Phần 24
Đoạn đường khoả thân đi chung với Hùng Xù, nói chuyện với hắn cũng khá nhiều, làm Phương vỡ ra cũng một số chuyện. Hùng Xù coi bặm trợn vậy mà cũng tâm lý ghê, khúc cuối hắn còn bày đặt khuyên nhủ Phương đừng qua lại với Thắng nữa. Dẫu nói gì chăng nữa, Hùng Xù nói rất có lý, Thắng không phải là người tốt. Phương quen biết, rồi có tình cảm cũng mấy người rồi, đến cái người ăn chơi xấu xa như Cường cũng chưa tồi tệ đến mức dám bán cô cho người ta để lấy tiền đi chơi. Tối qua Phương biết mọi chuyện, cô buồn lắm, sau một đêm “trăn trở” giờ cũng đỡ đỡ rồi, thay vào đó làm cảm giác tức giận cậu ta nhiều hơn.
Giờ tạm gác chuyện của Thắng sang một bên, chuyện Phương lo nghĩ nhất lúc này là gã Năm Khùng. Nghe Hùng Xù nói là tụi nó đuổi Năm Khùng đi lúc sáng nay rồi. Cái gã khù khờ này, mỗi lần đi như vậy là mất dạng, Phương biết tìm gã ở đâu bây giờ. Từ hồi biết Năm Khùng đến giờ, quan hệ với gã được hai bận, tính ra vẫn không lấy gì là nhiều nếu so với những bạn trai khác của Phương.
Tuy thế, cô luôn dành cho gã những tình cảm đặc biệt. Chả biết sao dù biết gã bệnh hoạn thần kinh, nhưng Phương vẫn can đảm cho gã xuất tinh vào lồn, can đảm tắm dưới nước tiểu của gã. Nhiều lúc Phương nghĩ chắc tại cô do tội nghiệp cho gã, mồ côi không cha không mẹ, thậm chí không hay mình là ai nữa. Tội gì thì tội, chứ hàng họ của gã ngon vậy, lâu lâu bất chợt Phương cứ thèm hoài.
Lúc nãy xem phản ứng của Hùng Xù khi biết Phương có quan hệ tình dục với Năm Khùng, hắn cũng tỏ ra kinh ngạc. Một kẻ giang hồ, hãm hiếp con gái không gớm tay mà còn phản ứng vậy làm Phương cũng chột dạ lây. Suy cho cùng rồi thì cũng thôi kệ, giờ cô không nghĩ đến Năm Khùng nữa, nếu có duyên sẽ gặp lại gã, có mần gì với gã cũng do duyên số, chứ cô không chủ động đi tìm kiếm thằng khùng ấy nữa.
Phương chạy về đến nhà cũng gần trưa, lúc cô cất xe thì thấy con Lu đã đứng ở gốc cây chờ mình. Cô mỉm cười lại gần nó. Lạ thay là hôm nay con vật lại có vẻ sợ cô. Nó nhìn thấy cô thì vẫy đuôi nhưng khi cô lại gần đưa tay với nó thì nó cụp mặt, ngửi ngửi gì đó rồi cong đuôi bỏ chạy. Phương ngẫm một tí rồi chợt nhớ, tối qua cô vô tình ăn khá nhiều thịt chó cùng với tụi tù, con vật nó nghe mùi đó từ người Phương, chắc nó hoảng hốt là phải.
Nhắc tới chuyện ăn uống, từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, mà phải lao lực quá nên giờ đói lắm. Phương không lên nhà tắm mà đi ăn cho no luôn rồi mới quay về phòng. Cô về đến phòng, tắm rửa xong, chưa kịp làm gì thì hai mắt đã híp lại. Phương lăn đùng ra giường ngủ một giấc no nê không mộng mị. Hôm kia bị tụi tù hãm hiếp, rồi chơi một trận với Năm Khùng cùng lũ có cả đêm, vậy mà về Phương ngủ không được.
Đến bữa hôm qua, sau một trận nữa với tụi tù, Phương thực sự mới kiệt sức, giờ mới ngủ thẳng cẳng như vậy. Bữa nay cô cũng mơ thấy mình quan hệ với tụi tù kia, nhưng là một cơn mơ ngọt ngào, không khiến cô mệt mỏi, nhiều khi bừng tỉnh giữa đêm như tối qua. Có lẽ trận tối qua, tụi tù kia mới thực sự thỏa mãn hết dục vọng điên cuồng của Phương. Bao nhiêu khát khao dù là thầm kín nhất cũng đều được tụi nó thỏa mãn hết cả, Phương có được giấc ngủ ngon như vậy cũng là dễ hiểu. Phương ngủ từ trưa đến chiều tối, nếu không có tiếng chuông điện thoại réo rắc gọi, chắc cô cũng không chuyển mình thức giấc.
– Alo! Ai vậy? – Phương thấy số lạ, không có lưu trong danh bạ nên hỏi.
Ở đầu dây bên kia là tiếng cười sằng sặc:
– Ha ha ha… mới đó mà quên anh luôn hả người đẹp…
Phương giật mình, nhớ ra giọng nói quen thuộc:
– À… anh Hùng hả… tại… tại em đang ngủ… nên chưa kịp nhớ…
– Trời… mới chiều thôi mà… đi ngủ sớm vậy em…
– Đâu có… em ngủ từ hồi trưa đến giờ luôn đó anh…
– Ghê vậy… sao ngủ dữ vậy em?
– Tại… hic… tại em mệt mà… anh biết rồi mà hỏi hoài à…
– Ha ha ha… vậy là em cũng biết mệt nữa đó hả…
– Thì… tụi anh quần người ta cả đêm… hỏi sao không mệt chứ… mà… anh gọi em có gì không?
– À… đâu có gì… thằng Thắng… bạn trai em đó, sắp qua đây chơi với tụi anh… thấy nó sắp đến tự nhiên anh lại nhớ em nên gọi hỏi thăm thôi… sao… lát em qua đây chơi luôn không?
Nghe hắn hỏi vậy, cô giật mình, vội nói:
– Không anh ơi… kỳ lắm… em… em không đi đâu?
– À… sáng giờ về đến vẫn chưa nói gì với nó sao…
– Em lo ngủ không hà… thấy ảnh có gọi mấy cuộc, nhưng mệt quá nên thiếp đi. Anh Hùng à… em thấy kỳ lắm… anh có thể giúp em… nó mấy ảnh dùm em… đừng kể chuyện tối qua cho Thắng nghe… được không anh?
– Ừ… chuyện đó yên tâm… tụi anh cũng không nhiều chuyện đến vậy đâu… em muốn vậy thì để anh dặn tụi nó đã…
– Dạ… em cảm ơn anh… còn nữa… số điện thoại em cho anh… anh đừng cho ai nữa nghen… có gì… anh em mình liên lạc với nhau thôi nha anh…
– Rồi… được luôn… em muốn gì anh chiều hết… vậy… chừng nào mới ghé tụi anh nữa đây?
– Em… dạ… anh để em thu xếp… chắc mấy bữa nữa nha anh…
– Ừ… cũng được… anh cũng sợ… sau tối qua… em sợ… không dám quay lại nữa chứ…
– Có gì đâu anh… nhờ tối qua em mới hiểu tụi anh hơn… quen tụi anh em cũng vui mà… nhưng có chuyện này… em nói anh nghe được không… Bữa sau em có ghé đó, chắc em sẽ gọi hẹn anh trước… mình hẹn vài anh thôi được không anh…
– À… em không thích đông như hôm qua à?
– Dạ… không phải không thích… nhưng em sợ… nhiều quá… em chịu không nổi… anh biết sao hông… lúc này về nhà… em tắm rửa… thấy nó khô queo hà… chắc đêm qua quá sức em rồi…
– Thôi… anh hiểu ý em rồi… tối qua tại vô tình gặp nhau thôi… bữa sau muốn ghé anh chơi thì gọi anh trước để anh sắp xếp cho… em tịnh dưỡng vài bữa cho khỏe đi nha…
– Cảm ơn anh nhé!
Phương thở phào rồi cúp máy. May sao Hùng Xù cũng hiền chứ không đến nỗi giang hồ lắm. Chuyện Phương nói với hắn âm hộ mình ‘khô’ thực ra là cô nói xạo thôi. Nãy giờ cô ngủ chỉ có nằm mơ thôi mà em bé cô đã khóc ướt nhem rồi đây nè. Cô nói vậy để tìm cách thoái thác với nhóm đó thôi, dù sao ham chơi gì chăng nữa thì Phương vẫn chú ý đến sự an toàn của mình. Riết rồi mấy cha nội đó chơi với Phương vui quá, rủ hết cả trại tù chịch cô luôn thì chắc cô đi bệnh viện luôn chứ không chừng, Phương thấy mình tự dưng nghĩ đến chuyện đó cũng hay.
Bất chợt Phương nhớ đến Thắng. Cô lục số cậu ta, bấm gọi thử lòng Thắng. Chuông điện thoại vừa đổ là Thắng đã bắt máy cô rồi:
– Alo… Phương hả… sao từ tối qua đến sáng giờ Thắng gọi Phương không được.
– Phương đi công chuyện không mang theo máy… lúc về mới thấy cuộc gọi của Thắng quá trời nên mới gọi lại nè…
– Làm Thắng sợ quá trời… tưởng chuyện gì nữa chứ…
– Thắng yên tâm… Phương không sao đâu… cũng… cũng bớt sợ rồi…
– Nghe Phương nói vậy Thắng cũng vui rồi. Suýt chút xíu nữa là Thắng chạy qua đó luôn rồi đó chứ. Giờ biết Phương không sao là được rồi…
Phương công nhận cậu ta xạo hết biết. Nếu thực sự gọi cho Phương không được, cả đêm qua đến sáng nay cậu ta phải túa ra tìm cô rồi chứ đâu có ngồi một chỗ mà gọi điện như vậy.
– À… Thắng nè… rãnh không… mình đi uống nước nha…
– Ơ…
– Sao vậy… bộ Thắng bận làm gì hả?
– Ờ… Thắng… lát Thắng chở ba đi ăn đám rồi… nên bữa nay chắc đi không được… hổng ấy mai… mai mình đi nha Phương…
– Ờ… vậy thôi Thắng đi đi… sao cũng được…
Rõ ràng cậu ta chẳng xem cô ra gì. Có hẹn đi gặp tụi tù là cậu ta bỏ rơi cô, ở đó còn kiếm lý do xạo xạo nữa chứ, càng nghe điện thoại cô càng thấy ghét cậu ta vô cùng.
Mấy cú điện thoại làm cho Phương bừng tỉnh giấc, không còn thấy buồn ngủ tí nào nữa. Cô vươn mình rời khỏi giường, cả người sảng khoái sau giấc ngủ dài suốt cả ngày. Phương mở cửa ra ngoài hành lang, thấy trời sụp tối từ lâu lắm rồi. Vừa ra tới cửa, cô quay sang thì thấy con Lu đã đứng ngoài hành lang. Cô mỉm cười vẫy tay với nó:
– Lu… lại đây!
Con chó từ từ tiến lại, nó như ngửi ngửi gì đó rồi mới phóng tới chỗ Phương. Cô ngồi xuống, vừa xoa đầu nó, vừa thủ thỉ với con vật:
– Tao biết sao hồi trưa mày sợ tao rồi… nghe mùi phải không? Cái này tại tao vô ý quá… đừng buồn nữa nha… giờ tìm tao… chắc đói rồi phải không?
Con chó nhìn Phương, le lưỡi ra thở khì khì, cái đầu gật gù như đồng ý. Cô thích chí, xoa cái đầu to tướng của nó rồi nựng cằm nó. Phương đứng lên, dắt con chó vào phòng rồi khóa cửa lại cẩn thận. Cô lại ngồi trên ghế, vẫy vẫy con chó lại gần. Biết là nó đói, nhưng cô muốn nựng nó chút xíu rồi hãy cho nó ăn. Phương ngồi trên ghế đưa hai tay ra ôm lấy đầu con chó mà vuốt ve, nựng nịu.
Nâng niu con chó một lúc, Phương bỗng kéo áo thun lên đến bụng rồi tụt cái quần ra. Phương chìa cái lồn xinh xắn ra trước mặt con chó. Phía trên là lông mu lơ phơ, bên dưới là cái lồn trắng tinh, đã đọng vài giọt nước long lanh. Dâm khí Phương chảy nãy giờ rồi, Phương nói bị khô là chỉ nói dối với Hùng Xù thôi. Cô nói với con chó:
– Nè… mày biết làm gì rồi… đúng không?
Như đã quen rồi, con chó vục mõm tới, thè lưỡi ra liếm vào lồn Phương. Mùi lồn nứng và vị dâm khí chắc cũng làm con chó say mê nên nó liếm sùng sục. Con Lu coi vậy là còn giỏi hơn tụi tù kia, chơi với Phương cả đêm mà chớ hề có thằng nào dám cúi xuống bú lồn cho cô. Tối qua Phương cũng hỏi thử tụi nó rồi, thằng nào thằng nấy cũng chê, biểu ai lại đi bú, lồn để chịch chứ sao lại bú.
Tụi nó nói vậy mà không biết nghĩ, sao bắt con gái người ta bú cu mà lại không chịu bú lồn người ta. Đó, giờ con Lu nó bú coi ngon lành ghê chưa, con chó như muốn liếm hết dâm thuỷ trong lồn Phương luôn vậy. Cô liền ngửa người ra, dựa lưng lên ghế, dạng hai chân. Lồn cô mở rộng ra, để lộ cái lỗ lồn hồng hào, khắn khít. Cô còn đưa hai tay đè lên hai mép lồn mà kéo ra khiến lỗ lồn hở sâu thêm. Một dòng nước trắng đục rỉ từ sâu trong khe ra ngoài. Ngửa mặt lên trời, mắt lim dim, Phương khuyến khích con chó:
– Lu ơi… liếm đi… liếm… liếm mạnh lên đi…
Con chó lại nhào tới liếm vào lỗ lồn cô liền. Cái lưỡi nham nhám của nó làm Phương sướng rên, hẩy lồn lên, dạng lỗ lồn ra thêm, dâm khí tuôn ra nhiều nữa. Con chó thấy nước dâm ra nhiều, nó càng liếm mạnh hơn và nhanh hơn. Cái đầu to lớn của nó cứ hùng hục, lắc lư giữa háng cô. Nhiều khi cái lưỡi của nó liếm sâu vào lỗ lồn Phương, đi vào trong hang.
Lồn của Phương bị nó liếm càng lúc càng ướt nhẹp, vì dâm khí và vì nước miếng của con chó. Cô liếc thấy dương vật con chó bây giờ đã cương lên, nổi một dề cứng ngắc giữa háng nó. Nhìn hàng nó đỏ chót phát ham luôn, Phương nắm đầu con chó, xốc nó kéo lên. Hai chân sau con chó chống, liêu xiêu. Cô xốc nách nó cho hai chân trước chụp lên vú cô.
– Rồi… giờ tới lượt tao cho mày sướng nha… ráng chống chân nha…
Hai chân sau con chó liêu xiêu lắm, không đỡ nổi, cả thân to lớn của nó như đè ngửa Phương ra ghế. Nó le lưỡi thở hổn hển nhấp hẩy lia lịa cái hông vào lỗ lồn đang dang rộng của Phương. Cặc con chó đỏ ké, to lớn đâm thọc lung tung, nhiều khi trật mục tiêu, cứ trượt trượt trên bụng Phương, làm bụng cô bê bết nước nhờn của nó. Phương lại phải nắm hàng nó, tự thọc thẳng vào lồn mình. Cặc chó đỏ lè, to lớn nổi bật, tương phản với bàn tay trắng bóc, nhỏ nhắn của cô. Tư thế này con chó không quen nên Phương phải cầm luôn con cặc cho nó rồi liên tục đẩy nó vào lồn mình, không buông ra nữa. Phương khuyến khích nó:
– Bữa qua tao chơi kiểu của mày… giờ mày chơi kiểu của tao… ráng nhé cưng… ráng chịch giỏi tao tương nhiều nghe hông…
Con chó không có móng chân, nó cứ ráng bấu chặt, nhiều khi quào quào lên vú cô. Nước dãi từ lưỡi nó thè ra, ướt cả khoản ngực cô. Phương nắm cặc của nó lút sâu vào trong lồn mình. Lần này tay cô cầm luôn hàng nó, không cho đêm quá sâu, dễ “dính lẹo” như cái hồi đầu tiên lắm. Phương kẹp chặt tay, làm cặc con chó phồng lên, cô đẩy điên cuồng, con chó to khỏe nhiều khi nhấp nhấp cũng không lại với cô.
Bữa nay có kinh nghiệm, chịch với con Lu đã hơn nhiều, những cơn sướng khoái cứ dâng lên từng đợt khắp người Phương. Thân thể cô nhễ nhại mồ hôi, cong người lên rồi đạt tới khoái cảm tột độ. Cô nắm chặt cặc con chó, nghiến răng chịu đựng. Đến khi cô buông cặc nó ra thì con Lu xịt tinh dịch xối xả. Nhưng nó không có gì bám vào Phương hết nên lúc cô buông nó ra là con vật tuột xuống đất. Con Lu chỉ kịp xịt tí xíu tinh vào lồn Phương thôi, còn lại nó nằm luôn trên đất, Phương thấy cặc nó vẫn bắn tinh, vãi đầy ra sàn nhà của cô luôn. Con chó le lưỡi thở hổn hển. Phương rời khỏi ghế, xoa đầu cho nó:
– Ngoan… chó ngoan… giỏi lắm… làm tao cũng phê quá trời… nằm đó nghĩ đi… để tao đi lấy thức ăn cho mày… tội nghiệp hông…
Cô loay hoay một tí là lấy đầy tô cho nó. Con chó phải nghĩ một tí rồi vẫy đuôi vục mặt ăn. Cô để mặc cho con chó ăn, cô đi vào nhà tắm rửa cho sạch. Đến khi cô tắm xong, khoác cái váy ngủ vào thì nó cũng ăn xong. Cô mở cửa ra ngoài hành lang hóng gió. Con chó cũng đi theo cô ra ngoài, lần này nó ngồi cạnh Phương, chứ không bỏ đi như lần trước nữa. Gió thổi từ bờ kinh, từ trên cao này mát mẻ vô cùng, lòng Phương vui lắm. Cô quay qua, xoa đầu con chó nói:
– Nè… mày chắc cũng đâu có chỗ đi đâu đúng không… giờ tao tính như vậy… tao nuôi mày cũng không tiện… dễ bị hàng xóm dị nghị lắm… ban ngày mày cứ đi đâu thì đi… đói thì về đây kiếm tao… tao cho ăn… rồi tối lại chỗ tao ngủ đỡ… chịu không?
Chả biết con chó hiểu không, nó cứ sủa lên gấu gấu. Cô ra dấu tay cho nó rồi nói:
– Đừng sủa nữa… dưới kia người ta nghe thấy bây giờ…
Con chó gật gù, cô ngồi đó nựng cằm, xoa đầu nó. Hồi nãy thực tình lúc thức dậy Phương cũng thấy hứng thú lắm. Cô hơi cô đơn nên cũng định tìm ai đó tâm sự, nhưng giờ thấy con Lu rồi, cô nghĩ lại. Chắc là thôi… đêm nay cô không đi đâu nữa… ở nhà ngủ thôi. Cô đứng đó, để gió thổi cho mát rồi sau đó dắt con Lu vào nhà, khóa kín cửa lại, cô nói với nó:
– Rồi… vô đây… nãy mày liếm cho tao rồi… giờ tao làm lại cho mày nhé… chịu không?