Phần 50
Cả hai thức giấc cùng vào nhà tắm rửa ráy. Đạt và Phương không định chịch choạch gì nhau lúc này nên mạnh ai nấy tắm. Đạt xong trước thì chạy vào phòng mặc quần áo. Phương tắm xong, cũng chỉ trang điểm sơ sơ thôi rồi mặc quần áo vào. Ngó ra ngoài thấy trời đã về chiều, cô hỏi:
– Giờ trễ vậy rồi… mình đi đâu chơi em?
Đạt đi ra sau vòng tay ôm eo cô nói:
– Thì đi dạo phố lòng vòng… đi ăn… xong đi trung tâm thương mại nha…
– Hừm… sao lịch trình giống hôm qua thế?
– Hihi… trên này cả trăm cái trung tâm như thế… cô đi cả tháng cũng không hết đâu…
Phương nũng nịu chọc:
– Không đi đâu… toàn dắt cô đi lòng vòng mỏi chân hà… có mua gì đâu…
– Rồi… bữa nay mua đồ luôn nhé… chịu chưa…
– Hihi… đùa thôi… không thèm đồ của em đâu… thôi để cô thay đồ nha…
Thấy Phương mặc quần lót, Đạt cười dâm tà:
– Sao hôm nay mặc kín dzậy? Cái quần bữa qua đâu…
– Ý em là quần lọt khe đó hả… cô mang có một cái hà… dơ rồi… chưa kịp giặt luôn đó…
– Nhìn cô mặc quần đó đẹp lắm… mặc em coi đi…
– Vậy thì mặc đỡ cái khác đi… lát về cô giặt… bữa sau mặc… nha…
– Giặt làm gì mắc công… mình ở đây cũng mấy bữa hà… lát mua mặc luôn…
– Được rồi… được rồi… lát mua đi… cô mặc cho coi…
– Cô hứa nha! Để em mua cho cô mặc… còn giờ… không có… khỏi mặc…
– Hả… thôi đi… vậy ra đường… kỳ chết…
– Kỳ gì mà kỳ… hứng chứ có chết đâu cô… hihi… à… mà phải mặc quần như bữa hôm qua nha.
– Vậy lộ hàng hết…
– Thì cho người ta thèm chơi… ở đây… mình đâu biết ai… cô sợ gì…
Phương tỏ ra sợ hãi, nhưng Đạt nài nỉ mãi, không hiểu sao cô lại nghe lời. Phương thay đầm, mặc áo thun nhìn xinh xắn vô cùng… chỉ có điều… là không mặc quần lót thôi. Cả hai đèo nhau trên chiếc xe của Đạt, lại rong ruổi đường phố Sài Gòn.
Phương ngây ngô cứ nghĩ trời chiều tối chắc là vắng lắm, cô không biết ở trên Sài Gòn, chiều tối người ta ra đường mới đông… đi chơi mới tấp nập… đèn đuốc mới lung linh… Phương nhìn cảnh sắc, nhất là mấy ánh đèn neon mà hoa cả mắt… Đang chạy xe, Đạt nói nhỏ:
– Em có đề nghị này… hay là mình xưng hô khác đi…
– Ý em thấy nào?
– Mình xưng là “anh – em” đi… đừng gọi “cô – trò” nữa!
– Sao tự dưng em lại nghĩ vậy?
– Thì tụi mình như vậy… đi ngoài đường ôm ấp vậy… mà em cứ gọi ‘cô cô’ người ta nhìn nhìn… thấy nó nó sao sao ấy…
Phương nghe cậu ta nói thì mỉm cười. Cô cũng định gật đầu đại với Đạt, nhưng ngẫm nghĩ, cô chợt nhớ đến Cường. Phương bèn lắc đầu:
– Thôi… trước sao giờ vậy đi… đổi cách gọi… ngượng miệng lắm…
– Thì đổi xíu thôi mà… có sao đâu…
– Có sao chứ… gọi ‘cô trò’ thì cho dù có đi chung… ôm ấp vầy… em muốn nhìn gái nào cũng được… muốn chọc ghẹo ai cũng được… còn gọi ‘anh em’ thì không thể ngắm gái khác… bởi thế… đừng thay đổi nữa… em thiệt thòi đó…
Đạt gật gù thấy Phương nói cũng đúng nên thôi không bàn nữa… Phương ôm siết Đạt trong vòng tay… cô cũng quý và có phần mến mến Đạt rồi… nhưng để tiến xa hơn nữa… cô không dám nghĩ tới… tương lai chưa biết thế nào… nhưng hiện tại thì không dám…
Sau khi bàn tới cái chuyện đổi cách xưng hô thì giữa Đạt và Phương không khí hơi lắng lại. Cả hai không nói gì nhiều nữa mà cứ lặng thinh ngắm nghía phố phường. Phương ôm Đạt sát rạt, quả thiệt nhìn cảnh tượng này hai người chẳng khác chi tình nhân hết cả, hỏi sao mà Đạt không khúc mắc cho được. Đạt thấy buồn buồn một chút, nhưng mà suy nghĩ mãi thì cũng thôi, dù sao cậu ta cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của Phương. Dù sao thì Phương tuy nói là vẫn phân biệt nhưng những động tác và cử chỉ của cô vẫn rất gần gũi với Đạt, cậu ta nghĩ vậy chắc cũng được rồi. Đạt chở Phương đi giữa Sài Gòn trong bộ trang phục sexy, mát mẻ như vậy thì tỏ ra cũng tự hào ghê gớm lắm. Chạy lòng vòng một hồi thấy đói bụng, Đạt hỏi:
– Cô đói bụng chưa? Mình đi ăn nhé!
Phương chỉ gật đầu nhẹ, vẫn ôm Đạt không nói gì. Cậu ta chở Phương đến khu Quận 5, rồi đậu xịch xe lại một quán đông đúc. Xe máy vừa dừng lại thì liền có một thằng trẻ trẻ chạy ra đỡ cho Đạt. Cậu ta bước xuống rồi mà Phương cứ ngồi chình ình trên xe. Đạt giục mấy lần cô mới chịu ngần ngừ bước xuống. Đạt không biết không thấy hay cố tình không thấy. Phương đang ngồi “chàng hảng” trên yên xe, giờ mà nhấc cao chân bước xuống lúc mặc váy thế này là nguyên cái lồn không gì che chắn của cô sẽ ‘hất’ vào mặt thằng thanh niên giữ xe kia, lộ hàng ra hết.
Mà quả nhiên, lo ngại chẳng thừa. Dù cô đã cố gắng ý tứ nhất có thể, nhanh nhất có thể nhưng khi nhấc cao chân lên để bước xuống, làm như thằng nó nhìn thấy hay sao ấy. Phương thấy nó trừng mắt ngạc nhiên, tay chân lóng ngóng xuýt tí nữa là ngã làm ngã trầy xe Đạt luôn. Phương liếc thấy Đạt cười cười, chắc là cậu ta thấy hết mọi sự. Cậu ta thậm chí còn nháy mắt một cái chọc cô nữa chứ.
Đạt thì vui rồi, chỉ tội thằng nhóc giữ xe bị chủ la vì cái tội tự dưng bất cẩn thôi. Đạt dắt Phương vào quán rồi mà nó cứ ngoái đầu theo hai người nhòm nhòm, kiểu như nãy giờ nó không thể tin những gì mắt nó vừa thấy. Ngay cả lúc Phương ngồi ăn ở trong quán, mặt hướng ra phía ngoài, nó ngồi trên xe phía đối diện cô, hai mắt cứ liếc liếc nhìn cô. Đạt ngồi kế bên cô, vừa ăn vừa thủ thỉ vào tai cô:
– Nãy giờ ở truồng… cô thấy sao… thích không?
Phương đang ăn, lắc đầu nói:
– Thích gì mà thích… mắc cỡ muốn chết luôn hà…
– Có gì đâu mà mắc cỡ… em thấy… mặc vậy… mát mà…
– Em còn dám nó nữa… bộ không thấy… thằng nhóc kia… nó cứ liếc liếc cô sao…
– Bộ đui sao không thấy… nhìn cái mặt nó thèm thèm… mắc cười muốn chết…
– Hừm… chọc cô hoài… lát về… biết tay…
Chợt như nghĩ ra điều gì, Đạt nói:
– Cô àh… hay cô làm phước… cho nó xem tý đi…
Phương ngạc nhiên, đang sì sụp ăn vội hỏi:
– Xem… xem gì…
– Thì cái đó đó… nãy hất hết vào mặt nó… giờ còn thèm lắm kìa… nó đang ngồi trên xe kia kìa… em nghĩ cô mà dạng chân ra một cái… chắc nó té xỉu…
– Thôi đi… em xúi dại không hà…
Miệng Phương nói thôi thôi chứ kỳ thực cô cũng vừa ăn vừa nhìn thằng gửi xe kia dữ lắm. Biết là bị địa nên Phương ngồi ăn mà hai chân cứ khép sát rạt. Làm như cô bị Đạt thôi miên vậy, nghe cậu ta biểu, miệng thì phản đối nhưng hai chân thì lại dạng ra… Đạt thậm chí còn phá phách, cố tình làm rơi cọng rau trên váy Phương, giả vờ lật lật lên.
Hai cô trò diện ở trong quá… quả nhiên ngoài kia thằng nhóc giữ xe trợn tròn mắt… đang ngồi trên xe… ngã xuống cái rầm… Đạt bụm miệng cười khoái chí. Phương không chịu nổi, chưa ăn hết mà đã đứng lên, bỏ đi ra ngoài. Đạt thanh toán tiền rồi lấy xe chạy theo… năn nỉ mấy câu cô mới lên xe cho cậu ta chở đi tiếp. Hứa là không làm lại trò này nữa, vậy mà lúc chở Phương, Đạt cứ cười cười… mỗi lần vậy… cô đều nhéo cậu ta một cái đau điếng cho chừa.