Phần 38
Hoàn cảnh trớ trêu, éo le xảy ra liên tục. May sao cả Phương, Năm Khùng và người phụ nữ mới mở cửa vào nhà đều hết sức bình tĩnh. Thấy con Lu chạy lại sà vào lòng Phương thì chị kia quay ra kép cánh cửa chính lại. Phương ngồi trên giường cùng với Năm Khùng và con chó, chị kia kéo ghế thủng thẳng ngồi xuống. Trái với suy nghĩ của Phương, chị mới vào không còn hỏi han Năm Khùng nữa mà chỉ quay sang nói chuyện với Phương:
– Em là cô giáo ở ngay khu tập thể kế bên trường THCS Thứ Mười Một phải không?
Phương nghe chị này hỏi thì ngạc nhiên:
– Sao… sao chị biết vậy?
– Chị đoán vậy… hồi nãy lúc chị gặp lại nó ở Thứ Mười Một… chị dắt nó đi nhưng nó cứ chạy lại chỗ khu tập thể đó… nó đứng đó suốt một hồi mới chịu đi theo chị…
– À… ra là vậy… tại… tại mấy bữa nay em cho nó ăn… nuôi nó đó mà…
– Hèn chi thằng nhỏ cứ quyến luyến em miết… mới đầu chị còn tưởng nó giận chị vì bỏ nó nên không thèm đi theo chị nữa chứ…
– Nói vậy… chị là chủ của con Lu hả… hình như… lúc trước chị cũng ở thị trấn phải không?
– Uhm… chị mới chuyển về đây ở dạo gần đây thôi hà…
– Chị yên tâm đi… nó không giận chị đâu… giờ em mới nhớ… trước giờ khi đói nó mới chịu lại chỗ em ăn… xong rồi lại bỏ đi đâu… mới đầu em còn tưởng nó thích đi lang thang… giờ nhớ lại em nghĩ chắc là nó nhớ chị rồi chạy quanh thị trấn tìm chị đó…
– Thật vậy hả em… chị thiệt có lỗi với nó quá…
– Mà sao tự dưng chị chuyển nhà đi… lại bỏ nó lại…
Phương nhắc tới đây, chị này đỏ đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng vẫn trả lời cô:
– Chị đó giờ sống có một mình… chị cũng hay ‘cưng’ nó cho khuây khoả những lúc buồn… hổng hiểu sao sau đó hàng xóm xung quanh biết được… họ hay nói ra nói vô này nọ… chị ngại nên mới chuyển nhà đi… rồi tính bỏ nó luôn… nhưng giờ nhớ nó quá nên chị mới thử quay lại thị trấn tìm nó… may mà gặp thằng nhỏ…
– ‘Cưng’ nó… ý chị là… – Phương khúc mắc hỏi.
Chị kia che miệng cười khúc khích khi Phương hỏi vậy, chị ta nói:
– … thì là cho nó liếm nè… cho nó chơi nè… chị nghĩ em cũng biết mà… sao còn hỏi lại chị… em cũng ‘cưng’ con Lu của chị rồi phải không?
Phương nghe vậy thì hốt hoảng đẩy con Lu ra rồi chối:
– Ðâu có… đâu có gì đâu!
Chị kia búng tay cho con Lu nhào lên ghế của mình, chị ta ôm nó rồi cầm bàn chân nó lên:
– Hihi… không có thì vậy chứ mấy dấu quào… dấu sưng đỏ trên người em là của ai… em đừng nói với chị là anh Năm đây quào em nha…
Năm Khùng nãy giờ ngồi hóng chuyện hai chị em nói, vội phân bua:
– Đâu có… tui đâu có quào cổ đâu nha…
Nghe Năm Khùng nói chị kia còn cười nữa, Phương mắc cỡ đáp:
– Thôi mà… chị biết vậy rồi thì đừng cười em nữa… con Lu của chị nó cũng nghịch thấy mồ… nó quào em dữ quá… lúc sau em mới cắt móng chân cho nó đó chứ…
– Uhm… nhìn chân nó là chị biết rồi…
Tới lượt Phương thắc mắc:
– Vậy ra… mấy bữa nay… anh Năm ở đây với chị hả?
Chị kia gật đầu rồi trả lời:
– Chị mới dọn về đây có một mình… không có con Lu nên lúc đó chị cô đơn dữ lắm…
Năm Khùng nghe chị kia nói vậy thì tiếp lời:
– Tui nè… bữa đó… tui đi… tui thấy cổ tắm ở chỗ con rạch hồi nãy đó… rồi tui thấy cổ móc móc cái lỗ giống cô hồi bữa đó – Năm Khùng vừa nói vừa nhìn qua Phương – cái rồi… tui mới chạy lại rủ cổ chơi… cổ thấy tui… cổ sợ… cổ bỏ chạy… tui mới chạy theo tới đây… lúc đầu cổ còn xạo xạo… la tui… chửi tui… rồi sau đó mới để tui chơi đó…
Chị kia nghe thế thì chối:
– Đâu có… lúc đó… anh hiếp dâm tui đó nha… tui… tui xạo hồi nào…
Tới lượt Phương cười lại:
– Hihi… thôi… nghe vậy là em biết rồi… em tin chị mà… lần đầu gặp em… cũng tại ảnh hiếp dâm em đó mà… em hiểu chị mà…
Mới qua mấy câu trao đổi thôi, dù chưa biết gốc gác, thậm chí là tên tuổi của nhau nhưng Phương và người phụ nữ kia nhanh chóng nắm bắt tâm lý của nhau. Lúc chị kia mới đi vào, Phương thấy mình đang khoả thân nên còn sợ, còn che chắn này nọ. Từ lúc cô bỏ con Lu ra thì cô tự nhiên hơn, thoải mái ngồi trên giường, khoe thân hình mình trước mặt người phụ nữ kia. Chị kia nhíu mày khi nhìn thấy chỗ lồn Phương, nhiễu ra tinh dịch trắng đục… chị ta hỏi:
– Vậy ra… nãy giờ em… với anh Năm… ở đây hả? Em ở thị trấn mà… sao tự dưng lại đến đây… bộ… bộ em biết ảnh hả…
Phương ngẫm nghĩ, thấy cũng chẳng còn gì phải dấu diếm, nên trả lời chị ấy thiệt tình luôn:
– Thật ra thì… em biết ảnh cũng một hai tháng trước thôi chị… rồi vô tình một lần gặp lại ảnh. Ảnh có cứu em cũng hai ba lần… em có hẹn gặp ảnh… phần thì do xui xẻo nên không gặp nhau, phần cũng tại em ngại… nên bữa nay mới quay lại đây tìm ảnh…
– Hèn chi… vậy chị cũng hiểu rồi… cha nội này ở với chị hổm rày… ban ngày thì… thì… thì với chị suốt thôi… chỉ tới chiều tối là đi đâu biền biệt tới sáng mai mới về… té ra là ổng đi hẹn với em phải không?
Năm Khùng nghe vậy thì gật gù:
– Đúng đó… nhưng cổ xạo… toàn không tới không hà… làm tui kiếm muốn chết…
Phương nghe vậy thì cúi đầu… nhưng cô cũng nói với Năm Khùng:
– Thì bữa nay người ta đúng hẹn rồi nè… đâu có xạo đâu… được chưa…
Chị kia nghe thế cũng cười theo, chị ấy đứng lên, loay hoay dọn dẹp gì đó rồi nói:
– Mà tính ra em cũng gan quá đó nha… dám từ thị trấn xuống đây tìm ảnh luôn… rồi còn đi theo ảnh tới đây nữa… bộ không sợ…
Phương nghe vậy thì thở dài:
– Em cũng không biết nữa chị… cứ gặp ảnh là em mụ mị đầu óc hết… lúc vô đây… nhìn nhà chị ngăn nắp như vậy em cũng nghi nghi rồi… nhưng…
– … nhưng phê quá rồi… nên không để ý phải không… hihi…
Phương nghe thế chỉ còn biết đỏ mặt ngồi làm thinh thôi. Cô lườm mắt nhìn Năm Khùng. Chị kia quay lại nhìn Phương rồi nói:
– Thôi… dù sao thì bữa nay gặp nhau ở đây coi như mình có duyên… chị cũng cảm ơn em bữa giờ chăm sóc con Lu dùm chị nha…
– Dạ… không sao đâu chị… tại nó cũng… cũng dễ thương mà…
– Em ở đây chơi với chị… thủng thẳng hãy về nhé… đợi xíu chị đi tắm cái rồi mình ăn cơm… em… em ăn uống gì chưa?
– Dạ rồi chị, em ăn no từ lúc ở thị trấn rồi… chị cứ tự nhiên… đừng ngại…
Chị kia quả nhiên rất “tự nhiên”, Phương vừa nói xong thì chị ấy đã đứng đó, kéo sột, tự lột sạch quần áo của mình ra, khoe thân hình trước mặt Phương, Năm Khùng và con Lu… Phương nhìn vóc dáng chị ấy thì xuýt xoa:
– Wow… thân hình chị… chị đẹp quá…
Dưới ánh đèn vàng vọt, cả thân hình chị ấy nổi bật lên. Bộ ngực lớn vun đầy, săn chắc, chỗ mu lồn cũng được cắt tỉa gọn gàng. Chị ấy nghe Phương khen thì cười:
– Em đừng chọc chị… nhìn em… tướng còn ngon hơn chị nhiều… chắc vậy… nên anh Năm ảnh thèm, đêm nào cũng đi tìm em…
Chị ấy nhìn qua Phương rồi chợt đề nghị:
– À… hay là… em đi tắm chung với chị không?
Phương nghe nói thế còn ngần ngại, nhưng chị ấy cứ giục:
– Đi đi… chị em mình sẵn hỏi thăm nhau luôn…
Mới gặp nhau đây thôi mà Phương cũng nghĩ chắc tính tình chị ấy cũng rất hợp với mình nên cô gật đầu. Phương nhổm dậy khỏi giường đi theo chị ta. Năm Khùng cũng đòi đi theo nhưng hai chị em khuyên gã ta nằm đó nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Năm Khùng nghe lời cả hai nên leo lên giường nằm luôn. Chị kia dắt Phương đi ra phía sau, đi về phía con rạch hồi nãy.