Phần 120
Quang ngẫm nghĩ một chút, cho là phải mới gật đầu.
– OK… vậy em ra kia… em đứng xa để không nghe gì thôi… còn em vẫn nhìn… em nói trước anh làm gì làm đừng làm đau chị ấy… không thôi em…
– Được rồi… tin tao đi… mày làm thấy ghê quá…
Quang bắt đầu bỏ đi. Phương lúc đó bị trói phải ngồi trên sàn, tay chẳng cục cựa gì, miệng chẳng la được gì, chỉ biết khóc, nước mắt trào ra. Lực nói:
– Em đừng la nữa nha. Anh sẽ mở cái miếng ghẻ cho em. OK!
Phương không muốn bị bịt miệng nữa nên gật đầu đồng ý với anh ta. Lực giữ lời hứa mở miệng ra cho cô. Lúc đó Phương mắng:
– Anh đúng là khốn nạn… em đã giúp anh vậy mà… anh lại làm vậy với em…
– Anh nói em tin anh đi… cái này là trùng hợp đó… anh thề…
– Anh nói trùng hợp là sao?
– Là vậy nè… hôm bữa lúc chịch em trong quán. Anh quên mất là nó có camera quan sát bên trong để đề phòng ăn trộm. Anh đâu có ngờ nó quay hết đâu.
– Anh xạo… anh làm ở đó… sao anh không biết…
– Em quên rồi hả. Anh mới bị tai nạn… cũng đi làm mới mấy bữa thôi… chứ đâu có rành…
Phương nghe vậy thấy cũng có lý, nên cô im im. Lực lại tiếp:
– Lúc đó thực ra anh có nhớ ra rồi. Cho nên khi em đi tắm ở trong, anh mới ra quầy mở ra để kiểm tra. Khi đó… anh mới xóa nó đi…
– Anh nói xóa nó đi… rồi sao nó nằm trong điện thoại anh…
– Anh… thì chuyện là vầy… tại lúc đó anh coi lại thấy cảnh em và anh làm tình đẹp quá. Để đó thì nguy hiểm, xóa đi luôn thì uổng cho nên anh mới copy nó vào điện thoại anh.
– Anh… anh nói hay quá ha…
– Thiệt mà… anh không có ý xấu. Em thấy đó anh chỉ giữ trong điện thoại để coi thôi… chứ nếu anh có ý xấu với em anh đã post lên mạng luôn rồi.
Lực nói đến khúc đó, Phương ngồi im im, không cãi gì nữa. Rồi cô lại nói:
– Rồi sao bữa nay… anh lại cho thằng Quang xem…
– Cái này… thì nãy em cũng nghe đó… tại anh vô tình thấy cái clip trên web sex đó… anh với thằng Quang mới tranh luận… rồi anh mới mở ra… cho nó so sánh.
– Anh nói hay quá… chuyện như vầy mà anh coi như giỡn chơi…
– Anh… anh xin lỗi em. Em đừng giận anh. Anh hứa anh sẽ xóa clip này luôn.
– Hic… ai tin anh… rủi anh đã copy ở đâu rồi. Sao em biết được. Clip này của anh nhìn hình em rõ rành rành. Ai thấy là em chết…
– Đừng vậy mà… hãy tin anh đi… anh không làm vậy đâu!
Phương rất giận nhưng nghe anh ta nài nỉ hồi, sao tự dưng cô thấy xuôi xuôi luôn. Cô nhẹ dạ tin hết mấy lời mà Lực nói. Anh ta nài nỉ:
– Em mà giận anh chắc anh chết Phương ơi!
– Anh làm như em quan trọng lắm.
– Em quan trọng với anh lắm Phương ơi. Giờ em giận anh… ai giúp anh chữa cái bệnh cho thằng nhỏ bây giờ. Anh sợ lắm Phương ơi…
Phương nghe anh ta nói, cô vừa thấy mắc cười vừa thấy tội nghiệp, cảm giác tức tối lúc nãy bây giờ không còn nữa. Phương im lặng chút rồi nói:
– Thôi được rồi. Vậy em tạm tin anh lần này.
– Anh nói thiệt mà… anh giờ không còn như xưa đâu. Tin anh đi…
– Thôi… mọi chuyện qua rồi… anh không cần nói nữa đâu. Nhưng mà… em không muốn ai thấy cái clip này nữa.
– Được rồi… vậy giờ anh sẽ xóa nó đi.
Lực lấy điện thoại rồi bấm xóa trước mặt Phương. Cô từ từ nguôi đi cơn giận. Lực nói:
– Thôi để kêu thằng Quang vào… mọi chuyện xong rồi. À… để anh cởi trói cho em trước…
Lực lại cúi xuống, định mở trói ra cho Phương. Tự dưng, giữa chừng anh ta dừng lại. Cô hỏi:
– Sao vậy?
– Ơ… tự dưng anh có ý này. Em nghe coi được không?
Lúc đó Lực lại xì xầm to nhỏ vào tai Phương. Quang ở ngoài xa đứng nhìn rõ hình dáng của cả hai trao đổi với nhau từ đầu đến cuối. Tuy không nghe gì nhưng cậu ta vẫn quan sát để giữ an toàn cho Phương. Đến đoạn này, cậu ta thấy hình như Phương đã nguôi giận và Lực đang nói gì đó có vẻ rất hay, cô thấy Phương có vẻ ngượng ngượng, nhưng sau đó cũng nói lại với vẻ mặt khá hào hứng. Cậu ta thấy cả hai trao đổi rất lâu đến khi Lực cởi trói cho Phương thì cả hai mới ra dấu hiệu cho cậu ta chạy lại. Lúc Quang chạy lại thấy Phương đã lau khô nước mắt, gương mặt hào hứng trở lại. Cô đợi Quang lại gần rồi hỏi cậu ta:
– Quang còn giữ bộ đồ chơi BDSM hồi bữa hông?
Quang gật đầu đáp:
– Có… thằng Huy để trong phòng nó bên khu tập thể đó chị… nó có giao chìa khóa phòng cho em… chị cần em lấy cho…
Lực nói tiếp:
– Lấy đi Quang… lấy xuống mình chơi…
Quang hơi ngạc nhiên:
– Chị… chị Phương không sao rồi hả chị?
Phương gật đầu cho Quang yên tâm. Lực nói:
– Chỉ là hiểu lầm thôi. Đừng nhắc lại chuyện này nữa Quang.
– Uhm… chị Phương không sao là được rồi! – Quang gật đầu.
Nói xong cậu ta nhanh chóng qua khu tập thể lấy bộ đồ theo yêu cầu. Cuộc vui làm cả ba nhanh chóng quên đi những giọt nước mắt khi nãy. Quang lấy đồ sang thì được Lực và Phương nói rằng bữa nay cả ba sẽ chơi trò bạo dâm. Lực có sáng kiến sẽ chơi như vậy bởi vì khi nãy anh ta thấy Phương khóc nhìn rất hấp dẫn nên muốn thử. Quang không dám ý kiến gì, riêng Phương có vẻ cũng hào hứng muốn chơi nên Quang nghe theo.
Cả ba di chuyển lên tầng trên. Chọn một phòng học kín đáo rồi sử dụng. Hai anh chàng kéo bàn ghế lại sát góc để chừa một gian phòng rộng. Chơi cái này sẽ hơi ồn nên cả ba mới lên cao, để tránh gây chú ý. Phương mặc bộ đồ sexy mà hồi bữa Huy có mua cho cô chơi trong trường. Trong set đó gồm một bộ đồ da bó sát, bên trên hay dây, bên dưới thì kéo sát rạt tới lồn luôn, nhìn rõ hai bên bẹn của cô luôn.
Bộ này gồm cái vòng xích chó Phương đeo trên cổ, đôi gang tay bằng da dài tới cùi chỏ cùng với đôi bốt cao gót có vớ da kéo đến đầu gối. Trong lúc Lực và Quang dọn dẹp phòng học thì Phương đi thay bộ đồ đó vào. Lúc Phương đi ra, Quang nhìn hình ảnh đó của cô khi mặc bộ đồ rất đẹp, sexy và khá sốc, hoàn toàn không giống với hình ảnh thuỳ mị dịu dàng hằng ngày của cô. Hai anh chàng cứ trầm trồ, ngắm nghía và khen Phương tới tấp. Chả biết cả hai khen vậy có thiệt lòng không nhưng là con gái, cô nghe vậy cũng vui lắm.
Để bắt đầu cuộc chơi, Lực đề ra kịch bản. Cả ba sẽ di chuyển về tầng dưới trở lại. Hai anh chàng sẽ đóng vai người xấu rượt đuổi theo Phương. Cô sẽ chạy lên tầng 3 thì bị cả hai bắt được. Cả hai sẽ trói cô lại đồng thời vừa đánh đập hành hạ, vừa hiếp dâm cô. Kịch bản chỉ ngắn gọn vậy, dĩ nhiên Quang nghe sơ là thấy rất hào hứng, nhưng cậu ta ngần ngại:
– Hay đó… nhưng… mình mạnh tay… được không… sợ… chị Phương…
Vừa nói cậu ta vừa quay sang nhìn cô. Phương tuy vậy không trả lời Quang, chỉ im lặng. Lực lúc đó mới thúc Quang, rồi nói nhỏ vào tai:
– Mày chịch gái bao lần rồi mà còn dốt quá… không lẽ đợi người ta trả lời. Im lặng không nói gì là đồng ý rồi đó. Biết chưa!
Quang cứ bán tín bán nghi nhưng có vẻ lời Lực nói là thiệt. Cả hai đứng nhìn nhau rồi cùng ngắm nghía vẻ sexy của Phương trong bộ đồ. Cô từ từ bước lại gần Lực rồi bất thần Phương tát một cái thật mạnh vào má Lực. Cô mắng:
– Đồ khốn nạn!
Trước sự ngạc nhiên của Quang, Phương tát xong rồi quay đi chạy, miệng cô không ngớt kêu:
– Cứu tôi với… hiếp dâm… hiếp dâm…
Nói là chạy nhưng Phương đang mang đôi bốt cao gót nên khó chạy nhanh lắm. Vẻ uyển chuyển với cặp mông trần trụi nhìn tục tĩu vô cùng. Lực cũng chửi:
– Đụ má… con đĩ này… chết với tao…
Xong Lực chạy theo cô. Thấy Quang đứng chần dần đó, Lực quay lại nói:
– Mẹ… đứng làm gì nữa… chơi đi mậy!
Lúc đó Lực mới tỉnh ra, bắt đầu chính thức hòa nhập cuộc chơi BDSM cùng Lực và Phương. Dĩ nhiên Phương chạy không thể nhanh bằng Lực nên mới đến cầu thanh tầng một là đã bị Lực nắm tay kéo lại. Lực trả lại cho Phương một cú tát vào má. Tuy nhiên, Phương giật tay Lực rồi chạy tiếp. Quang và Phương đều để ý thấy dù Lực tát cô nhưng Lực tát có phần nương tay, chứ không thôi mặt Phương chắc sưng húp luôn rồi. Lực cứ quay sang nhìn Quang:
– Chơi đi Quang… mày sao vậy!?
Quang gật gù, lúc đó đến phiên cậu ta chạy lên. Phương bị Quang kéo lại. Cậu ta bắt chước Lực tát cô nhưng cú tát thì nhẹ hều, như kiểu phủi má vậy. Thấy thế, Phương bất thần giáng trả cậu ta một cú vào bụng đau điếng. Lực đi phía sau nhìn thấy, chạy theo rồi vỗ vai Quang cười:
– Hihi… ai biểu ngu… nhẹ tay… nó đánh lại ráng chịu…
Lực cười làm Quang thấy nóng gà lên luôn. Hai anh chàng bắt đầu chạy theo cô trở lại. Phương có vẻ là nhập vai nhất. Cô vừa chạy vừa liên tục kêu “hiếp dâm”. Giọng kêu không thất thanh mà trái lại nghe gợi dục quá trời. Đúng như kịch bản, khi đến chỗ phòng học đang bật đèn sẵn thì cô đã bị hai gã “người xấu” bắt lại. Phương làm rất giống thiệt, cô giãy giụa liên tục làm Quang và Lực rất khó khăn khi khống chế. Có một luật bất thành văn là Phương luôn mạnh tay đánh cả hai anh chàng này, nhưng Quang và Lực thì phải nhẹ tay với cô. Nhẹ tay quá thì bị Phương đánh lại, còn nặng tay một chút thì cô gằn giọng điều chỉnh liền: “Nhẹ thôi, cái này đau!”. Cuộc chơi làm không chỉ Quang mà cả Lực cũng rối não luôn.
Sau một hồi vật nhau nhiệt tình, Quang và Lực cũng thành công trong việc khống chế cô. Cả hai dùng vải mềm trói tay chân Phương lại treo lên xà nhà của phòng học. Lực hỏi với vẻ quan tâm:
– Dây có xiết lắm không? Có khó chịu lắm không em?
Phương không đáp, chỉ im lặng gật đầu. Lực cười khoái trá, liền vỗ mông Phương một cái đau điếng. Cô liếc anh ta nhưng cũng im lặng.
– Thả tui ra… cho tui uống nước! – Phương nũng nịu nói.
Lực búng tay cái póc, Quang từ đâu mang nước lại liền. Phương há miệng cho Quang rót vào mồm Phương. Quang đổ nhanh Phương uống không kịp vài giọt chảy tràn xuống còn cô sặc liền mấy cái, nước văng tung tóe lên cơ thể cô.
– Tui không uống nước này! – Phương làm ra mặt giận.
Lực có vẻ hiểu ngay cô muốn gì. Anh ta tuột quần móc dương cụ ra. Lực bóp miệng cô rồi nhét dương vật vào. Lực khá tinh ý vì dương vật anh ta luôn mềm oạt, anh ta không muốn Quang thấy. Cô có vẻ hiểu nên há miệng nuốt lấy dương vật Lực ngay, bú say sưa. Lực nháy mắt nói:
– Quang… mày coi cái miệng kia có khác nước không? Cho nó uống luôn đi…
– Miệng nào nữa cha nội? – Quang thắc mắc.
– Thì miệng lồn chứ miệng gì nữa… ha ha ha! – Lực cười khoái trá.