Phần 46
Không biết Đạt biết mà dấu hay thực sự tụi bạn của cậu ta không nói. Cô lúc này còn nghe tụi nó bàn tán râm ran về cơ thể mình nữa cơ mà. Thực tình thì lúc đầu cô mắc cỡ muốn chết được, nhưng cho đến lúc đi ngang cửa nghe tụi nó bàn tán… cô lại có suy nghĩ khác… cô thấy… nó cứ sao sao ấy… mấy lời bình phẩm dù là sơ sơ của cả đám tụi nó thôi… mà giờ làm cô hứng hết cả người. Cô còn nhớ cái ánh mắt trân trân, cái ánh mắt thèm thuồng mà tụi nó nhìn cô khi cô còn đang loay hoay chưa kịp mặc lại quần áo nữa. Phương thở dài, than vãn:
– Tại em không đó… ai biểu…
– Cô đừng đổ thừa nha… không phải tại em… lúc đầu em biểu đi lấy khách sạn ở cho rồi…
– Em dám nói nữa hả… tại cô nghĩ tiết kiệm cho em thôi… sao… giờ là lỗi của ai?
Vừa nói Phương vừa nắm lấy eo Đạt, như thể sắp nhéo cậu ta vậy, Đạt hoảng hồn đáp:
– Dạ… tại em… tại em hết… xin lỗi cô… nha!
Vừa nói Đạt vừa nhấn cái chữ ‘NHA’ nghe cũng dễ thương làm cô phì cười, tự dưng lại quên đi hết tất cả. Đạt nói:
– Thôi… bỏ qua đi… giờ để em chở cô đi vòng vòng chơi…
Đạt cũng mới lên Sài Gòn lần đầu… nhưng nhờ ở lâu hơn Phương, lại có xe máy, có thời gian đi lại này nọ bữa giờ nên tính ra đến giờ cũng rành đường lắm. Cậu ta chở cô ra quận 1, cho cô đi lòng vòng ngắm phố phường tấp nập. May mà Đạt lấy cho cô cái đầm ngắn này mặc đỡ, đi giữa phố phường, Phương không thấy lạc lõng cho lắm. Cái kiểu đầm ngắn này nếu ở dưới Miệt Thứ mà ra đường chắc thiên hạ ngó tròn xoe hai mắt, giờ mặc trên đây thì bình thường. Thử tưởng tượng nếu cô lại đóng cái quần jean dài quên mùa kia, chắc giờ như gái nhà quê luôn thiệt. Chân Phương dài, vóc dáng đẹp, cái đầm hơi ngắn, cái áo cũng khá hở hang, nhưng nhìn rất hợp thời trang. Vừa chạy xe, Đạt vừa chỉ cho cô thấy:
– Cô thấy chưa… trên này con gái người ta còn hở quá trời… cô mặc cái đầm này thì nhằm nhò gì… giờ cô mặc đồ dài… kín mít… mới kỳ đó…
– Xí… biết rồi… biết em giỏi rồi…
Hai cô trò đi tới trưa thì ghé một trung tâm thương mại. Bên trong có máy lạnh, chạy thả ga cho mát mẻ giữa trưa hè. Phương đói bụng thì được Đạt đãi ăn thịnh soạn. Cô dù cũng thích nhưng không dám ăn nhiều vì thấy đồ ăn mắc quá… mắc hơn dưới Miệt Thứ nhiều. Đạt la cô quá chừng, cậu ta nghe cô nói vậy còn lấy nhiều đồ hơn, làm cô ăn no bể bụng luôn.
Đang lúc ăn, trò chuyện, bất chợt cô hỏi cậu ta về ba người bạn trọ chung. Đạt cũng vô tư kể cho Phương nghe. Ngoại trừ thằng Tân là bạn ở gần nhà, cũng cùng tuổi, còn thằng Bảo và Huy thì ở xứ khác. Hai đứa nó với Đạt và Tân cùng thi vào Bách Khoa. Hồi lớ ngớ lên đây tìm phòng thì mới gặp nhau, hùn nhau ở chung cho kinh tế, cũng chẳng ngại ngùng gì vì toàn đực rựa không hà.
Đạt kể ba đứa kia cũng hiền lắm, suốt ngày lo học hành, không nghe nói ba chuyện gái gú gì cả. Nghe Đạt kể, gần như khen ngợi bạn mình. Phương nghe thì cũng có cái tin… cái không tin lắm. Ba đứa kia cũng nhà quê thiệt đó… nhưng hiền thì chưa chắc. Dựa vào mấy lời bình phẩm của tụi nó mà cô nghe được lúc nãy… rồi như cái ánh mắt như muốn thay Đạt… vào chia phần trên cơ thể cô… cô nghĩ tụi nó coi vậy chứ dâm dục không kém gì Đạt đâu. Đạt nói láp dáp mà cô cứ mơ màng không nghe thấy gì cả… cứ thử nhớ lại… thử hình dung xem vóc dáng của ba thằng kia thế nào. Trai miền Tây mà… đứa nào cũng đen đúa… nhìn cũng rắn chắc giống Đạt lắm chứ. Cái kiểu tướng tá ngon lành rồi… không biết… cái của nợ kia thế nào nữa…
Đang ngồi ăn, chợt… Đạt nhìn đồng hồ rồi nói:
– Thôi… trễ rồi… cô mệt rồi phải không… để em đi lấy khách sạn nghỉ nha cô…
Đạt nói cũng đúng. Phương cũng mệt muốn chết rồi, thấy đuối đuối rồi nên đứng lên theo Đạt đi. Trên đường ra bãi lấy xe, cô thấy Đạt có phone. Cô không cố ý, nhưng đứng gần nghe Đạt nói:
– Gì đó tụi bây… Thôi khỏi đi. Để tao đưa cổ đi ở đỡ một đêm… cảm ơn tụi bây à…
Xong cậu ta cúp máy. Phương hỏi:
– Sao vậy em… Phải ba đứa nó gọi không?
– Dạ… Mới đầu tụi nó nói xin lỗi… nói cô cố về ở… tụi nó kiếm chỗ khác ở đỡ… rồi em nói đã tìm chỗ cho cô rồi… thì tụi nó mới nói muốn xin lỗi… tối nay lại bày ăn trong phòng… mời cô qua ăn chung… làm quen… xin lỗi…
– Rồi em nói sao?
– Thì em từ chối rồi… sao vậy… cô có chuyện gì vậy?
Phương mắc cỡ, tính nói gì mà hai tay đan vào nhau:
– Cô… ơ… cô nghĩ vầy… nãy giờ cô cũng suy nghĩ… thấy… thấy em nói cũng đúng… cũng có sao đâu… rồi cô thấy… giờ mà đi ở khách sạn cũng kỳ quá… cô nghĩ… dù sao cũng có một đêm… tối nay… cứ ở đó cũng chả sao… được không em?
Đạt nghe vậy thì hai mắt tròn xoe:
– Cô nghĩ vậy thiệt á…
– Sao… hay em thấy không được…
Đạt ỡm ờ, nhìn mặt cô đỏ đỏ:
– Em… em thì sao cũng được… chỉ sợ… có thêm tụi nó thì hơi chật…
– Không sao đâu… cũng có một đêm mà…
– Ờ… vậy thôi cũng được…
– Thôi quyết định vậy đi… giờ về đó nghĩ chút đi… cô buồn ngủ thật rồi…
Đạt chở Phương về mà trong lòng cứ khúc mắc, chả hiểu vì sao tự dưng cô lại quyết định như thế. Phương thấy Đạt cứ suy nghĩ, rồi tự dưng lại ngớ ra, như vừa nghĩ ra chuyện gì đó. Đạt có nghĩ ra thiệt… lúc đầu cậu ta không để ý… sau đó mới nhớ đến những cái cúi đầu… những cái đỏ mặt của cô Phương. Đạt không dám nói ra… cũng không dám nghĩ tới… không biết điều cậu ta đang nghĩ về cô có trúng ý cô không nữa… Nhưng suy cho cùng… Đạt thấy… cuối cùng với cái kiểu này… dù sao đi nữa thì tối nay… chắc sẽ vui lắm…
Đạt chở Phương thẳng một mạch về nhà. Giờ cũng quá trưa rồi, cả hai đi vào nhà thấy vắng tanh. Phòng của Đạt cũng khóa cửa, mở ra cũng chả thấy ai. Phương thắc mắc thì Đạt nói chắc là ba thằng bạn của cậu ta rủ nhau đi ăn rồi. Cậu kéo cái nệm vào một góc, rồi tắt bớt đèn để cho Phương ngủ. Cô hỏi cậu ta có nằm ngủ chung không thì Đạt từ chối. Cậu ta nói sẽ đi ra tìm ba đứa kia nói chuyện. Xong thì Đạt tắt đèn, khép cửa đi ra để cho cô ngủ. Đạt đi rồi, Phương nằm một chút là ngủ ngay… mệt mỏi cả đêm rồi… giờ cô mới có giấc ngủ ngon.
Tuy vậy, Phương ngủ được có chút xíu thôi, chừng khoảng một lúc sau, tự dưng cô thấy đèn bật sáng. Phương cũng bị đánh thức rồi, nhưng mệt quá, không gượng dậy mà quay đi, tránh ánh đèn rồi ngủ tiếp. Dù không dậy, nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe tiếng ai như tiếng mấy người bạn của Đạt. Cô nghe tiếng xì xào:
– Mẹ ơi… ở đâu ra vậy?
– Thằng Đạt đâu mất tiêu rồi ta…
– Ê… hình như ẻm đang ngủ…
– Suỵt… tụi bây nhỏ tiếng thôi… coi chừng đánh thức người ta…
Lúc nghe như thế Phương mở trừng mắt. Cô thức mất luôn rồi… theo cô đoán chắc chỉ có ba người bạn của Đạt thôi… vì nếu Đạt mà về thì chắc sẽ đánh thức cô dậy. Rồi cô nghe tiếng cửa kéo nhè nhẹ… như có ai đang cố khép lại mà để không lên tiếng. Không gian xung quanh im lặng, không nghe tiếng ai trong ba người đó nói nữa. Chợt… một tiếng nói vang lên… Phương vội nhắm tịt mắt lại… như đang suy ngủ:
– Ê… làm gì đó…
– Thì coi một chút… hàng ngon mà… bỏ uổng tụi bây…
– Coi chừng bả thức bây giờ…
… Không gian xung quanh lại yên ắng ít lâu… sau đó lại có tiếng xì xào…
– Yên tâm đi… còn ngủ… chắc nãy mệt rồi…
– Đụ má… thằng Đạt nó dập bấy bá vậy… không mệt cũng lạ…
Rồi Phương thấy im lặng. Cô thấy hạ bộ mình mát mẻ như kiểu cái váy ngắn của cô có ai đang kéo lên một khúc vậy. Cô nghe tiếng xuýt xoa:
– Ê… đéo mặc quần sì luôn kia… lòi hai mép lồn ra luôn kìa…
– Thằng xàm xàm… có mặc đó… quần lọt khe đó con… quần này mặc để khoe lồn mà…
– Đu má… ẻm này dâm quá bây… dám mặc vậy ra đường…
– Lồn múp ghê tụi bây… nhìn nứng cặc quá…
Rồi bất ngờ, như có gì đó giống như ngón tay… chõi chõi vào lồn cô. Phương đang nằm chu mông mà… tụi nó lật váy lên là thấy hết cũng phải. Lúc thằng nào thọt ngón tay vào… cô trừng mắt… muốn giật mình… nhưng may sao cố gắng kiềm chế… cố gắng thở bình thường… cố gắng ra vẻ như mình đang ngủ thiệt…
– Ê… lồn ướt nhem à bây ơi…
– Cẩn thận mậy… ẻm thức bây giờ…
– Hổng sao đâu… còn ngủ… để tao canh chừng cho…
Phương giờ cố gồng người… cố thả lỏng… nghỉ ngơi…
– Ê… đang ngủ cũng ra nước quá chừng bây ơi… trơn lùi ngón tay tao…
– Đâu đâu… cho tao thử coi…
Một ngón rút ra… một ngón khác lại thế vào… lần lượt ba lần… Phương nghĩ thằng nào chắc cũng nhét thử ngón tay vào lồn cô rồi… Nằm vậy khó chịu quá… Phương nghĩ phải đổi tư thế. Cô giả vờ như mớ ngủ… không nằm xoay một bên nữa mà lật qua… nằm chàng hãng. Phương nhắm mắt không thấy gì… chỉ nghe âm thanh thinh lặng… rồi sau đó là tiếng nói:
– Hổng sao… chắc mớ ngủ bây ơi…
– Tao thấy còn thở đều mà…
– Chậc… nhìn vú ẻm bự ghê mậy… bóp thử cái…
– Cẩn thận đó…
Bàn tay nhẹ nhàng trùm lên phần trên áo của cô. Phương đang mặc một cái đầm ngắn… phía trên kín đáo nhưng bị một cái là cái áo lót này khá mỏng, nên khi người ta chụp vào… gần như cảm thấy nguyên vẹn trái vú.
– Mềm quá…
– Bóp nhẹ thôi… ẻm thức bây giờ…
– Má… đã quá bây ơi.
Phương khó chịu quá sức. Giờ thì có đứa bóp vú bên trên… đứa vẫn lật váy… vạch cái dây lọt khe qua để thọc lồn cô. Mới đầu tụi nó còn hiền hiền… về sau thấy Phương ‘ngủ’ say quá thì tụi nó ‘bạo’ hơn… thọc lồn ra vào nhanh hơn… bóp vú mạnh hơn… Phương khó chịu… nước lồn rỉ ra quá chừng… mãi đến khi cô không còn chịu nổi nữa thì chợt nghe tiếng cửa mở lách cách, rồi sau đó là tiếng Đạt ngoài cửa:
– Đứa nào đó… mở cửa tụi bây ơi?
Nhanh như điện… tụi nó rút tay lại liền… rồi có đứa nói lớn:
– Ờ… để tao mở…
Phương nghe âm thanh đó, cũng nhân cơ hội mà tỉnh ngủ, cô trở mình dậy. Phương giả bộ dụi mắt… như thể nãy giờ ngủ say lắm. Đạt thấy vậy bèn hỏi:
– Dậy rồi hả cô!
Phương cũng làm như nhận ra ba đứa bạn của Đạt. Cô vội vã ngồi lại, thu mình lại. Ba đứa bạn của Đạt trán lấm tấm mồ hôi, cũng nói:
– Tụi tao… ơ… cũng mới về…
– Ủa… sao mày nói là lấy khách sạn…
Đạt thấy vậy đóng cửa, cùng ngồi xuống nói chuyện với tụi bạn:
– Thay đổi ý định rồi… quên nói tụi bây nghe… tối nay… cô Phương ở đây… được không?
Huy nói trước, đáp ngay:
– Ơ… tụi tao… sao cũng được mà… tụi tao ở có 1 đêm… mai cũng về rồi…
Đạt thấy vậy bèn nháy mắt cô, Phương hơi ấp úng, cũng mở lời lần đầu tiên:
– Vậy… cho “cô”… ơ…
Thằng Tân nghe vậy mới nói:
– Dạ… tụi em cũng bằng tuổi thằng Đạt hà… nên mình cứ gọi vậy đi “cô”… cô đừng ngại…
Hai thằng còn lại nghe vậy cũng gật đầu dạ dạ. Phương lại tiếp:
– Cho cô cảm ơn mấy đứa nha… ở vậy có chật lắm không?
– Không sao đâu… bốn thằng em nằm một góc… cũng rộng lắm… hihi…
Không khí có phần đặc quánh… im ắng… tự nhiên Tân mở lời trước:
– Cô Phương… cô lên Sài Gòn chơi… hay đi công chuyện vậy…
– Cô… ơ… cô tranh thủ hè lên đây chơi… thăm bạn… rồi gặp Đạt… rủ… ghé đây ở mấy bữa.
Ba đứa kia gật gà gật gù. Chả biết tụi nó nghĩ sao nữa, lý do Phương nói tàm xàm vậy mà tụi nó cũng có vẻ như tin. Giờ thức giấc rồi… Phương không còn hớ hênh như lúc ngủ khi nãy nữa… cô ngồi khép nép… kín đáo hơn… Không gian có phần u tịch một lúc lâu… phải khó khăn lắm mới mở lời lại tiếp. Lần lượt từng thằng giới thiệu về mình cho Phương nghe… quê quán… học ở đâu này nọ… Thằng Bảo ở An Giang… thằng Huy ở Cần Thơ… cũng gần chỗ má Phương… rồi hai thằng Tân và Đạt thì ở Miệt Thứ… bốn thằng đều mê làm kỹ sư nên mới muốn thi Bách Khoa.
Cuộc nói chuyện trở nên rôm rả hơn khi Phương hỏi về chuyện học hành… chuyện thi cử vừa qua của ba đứa còn lại. Câu chuyện không có gì đáng nói, chỉ có điều lạ là ba đứa kia chẳng hỏi Phương điều gì về mối quan hệ giữa cô và Đạt, làm như tụi nó chưa nhìn thấy cảnh Đạt chịch cô bấy bá như lúc nãy. Nhờ vậy mà Phương nói chuyện đỡ ngượng ngùng hơn. Đang lúc nói chuyện ngon lành tự nhiên thằng Bảo nó đứng dậy… kiểu như tính cởi cái áo thun của mình ra… treo lên vậy. Nó cởi giữa chừng thì Đạt ngăn lại:
– Bảo!
Thấy Đạt nhắc, Bảo mới ngớ ra, bèn kéo cái áo lại. Tuy vậy, trái với suy nghĩ của Đạt, Phương lại xua tay nói:
– Không sao đâu… mấy đứa cứ tự nhiên… tại… trong phòng cũng nóng mà…
Đạt nghe Phương nói vậy thì cũng chép miệng, không dám nói gì thêm. Bảo thấy vậy thì đứng lên cởi áo mình luôn. Cậu ta nói:
– Đúng rồi… cô nói vậy thì cứ tự nhiên đi… nóng chết mẹ hà… đóng bộ ở đây chắc khùng luôn.
Rồi tiếp theo là thằng Huy, nó nhìn cô nói:
– Cô Phương… cô cũng tự nhiên đi… cứ thay đồ gì ra cho mát… đừng ngại…
Phương xua tay… tính nói cô mặc vậy cũng được rồi… nhưng chợt… cô nói:
– À… vậy để cô thay đồ cho mát… mấy bộ đồ đẹp… để mặc đi chơi… mắc công mồ hôi làm dơ hết đồ… mai mốt hổng có gì mặc…
Nói xong Phương cũng đứng lên… lục lọi đống đồ của mình… tìm quần áo mặc trong nhà. Xong cô đi ra ngoài toilet thay đồ. Suốt khoảng thời gian nói chuyện đó của Phương và ba đứa kia, Đạt ngồi đó, làm thinh không nói một lời nào.
Phương ra khu vệ sinh, cởi bộ đầm ra, rồi thay bằng một cái đầm ngủ. Phương cũng không muốn như vậy nhưng cô chỉ có mỗi bộ đồ thun hồi nãy thôi… cái quần thun dính bê bết tinh dịch của Đạt rồi nên không còn gì mặc được nữa. Tròng cái đầm ngủ vô… cô vẫn mặc bộ đồ lót khi nãy. Phương ngắm nghía lại thấy cũng ổn… mặc dù cũng hơi khoe da thịt một chút… cái đầm thì hai dây ngắn quá… lát nữa mặc trong phòng chắc phải đi đứng ý tứ một chút… mà dẫu sao… cũng có mặc quần lót… Phương nghĩ chắc cũng không sao.
Phương đi vào phòng mở cửa ra thì thấy cả bốn thằng đều thay đồ hết… đều cởi trần… mỗi đứa mặc mỗi cái quần cụt mà thôi. Đạt và ba thằng bạn mình đang xầm xì gì đó, thấy Phương vào thì đều im bặt. Tất cả đều dán mắt vào vóc dáng của cô trong bộ đồ ngủ. Bình thường thì cô chỉ tròng cái áo ngủ thôi… không mặc áo lót gì cả… bữa nay mặc vậy cũng kín đáo lắm rồi đó… vậy mà Phương thấy ánh mắt mấy đứa con trai như xuyên thấu… như thiêu đốt mọi khe hở trên cơ thể của cô vậy. Phương cố giữ vẻ bình tĩnh, vào phòng nói chuyện như thường:
– Mấy đứa bàn gì mà xôm vậy?
Tụi nó đều im lặng, chỉ có Đạt nói:
– Dạ… tụi nó nói sẵn có cô ở đây… tối nay tính làm tiệc nhỏ… lai rai một tí đó cô…
Phương ngồi xuống trầm ngâm:
– Nhưng cô không biết uống đâu…
Thằng Tân nài nỉ:
– Không sao đâu cô… tụi em cũng ăn là chủ yếu… có uống nhiêu đâu…
Phương nghĩ một chút rồi nói:
– Thôi vậy cũng được… vậy cũng vui… coi như mừng ngày mình hội ngộ Sài Gòn ha…
– Dạ… coi như mừng hội ngộ…
Đạt nghe cô nói vậy cũng không ý kiến gì nữa, cậu ta chốt hạ:
– Vậy đi… vậy cô ngồi chơi đi… để tụi em đi chuẩn bị… cũng gần tới chiều rồi còn gì…
– Mấy đứa cần cô phụ gì không?
– Không sao… cô cứ nghĩ đi… bữa nay cô làm khách mà… hihi – Bảo nhanh nhảu…
– Vậy đâu có được… uhm… thôi được rồi… ai mua gì mua đi… còn cô sẽ dọn dẹp phòng dùm cho… mấy đứa ở bừa bộn quá đi hà…
Không khí dần trở nên thoải mái hơn. Đạt và ba đứa con trai ai vào việc nấy, đứa chạy ù ra đi mua đồ… đứa lo ra sau bếp chuẩn bị… đứa đi ra… đứa đi vô… chỉ có mình Phương loay hoay dọn dẹp căn phòng bừa bộn dùm tụi nó. Mọi việc nhìn đơn giản nhưng Phương và bốn đứa con trai loay hoay chút xíu nữa cũng tới chiều luôn rồi. Đạt lại gần cô nói:
– Tiếc quá… làm bữa nay không chở cô đi đâu được luôn…
Phương nựng cậu ta bảo:
– Không sao đâu mà… bữa nay làm liên hoan cũng vui… dù sao ba đứa kia mai cũng về rồi… tối nay vui với tụi nó một bữa nữa đi… mai còn cô trò mình thôi… tha hồ đi chơi…
– Dạ… vậy tối nay chắc sẽ vui lắm đó cô…
Đạt vừa nói vừa cười khá ẩn ý.
Từ hồi ai nấy tự mặc quần áo thoải mái thì Phương có cơ hội quan sát ba đứa bạn còn lại của Đạt nhiều hơn. Cô không dám nhìn thẳng, chỉ khi tụi nó có đứa đi ra đi vô thì mới ngắm nghía thôi. Đứa nào cũng mặc mỗi cái quần cụt nên Phương nhìn cơ thể tụi nó dễ dàng lắm. Nghe tụi nó kể đứa nào cũng là con nhà lao động ở dưới quê hết, nên đúng là cơ thể chắc, đẹp lắm.
Ba đứa nó, và kể cả Đạt nữa, không có đứa nào trắng trẻo hết, toàn là đen đúa, chai sạm thôi… cái kiểu đó làm Phương khi tiếp xúc… nó cứ có gì đó thu hút cô lắm. Không chỉ có Phương mà giờ ba đứa bạn của Đạt cũng thoải mái hơn. Phương mặc cái đầm ngủ hai dây mỏng, mặc dù bên trong có đồ lót, nhưng cũng là loại mỏng le mỏng lét, tụi nó được nhìn ngắm cơ thể của cô hơn.
Hồi sáng đứa nào cũng được ngắm cô lúc trần truồng rồi, nhưng thiệt tình thì nhìn lúc đó vẫn không dâm bằng nhìn cô trong bộ đồ ngủ này. Gian phòng đã nóng… giờ có cô vào còn tăng thêm nhiệt độ nữa, nào nào thằng nấy đi ra đi vô đều đổ mồ hôi. Mấy lúc cô cúi xuống quét nhà… trời ơi… ở phía sau… nguyên một cái mu lồn trống tơ hơ, chỉ có một cọng dây chạy qua mặt lồn… nhìn mà muốn xỉu… còn phía trước… vú cô thòng xuống… đong đưa qua lại… thằng nào ngắm thì đảm bảo thèm vú sữa chết mẹ luôn.