi nhà thứ hai của cô ở Miệt Thứ này rồi. Một nơi thoáng mát, nhiều góc cạnh và đều an toàn tuyệt đối cho cô có thể thỏa mãn hết mọi dục vọng của bản thân mình. Trong lúc cô và Quang làm tình thì Huy có gọi cho Phương hỏi thăm về lớp học hôm nay. Huy tỏ ra không ngạc nhiên khi biết giờ cô vẫn còn đang làm tình với Quang trên trường.
Huy còn bảo lúc đầu sắp xếp điểm dạy ở trường cũng là nghĩ đến trường hợp này cho Phương. Cô hào hứng kể Quang và Huy nghe về buổi học đồng thời cũng đề nghị sẽ tổ chức một buổi nữa vào lúc thích hợp vì bảy đứa tụi nó chỉ mới có học được có một phần từ buổi hôm nay thôi. Huy hoàn toàn đồng ý và hết sức vui mừng khi biết Phương thích thú với sáng kiến lớp học tình dục này của cậu ta. Quang và cô rủ cậu ta đến chơi chung nhưng Huy từ chối vì mắc kẹt. Huy không nói ra nhưng Phương hiểu chắc là cậu ta đã kiếm được mối nào ngon và cũng đang hưởng thụ rồi.
…
Sau buổi tối dạy học đầu tiên, sáng ngày trở lại lớp Phương lại có cảm giác bồi hồi vô cùng. Cô dấu dấu diếm diếm cho cố mãi đến giờ thì gần như đã lộ diện là một cô giáo biến thái và dâm dục rồi. Tuy vậy vẫn hãy còn may cho cô là bảy đứa học trò Huy biểu cô dạy đều rất ngoan. Lúc Phương lên trường, trong giờ ra chơi có gặp lại tụi nó.
Nhìn thấy cô, tụi nó cũng thố lố mắt, tuy vậy tụi nó không phản ứng gì, chỉ cúi đầu chào cô lễ phép như bao đứa học trò khác vậy thôi. Khoảnh khắc đầu tiên đối diện lại tụi nó trên trường làm Phương không khỏi giật mình, nước nhớt lại són ra ướt đẫm cả quần silip. Huy và Phương định bụng cũng hẹn hò thời gian để tiếp tục lớp học đặc biệt kia nhưng khổ nổi tết nhất đến nơi rồi, lu bu nhiều công chuyện quá nên ai nấy cũng quên mất, chẳng có thời gian.
Lại nói về chuyện vợ chồng Bona – Thu. Dịp nghỉ Tết cũng là ngày chị Thu xin nghỉ hộ sản luôn. Bởi lẽ bụng chị cũng càng lớn, ngày dự sinh cũng gần kề, áng chừng ra giêng là đẻ rồi nên sẵn đó Thu xin nghỉ luôn. Bona là người Miên nên Tết nhất cũng chẳng về quê, dành hết thời giờ chăm sóc vợ. Bé Huê và Cường nghe nói cũng dọn đi đâu sau cái vụ lùm xùm sinh con ra đen thui rồi. Huê không ở Miệt Thứ nữa nên Phương cũng không nghĩ cô bé có khả năng làm phiền Bona như ngày xưa nữa, còn về chuyện cả hai vợ chồng Cường dọn đi đâu thì cô không hỏi tới.
Hai anh em Dara và Boray ở Sóc Trăng cũng hay nhắn tin rồi gọi cho Phương. Cả hai đã có chỗ ở ổn định ở dưới rồi, cứ rủ Phương đón xe đò xuống đó chơi hoài. Phương thực tình cũng nhớ hai anh em người Miên lắm, cũng định bụng mấy ngày nghỉ ghé đó chơi với hai anh em nhưng chợt nghĩ đến chuyện Dara lại nảy sinh tình cảm với mình, Phương thấy cũng sợ sợ nên thôi. Thành thử ra cả hai rủ hoài mà Phương cứ viện cớ từ chối miết.
Đã lâu Phương cũng không ghé thăm nhà chị Ngọc nên mấy ngày trước Tết cũng tranh thủ ghé thăm chị. Lâu nay Ngọc sống cô độc, may nhờ gặp lại Năm Khùng nhờ gã hằng ngày thỏa mãn dục vọng nên cuộc sống chị rất viên mãn. Nhân mấy ngày Tết chị Ngọc cũng định đưa gã lên Sài Gòn kiếm chỗ khám tâm thần cho gã. Ngọc xem coi có cách nào để giúp cho gã không chứ suốt ngày cô cứ xích gã lại lúc đi làm thì cũng tội nghiệp cho gã. Phương nghe vậy cũng mừng cho Năm Khùng, cô dặn Ngọc nếu có tin tức gì thì cũng nhớ báo cho cô.
Mấy ngày nghỉ Tết thì những thầy cô có nhà ở xa cũng đều phải về quê ăn Tết hết. Tuấn phải trở lại Sài Gòn ăn Tết với gia đình. Phương thấy anh chàng cũng có ý rủ cô lên Sài Gòn chơi, sẵn ra mắt gia đình anh chàng luôn. Nhưng tính Tuấn là vậy, muốn thì muốn vậy mà cứ im im. Thấy thế nên Phương cũng dỗi, cô giả bộ như không biết gì cứ chia tay hẹn ăn Tết xong thì gặp lại.
Chính vì những lý do trên, lại cộng thêm việc cũng đã lâu rồi Phương chưa về thăm mẹ. Lúc khi mới đến Miệt Thứ dạy, lạ nước lạ cái thì tuần nào cô cũng về thăm mẹ, giờ “ổn định cuộc sống” rồi nên Phương ít khi về hơn. Nghĩ thấy mình như vậy cũng kỳ quá nên nhân dịp này Phương cũng về nhà trong dịp Tết ở với mẹ luôn. Dù là nghĩ vậy thôi, nhưng Phương cũng tự biết bản thân là một người dâm dục, cuộc sống hằng ngày không thể thiếu mùi vị của tinh dịch đàn ông, vậy cho nên cô nghĩ rằng những ngày Tết sắp tới bên mẹ mình ở nhà chắc sẽ là những ngày khó khăn mà cô phải trải qua đây. Ai nấy đón xe về nhà trong mấy ngày giáp Tết cũng đều vui vẻ hớn hở cả, kẻ ngược người xuôi làm không khí thêm rộn ràng, duy chỉ Phương sao vẫn thấy lòng trống vắng, tâm trạng buồn rười rượi.
Quả đúng như những gì bản thân đã dự liệu, mấy ngày được nghỉ ở nhà với mẹ, Phương chẳng còn tâm trí nào lo chuyện Tết nhất cúng kiến này nọ cho gia đình mà chỉ toàn nghĩ ngợi lan man, tơ tưởng đến những chuyện tình dục mà thôi. Nghĩ lại từ cái hồi chia tay với Cường tới giờ, cô thực sự cứ nghĩ cuộc sống sắp tới của mình buồn tẻ lắm. Ai dè đâu, từ hồi hè nè, rồi tính qua đến khi vào năm học, dù cô có cố kìm nén, cố né tránh ra sao cũng không thể nào đánh gục được bản ngã của mình. Cuộc sống ở Miệt Thứ của Phương dù có hơi cô độc nhưng may mắn cho cô là xung quanh cô có rất nhiều điều kiện để luôn luôn có thể thỏa mãn dục vọng mãnh liệt của cô. Ở nhà với mẹ mà Phương cứ hay ngồi thừ ra, mắt nhìn xa xăm về một cõi vô vọng nào đó. Mẹ cô để ý thấy, mới hỏi con gái mình:
– Yêu ai rồi phải không con?
Nghe mẹ hỏi vậy thì Phương lại giật mình. Bà nói là bà đoán được vậy do nhìn thấy thái độ ngơ ngẩn của cô hổm rày. Phương chỉ biết cười trừ, giờ cô nói với mẹ là không thì cũng không đúng vì chính thức hiện tại cô đang là người yêu của Tuấn, mà cô có xác nhận đúng thì cũng chưa thỏa đáng vì thực sự lúc này cô đâu có đang nghĩ đến anh chàng ta.
Tuấn dù có đẹp trai, cao ráo, tướng tá sáu múi ngon lành, tính tình hiền hậu, nhưng cô lúc này thì chỉ cứ nhớ đám thằng Sinh lớp cô… rồi đám thằng Dũng học trò lớp Huy, nhớ cậu thầy giáo Huy dâm dục, nhớ cậu bảo vệ Quang trẻ trung sung mãn năng lực tình ái, hay xa hơn… lâu lâu cũng nhớ anh em người Miên là Boray và Dara luôn làm cho cô lên đỉnh trước khi xuất tinh… rồi còn ai nữa nhỉ… à… còn sót cậu Đạt, người học trò mà cô luôn ưu ái… những hình ảnh đó… những người bạn tình đó lúc này chả hiểu sao cứ lởn vởn trong tâm trí Phương mãi không thôi.
Phương ôm lấy tấm thân gầy guộc của mẹ mình, dụi đầu vào lòng bà nũng nịu. Bà đâu hiểu được nỗi lòng con gái bà. Dưới lớp vỏ là một cô giáo ngoan hiền, Phương thực sự là một cô gái luôn khát khao, luôn ham muốn được chung đụng xác thịt với người khác giới. Mấy ngày nghỉ Tết, cửa mình cô luôn ướt át mãnh liệt. Âm hộ cô luôn đỏ mọng, cương tức, thấy người cứ rạo rực khó chịu. Phương thầm nghĩ nếu cô cứ phải chịu đựng như vầy đến hết Tết thì chắc cô sẽ điên lên mất.
May sao ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cô. Chuyện là trong mấy ngày đầu năm mới, khi đi chúc Tết họ hàng làng xóm, có người bao xe rồi rủ hai mẹ con Phương đi chơi xa một chuyến. Tính ra nếu đi theo trọn chuyến đó thì sẽ trễ ngày Phương phải trở lại trường, chính vì vậy nên mẹ cô không đồng ý. Phương ngẫm nghĩ rồi nhân đó thì nói với mẹ rằng lâu lâu mới có dịp đi chơi xa vậy nên cô cứ xúi mẹ mình cứ đi.
Trong những ngày bà đi như vậy thì cô sẽ quay trở lại Miệt Thứ sớm luôn. Lúc đầu mẹ Phương không chịu vì sợ như vậy cô sẽ buồn. Về sau bà mới lờ mờ đoán ra ý con gái. Mẹ Phương đoán chắc con của mình có người yêu ở Miệt Thứ rồi nên mới nôn nao về đó sớm như vậy để gặp người yêu. Nghĩ vậy nên cuối cùng bà cũng thấy vui vui và chấp nhận đi chơi để tạo điều kiện cho con gái mình về lại Miệt Thứ sớm. Buổi sáng khi tiễn mẹ lên xe đi chơi, đột nhiên bà nói với cô:
– Nè… quen ai thì nhớ dắt về sớm sớm cho tui coi mặt nha hông!
Phương nghe vậy mới giật mình:
– Ơ… làm gì có ai hở mẹ!
– Tui không biết… không quen ai sao nôn về Miệt Thứ sớm vậy?
Phương nghe mẹ nói đến đó thì làm thinh. Bà nói tiếp:
– Tui không biết đâu đó… dắt nó về ra mắt sớm nha chưa… tui già… chờ cũng lâu rồi đó…
– Kìa mẹ này!
Vậy là hai mẹ con chia tay, người thì theo đoàn đi chơi xe, kẻ thì lủi thủi trở về Miệt Thứ.
Phương cũng đoán trước mấy ngày Tết tàu xe đi lại khó khăn nên lúc nghĩ Tết cô không đi xe đò mà chạy luôn về nhà bằng xe gắn máy. Sáng sớm sau khi tiễn mẹ lên xe đi chơi với người ta cô về nhà dọn dẹp tí xíu rồi cũng khăn gói lên đường trở về. Mấy ngày xuân người ta giờ đi chơi rất nhiều. Những ngã đường Miền Tây giờ xe du lịch chạy đầy vào những ngày này.
Phương lái xe không giỏi, gặp cảnh đường xá đông đúc nên trên đoạn đường chạy về cô di chuyển khá chậm, vừa đi cô cũng vừa suy tư đủ chuyện. Đạt, người học trò cũ cưng nhất của cô, vẫn học trên Sài Gòn, mới học Đại Học năm đầu cần ổn định nên Tết này cậu ta không về quê. Chị Ngọc thì ngay từ hồi giáp Tết thì cũng đã dẫn Năm Khùng lên đó để chữa bệnh rồi chắc không về sớm vậy.
Huy thì dĩ nhiên vẫn còn ở nhà mình tại Cần Thơ… tính ra cho kỹ lại bây giờ cô về lại Miệt Thứ sớm như vậy cũng chưa gặp được ai trong số họ cả. Mãi đến khi chạy xe qua phà Tắc Cậu, Phương mới chợt nhớ ra một người, đó là Quang. Cậu ta giờ là bảo vệ duy nhất của trường. Nghe đâu phải qua Tết trường mới tuyển thêm được người về nữa để tăng cường. Quang không thân thích gì nên cô nhớ là cậu ta đã xung phong ở lại trường trực gác luôn vào mấy ngày Tết. Nhớ tới cậu ta, hai mắt Phương chợt sáng lên. Đúng rồi, giờ chỉ có Quang là lý tưởng nhất. Hiện tại chỉ có cậu ta có thể giúp cô trải qua mấy ngày đầu năm buồn bã này.
Nghĩ sao là làm vậy, từ chỗ phà Tắc Cậu, Phương chạy một hơi không nghĩ về tới Thứ Mười Một. Từ cái dạo nhà nước cấm dân người ta đốt pháo, mấy ngày Tết không khí lúc nào cũng ảm đạm, vắng vẻ hơn ngày thường, không khí ở thị trấn cũng vậy. Những gia đình có điều kiện thì đã đi chơi xa chưa về, những người không đi chơi thì hình như cũng ru rú trong nhà, hoặc tụ tập về một địa điểm nào đó ăn nhậu thôi chứ cũng chẳng làm gì cả.
Những điều đó làm cho phố xá những ngày này có phần vắng vẻ hơn mọi khi. Phương chạy xe thẳng tới trường, định tấp vào tìm Quang thì cô có phần hơi thất vọng. Ở chỗ cổng trường giờ đang mở tang hoang, từ xa nhìn vô Phương thấy Quang đang ngồi cùng một nhóm người rất đông, mở tiệc ăn nhậu ngay tại sảnh chính gần chỗ cổng. Phương đứng bên kia đường, cô đang bịt mặt và khẩu trang kín mít nên chẳng có ai nhận ra, mà nghĩ lại giờ Quang và cả đám thanh niên kia đang nhậu say bí tỉ thế này cô có đứng chần dần trước mặt thì cũng chưa chắc cậu ta đã biết.
Phương tặc lưỡi tiếc hùi hụi. Dù thất vọng nhưng cô không thể đứng mãi ở đó được nên đành quay xe trở lại nhà mình. Cô cứ nghĩ tội nghiệp Quang tưởng rằng cậu ta chắc giờ này đang nằm chèo queo buồn bã một mình, ai dè đâu lại vui vẻ thế này, thật là giận hết sức đi chứ. Cô chạy xe rề rề trên con đường vắng lặng rồi ngẫm nghĩ. Không sao, dù sao bây giờ cũng mới hai ba giờ chiều, trời còn sớm lắm, cô có gặp Quang giờ này ở trường cũng khá bất tiện. Phương thấy trước mắt mình nên quay về nhà nghỉ ngơi chút xíu đợi tối khuya nay qua trường tìm cậu ta. Giờ đó mà tìm Quang thì thực sự lý tưởng rồi, nhưng Phương chỉ sợ Quang nhậu say bí tí như vậy không biết buổi tối có ngủ luôn không, lúc đó lại mất công cô xách lồn đi kiếm, haizzz…
Phương chạy xe về thẳng nhà mình, giữa đường cô có muốn ghé mua gì đó mang về ăn cũng khó vì hàng quán cũng chẳng ai bán gì cả. May mà cô có dự trữ sẵn thức ăn mang từ Cần Thơ xuống đây rồi chứ không thôi chắc chết đói. Quãng đường chạy xe từ Cần Thơ xuống đây cũng khá phê, làm Phương vừa mệt vừa dơ dáy hết cả. Cô về nhà vừa dọn dẹp nấu nướng vừa ăn uống tắm rửa không thôi thì cũng đã mất hết cả buổi chiều. Thấy hơi mệt nên khi làm xong hết mọi chuyện là Phương lăn ra ngủ.
Lúc cô thức dậy thì bên ngoài trời đã tối. Xung quanh cô không bật đèn nên khá tối. Phương nhổm dậy rửa mặt xong thì nhận ra một điều thú vị. Thì ra lúc nãy khi vào nhà cô quên khuấy đi việc khóa cánh cửa trước lại, chỉ mới khép hờ lúc trở về thôi. Nghĩ lại cũng thấy thú vị bởi khi ở nhà một mình Phương chẳng mặc đồ gì cả, rủi trong lúc ngủ có ai vào mần gì chắc… cô chết.
Phương đi ra định đóng cửa nhưng ngó ra thấy đã tối thui nên thôi. Cơn gió từ ngoài lùa vào mát mẻ làm cô bất giác lại mở toan cửa ra, đứng dựa đó mà tần ngần nhìn xa xăm. Tự nhiên cô nghĩ chả biết đâu mới là nhà của mình nữa, là ở Cần Thơ với mẹ hay là ở Miệt Thứ xa xăm này. Lắm khi ở đây cô cũng buồn, cũng nhớ mẹ mình da diết lắm, nhà có hai mẹ con thủ thỉ thôi mà.
Nhưng xa cái chốn này, về với mẹ ở mấy bữa Tết nay thôi mà lòng dạ Phương có an đâu. Cô cứ bức rức, cứ khó chịu vậy thì làm mà sống nổi đây cơ chứ. Ở Miệt Thứ này là nơi cô đã khám phá ra những góc khuất của bản thân, những đam mê ham muốn tội lỗi của cô không đâu có thể thỏa mãn được như ở nơi đây.
Nhắc tới đam mê tội lỗi, Phương lại nhớ đến anh chàng Quang. Giờ này tối rồi, không biết cuộc nhậu tưng bừng ở trường kia đã kết thúc chưa nữa. Xung quanh Thứ Mười Một lúc này chắc Phương chỉ còn biết trông cậy vào một mình Quang thôi chứ ai nữa bây giờ. Theo như dự tính từ hồi trưa, chắc giờ cô phải lội ngược lên trường tìm Quang lần nữa thôi, chứ kiểu này tối nay Phương cũng không thể nào ngủ yên được.
Phương đứng yên suy nghĩ một chút. Giờ mà cô chạy lên trên trường thì đơn giản rồi. Tự nhiên, cô muốn làm chút gì đó kích thích hơn nữa. Lúc chiều khi chạy xe máy về nhà, cô để ý mấy ngày Tết này ngoài Thị Trấn khá vắng vẻ. Bình thường ở đây đã thưa thớt thì mấy ngày Tết nhất này còn vắng hơn nhiều. Ban ngày đã vắng như vậy thì tới lúc tối như vầy thì ngoài đó còn vắng đến cỡ nào nữa. Giữa lúc này gần như không có ai, Phương không tranh thủ chơi trò khoe thân kia thì… thật là phí.
Mới thoáng nghĩ đến chuyện đó mà Phương đã rùng mình, sờ xuống dưới háng mình thấy ươn ướt rồi. Dù là có ý nghĩ táo bạo vậy nhưng chắc chắn là Phương cũng chả dám để lột trần truồng mà đi bộ ra ngoài lộ đâu, kiểu cách quá táo bạo đó Phương chỉ dám làm có một lần thôi không bao giờ dám làm lại lần nữa. Phương đứng đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu thì mới quyết định hành động.
Cô phải thử thôi chứ nếu hết Tết, tình hình đông đúc trở lại chắc sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Phương trở vào, dù sao cô cũng phải lựa một cái gì đó mặc vào mới được. Mới đầu cô định mặc một bộ đầm ngắn, nhưng xem lại thì thấy nó vẫn bình thường quá, lúc trước khi đi chơi đôi khi cô cũng đã mặc rồi, chẳng có gì kích thích cả. Sau đó, Phương tự dưng lại vơ lấy một bộ đồ ngủ.
Bộ đồ này hai dây, suông thẳng từ trên xuống, chất vải thì khá mỏng manh, bình thường nếu không trần truồng thì cô chỉ dám mặc mấy loại đồ này đi loanh quanh trong nhà thôi. Phương tròng bộ đồ ngủ vào rồi ngắm nghía mình trong gương. Cảm giác nó làm sao ấy, bộ đồ này có vẻ thích hợp nhất cho cuộc đi dạo tối nay rồi. Sau khi chọn được trang phục, Phương trang điểm nhẹ nhàng lại cho hấp dẫn cô mới tắt đèn, đóng hờ cánh cửa nhà rồi đi ra ngoài phía lộ.
Trên người Phương dù sao vẫn còn mặc bộ đầm ngủ hai dây vậy nên nếu ai đó có lỡ nhìn thoáng qua thì cũng không đến nỗi quá lộ hàng, phải lại gần cô mới thấy hết cái sự sexy của Phương. Chân cô đã quen lối rồi nên chỉ vài bước là ra đến lộ lớn. Trời đã tối khuya, ngoài đường quả nhiên khá vắng như Phương đã dự tính. Hàng quán ngoài lộ đóng cửa hết, phố xá chả còn ai ngoại trừ một vài chiếc xe máy thi thoảng vẫn còn chạy qua chạy lại.
Thấy an tâm, Phương mới từ từ nhón chân ra luôn. Cô đi nép mình bên lề đường, khuất dưới bóng tối của những mái hiên nhà để che bớt cơ thể mình lại. Không gian thật lý tưởng để cho cô rảo bước. Phố vắng không còn ai, trả lại không gian tĩnh lặng cho con đường. Mấy bước chân đầu tiên Phương còn ngượng ngùng nhìn qua ngó lại, đến khi đi quen rồi, cô mới tự tin rảo bước đi tự nhiên.
Vẫn có mấy chiếc xe máy thi thoảng chạy vụt qua, nhưng dường như ai nấy cũng vội vã di chuyển trong đêm, chẳng kịp để ý gì đến một bóng dáng phụ nữ đang đi bộ hết cả. Phương hít thở một hơi cho đầy lá phổi. Cô nhìn lại ngực mình. Chỗ đầu ti giờ săn thít lên, nó đội cái đầm ngủ đâm lên nhọn hoắt, nhìn thú vị vô cùng. Da thịt Phương cũng săn lại, gió thổi cũng hơi hơi lạnh, nhưng cái nóng trong cơ thể cô cũng đủ cân bằng với những cơn gió đêm.
Cô lúc này lại thấy mình khéo lo chứ trong khung cảnh vắng lặng này, cô có không mặc gì cũng không sao. Đang bước chân đi, tự nhiên từ đâu một cơn gió ùa về làm thốc cái đầm ngủ của cô lên. Phương bối rối lấy tay che phủ lại. Bên dưới của cô hớ hênh làm vài cọng lông lồn lưa thưa bị gió thổi lùa qua cảm giác nhồn nhột đến lạ. Phương nhìn quanh rồi lại cười trừ.
Xí, giờ xung quanh đây không có ai, có bị gió thổi vậy cũng chả sao mà. Càng lúc cô càng yên tâm hơn, bước chân cũng tự tin hơn nhiều. Lắm lúc đi, thấy vui vui Phương đứng chu mông cho cặp mông trần của mình bành ra sau, đong đưa trêu đùa những cơn gió, rồi hay có khi cô nhìn quanh rồi nghịch ngợm vén váy mình lên, rồi tự cười. Nghĩ lại, chuyện vén váy lên như vậy chắc chỉ có lúc còn nhỏ xíu là Phương dám làm thôi, chứ lớn lên rồi, biết mắc cỡ rồi cũng chưa từng làm vậy bao giờ. Rủi ai mà thấy lúc này chắc mắc cười lắm.
Phương vui vẻ tản bộ trong bộ đồ ngủ một hồi là đến cổng trường. Thị Trấn này nhỏ xíu, cô đi xe máy vậy cho nhanh thôi chứ nhiều khi đi bộ cũng tới thôi hà. Đi đến trường, Phương mới bắt đầu cảnh giác chút xíu vì khu vực này rất dễ gặp “người quen”. Cô nhìn vào sân trường, đèn vẫn tắt tối thui tối hù như mọi khi. Phương đứng ngay cổng, chưa biết sẽ gọi Quang hay như thế nào thì chợt nhận ra cánh cổng trường chỉ khép hờ chứ không khóa lại. Thấy vậy cô đẩy cửa đi vào trong luôn không thèm gọi nữa.
Vào bên trong rồi, cô gài tạm cửa lại, không để hớ hênh như khi nãy nữa. Phương không lạ gì cái thói quen ẩu tả này của Quang, làm bảo vệ mà cậu ta cứ suốt ngày đi đâu để cửa nẻo hớ hênh thế này bữa nào có ăn trộm vào rinh đồ hết, lúc đó mới biết hậu quả. Phương đi luôn vào trong nãy giờ mà vẫn chẳng thấy cậu ta đâu. Ngay sảnh trước của trường, Phương nhìn thấy vẫn còn ngổn ngang la liệt, nào là đồ ăn, nào là mấy chai rượu, lon bia quăng tứ tán, khắp nơi nồng nặc mùi hôi nồng của bia rượu. Nhìn cái kiểu này chắc là mấy cha nội này nhậu xong thì tắt đèn rồi giải tán, ai về nhà nấy chứ có ai thèm dọn dẹp gì đâu. Đèn không mở làm lối đi cũng khá tối. Bản thân Phương cũng đã rất quen thuộc với không gian này nên dù tối thui cô vẫn chả ngại. Cô đảo mấy lượt tìm Quang hoài chẳng thấy.
Phương đứng đấy nghĩ ngợi một chút. Kiểu này chắc là cậu ta say mèm rồi lại rúc vào góc nào ngủ khò rồi cũng nên. Mấy lần chịch nhau ở trường rồi, Phương biết ban đêm trong cả trường này chỉ có một chỗ ấm cúng, ngủ thoải nhất mà thôi. Cô đi thẳng đến đó luôn, linh tính phụ nữ của Phương mách bảo cô rằng cậu ta chỉ có ngủ ở đó chứ chẳng đâu hết.
Phương dừng chân trước cửa phòng thầy Hiệu Trưởng. Cô cảm thấy vui mừng khi thấy cửa chỉ khép hờ đồng thời còn nghe một giọng ngáy đều đặn phát ra từ trong phòng. Đẩy nhẹ cửa phòng vào, cô khép cửa lại nhè nhẹ. Trên trần, quạt chạy đều đều, Phương tiến lại gần chỗ cái ghế sofa dài. Quả nhiên cu cậu nằm chèo queo ở đây. Thật là biết hưởng thụ ghê, bật quạt rồi nằm ngủ trên ghế sofa êm ái của thầy hiệu trưởng nữa chứ.
Quang nằm quảnh càng. Trên người để mình trần, chỉ mặc độc mỗi cái quần cụt thôi như thói quen. Phương lại gần quan sát cậu ta. Quang chỉ được cái cao ráo, còn lại thì đen đúa, ốm o gầy mòn, chả được cái dáng dấp phong độ, lại cường tráng như Tuấn, bạn trai cô tý nào. Ngực Quang phập phồng thở đều say giấc. Mắt Phương liếc về một khu vực duy nhất đang được che chắn trong lúc này. Dù là không đẹp, không cơ bắp nhưng phải nói là sức hút từ cái khu cấm địa này của Quang đối với cô, luôn luôn không bao giờ giảm.
Phương che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy chỗ quần cụt của Quang đang u lên một cục. Rõ ràng dương vật cậu ta đang đội hẳn cái quần cụt đang mặc lên thấy rõ. Người đâu mà chả được gì cả, chỉ được mỗi cái củ khoai to tướng này thôi. Phương thích thú lắm, cô như bỏ mặc hết tất cả, chỉ chú ý đến khúc này thôi. Mặc kệ Quang ngủ hay thức, cô lấy tay thử đụng nhè nhẹ vào dương vật đang cứng ngắc của cậu ta.
Mới cầm lấy cây hàng qua lớp vải quần cụt thôi đã làm người cô nóng ran, máu nóng dường như bây giờ đang chạy rần rần khắp cơ thể, có lẽ máu dâm đấy. Từ khi nghĩ Tết đến giờ mãi cô mới cầm được cái thứ này trong tay. Phương không thèm để tâm đến gì nữa, cô dùng hai tay nhè nhẹ tuột hẳn cái quần cụt của cậu ta ra. Dương vật Quang bật ra như lò xo.
Cái mùi dương vật nồng nồng, kiểu như sáng giờ vẫn chưa tắm. Thêm vào đó chắc do nhậu nhẹt, rồi đi tiểu nhiều làm mùi nước tiểu còn đọng khắp đầu khấc giờ vẫn chưa tan hết. Người thường ngửi chắc sẽ tởm lợm, riêng Phương thì nó lại như có sức thu hút thật mãnh liệt đối với cô. Phương cầm lấy khúc thịt nóng dơ dáy đó, vuốt ve nhè nhẹ làm kích thích nó hơn nữa.
Cô vuốt dương vật Quang, chầm chậm sau thì nhanh dần. Rất nhanh chóng, không cần biết sạch dơ, cô há miệng cho luôn đầu khấc nồng mùi nước tiểu vào miệng. Phương như nuốt trọn dương vật Quang trong mồm. Cô ngậm chặt rồi bắt đầu động tác bú. Là giáo viên chuyên trách của môn Tình Dục học hôm nay nên chuyện bú cặc của Phương thì điêu luyện khỏi chê luôn rồi. Cô say sưa thưởng thức khúc thịt thơm trong miệng cho thỏa cảm giác thèm thuồng hổm giờ.
Nhậu nhẹt từ sáng đến chiều tối, Quang thoải mái nằm ngủ say sưa. Nhưng đột nhiên giữa cơn mộng mị, anh chàng hơi lay tỉnh dậy. Một cảm giác sướng khoái đê mê truyền từ dương vật làm cho cậu ta dần hồi tĩnh. Người Quang bắt đầu cục cựa, cặp mắt tèm nhem cố mở ra nhìn coi hình như có ai đang chơi đùa với cái của quý của mình. Trong phòng đèn tắt, ánh sáng không có làm Quang nhìn không rõ, nhưng với bóng dáng kia thôi cũng đủ để cậu ta nhận ra đó là một người con gái dịu dàng đang bú cặc của mình. Phương thấy Quang cục cựa, hình như cũng nhận ra anh chàng đã tỉnh dậy. Cô quay sang nhìn Quang. Cô thấy cậu ta tròn xoe mắt nhìn mình, dường như Quang đã nhận ra cô nhưng lại không tin những gì mình đang nhìn thấy.