Phần 33
Phương và Thu từ trong chỗ núp giờ mới dám lò mò đi ra. Phương thở phào nhẹ nhõm, trong khi Thu thì vẫn khá căng thẳng. Chưa gì, Thu đã nắm tay Phương hỏi dồn:
– Giờ mình tính sao em?
– Tụi nó đi rồi… mình về thôi chị…
– Nhanh nhanh lên… chị sợ rủi tụi nó quay lại thì sao…
Phương phì cười vì thấy nhiều khi Thu hoảng quá lại đâm ra lo lắng thái quá. Nhưng nghĩ lại Thu cũng có phần đúng vì dù sao cẩn thận vẫn hơn. Thắng là kẻ thông minh, chạy một lúc không tìm thấy hai cô không chừng hắn sẽ quay lại. Phương nói:
– Chị nói cũng đúng… nhưng bình tĩnh đã… tụi mình như vậy thì làm sao đi đâu được…
Vừa nói Phương vừa chỉ dáng vẻ lõa lồ của cả hai, rồi cả gã Năm Khùng đang đứng kế bên nữa, tất cả vẫn còn đang như thời hồng hoang, trần truồng, ăn lông ở lỗ. Nói rồi, hai cô bắt đầu tìm kiếm. May ở tại chỗ có cái áo thun của Thắng và của ông kia mới bỏ lại. Áo khá rộng, hai cô mặc vào thì che hết cả phần mông. Đang loay hoay thì Phương chợt nghe Năm Khùng hỏi:
– Cô đi đâu hổm rày… tui ở đây chờ hoài không thấy…
Nghe Năm Khùng nói gã vẫn lảng vảng quanh căn nhà này hàng đêm để chờ Phương mà cô muốn rớt nước mắt, tính ra cái gã này dù có khùng mà vẫn uy tín, vẫn chung thuỷ ghê gớm. Trước mặt Thu, Phương cũng hơi ngại không dám đáp gì, chỉ trả lời ậm ừ cho Năm Khùng biết là tại cô bận mà thôi. Hai cô đi rồi, để gã ở lại đây cũng không được nên khi rời căn nhà, Phương cũng rủ Năm Khùng đi luôn.
Phương lấy cái quần đùi còn vứt lại ở đó cho Năm Khùng mặc tạm. Mặc quần vào cho gã cũng hết sức khó khăn vì cây hàng của Năm Khùng cứ cương lên thẳng băng, cứng ngắc. Phương nhìn nãy giờ cũng thấy hứng lắm rồi nhưng lo cho sự nguy hiểm của bản thân nên cô đành bấm bụng làm lơ. Gã Khùng cùng hai cô hai lần mò trong đêm tối tìm đường rời khỏi nơi nguy hiểm. Tính ra cả ba cũng khá may mắn, trên đường đi khá chậm nhưng cũng không thấy bóng dáng của Thắng và ông bạn của hắn ta đâu. Phương và Thu nắm tay nhau lững thững đi trước mò đường, Năm Khùng lẽo đẽo theo sau. Thu nãy giờ không dám hỏi, đi được một lúc mới ngập ngừng hỏi Phương:
– Thằng này là ai vậy em? Em quen hả?
Phương không dám nói gì, chỉ gật đầu đáp nhẹ:
– Dạ! Người quen của em…
– Sao chị thấy nó… nó sao sao đó ha – Thu khúc mắc hỏi.
– Dạ… ảnh bị… bị khùng mà chị… người ta gọi ảnh là Năm Khùng đó…
– Hèn chi… nãy giờ chị nghi nghi rồi… mà… mà em quen nó sao vậy?
– Dạ… chuyện dài lắm chị… để bữa nào rảnh… kể chị nghe một lượt luôn nha…
Phương chỉ đáp thế thôi, ngăn không cho Thu tò mò hỏi nữa. Mà tính ra, quan sát thái độ của Thu, Phương thấy bà chị này thực tâm chẳng tò mò gì lắm đâu. Phương cảm thấy vậy vì lúc đi với cô, mắt của Thu cứ liếc liếc nhìn ra sau nhìn Năm Khùng. Phương thấy mặt Thu đỏ đỏ… nghĩ cũng phải… tính Thu và cô cũng khá giống nhau… cây hàng của Năm Khùng to vậy… Thu nhìn nhìn tò mò cũng phải mà… Ở đây có Phương nên chắc Thu còn ngại, chứ thử chỉ có Thu và Năm Khùng coi… thể nào Thu cũng xáp lại “làm quen” liền.
Phương đi một lúc thấy con đường bắt đầu quen thuộc, chuẩn bị ra đến lộ luôn rồi, chắc cũng gần đến chỗ hồi nãy dấu chiếc xe máy. Lúc này Phương mới thấy phân vân, cô biết tính sao với Thu bây giờ. Phương thì còn khá bình tĩnh, Thu có vẻ hơi hoảng hốt, dù sao cũng phải đưa Thu về… nhưng còn Năm Khùng… mấy bữa nay Phương tìm gã cũng khá vất vả… giờ thấy gã… mà không có làm ăn gì… tiếc lắm… Ngẫm nghĩ mãi không biết tính sao, khi ra đến gần lộ, Phương nói muốn nói chuyện riêng với Năm Khùng nên biểu Thu đứng một chỗ, rồi kéo gã ra một góc. Phương ngập ngừng nói với gã:
– Chắc tui phải đưa bạn tui về…
– Sao vậy… cô không ở đây chơi với tui hả?
– Uhm… bữa nay chắc không tiện đâu… thủng thẳng để bữa khác đi…
– Bữa khác là bữa nào… cô nói ghé chỗ tui hoài mà có thấy đâu…
– Tại hổm rày tui bận thật mà… anh đừng như vậy nữa… anh biết sao không… hai thằng kia… hai thằng hồi nãy đó… là người xấu… muốn hại tui với bạn tui… nên tụi tui phải bỏ chạy nè!
– Vậy là hồi nãy là xí gạt tụi nó… chứ không phải chơi trốn tìm hả…
– Uhm… nhờ anh mà tụi tui mới thoát đó… giờ bạn tui sợ… mà tui cũng sợ… sợ ở đây rủi gặp hai đứa kia nữa thì mệt lắm… tụi tui phải về…
Phương nói tào lao mía lao, mặt Năm Khùng nghệt ra, không biết gã có hiểu ý của cô không nữa. Nghe Phương nói xong một hồi, Năm Khùng hỏi lại:
– Vậy chừng nào cô ghé lại nữa…
Phương ngẫm nghĩ rồi nói:
– Uhm… mai nha… tối mai… được không?
– … cũng được… nhưng cô nhớ ghé nha… đừng xí gạt tui nha…
– Ừ… nhưng mà anh đừng chờ tui ở căn nhà đó nữa… tui tính vậy nè… anh thấy chỗ ngoài lộ kia không? Chỗ cái cây đó đó… tối mai anh núp ở gần đây đi… rồi tui tới… gọi… anh hãy ra…
– Sao vậy… bộ sợ hai thằng kia hả?
– Ừ… tụi nó xấu… tui không chơi với tụi nó… chơi… chơi với anh thôi… chịu chưa?
– Cũng được… vậy tui nhớ rồi…
– Tui dặn kỹ rồi… anh nhớ nha…
Sau đó cô đi ra ngoài lộ. Phương lấy xe máy dấu trong góc ra rồi chở Thu đi. Trước khi đi, hai cô còn cẩn thận xì bánh chiếc xe của Thắng đang dấu gần đó rồi mới bỏ đi. Năm Khùng đứng đó ngó ngó hai cô miết, Phương thấy tội tội cho gã, nhất là cái ánh mắt thèm thuồng của gã khi nhìn cô. Lúc xe cô rời đi, Năm Khùng vẫn đứng đó ngoái nhìn theo.
Phương chở Thu về hướng Thứ Mười Một phải một đoạn xa thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Đường đi Phương khá rành nên dù trời tối vẫn chở Thu đi băng băng. Đang chạy giữa đường, bất chợt Thu ghé tai Phương, hỏi:
– Chị hỏi thiệt nha Phương… bộ em và thằng khùng kia… chịch nhau rồi hả?
Thu hỏi bất ngờ, làm Phương giật thót cả mình, tuy nhiên cô không muốn dấu Thu nên cũng gật gật đầu thay cho câu trả lời. Thu tròn mắt:
– Trời… công nhận em… em thiệt tình… chị sợ em luôn đó…
Phương ngập ngừng, suy nghĩ mãi rồi mới nói:
– Tại… tại hoàn cảnh thôi chị… chị biết sao không… bữa tối hôm em bị Thắng dụ giống chị vậy nè… em cũng bỏ chạy thì vô tình lạc đến chỗ căn nhà hồi nãy… rồi vô tình gặp ảnh… lúc đó… chị cũng hiểu em mà… phải không… tại hoàn cảnh thôi…
Phương không nói nhiều nhưng Thu xem ra vẫn hiểu ý cô vì tính tình hai cô cũng khá giống nhau. Phương hỏi Thu để đánh trống lảng sang chuyện khác:
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi chị… còn chuyện bây giờ nè… mình tính sao đây?
– Chị cũng sợ quá… không biết tính sao nữa… liệu thằng Thắng… có trả thù mình không em?
– Tụi mình bị hắn ta dụ… mình chưa tố công an bắt hắn thôi chứ… sao tự dưng hắn lại trả thù.
– Em nói cũng phải… nhưng… nhưng chị lo chuyện này… rủi có ai biết thì tụi mình…
– Em cũng sợ vậy đó chị… nhưng chắc Thắng không dám làm bậy đâu… nếu mình bị gì… thì hắn cũng thiệt thân mà chị…
– Thằng đó thật khốn nạn… họ hàng như chị mà nó cũng không tha…
– Thôi… bỏ qua đi chị… mình cũng đâu làm gì được hắn…
Hai chị em chạy một hồi cũng về đến Thứ Mười Một. Cả hai không chạy đi đâu mà về chỗ của Phương trước. Hai chị em tắm rửa sạch sẽ rồi Phương lấy bộ đồ cho Thu mặc đỡ. Phương ngó điện thoại thấy Bona có gọi mình thêm vài lần nữa. Thu thấy Bona lo cho mình nên cũng không dám ở lại nhà Phương mà nhờ cô chở mình về nhà. Bona chờ Thu sẵn ở nhà cô.
Tối nay anh chàng lo cho ba mẹ Thu ăn uống rồi đi ngủ trước rồi. Hai cô dấu không cho Bona biết chuyện nên mới nói là Thu bị rớt điện thoại, rồi lúc Thắng chở Thu về thì xe bị hư, phải sửa khá lâu. Hai cô nói Thắng chở Thu về chỗ Phương rồi mới đi. Bona khá thiệt tình nên hai cô nói sao thì nghe vậy. Thêm vào nữa là Bona còn ngại chuyện chiều giờ chịch với Phương nên cũng không dám hỏi gì nhiều. Thấy Bona không hỏi gì thêm, Thu thở phào nhẹ nhõm. Thu không xấu với Bona nhưng cô biết tính anh chàng khá nóng, cô sợ nếu Bona biết mình bị thế này, lại đi kiếm Thắng trả thù thì mọi chuyện càng rối hơn nên đành phải thôi.