Phần 128
Sau cơn mưa, con đường đất nhỏ trở nên lầy lội hơn mọi khi. Xung quanh giờ tối tăm không ánh điện nữa nên cô trò di chuyển cũng vất vả hơn. Tuy vậy, cả Phương và Dũng đều đã rất thân thuộc với con đường này nên cả hai di chuyển chẳng có gì khó khăn lắm. Dũng hỏi:
– Cô ơi… vậy là cái lớp kia của cô… cũng kết thúc rồi hả cô?
– Đúng rồi… bữa hôm qua cũng là bữa cuối rồi – Phương đáp lời Dũng. Cô lại tiếp – Mấy em thì sướng rồi… thi xong hết rồi… giờ chỉ có tụi cô là vất vả để chấm bài thôi…
– Dạ đúng đó cô… giờ lên lớp chỉ có chơi không thôi… vui quá chừng…
– Thôi thì ráng chơi đi… mốt vô hè phải lo học để còn chuẩn bị cho năm cuối cấp nữa đó…
– Cô ơi… lúc đó tụi em có được học cô không?
– Chắc không đâu nè… cô chỉ dạy cho khối 6 thôi… bữa cô dạy lớp em cũng là thay thế cho Huy thôi… mai mốt sắp xếp lại thì chắc cô không dạy khối 8 nữa đâu…
Dũng nghe vậy thì tặc lưỡi luyến tiếc. Phương an ủi:
– Mà em lo gì… dù không học nữa… nhưng mai mốt cần gì cứ qua tìm cô… cô phụ đạo cho…
– Thiệt hả cô…
– Uhm… học một mình em cũng được mà… chỉ sợ em than chán thôi…
– Hihi… không có đâu… học với cô ‘sướng’ quá chừng… em không lo chán đâu…
Dũng nói mà cố nhấn nhá cái chữ ‘sướng’ làm Phương nghe cũng rợn rợn cả người. Hai cô trò đi với nhau một hồi rồi cũng về đến nhà Phương. Cả hai lúc đó mới tạm biệt nhau để Dũng quay trở lại đường cũ về nhà mình. Dũng nhìn cái tướng cô giáo mình thấy ngon lành quá chừng, cậu ta cũng định xin cô cho ở lại chút nữa để chịch cô nhưng thực sự bữa nay Dũng cũng ‘đuối’ lắm rồi, cu dái giờ teo ngắt, thun lại hết cả, không còn sức đâu mà chơi nữa.
Thời gian này là lúc trường chấm thi nên thực ra Phương cũng khá bận bịu. Cô cùng với các thầy cô khác chuẩn bị công tác để kết thúc năm học, ngoài ra cũng phải chuẩn bị để cho khối 9 thi chuyển cấp nữa. Mặc dù không phải công việc của Phương phụ trách nhưng cô cũng phải phụ việc các thầy cô khác nữa. Đang trong lúc bận bịu này thì nhà trường liên tiếp nhận được hung tin.
Số là mẹ của chị Thu vì tuổi cao sức yếu mà qua đời, ba của Thu ngày hôm sau cũng đi theo vợ, thành thử ra vô tình thành một đám song tán. Chị Thu mới sinh em bé nên không thể chịu cú sốc lớn như vậy được. May mà còn có Bona, cùng một số người họ hàng của Thu phụ cho cô lo việc ma chay. Thu có con nhỏ không tiện chăm sóc nên mấy ngày ma chay, Phương phải qua phụ giúp. Tuấn cũng theo người yêu đến phụ giúp cho tang lễ nhà của chị Thu. Chị Thu dù buồn vì không còn cha mẹ, nhưng ngày đem ông bà đi chôn cô cũng không bi luỵ cho lắm. Khi xung quanh không có ai, Thu tâm sự với Phương:
– Ba mẹ chị dù mất đi nhưng cũng đã mãn nguyện, em biết tại sao không Phương?
Phương lắc đầu thì Thu mới nói tiếp:
– Thực ra ông bà lo lắng nhất là chuyện chồng con của chị vì sinh chị ra khá muộn. May sao trước lúc ông bà nhắm mắt cũng kịp thấy chị lấy chồng và còn có cháu cho ông bà nữa.
Phương nghe đến đó mới gật gù cho là phải. Thu lại chỉ vào Tuấn đang đứng đằng xa, nói tiếp:
– Gật cái gì mà gật… chỉ nói vậy… em phải tự biết lo đi nha Phương…
– Sao… sao lại liên quan đến em?
– Mẹ em cũng lớn tuổi rồi đó… liệu mà tính toán chuyện chồng con cho rồi đi… không thôi… đợi lâu quá… lại hối không kịp đó…
Phương nghe chị Thu nói mà thấy lặng cả người, cô muốn cãi Thu nhưng thực tình không có lý do gì để nói lại.
Khi lo đám tang nhà của Thu xong, Phương lại thấy trầm ngâm và lặng lẽ vô cùng. Điều Thu nói cũng là điều mà Phương đã chôn chặt bấy lâu nay không dám nói ra. Mẹ của Phương đã già yếu và hồi đầu năm cũng có vẻ vui lắm khi biết chuyện Phương đã có người yêu. Tuấn là một chàng trai tốt, đó giờ yêu nhau Phương chưa tìm ra được khuyết điểm nào của anh chàng.
Tuấn lịch sự, yêu đương nồng nàn chứ không giống bất kỳ tình yêu nào trước đây của Phương. Chàng làm cho Phương hạnh phúc lắm nhưng nhiều khi cũng hơi lo lắng. Tuấn càng chững chạc, Phương càng thấy mình… mình có vẻ đã lừa dối chàng. Ngoài mặt Phương là một cô giáo đoan trang nết na hiền thục, chỉ những người thân cận với cô mới biết được cá tính thực và sự dâm loàn của cô.
Lúc mới yêu Tuấn cô không nghĩ ngợi nhiều, giờ càng lúc cô càng thấy mình dường như đang lừa dối chàng. Nếu suy nghĩ như thường lệ, phải chăng Phương đã và đang cắm cho Tuấn không biết bao nhiêu cái sừng lên đầu. Tuấn là bạn trai Phương nhưng hình như chàng lại là chàng trai đẹp duy nhất trong khu vực chưa biết đến mùi vị cái lồn của cô ra sao.
Nhiều khi cô nghĩ mà lại thấy thương và tội nghiệp cho anh chàng. Những người khác thì không sao, khi quan hệ tình dục với cô, biết Tuấn là bạn trai cô cũng chẳng ai nói nhiều. Duy chỉ có thằng cha Lực, lúc mới về trường làm bảo vệ gã không biết, sau đó khi biết chuyện Phương và Tuấn đang yêu nhau, mỗi khi làm tình với cô gã hay hỏi han về Tuấn, kiểu như là Tuấn làm tình thế nào, gã làm tình có bằng Tuấn không. Mấy chuyện đó Phương đều mỉm cười qua cho nhưng lắm khi cũng thấy khó chịu vô cùng. Cô biểu gã phải giữ bí mật cho mình nhưng thực tình với cái miệng mồm của gã, cô cũng không đảm bảo lắm.
Lại một năm học nữa cuối cùng cũng kết thúc. Đúng như dự liệu là những lớp Phương dạy đều có kết quả hết sức khả quan. Cô được thầy hiệu trưởng khen thưởng vì thành tích trong giảng dạy và công tác, đặc biệt là việc đã hỗ trợ nhà trường dạy thay lớp của Huy từ sau Tết âm lịch. Ngoài vụ việc lùm xùm là học sinh lớp 8 của Huy có bầu rồi nghỉ học hồi học kỳ I, sang đến học kỳ II thì không còn bất cứ sự lộn xộn nào hết, tất cả đều nhờ vào những buổi giáo dục giới tính kín đáo mà Huy đã tổ chức và sau này là Phương tiếp tục. Học trò và đồng nghiệp ai cũng mừng cho Phương, một cô giáo vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Phương không chia sẻ niềm vui này với bất kỳ ai, chỉ dành riêng cho Tuấn, người tình của mình thôi. Cả hai cùng đưa nhau đi ăn mừng thành tích cuối năm học, cũng là kỷ niệm cho 9 tháng yêu nhau.
Cuối tuần, Tuấn đưa Phương đi ăn để chúc mừng. Yêu nhau đã lâu rồi, thực tình cũng nắm tay nắm chân rồi hun hít này nọ rồi nên cả hai không còn ngại ngùng gì nữa. Thậm chí riết sau này cả hai cũng đã đổi cách xưng hô, không còn gọi tên nhau một cách khách sáo nữa mà đã gọi nhau là “anh – em” ngọt xớt, không chỉ lúc riêng tư với nhau mà lúc ở trong trường nữa. Dù biết Tuấn nhỏ tuổi hơn Phương nhưng biết chuyện hai anh chị đang yêu nhau nên chẳng ai phiền hà khi nghe cả hai gọi nhau “anh anh – em em” như vậy cả.
Trước giờ cả hai chỉ hẹn hò uống nước, ăn kem và đi vòng vòng cái Miệt Thứ này để dạo mát thôi. Bữa nay làm như Tuấn đã bạo gan lắm vậy, Tuấn rủ cô đến một quán café chòi. Chỗ này Phương không lạ gì, đã từng đến đây với người khác rồi nhưng hôm nay đi với Tuấn, cô cố giữ vẻ thục nữ, làm như ngây thơ vô số tội không hề hay biết gì hết vậy.
Trong căn chòi kín đáo, Tuấn lần bàn tay qua cô nắm lấy tay cô. Phương vẫn để yên nhưng nhìn chàng trong bóng tối lờ mờ của căn chòi. Tuấn đưa tay vuốt tóc Phương và cô ngã vào vai chàng thật đầm ấm. Không gian trong chòi lặng thinh, cả hai không nói với nhau câu nào hết cả. Bữa nay Phương cũng dự định nói thẳng với Tuấn mấy điều quan trọng nhưng chẳng hiểu sao đứng trước chàng, đầu cô chỉ là một mớ bòng bòng không làm sao thốt nên lời được. Rồi tự dưng bất chợt, Tuấn thì thào vào tai cô:
– Phương ơi!
Cô ngước lên nhìn chàng:
– Gì vậy anh?
Cô gọi chàng không còn ngượng ngùng, mắc cỡ nữa.
– Phương đẹp quá hà!? – Tuấn nói ngập ngừng.
– Xí! Tự dưng bữa nay lại nịnh người ta nữa hà!
– Anh nói thiệt mà… đâu có nịnh em đâu!
Rồi chàng vuốt má cô, nâng cằm cô lên, kề môi sát môi cô. Môi Tuấn chạm vào môi cô. Lưỡi chàng bắt đầu tìm kiếm lưỡi cô. Khi hai lưỡi vừa chạm nhau, Phương lặng hết cả người. Hơi thở của chàng lúc nào cũng vậy, thơm tho làm lúc nào Phương cũng choáng ngất với những nụ hôn như vậy, cả hai hôn nhau rất lâu, không muốn rời nhau ra luôn. Giữa chừng, Tuấn lại nhả môi cô ra rồi nhìn quanh chòi. Phương hỏi:
– Sao vậy Tuấn!?
– Coi chừng người ta thấy mắc cỡ lắm!
Phương nghe vậy muốn phì cười, nhưng cô cố gắng nói thật đoan trang:
– Nãy đi vô em thấy xung quanh đây kín mít hà… chắc không ai thấy đâu…
– Tuấn chỉ sợ… thằng phục vụ… lỡ nó mở tấm rèm vào bất tử… kỳ lắm…
Phương nghe vậy chỉ còn biết phì cười. Cô quan sát dường như bạn tình của mình mắc cỡ thiệt. Đôi mắt Tuấn ngó láo liên dù trong chòi tối thui chẳng có ai, mặt chàng đỏ lựng không còn hồn nhiên như thường nữa. Chẳng nói câu nào, lẳng lặng Phương dỡ cánh tay lực lưỡng của chàng ra, để choàng lấy vai mình, bờ vai run rinh bé nhỏ. Tuấn nhìn lại cô lần nữa, rồi chàng lại thè lưỡi ra cho lưỡi mình quấn chặt lấy lưỡi Phương say mê.
Dù hết sức cố gắng để giữ nét ngây thơ trong sáng nhưng nhiều khi Phương cũng để lộ kỹ năng của mình. Cô thả lỏng lưỡi cho chàng mút, thỉnh thoảng mút lại lưỡi Tuấn. Cả hai lại hôn lưỡi nhau thật lâu rồi mới rời ra lần nữa. Rời ra xong lại hôn nhau tiếp nữa. Thời gian với Tuấn dường như là vô tận, chàng dường như chỉ biết chăm chăm trao đổi nước miếng với Phương thôi chứ không biết làm gì nữa.
Tuy vậy, Phương thấy Tuấn cũng dần dạn dĩ hơn. Chàng vừa hôn vừa ôm siết lấy Phương. Nụ hôn của chàng bây giờ nồng nàn và tự tin hơn. Phương khá bất ngờ khi tự dưng Tuấn hôn qua lỗ tai cô. Phương ngửa đầu ra sau, bàn tay bấu vào đùi chàng thật chặt. Rồi cô vùi đầu vào cổ anh chàng. Tuấn tiếp tục mút sâu vào trong lỗ tai Phương. Cô nghe được tiếng khò khè từ cổ họng của chàng.
Bàn tay Tuấn xoa lên xung quanh cổ cô. Bữa nay Tuấn bạo dạn hơn mọi khi, lòng cô mừng lắm. Phương thầm nghĩ chắc có lẽ sau gần chín tháng trời yêu nhau, bữa nay Tuấn đã quyết định làm tới luôn. Cô thấy hình như suy nghĩ của mình đã đúng. Lúc đó, bàn tay Tuấn xoa từ cổ bắt đầu lần xuống ngực Phương. Cô lặng im khi Tuấn lần mò mở chiếc nút áo đầu tiên của mình ra, rồi chiếc nút thứ hai. Thế thôi rồi tự dưng Tuấn dừng lại khá lâu. Phương đang lim dim mắt, thấy vậy phải mở miệng hỏi chàng:
– Tuấn ơi… sao vậy?
Phương chỉ dám hỏi chàng như vậy, chứ không lẽ nói chàng tại sao dừng lại, cứ tiếp tục đi. Tuấn ngập ngừng rồi nói giọng rất đáng yêu. Chàng thỏ thẻ:
– Phương… em… em cho anh sờ… sờ ngực em nhé!
Dù đã từng trải bao nhiêu lần quan hệ nhưng nay nghe chàng hỏi lịch sự vậy, Phương không khỏi choáng ngợp. Mặt cô đỏ ke, nói không nên lời, chỉ còn biết gật đầu thôi. Liền sau đó, Tuấn luồn bàn tay to lớn của mình vào ngực Phương qua khe hở của áo và qua chiếc áo ngực. Bầu ngực của Phương căng đầy, làm da láng mịn. Cô liếc nhìn thấy đôi mắt chàng mở to, hình như chàng cũng hài lòng lắm. Tay Tuấn lần mò tìm được núm vú cô. Nó mềm mại nhưng đã hơi nhô cao. Tuấn dùng mấy ngón tay ve vuốt xung quanh rồi bóp nhẹ nhẹ. Tuy nhiên vú cô to mà tay Tuấn cũng bự nên thọt vào áo như vậy làm Phương hơi đau. Lát sau thấy cô hơi nhăn mặt, Tuấn vội vàng rút bàn tay về. Chàng rối rít:
– Sao vậy? Anh làm em đau hả Phương?
Cô gật gật đầu và nói:
– Cái áo ngực của em… nó xiết lại… nên…
– … anh… anh xin lỗi… anh… anh không cố ý làm em đau…
Tuấn làm Phương tức muốn chết. Cô nói vậy mà chàng còn không biết cởi áo cô ra luôn rồi tha hồ mò vú, muốn bóp muốn sờ gì thì sờ. Cô nhăn mặt cái là Tuấn im luôn, chàng lui về không còn dám động thủ gì nữa. Cô thấy mồ hôi vã ra trên trán chàng, chàng lấy ly nước mời Phương uống liên tục không còn dám manh động gì nữa. Phương thở dài. Với cái kiểu này thì như mọi khi câu chuyện của Tuấn và cô sẽ kết thúc, chàng sẽ đưa cô về nhà trong sự bức bối của cô như mọi khi. Không, bữa nay Phương không để yên như vậy. Cô chờ đợi suốt thời gian qua là quá đủ rồi, giờ cũng đã tới lúc nói rõ ràng với chàng rồi. Phương suy nghĩ rồi bất ngờ lại vùi đầu vào vai Tuấn. Anh chàng thấy vậy cũng nhanh chóng choàng tay qua vai cô. Phương ngập ngừng rồi hỏi:
– Tuấn ơi… bộ… bộ ngực của em xấu lắm hả?
Tuấn nghe vậy thì giật mình, chàng nói:
– Đâu có, ngực em bự… ơ… đẹp lắm… sao tự dưng lại hỏi anh như vậy?
– Anh không thích ngực em sao?
– Anh… ơ… đâu có…
– … anh nói không có… sao tự dưng đang sờ… anh lại dừng lại…
– … ơ… anh… tại anh thấy em đau… anh… anh sợ…
– Thì em đau lại tại cái dây áo ngực nó xiết lại thôi. Anh… anh có muốn sờ nữa không?
– … ơ… anh… anh muốn…
– Vậy anh giúp em cởi cái khóa phía sau lưng nhé…
– Ơ… vậy… vậy được không em?
– Thì có sao đâu… làm vậy… anh sờ thoải mái hơn… em… em cũng không bị đau nữa.
Phương nắm tay chàng để ra sau lưng mình. Cô hướng dẫn cho Tuấn luồn tay vào áo cô, rồi hai ngón tay của chàng bẻ cái khóa áo làm cái nút áo ngực phía sau bung ra. Cô nói:
– Vậy được rồi đó… em hết đau rồi… anh… anh cứ tiếp tục đi…
– Vậy… vậy anh tiếp tục nhé…
– Dạ… anh… anh cứ làm đi… anh sờ nhẹ nhẹ nhé… em… em cũng… rất thích…
Phương nói mà mắc cỡ vô cùng. Hôm bữa cô dạy tụi học trò cái môn cởi áo con gái ra mà cũng không phải khó khăn như vậy. Tuấn làm như chỉ có đẹp trai thôi chứ còn có vẻ khờ quá chừng hà, bao nhiêu tuổi đầu rồi không lẽ cô phải cho Tuấn vào lớp học tình dục một bữa cho biết chứ. Phương ngại ngùng vô cùng nhưng không nói chắc Tuấn sẽ dừng lại thiệt.
Chàng ngần ngừ rồi lại tiếp tục cho tay vào khe áo của Phương. Cô cứ mặc chàng mân mê vú mình, gục mặt vào vai chàng thôi. Nút áo ngực bung ra rồi nên Tuấn thọc tay vào khá thoải mái, chàng mân mê đã bên này rồi mò qua bên kia. Tay Tuấn khá to lên làm bung luôn chiếc nút áo thứ ba của Phương. Anh chàng dùng ngón trỏ day day núm vú cô. Tuấn vừa làm nhưng cũng chú ý quan sát lắm, chàng thấy hai mắt cô khép hờ vẻ như cũng hài lòng với những cử chỉ của mình.
Nếu so với mọi bữa thì xem ra bữa nay Tuấn đã có biểu hiện rất tốt rồi. Phương cũng không muốn chàng làm gì hơn nữa. Tuy nhiên, tự dưng Phương lại nhớ chuyện của chị Thu. Cô tự hỏi nhiều khi cô cứ chần chừ như vậy, không chủ động tiến tới xa hơn, liệu… liệu mẹ Phương có thể chờ đợi thêm nữa được không? Phương suy nghĩ rồi cô lại hành động.
Trong lúc Tuấn đang miệt mài mò mẫm ngực cô, chàng có cảm giác cái đang ngọ nguậy giữa hai chân mình. Tuấn nhìn xuống thì thấy tay cô đã thò ra, bóp lấy vùng hạ bộ của chàng. Khi thấy tay Phương mò dương vật mình, Tuấn bất thần lại rụt tay mình lại, chàng khép chặt hai chân, lấy tay mình choàng lên bàn tay Phương để ngăn cô lại. Tuấn nói:
– Đừng… Phương ơi…
Phương khá ngạc nhiên trước hành động này của chàng. Anh chàng làm cô cũng thấy hơi xấu hổ. Làm như Tuấn thì chả khác nào Phương là một cô gái dâm loàn lắm vậy. Phương đỏ cả mặt, xấu hổ vô cùng. Tuấn ú ớ định nói gì nhưng chàng cũng không thể nói được. Phương không biết phải làm gì hơn, cô không thể ngồi yên như vậy được. Cô bất chợt đứng lên, định đi ra khỏi cái chòi của hai người nhưng Tuấn đã kịp nắm tay cô lại. Tuấn nói:
– Phương… em… em đừng giận… anh…
Phương không dám quay lại nhìn chàng, cô nói:
– Bộ… bộ anh không yêu em hả Tuấn?
– Có… anh có yêu em mà Phương?
– Vậy tại sao… anh… em… em xấu hổ lắm…
– Đừng Phương ơi… em… em ngồi xuống đây… cho anh giải thích…
Phương nghe vậy cũng không nở đi ra, không gian xung quanh cũng chẳng tiện cho cả hai làm ồn nên cô đành ngồi xuống. Tuấn lắp bắp:
– Thực ra thì tụi mình cũng yêu nhau lâu rồi… anh…
– … yêu nhau lâu rồi mà em thấy anh vẫn còn khách sáo… còn… còn xa cách với em lắm Tuấn. Nhiều lúc em tự hỏi… liệu… liệu như vậy có quá đáng lắm không… liệu… anh có yêu em…
– … có… anh có yêu em mà Phương… nhưng anh… anh có điều khó nói…
– … giữa tụi mình còn điều gì khó nói nữa hả anh… hay là anh chê em…
– … không… anh không có ý đó đâu Phương…
Tuấn có vẻ bức bối, nói chuyện không được nữa. Chàng đỏ mặt và dường như không biết nói sao với Phương. Bất thần Phương hởi ngạc nhiên khi thấy chàng đứng dậy. Tay Tuấn hấp tấp kéo dây lưng quần của mình ra trước sự ngỡ ngàng của Phương. Chàng run run nhưng làm thoăn thoắt cho đến khi tuột cái quần tây và cả cái quần sịp xuống. Phương tò mò lắm, nhưng vẫn giả bộ che mặt khi Tuấn tuột cái quần của mình ra. Cô quay đi một chút. Tuấn nói:
– Em… em… hãy nhìn đi…
Cô giả bộ đỏ mặt rồi quay lại nhìn thẳng trực diện vào hạ bộ của Tuấn. Phương tròn xoe mắt. Chỗ này của chàng lông mọc um tùm, rồi giữa chùm lông đó có một cái đầu nấm bé bé xinh xinh lú lên. Phương há hốc mồm kinh ngạc. Cô lắp bắp:
– Nó… nó…
Tuấn đỏ mặt, cúi đầu. Chàng thở dài:
– Phải… đây chính là điều khó nói của anh… cái của anh… nó… nó nhỏ xíu…
Phương thấy Tuấn nói đúng. Nhìn kỹ thì thấy hình như Tuấn đã cương lên, lông quanh dương vật của chàng hơi dày làm khuất cả cái dương vật. Dương vật của Tuấn nhìn sơ nếu so sánh thật sự không chừng còn nhỏ hơn cả con cu của thằng Sinh, học trò của cô nữa. So với tầm vóc và thân hình vạm vỡ của Tuấn thì cây hàng của chàng quả làm quá sức khiêm tốn thiệt. Tuấn để nguyên như vậy, ngồi xuống bên cạnh Phương, chàng thổ lộ:
– Từ khi lớn lên… anh không hiểu tại sao cái đó của mình lại… lại nhỏ đến vậy. Thực ra thì trước đây lúc trên Sài Gòn, khi còn đi học anh cũng quen và yêu rất nhiều người. Những người con gái đó đến với anh rất nhanh… nhưng cũng ra đi rất vội… nhất là sau khi… khi họ biết được cái này của anh. Nhiều lúc anh cũng tự an ủi mình… nghĩ rằng chuyện đó không quan trọng… nhưng thực ra… đối với con gái… anh nghĩ… điều đó cũng… cũng quan trọng lắm. Anh… anh buồn lắm… nên khi tốt nghiệp… anh muốn xin đi dạy xa… đi một mình để không nhớ về những chuyện quá khứ nữa… và rồi… anh gặp em ở Miệt Thứ này…
Phương chăm chú nghe Tuấn nói tiếp:
– … mới gặp em anh đã choáng ngợp bởi vẻ đẹp yêu kiều của em. Mình cách nhau mấy tuổi… anh thấy đó cũng không là vấn đề gì. Rồi tụi mình yêu nhau… anh mừng lắm. Nhiều lúc anh cũng… cũng muốn làm chuyện đó với em lắm… vì… vì chúng ta yêu nhau mà… nhưng anh lại sợ… sợ rằng…
Tuấn nói tới đó rồi chàng lại ngập ngừng không nói gì nữa. Tuấn nói xong tới đó thì chàng ngừng lại để nghe ngóng. Chàng nhìn thấy ánh mắt của Phương cứ bị hút vào chỗ đốm lông xồm xoàm của chàng. Chàng không nghe Phương nói gì cả, chỉ thấy cô bất chợt lại đưa tay sang. Cô đưa tay vén đám lông dày để nắm lấy cái nấm bé xíu của Tuấn. Chàng hơi giật mình một chút nhưng cả đời trai của Tuấn quả là chưa bao giờ chuẩn bị cho tình huống này.
Tuấn không khép chân lại như hồi nãy mà để yên, chàng thậm chí hơi dang chân ra cho bàn tay cô thoải mái hơn. Ngón tay cô chụp lấy cái đầu khấc của chàng, rồi cô cứ nắm xoa nắn dọc theo dương vật chàng, rồi thỉnh thoảng cô bóp nhẹ một cái. Hàng của Tuấn nhỏ thiệt, Phương thể nắm bằng cả bàn tay mà chỉ có thể sục nó bằng hai ba ngón tay thôi. Tuấn dựa lưng vào ghế, chàng bị kích thích quá.
– Phương ơi… anh thích lắm… em… em làm anh sướng quá!
Tay Phương thoắn thoắt vuốt ve dương vật bé xíu của chàng. Tuấn hơi ngửa ra, thở với vẻ sung sướng lắm. Dương vật chàng cứng lên, nó có to hơn một chút nhưng cũng không đáng là bao. Nhìn nó nhỏ hơn là dương vật của đám thằng Sinh nữa. Phương vục mặt vào ngực chàng và từ từ mạnh dạn nắn bóp dương vật của chàng. Phương dùng bàn tay vọt thật nhịp nhàng.
Tuấn không còn quan tâm đến việc có ai đang nhìn lén cả hai hay không nữa. Bàn tay Phương thật nhẹ nhàng đến nổi máu trong người chàng cứ chạy cuồn cuộn. Rồi Tuấn không chịu nổi nữa, cầm chặt cánh tay cô và vùi mặt vào cổ Phương. Hình như Phương hiểu chuyện gì sắp xảy ra với chàng. Cô vọt nhanh hơn và chặt hơn. Tuấn trân mình nín thở, siết chặt cô trong vòng tay. Một dòng tinh trắng đục bắn ngược lên trời… bắn lên cả bàn tay cô. Phương vọt chậm lại như vắt từng giọt tinh dịch của chàng. Người Tuấn trở nên nóng ran, chàng thở phì phì.