Phần 123
Có công việc ở trường nên Phương phải đi luôn. Cô thay đồ chỉnh tề rồi đi lên trường. Lúc cô lên trường thì chỉ thấy Lực canh ngoài cửa chứ không thấy Quang đâu. Lực và cô chào nhau kín đáo rồi cô vào phòng thầy Hiệu Trưởng làm việc. Chuyện thầy bàn với cô thực tình cũng không có gì lạ, đó là vì chuyện Huy đột ngột xin nghỉ. Nếu tính qua Tết thì không chỉ Huy mà còn chị Thu đều nghĩ cả nên nhà trường tự dưng bị hụt mất giáo viên.
Dù chưa tính thức nhưng thầy gọi cô lên hỏi ý trước. Thầy tính để cô dạy thế cho hoặc là lớp cô Thu hoặc là lớp Huy vì hai người này dạy cùng môn với cô. Phương lưỡng lự không muốn nhận nhưng thầy bị kẹt quá làm cô không nỡ từ chối. Thực lòng cô không muốn dạy khối 9 chút nào nên chắc sẽ không dạy thế lớp của chị Thu, nên cuối cùng cô phải chọn lớp của Huy.
Sau một hồi suy tư cuối cùng Phương quyết định sẽ giúp thầy Hiệu Trưởng bằng cách dạy thay cho Huy. Giải quyết được công việc khó khăn này xong thầy Hiệu Trưởng mừng lắm. Trước mắt thì lịch dạy của Phương sẽ dày hơn, ngày mai vô ngày đầu tiên sẽ dạy sáng lẫn chiều luôn, lúc đó chắc Phương sẽ bắt đầu nhận lớp của Huy luôn. Thầy Hiệu Trưởng cảm ơn cô nhiều lắm.
Thầy dặn cô sang phòng của Huy bên khu tập thể để lấy Giáo Án của cậu ta về nghiên cứu. Lúc Huy gọi báo thầy thì có nói với thầy là Huy đã giao chìa khóa phòng cho Quang rồi. Trước khi gọi Phương sang thầy đã báo Quang lên phòng Huy dọn dẹp lại sách vở sẵn, giờ Phương lên đó nữa là xong. Trước khi chia tay thầy để sang khu tập thể, thầy Hiệu Trưởng còn đùa với cô là hiện nay đang thiếu giáo viên nên mong rằng chuyện tình cảm của cô và Tuấn không có gì, chứ giờ Huy nghĩ rồi, Tuấn hay là cô mà nghĩ nữa chắc thầy sẽ mệt lắm. Cô nghe thầy nói vậy cũng ngượng, cô không đáp gì rồi tạm biệt thầy luôn.
Phương nhanh chóng lại lội sang khu tập thể lần nữa. Lúc này Quang đang dọn dẹp trong phòng. Cô lo tìm trong đống sách vở của Huy mấy cuốn giáo án trong khi Quang thì dọn dẹp thứ khác. Lúc Phương lấy đồ xong tính về thì Quang xách một cái bao to tướng đưa cho cô. Phương hỏi cái gì thì Quang bảo đó là một số vật dụng của Huy. Tạm thời cậu ta sẽ không về Miệt Thứ luôn nên có một số đồ quan trọng Huy cũng muốn nhờ Phương giữ dùm.
Phương bực muốn chửi cậu ta nhưng nghĩ tình thì lại thôi cũng đành phải giữ hộ chứ biết làm sao. Cô xách giáo án và bịch đồ của Huy về mở ra xem thì thấy trong đó toàn dụng cụ, đồ chơi tình dục. Chưa hết cô còn thấy trong đó có mấy cái máy quay phim lớn và nhỏ nữa. Phương nghĩ chắc đây là dụng cụ mà hổm giờ Huy dùng để lén ghi hình đây. Cô kiểm tra trong mấy máy quay phim đó thấy cũng có hình ảnh hổm giờ của cô trong đó. Phương nhanh chóng xóa hết để giữ an toàn cho bản thân. Tuy vậy file dữ liệu trên laptop của Huy thì cô cứ lần lựa mãi không xóa được. Cô suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định sẽ giữ đó luôn.
Cả ngày nghĩ cuối cùng cô cứ loay hoay mãi đến lúc chiều tối rồi mà không hay. Tuấn về đến Miệt Thứ là gọi cho cô liền. Phương vui lắm vội vã thay đồ đẹp rồi chạy xe máy qua chỗ anh. Gặp lại Tuấn mà Phương mừng muốn rớt nước mắt. Quãng thời gian nghỉ Tết không gặp anh đôi khi cô cũng nhớ quá chừng. Phương mừng rỡ khi thấy có vẻ Tuấn cũng nhớ cô.
Cả hai hẹn hò rồi chi chơi, đi ăn chung. Trong cuộc đi chơi, lửa tình rực cháy, Tuấn và cô dừng lại một chỗ vắng bên bờ sông ngắm cảnh rồi cả hai hôn nhau. Bữa nay Tuấn hôn cô rất tình cảm. Lúc hôn cô Tuấn cũng tay lên mò mẫm vú cô. Phương đã chịch với nhiều người rồi nhưng không hiểu sao mỗi lần Tuấn chạm vào cô, cô đều thấy phê lắm.
Tuy vậy cả hai cũng không đi quá xa giới hạn. Tuấn là người đàng hoàng nên chỉ hôn và bóp vú cô mà anh chàng đã ngượng ngùng lắm rồi. Phương đang đóng vai thục nữ nên cũng không dám dẫn dụ Tuấn đi xa hơn. Cuộc đi chơi kết thúc lúc tối, dù không làm tình với Tuấn nhưng nhiêu đó thôi cũng làm Phương vui lắm rồi. Chia tay Tuấn về nhà, Phương phải vò đầu bức tóc nghiên cứu cái giáo án của Huy đến khuya luôn. Lúc đó cô thấy mệt mỏi lắm rồi nên tối nay cô không dự định sẽ đi đâu nữa cả, cũng không mò qua tìm hai anh chàng Quang và Lực trên trường đâu. Cô tắm rửa rồi lên ván ngủ. Suốt buổi tối cô cứ mãi nghĩ về Tuấn, âm hộ cô rỉ nước quá chừng.
Phương ngủ say chưa được bao lâu thì chợt giật mình hoảng hốt khi tự dưng có người xuất hiện. Cô hoảng hốt la lên rồi bật đèn mới nhận ra đó là Lực. Cô lấy cái mền che vú lại rồi hỏi:
– Anh Lực… anh đi đâu giờ này?
– Anh… anh tìm em… bộ em giận anh hả… sao không lên trường chơi…
– Uhm… có giận một chút… nhưng không phải tại vậy… bị mai phải đi dạy rồi… em mệt nên bữa nay nghỉ… không đi đâu hết…
– Vậy à… vậy mà anh cứ lo…
– Anh nữa… thôi về đi… qua đây làm gì?
– Anh… em phải giúp anh…
– Chuyện gì nữa… đừng nói là chuyện “thằng nhỏ” nữa nha…
– Đúng rồi đó… nó xìu hoài hà… anh nghĩ em phải chịu khó giúp anh massage nó liên tục trong một thời gian thì mới bình thường được quá.
– Trời… anh khôn quá chừng hà… không lẽ em phải làm hoài sao?
– Ráng giúp anh đi mà Phương… mốt anh khỏi bệnh này… anh không phiền em nữa…
Lực nài nỉ quá chừng làm Phương cũng động lòng luôn. Cô nghĩ lại dù sao nãy giờ nhớ Tuấn làm cô cũng ra nước quá chừng rồi, sẵn anh ta ở đây cũng hay. Phương im lặng chút rồi nói:
– Thôi được rồi… lỡ hứa rồi… để em giúp cho trót…
– Anh cảm ơn em nha… mừng quá!
– Ừa… thôi anh lên giường đi… để em tắt đèn…
Lực mừng rỡ hí hửng cởi quần áo rồi leo lên ván. Phương tắt đèn sau đó bắt đầu bú cho anh ta. Phương không làm gì nhiều tính làm cho qua loa thôi nhưng quả nhiên làm Lực lên rất khó. Cuối cùng cô phải vận dụng kỹ thuật bú nhiệt tình thì mới xong việc. Cô bú anh ta cương lên xong thì để anh chủ động làm tình hết. Phương để Lực chơi mấy cái rồi cô ngủ thiếp đi luôn để mặc anh ta tự do vần vò thân thể mình. Anh ta có ngủ lại với cô hay mò về lúc nào cô cũng chả hay.
…
Buổi sáng ngày học đầu tiên của năm mới cuối cùng cũng đến. Từ học sinh đến các thầy cô đều tề tựu về để tiếp tục phấn đấu cho một học kỳ nữa. Mới qua hơn nữa năm học thôi mà nhiều thứ cũng thay đổi quá, nhất là về mặt nhân sự. Chuyện Huy đột nhiên xin nghỉ mới chỉ được báo chiều qua mà giờ này cả trường đã râm ran hết cả rồi. Tụi học sinh lớp Huy học buổi chiều nên chắc chưa đứa nào hay, còn phần mấy thầy cô trong trường thì chắc biết hết rồi.
Lúc họp buổi sáng, cô để ý mấy cô mới vô ở kế phòng Huy ai nấy đều ngơ ngác khi nghe thầy Hiệu Trưởng thông báo, kiểu như không tin đó là sự thật vậy. Nhìn mấy cô ấy có vẻ đang thất vọng lắm, chắc cô nào cô nấy đều mê đắm cây hàng của Huy lắm rồi, giờ đột ngột không có như vậy cảm giác sẽ khổ sở lắm. Tội nghiệp mấy cô ấy, cảm giác này Phương biết rõ mà.
Chuyện của lớp Phương dạy Chủ Nhiệm mọi thứ vẫn tiến triển khá tốt. Qua Học Kỳ I đạt được nhiều kết quả khả quan trong học tập, tụi học sinh cũng tỏ ra ngoan ngoãn hơn. Mấy đứa học trò hồi Tết được diễm phúc ngắm nghía rồi nhân tiện rờ rẫm thân hình trần truồng của cô giáo, giờ tụi nó có vẻ khoái lắm. Suốt tiết Phương dạy cô để ý tụi nó cứ nhìn nhìn cô miết thôi.
Ánh mắt của tụi nó giờ nhìn cô hoàn toàn khác so với trước giờ. Nhìn những đôi mắt trẻ thơ đầy hào hứng của tụi nó, cô đoán chắc tụi nó đang hình dung về thứ gì đó đang ẩn sau lớp áo dài của cô giáo mình. Tan tiết học dạy thằng Sinh kín đáo tới tìm cô. Nó biểu đã tập hợp đủ danh sách 20 đứa chẵn, có nam có nữ luôn, 15 nam và 5 nữ. Tụi này phần lớn đều thuộc lớp học của Phương, ngoại trừ mấy thằng ngoài lớp khác hiện vẫn học thêm Phương thôi.
Nghe nó báo tên của mấy đứa trong lớp cô thấy cũng an tâm vì cô biết tụi này đa số đều ngoan, không đứa nào thuộc hàng quậy phá gì hết. Sinh được tụi nó cử làm lớp trưởng cái lớp đó luôn và nó nói với cô là đứa nào đứa nấy đều rất nôn nóng trông chờ đến buổi học đó. Thiệt tình thì không chỉ có tụi học trò mà cả Phương cũng nôn nao vô cùng, tuy nhiên hiện tại cô hơi bận với việc sẽ gánh vác thêm lớp của Huy nữa nên chắc khó mà thỏa mãn tụi nó được, sẽ hẹn tụi thằng Sinh sau. Dẫu vậy cô biểu nó đừng thất vọng quá, trong tuần này cô sẽ ráng sắp xếp một buổi rồi báo cho nó.
Ngày học đầu tiên của năm mới khá vất vả đối với Phương, cô không có thì giờ chạy về nhà nghỉ ngơi chút nào luôn, thay vào đó cô đi ăn trưa với Tuấn xong tí xíu là lại vào lớp chiều. Cô thấy đây quả là định mệnh thiệt đó chứ. Hồi đầu năm học mới, Phương quyết tâm trốn tránh không dạy và tiếp xúc với tụi lớp lớn. Tưởng đâu đã thoát tụi nó rồi, ai dè quanh đi quẩn lại mới hết học kỳ I qua đầu học kỳ II là đã phải dính với tụi nó nữa rồi.
Giáo án của Huy cô chỉ cần coi sơ sơ thôi là đã nắm ý rồi, công việc không có gì là lạ với cô hết cả. Vào đầu tiết học, thầy hiệu trưởng đi cùng Phương lại thông báo tình hình cho tụi học sinh biết. Phương thấy tụi học trò này cũng có vẻ hoang mang lắm khi nghe tin thầy tụi nó nghĩ đột ngột vậy. Lúc thầy hiệu trưởng báo là cô sẽ dạy thay cho Huy, Phương thấy tụi học trò cũng không có phản ứng gì là tích cực hết cả.
Duy chỉ có một vài đứa, cô thấy ánh mắt của tụi nó tròn xoe sáng rỡ. Cô nhận ra bảy thằng nam sinh của mình, ngồi lẫn trong lớp học. Tụi nó gồm: Vũ, Lam, Đăng, Khương, Thành, Thạch… nhất là thằng Dũng nữa… Phương nhận ra và nhớ hết thảy tên của tụi nó. Công bằng mà nói thì lớp của Huy không ngoan như tụi lớp 6 của Phương. Cô có cảm giác tụi nó học khá chậm, nắm bắt kiến thức không được tốt.
Nghĩ lại cô đoán chắc là Huy cũng rất vất vả với tụi học trò cả học kỳ vừa rồi và hèn chi mà cậu ta phải tổ chức lớp học thêm để bổ túc kiến thức cho tụi nó. Phương dạy thay cho Huy chỉ hai tiết đầu thôi là xong công việc. Cô cảm thấy hơi đuối với mật độ làm việc của ngày đầu tiên nên nhanh chóng lấy xe về nhà nằm nghĩ. Thực tình thì công việc dù có nhiều hơn nhưng bản thân Phương cũng không tự nhiên mà bị ‘đuối’ đến như vậy, cái cô bị phần lớn là do áp lực tâm lý.
Lớp của Huy ngoại trừ bảy thằng đã biết mặt Phương ra, còn lại chuyện tụi nó có biết Phương hay không vẫn là một dấu hỏi với cô. Hồi bữa bị Huy lừa làm cho Phương bán tín bán nghi. Sau lúc nói chuyện với Huy rồi cô mới an tâm được phần nào. Dù là vậy cô vẫn cảm giác ngại ngùng ghê lắm. Chẳng biết mấy đứa học trò nó im im vậy mà nó có biết gì về cô hay không.
Lúc Phương dạy học, cô dò xét thái độ tụi học trò dữ lắm và kết luận lại theo suy nghĩ của cô, cô đoán là tụi nó thực tình không biết gì thật. Trở về nhà từ trường, Phương như trút đi được hết gánh nặng lo lắng, không còn ngần ngại gì nữa. Buổi sáng thức dậy sớm, phải xoay vòng vòng mãi tới giờ mới xong nên về đến nhà là Phương lăn ra ngủ luôn…
Phương mơ màng trong cơn mộng mị, cô thấy mình đang đứng lớp của Huy như hồi trưa. Cô có giảng bài có nói gì thì tụi học sinh cũng xem như pha. Tụi nó chẳng thèm tập trung học mà cứ liếc liếc nhìn thân hình của cô miết. Lúc cô đi xuống hàng dưới, xoay lại thì đột nhiên nghe cái chát đau điếng ở mông. Cô quay lại nhìn thì thấy một thằng học trò đã đưa tay vỗ mông cô.
Lúc cô nhìn lại nó, nó tỏ ra không chút sợ hãi mà còn nhe răng nhìn cô cười nữa. Phương tức giận chưa biết phải làm gì thì liên tục thấy đau điếng ở mông. Cô thấy tụi phía sau đang cấu vào mông cô. Phương sợ hãi, cô la lên chống cự thì cả lớp học như cuồng lên. Tất cả đều ồn ào náo nhiệt. Tất cả tụi học trò đều nhào vào cô. Đứa thì nắm tay cô, đứa thì giật cái áo dài của cô ra, xé tang hoang quần áo cô, cào cấu thân thể cô. Mặc cho cô la hét, giãy giụa mà tụi học trò vẫn không buông tha. Cả gái lẫn trai trong lớp học đều tỏ ra hứng thú khi cấu xé quần áo cô, có đứa còn đưa máy lên quay phim, ghi lại khoảnh khắc lớp học đang hành hạ cô giáo.
Phương lúc đó giật mình choàng tỉnh giấc. Cổ họng cô khô rốc, mồ hôi vã ra đầm đìa. Tay chân cô nhấc lên không nổi như muốn dính chặt vô tấm ván vậy. Phương thấy khó chịu quá, cô cố gắng ngồi dậy, cởi hết quần áo mình ra. Lúc nãy mệt quá nên về tới nhà là cô lăn ra ngủ, không kịp cởi quần áo ra luôn. Không khí nóng bức quá khiến cô phải đi ra nhà sau, đến giữa sân cô múc một gàu nước xối từ ngực mình trở xuống.
Giấc mơ vừa qua rất thật, nó thật là khủng khiếp đối với cô quá đi mất. Phương chẳng hiểu tại sao cô lại mơ thấy như vậy, khi nãy cô dạy trên lớp mọi chuyện cũng đâu tệ đến mức ấy. Bất giác, cô đưa tay sờ qua lồn mình, cô thấy khí nhớt từ đâu đã tươm ra làm cái lồn cô bóng nhờn luôn. Phương còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt giật thót mình khi từ sau lưng cô, có một giọng nói rụt rè vang lên:
– Em… em chào cô!
Phương quay lại nhìn thì nhận ra đó là Dũng. Cảm giác của Phương chỉ là hơi giật mình vì bất ngờ thôi, chứ còn khi nhận ra đó là Dũng thì cô không lo lắng tí nào cả. Cô quay lại, vẫn để nguyên bộ dạng mà hỏi:
– Úi trời… em ở đâu ra vậy? Sao… sao không gõ cửa?
Dũng lễ phép thưa:
– Dạ… nãy em gõ cửa mấy lần mà không thấy cô trả lời. Em tưởng cô không có ở nhà. Em định đi thì nghe tiếng cô la. Em… em… em tò mò quá… nên…
Nghe Dũng thưa thì Phương gật gù hiểu ra. Cô chẳng lạ gì cậu ta nữa, Dũng đã tới nhà cô một lần rồi nên rãnh rẽ đường đi cũng chẳng lạ. Cô ấp úng đáp lời cậu ta:
– Ờ… vậy hả… tại nãy cô ngủ quên… rồi… rồi ngủ mớ… nên mới vậy…
Phương nhác nhìn thấy Dũng còn bận nguyên bộ đồng phục học sinh thì lại hỏi:
– Ủa… bộ… bộ mới tan học luôn hả em?
Dũng nghe vậy lại gật đầu, nói:
– Dạ… tan học xong em chạy qua tìm cô hỏi thăm…
– Chuyện gì bộ gấp lắm hả? Sao không về nhà thay đồ rồi thủng thẳng hãy qua… không sợ ba mẹ thấy lâu không đi học về lại lo hả?
– Dạ… em… em…
Thấy Dũng ấp úng. Phương khỏi nói nữa. Cô chỉ tay về phía nhà trên rồi nói:
– Thôi… lỡ tới rồi thì vô nhà đi… lên trển đợi cô xíu nha…
Dũng gật đầu rồi đi thẳng lên nhà trên. Phương đứng đó tắm rửa thêm xíu nữa. Phương nói vậy thôi chứ thực tình cô thừa biết lý do tại sao bữa nay Dũng lại qua tìm cô gấp vậy. Bản thân cô cũng phân vân lắm, nếu bữa nay Dũng không qua kiếm cô thì nay mai chắc cô cũng qua tìm cậu ta thôi. Phương không để cậu nhóc chờ lâu, cô tắm rửa xong thì nhanh chóng đi vào. Dũng đang ngồi co ro trên cái ghế đối diện tấm ván, thấy cô đi vào thì cậu ta đứng dậy, giương mắt nhìn cô đắm đuối. Phương đi vào thấy bộ áo dài cô mới cởi ra hồi nãy còn vứt lăn lóc thì hơi ngượng. Cô với tay gom lấy bộ quần áo rồi nói:
– Nhà bừa bộn quá… nãy tan tiết về cô mệt… nên ngủ thiếp đi mất cho tới giờ…
Phương vừa dọn dẹp, vừa nghe Dũng hỏi:
– Cô ơi… bộ thầy Huy… nghỉ thiệt hả cô?
Phương không quay lại nhìn thằng nhỏ, vừa dọn dẹp vừa đáp:
– Uhm… nãy thầy hiệu trưởng nói vậy thôi… chứ thực ra… chắc thầy Huy nghỉ thiệt…
– … tụi em cũng đoán vậy. Rồi… rồi cô dạy thế thầy Huy luôn hả cô?
Lúc này Phương đã dọn xong, cô ngồi xuống đối diện cậu học trò rồi gật đầu.
– Ừ… chắc là vậy đó em… bộ… bộ tụi trong lớp… nó nói gì hả?
– Dạ… dạ không có… chỉ là… mấy đứa học thêm đó cô… tụi nó bàn tán tùm lum.
– Tụi nó… tụi nó bàn sao?
– Tụi nó nói giờ thầy nghỉ rồi… ai dạy tụi nó đây…
– Ý em là cái lớp học thêm bên gò Ô Môi nhà em đó hả?
– Dạ cô. Thì lớp đó đó cô. Tụi nó nào giờ quen học thêm với thầy Huy rồi… bữa nay cô dạy… tụi nó không biết cô có dạy thêm không? Tụi nó sợ không theo kịp bài trên lớp…
Cô nghe thằng Dũng nói cũng có lý. Lớp của nó đa số có vẻ hơi chậm, nếu không có thì giờ rèn luyện thêm thì chắc tụi nó cũng không theo kịp thiệt. Cô hỏi thằng Dũng:
– Em đến tìm cô là hỏi chuyện đó đó hả?
Dũng thật thà gật đầu. Cô hỏi tiếp:
– Bộ tụi nó biểu em lại hỏi cô hả?
Dũng nghe vậy thì lắc đầu:
– Dạ không. Tụi nó đâu có biết là em biết nhà cô… nên…
Phương nghe thế thì gật gù, khá khen cho cậu nhóc vẫn giữ kín chuyện bí mật giữa cô và cậu ta. Cô suy tư một chút rồi nói với Dũng:
– Thật ra thì cô cũng tính nay mai đi tìm em để nói chuyện này.
Dũng nghe thế thì nói:
– Vậy hả cô? Cô… cô có định dạy thế thầy Huy ở Gò Ô Môi luôn không cô?
Phương lắc đầu. Cô nói:
– Chắc là không đâu em. Em biết đó nếu làm như vậy tụi học trò tụi nó sẽ biết cô và Huy rất thân nhau. Thêm vào đó… em cũng biết đó… cô cũng có một lớp dạy ở đó rồi. Trước đây có cả Huy và cô thì không sao… giờ chỉ còn mình cô… cô sợ… ồn ào quá… không nên…
– … cô định bỏ lớp đó luôn?
– Uhm… cũng không phải… cô thiệt cũng chưa biết phải tính sao nữa… nó… nó rối quá…
Hai cô trò vì vậy mà im lặng một lúc lâu. Chợt, Dũng đứng lên, bước lại kế bên cô, nói:
– Cô ơi… hay là em có ý này… cô nghe thử coi được không ha…
Phương gật gật đầu. Cậu nhóc nói tiếp:
– Thật ra thì trước giờ mẹ em cũng biết cái chuyện dạy thêm giờ là bị cấm nên mẹ giữ rất bí mật, cũng chẳng bao giờ lại gần… hỏi hang gì thầy Huy lúc học hết cả. Ngay cả khi thầy nói với mẹ là cô dạy chung với thầy… mẹ cũng gật đầu mà có biết chi tiết gì đâu…
– Thiệt… thiệt vậy hả em?
– Dạ… thế cho nên em nghĩ lớp hiện tại mà cô dạy bên gò… cô cứ dạy bình thường thôi… để em nói mẹ cho… còn… còn…
– … còn gì nữa… em cứ nói đi…
– Dạ… thì còn… còn một cái lớp nữa… của em… với tụi thằng Vũ và mấy đứa nữa đó cô…
– Uhm… còn mấy đứa muốn sao?
– Cô cứ dạy tụi em bình thường đi cô. Nếu cô không thích dạy cả lớp như thầy Huy thì cô chỉ dạy cho bảy đứa em thôi… vậy cũng được mà cô…
Phương nghe thằng Dũng nói vậy thì cũng suy nghĩ tí, cô nói:
– Nếu được vậy… thì quá tốt… nhưng… liệu có sao không em?
– Không sao đâu cô… để lát em về nói với mẹ… em sẽ nói là thầy Huy nghĩ rồi. Cô ngại không dám dạy đông nên chỉ kèm nhóm nhỏ thôi… mẹ em thể nào cũng được mà… miễn là có em học là được hà. Cô yên tâm đi…
Thằng Dũng nói mấy câu mà như giải quyết hết cả gánh nặng cho cô. Sau khi vắng Huy, Phương còn phân vân chưa biết tính sao mà giờ giải quyết được vậy thì còn gì bằng nữa. Cô gật đầu:
– Được rồi… vậy cô đồng ý!
– Dạ… vậy từ giờ cô cứ lên lịch đi cô… có gì để em đi kêu tụi thằng Vũ nha cô…
Dũng nói tới đó, đột nhiên cậu ta lại ậm ừ. Phương hỏi:
– Sao vậy? Còn chuyện gì nữa đâu mà phải ấp úng… nói gì nói đại đi em…
– Dạ… không có chuyện gì đâu cô… em tính… tính nói cô… dạy kèm riêng cho em… cái bài học hồi Tết…
Phương nghe thế thì cười ngất. Nhưng cô lắc đầu. Dũng hỏi dồn:
– Sao vậy cô? Cô dạy em đi mà cô!
– Dạy em dĩ nhiên là được rồi… nhưng giờ thì không được đâu nè. Coi lại đi… em mới đi học xong… còn chưa về nhà nữa… ở đây với cô… lát hồi ba mẹ la thì sao!
Dũng nghe vậy thì hơi rối. Cậu ta ú ớ. Phương cười rồi biểu cậu ta:
– Thôi… giờ về nhà đi… tắm rửa… ăn cơm nước rồi nói chuyện lớp học với mẹ. Xong xuôi đâu đó rồi hãy thủng thẳng qua đây…
Dũng mừng rỡ, đứng dậy hỏi lớn:
– Vậy hả cô!?
– Uhm… lẹ lẹ rồi quay lại đây. Cô chờ nghen hông!
Dũng nghe vậy thì mừng lắm. Ba chân bốn cẳng vội đứng dậy định chạy ra sau rồi vòng ra ngoài. May mà Phương kịp ngăn cậu ta lại, cô mở cửa chính cho cậu ta đi ra đó để khỏi đi lòng vòng. Lúc Dũng định đạp xe đi, cô lại dặn:
– Dũng nè… em biết cái lối đi bộ từ gò Ô Môi ra mé sông sau nhà cô không?
Dũng ngớ người ra một hồi, mới mường tượng ra. Phương phải chỉ dẫn thêm cho cậu ta. Dũng giờ mới hết ngạc nhiên vì cậu ta không ngờ đó giờ phần lớn là Phương đi bộ đến gò chứ không phải đi đường vòng từ bên ngoài. Chỉ dẫn cho Dũng xong thì cô nói:
– Lát có ghé qua cô thì đi đường đó đi… khỏi đi xe đạp… như vậy… kín đáo hơn. Biết chưa?
Dũng hiểu ý cô vội gật đầu, đạp xe chạy đi, hẹn với cô giáo đáng yêu của mình lát nữa sẽ gặp lại. Dũng đạp xe về nhà mà trong lòng lâng lâng nhẹ nhõm. Cậu ta đi rồi, Phương cũng bắt đầu tính toán công việc và thời gian sắp tới. Buổi chiều, Tuấn có gọi rủ Phương đi chơi nhưng lỡ hẹn với thằng Dũng rồi, sợ cậu ta qua sẽ không gặp nên cô đành thôi, hẹn Tuấn bữa khác. Cô cũng tính qua tìm thằng Sinh nhưng sợ như vậy thì đường đột quá nên cũng thôi, lúc nào gặp nó trên trường thì báo nó sau cũng chưa muộn. Phương kết thúc công việc khá sớm. Cô ở nhà không đi đâu, chỉ lo nấu cơm nước, ăn uống xong thì lên ván nằm chơi.
Phương ngó ra ngoài thấy trời sụp tối luôn rồi mà miết không thấy bóng dáng Dũng đâu cả. Cô tự nghĩ không lẽ cậu ta không biết đường hay sao ta. Ngồi không thấy buồn quá, Phương lại lấy cái laptop của Huy ra giải trí. Máy của Huy như là một kho tàng về ảnh và phim sex, Phương coi hoài mà không biết chán luôn. Cô đặc biệt kích thích nhất mấy clip mà Huy quay về mình, mấy clip quan hệ của Huy và cô, rồi clip về cái buổi học tình dục nữa.
Trời mát mẻ mà Phương xem một hồi mồ hôi cứ tuôn ra. Cô đang nữa nằm nữa ngồi xem clip sex thì giật mình quay lại, nhác thấy bóng của Dũng đã đứng sẵn ngoài cửa sau nhà cô rồi. Phương hơi hoảng vội bấm tắt máy, tay chân tự dưng luống ca luống cuống cả lên luôn. Phương không biết cậu ta có thấy gì không chỉ biết Dũng từ từ bước vào nhà, cúi đầu chào cô lễ phép như mọi khi. Cô thấy khắp mình mẩy cậu ta mồ hôi cũng đang vã ra như tắm ướt đẫm cả gương mặt và tấm áo thun. Phương hỏi:
– Làm gì mồ hôi mồ kê dữ vậy em?
Cậu ta nhoẻn miệng cười đáp:
– Dạ… em… nãy giờ em đi lạc đường… lại sợ trễ… nên chạy…
– Bộ không biết đường hay sao?
– Thực tình em cũng biết… nhưng sơ sơ thôi… chưa đi thử… nên…
Phương nhìn cậu ta mỉm cười rồi bảo:
– Thôi vô đây ngồi… cởi áo ra đi… cô lau mồ hôi cho…
Dũng nghe theo. Cậu nhóc cởi áo máng lên vách tường để không làm dơ áo. Phương lấy cái khăn ra lau mồ hôi trên trán và khắp mình mẩy cho cậu ta. Bàn tay cô giáo cầm chiếc khăn lướt khắp thân thể Dũng mới dịu dàng làm sao, trong khoảnh khắc làm cậu ta quên hết cả mệt nhọc do cái chuyện chạy trối chết nãy đến giờ. Những cú vuốt nhẹ trên thân thể Dũng cũng làm những ham muốn thể xác dần dần tăng lên. Không dằn lòng được, Dũng nhào tới ôm lấy cô và nói:
– Cô ơi… cho em ôn lại bài hồi bữa nha.
Phương lúc nào cũng rất ít khi mặc quần áo lúc ở nhà nên vừa ôm cô là cậu ta có thể thoải mái nắn bóp đôi nhũ hoa của cô lia lịa. Phương không cản cậu ta, nhưng cô la:
– Mấy bài cô dạy chưa gì đã quên hết sạch rồi. Mới vô không lo hôn hít mà đã bóp vú người ta mạnh quá trời… không sợ làm người ta mất hứng sao?
Dũng nghe cô lại vậy vội rụt lại, rối rít nói:
– Em… em xin lỗi cô…
Dũng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại trên tấm ván. Phương suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, cô đi đến mở tủ quần áo ra và mặc một bộ đầm ngủ vào. Bộ đầm Phương mặc dù vậy cũng khá hở hang, được làm bằng vải mỏng và bên trong cô cũng không mặc đồ lót. Mái tóc cô vén cao rồi kẹp lại gọn gàng làm lộ cái gáy trắng mượt mà. Dũng mới đầu thấy cô tìm quần áo mặc lại thì có phần hơi thất vọng, nhưng sau đó cậu ta cũng vui vì thực ra bộ đồ của Phương mặc thuộc dạng có mặc cũng như không. Sau khi cảm thấy đã “chỉnh tề” trang phục, Phương mới lại ngồi cạnh bên Dũng trên ván. Cô ôm eo cậu ta rồi thủ thỉ:
– Cô không la em chuyện bóp vú cô… cô hơi buồn là cô đã dạy như vậy rồi mà lúc mần em cũng mần không khéo tý nào. Bữa sau nếu chỉ có hai cô trò mình thôi thì em muốn làm gì cũng được, nhưng phải bài bản và khéo léo nha chưa.
Dũng dương đôi mắt ngây thơ, xúc động gật đầu với sự chỉ bảo của cô. Cậu ta không nói gì cả mà bắt đầu ngay luôn bằng việc ghì vào cổ Phương rồi đặt một cái hôn nồng cháy vào đó. Dũng dùng lưỡi liếm nhẹ vào cổ cô làm cô cảm thấy nhột nhạt, rồi lại đặt lên môi cô một nụ hôn khác. Hai tay cậu ta luồn vào trong áo ngủ của cô, lần này cậu ta vuốt ve mân mê hai quả đào của cô một cách cẩn thận hơn, không vồ vập như lúc nãy nữa.
Dũng nhớ những lời cô dặn về cách thức bóp vú, cậu ta chăm chỉ làm theo. Mọi thức Dũng làm mang lại kết quả khá khả quan, làm hai đầu vú mềm của cô dần dần căng cứng lên. Dũng tiếp tục luồn tay xuống dưới vuốt ve mân mê rờ rẫm âm đạo. Trong lúc cậu ta hôn hít rờ rẫm cô thì Phương cũng chẳng ngồi yên. Cô luồn tay cởi nút quần cậu ta ra, thọc luôn tay vào đó mân mê hai hòn dái cậu ta. Cô giáo mân mê khéo quá làm cậu học trò đang chăm chỉ ôn lại bài học cũ cũng phải rùng mình. Phương cảm thấy giai đoạn sửa soạn mà Dũng làm được vậy thì rất khá rồi, cô choàng tay qua cổ cậu ta khẽ nói:
– Đó… làm vậy phải được không nè. Hồi nãy hấp ta hấp tấp, chẳng ra gì cả.
Dũng mỉm cười, tiếp tục vừa hôn hít vừa vuốt ve cô. Phương giảng giải thêm:
– Em phải biết cách vuốt ve mơn trớn đúng chỗ thì mới làm cho bạn tình hứng thú, khơi gợi lên được cơn tình dục của họ. Phụ nữ chỉ có khoái cảm khi được vuốt ve nhẹ nhàng êm ái còn những hành động thô bạo chỉ làm họ đau đớn và chán ghét em thêm mà thôi.
– Dạ… em đã hiểu rồi… từ rày sắp tới… em sẽ chú ý hơn…
Phương xoa đầu cậu ta, hài lòng với sự học hỏi ngoan ngoãn của Dũng. Cô đột nhiên đứng lên bắt đầu nhẹ nhàng khéo léo giúp cho Dũng cởi nốt cái quần đang mặc ra. Lúc cô tuột cái quần ra, dương vật Dũng đã bật cứng lên hùng tráng rồi. Sau khi cậu học trò đã khoả thân, đến lượt cô cũng từ từ thoát y. Chỉ có bộ đầm ngủ mỏng manh thôi, nhưng Phương cởi ra với điệu bộ chẳng thua gì mấy cô vũ nữ ở sân khấu. Dũng sung sướng ngồi cạnh giường ngắm nhìn cô giáo của mình với điệu bộ thật đĩ thoã, khác xa lúc ở trên trường học.