Phần 68
Sau cuộc nói chuyện với Huy, Phương không còn tâm trí làm việc gì nữa. Cô xếp tài liệu lại rồi thơ thẩn đi về nhà. Phương không gọi Tuấn đến chở mà tự đi bộ về luôn. Nhà cách hơi xa, nhưng thị trấn cũng nhỏ xíu, Phương đi lát cũng tới thôi. Huy làm Phương nghĩ ngợi ghê lắm. Cảm giác cứ sao sao ấy. Cũng chưa hẳn là cô sợ câu ta sẽ nói chuyện mình ra nữa vì chưa chắc ai đó sẽ tin nhưng chẳng hiểu sao lúc nãy thái độ của cậu ta như muốn “thôi miên” cô luôn vậy, cậu ta nói gì cô cũng gật gật nghe theo. Buổi chiều Tuấn có gọi Phương, nhưng cô lấy lý do bận nên không nói lâu. Tuấn còn nói muốn dạy xong thì qua giúp cô dọn dẹp nhà cửa nhưng cô từ chối. Bữa nay Phương đối với Tuấn hơi ‘lạnh’ một chút nên chắc cậu ta cũng buồn lắm.
Huy là Phương hoang mang, tay chân lóng ngóng suốt cả buổi chiều luôn. Phương sợ quá chẳng biết phải làm gì bèn gọi cho chị Ngọc. Chị Ngọc dù cũng đang bận công việc trên trường nhưng cũng ráng dành thì giờ tư vấn cho Phương lắm. Tuy nhiên do nói qua điện thoại nên cũng không kỹ càng được. Ngọc nghe xong rồi nói Phương cứ an tâm, dù sao đi chăng nữa thì Huy cũng đâu có làm gì được cô đâu. Ngọc nhắc Phương một chi tiết, nếu Huy đi kể xấu về cô, không lẽ cậu ta kể luôn chuyện mình “thủ dâm nơi công cộng” hay sao, lúc đó đâu chỉ có mình Phương xấu hổ. Phương nghe vậy mới thấy yên tâm phần nào. Cô hỏi Ngọc:
– Vậy… chiều nay thế nào chị… theo chị… em có nên… đi với cậu ta…
Ngọc cười ha hả, mới nói:
– Nên chứ… chả phải em nghe nói cậu ấy ‘hàng’ cũng tốt lắm sao… phải đi để biết chứ.
– Thôi chị ơi… em… em sợ lắm…
– Hihi… đừng ngại… em mà sợ gì… cậu ta chắc gì… dâm bằng em…
– Chị này… lại nói vậy nữa…
– Chị nói thiệt đó… cứ đi đi… rồi thủng thẳng xem thái độ cậu ta thế nào… rồi cậu ta có tấn công thì thủng thẳng coi hàng họ ra sao… biết đâu… theo kinh nghiệm của chị… thường mấy người gầy gầy là thầy chịch đó em…
Ngọc cứ vừa cười vừa giỡn vậy làm Phương mắc cỡ, phải tắt máy luôn. Nghe xong tư vấn của Ngọc, Phương thấy bớt sợ, nhưng giờ lại có cảm giác khác. Cảm giác cứ ngẫm nghĩ, cứ đoán xem rốt cuộc hàng họ của Huy thế nào. Phương nói chuyện với chị Ngọc xong, loay hoay chút xíu thì cũng đã xế chiều. Thấy cũng gần tới giờ hẹn với Huy, Phương vào nhà tắm. Trưa nóng nực, cứ nghĩ đến chuyện cu dái của Huy làm Phương bức rức lắm. Làn nước mát làm cô khoan khoái dễ chịu phần nào vơi đi cái nóng bứt rứt lúc nãy. Phương vừa tắm xong, chưa kịp lau không mình mẩy đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô lại sát cửa hỏi:
– Ai đó…
– Huy nè chị ơi… chị xong chưa… mình đi nhé!
Giọng Huy gọi qua khe cửa làm Phương luống cuống luôn. Phương nói:
– Chết… xin lỗi… chờ xíu chị thay đồ nhé… chị mới tắm xong thôi…
– Dạ… thong thả đi chị… mình còn thời gian mà…
Đồ đạc trong nhà Phương đang lộn xộn nên cô phải mất một lúc mới lục ra được cái bộ đồ hai dây hồi bữa. Có cái áo rồi, giờ Phương lại phân vân, không biết nên mặc quần dài… hay mặc đầm nữa. Phương nghĩ, mặc quần dài thì an toàn hơn, nhưng cái bộ áo này thì mặc váy nhìn hợp hơn. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng Phương nhắm mắt vơ lấy cái đầm choàng vào người.
Cô ngắm nghía lại mình một tí rồi mới mở cửa đi ra. Thấy cô ra, Huy mỉm cười gật đầu chào cô. Phương mỉm cười đáp lễ. Huy đang ngồi trên chiếc xe máy, chẳng biết lấy ở đâu ra nữa. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cô. Ánh nhìn này của Huy y chang như hồi bữa khi từ trên tầng trên địa hàng xuống cô. Cặp mắt cậu ta có vẻ nhìn khiêu dâm thế nào ấy, vừa gợi tình, vừa đểu đểu. Cô phải tằng hắng để cậu ta bớt nhìn, rồi leo lên xe. Phương mặc váy nên lên xe là ngồi nép một bên. Lúc Huy chạy xe, đầu cô cứ cúi cúi xuống. Hình như Huy thấy cậu ta nói:
– Yên tâm đi chị… em chạy ra ngoài thị trấn… chắc sẽ không gặp người quen đâu…
Huy nói vậy làm Phương cũng nhẹ nhõm phần nào. Quả thật, cậu ta phóng xe máy rất nhanh, thoáng chốc là rời khỏi Thứ Mười Một luôn rồi. Huy chạy khá nhanh làm gió cứ thổi tốc cái váy Phương lên. Cô khá kỹ lưỡng, lấy tay vịn hết cả rồi nên không bị bay gì hết, nhưng tự dưng, cô thấy hơi thoáng quá. Chợt nhớt lại, Phương mới giật mình. Cô kêu Huy:
– Chết rồi… quay xe lại nhà chị tý nha Huy…
– Sao vậy chị… chị quên đóng cửa hả… không sao đâu… ở đây có ai ăn trộm đâu mà sợ…
Phương ậm ừ có vẻ hỏi khó nói. Số là lúc nãy sợ Huy chờ lâu, cô lại hấp tấp chọn đồ nên thành thử chị kịp mặc áo, mặc đầm chứ không mặc đồ lót chi hết. Giờ cặp vú cô như nổi loạn chĩa ra nhọn hoắt, dưới đầm thì gió thổi lồng lộng luồng qua đám lông lưa thưa trên mu. Phương không biết nói sao, đành thú thực:
– Quay lại đi… nãy Huy hối quá… làm chị quên mặc đồ lót luôn rồi…
Phương nói vậy làm Huy cười sằng sặc, nhưng cậu ta cứ phóng xe đi, Huy còn nói:
– Không sao đâu… cứ để vậy cho thoáng… ba cái đồ lót mang vào chỉ tổ vướng víu khó chịu… vậy là chị giống em đó… em chúa ghét mặc quần lót… đi đâu xong về phòng việc trước tiên là cởi bỏ quần lót ra ngoài sau đó mới bắt đầu mọi công việc.
– Đâu có được… đó là ở trong nhà… đi ngoài đường… hớ hênh… người ta thấy hết…
– Thấy thì đã sao… hihi… ai làm gì được mình…
Huy cứ nói vậy rồi nhất quyết phóng đi, làm Phương chỉ còn biết ngồi yên thôi. Huy cũng tinh ý lắm, cậu ta để ý thấy Phương dù là nói mắc cỡ này nọ, nhưng khi cậu ta nói cái chuyện không mặc đồ lót, cậu liếc qua kiếng hậu thấy mắt cô sáng lên. Huy tỏ ra là người sành sỏi. Phương ngồi sau xe cậu ta mới đầu còn giữ khoảng cách, sau đó Huy cứ nhấp nhấp thắng miết làm cô cứ nhào đầu về phía trước, lát sau đành phải ôm eo cậu ta.
Chưa hết, không dừng lại ở đó, từ khi nghe nói Phương quên mặc đồ lót, Huy vừa lái xe cứ đưa tay ra vuốt vuốt đùi cô. Phương mới đầu còn đẩy tay cậu ta ra, nhưng cô càng đẩy, cậu ta càng cứ lấn tới. Tay cậu ta nóng hổi, chà chà lên đùi cô, làm Phương ngại muốn chết. Cô không còn cách nào khác, đành cắn răng chịu đựng cậu ta. Thấy Huy cứ chạy mãi ra xa khỏi thị trấn, Phương mới hỏi:
– Giờ mình đi đâu vậy Huy?
– Mình đi uống café nghen… em biết có mấy quán café chòi hay lắm…
– Ư thôi… mấy chỗ đó… ngột ngạt lắm…
– Chứ giờ biết sao… ở Miệt Thứ này… đâu có nhiều chỗ đi chơi…
– Thì đâu cần café gì đâu… mình kiếm chỗ nào… nói chuyện được rồi…
– Vậy hả… vậy thì em ghé đại chỗ nào đẹp đẹp… mình ngắm cảnh nha…
– Cũng được…
Huy nghe Phương nói vậy thì quay xe, rời khỏi đường lộ lớn, băng băng trên những con đường nhỏ. Huy mới dọn tới đây thôi mà cô thấy cậu ta chạy xe còn liều hơn cô. Đường xa Huy chưa rành mà cậu ta cứ lái xe băng băng. Huy lái xe đến một đoạn đường vắng, rồi dừng lại. Cô hỏi:
– Đây là đâu vậy?
– Em cũng không rõ… nhưng chắc sau mấy bụi cây kia là bờ sông… chị em mình đi bộ với nhau một tí nhé… ra bờ sông hóng gió là mát nhất…
Phương xuống xe cho cậu ta cất vào một góc. Mới đi với nhau lần đầu mà Huy khá dạn dĩ, cậu ta nắm tay Phương dẫn cô đi xuyên qua một đám bụi cây um tùm. Chỗ này cây cối rậm rạp, gặp Phương lại đang mặc đầm nên nhiều khi vướng vướng, phải khép khép mới đi qua được. Huy thì cứ nắm tay cô băng băng, làm cô bước theo khá vất vả. Huy đoán quả không sai, cả hai đi chút xíu là gặp ngay một con sông lớn. Trời đang về chiều, mặt trời thả nhẹ bóng trên sông làm khung cảnh có phần lãng mạn. Phương tròn mắt khen:
– Đẹp quá… Huy giỏi quá ta…
– Xời… có gì đâu… em cũng ở Cần Thơ mà… cũng hay kiếm chỗ bờ sông vậy để trò chuyện với bạn lắm… không ngờ ở đây lại đẹp vậy…
Huy lôi đâu ra một tấm áo mưa, nãy giờ chắc cậu ta có chuẩn bị sẵn. Huy trải tấm áo đó ra rồi hồn nhiên kéo Phương ngồi xuống với mình.
– Ngồi đi chị… chỗ này chắc là thoải mái rồi đó…
Phương cứ như con rối trong tay cậu ta, mặc tình cho Huy kéo đi kéo lại. Áo mưa trải trên đất, Phương đang mặc váy ngắn nên ý tứ ngồi khép nép lắm. Hơi ngượng ngập, nhưng Huy và cô cuối cùng cũng bắt đầu trò chuyện với nhau. Biết nhau cũng cả tuần lễ mà giờ cả hai mới có dịp hỏi hang nhau. Huy nói mình học Sư Phạm nhưng tính tình thì ăn chơi lắm.
Lúc còn học ở Cần Thơ cậu ta cũng lê la khắp các vũ trường rồi. Huy khỏi nói cô cũng biết, qua nãy giờ tiếp xúc, rồi cách ăn nói, Phương nghĩ cậu này cũng là một tay ăn chơi sành sỏi. Tiếp theo đó đến lượt Huy hỏi thăm Phương. Mới đầu thì cậu ta hỏi cô bữa đó lên Sài Gòn làm gì. Phương đã chuẩn bị rồi nên kiếm lý do mà nói khác đi, để không trả lời sâu thêm nữa. Huy nói lúc mới về trường đã nghe mọi người đồn về vẻ đẹp của cô. Nhưng thực tình đó giờ Huy không để tâm đến dạng con gái khép nép, e lệ kiểu truyền thống nên không chú ý gì đến Phương. Phải đến cái hôm đám cưới, Huy mới bắt đầu nhận ra con người cô. Huy thổ lộ:
– Chị đừng lo… hôm qua giờ em cũng tìm hiểu kỹ rồi… cũng hiểu cách sống của chị nên sẽ không làm phiền gì cuộc sống chị đâu…
Nghe chính miệng cậu ta nó, Phương mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta tiếp:
– Bữa nay em làm quen… rủ chị đi chơi… chẳng qua là để kết bạn với nhau thôi… dù sao thì… em thấy tính chị và em cũng rất giống nhau mà…
– Giống… giống thế nào…
– Dâm… em và chị đều rất dâm… hihi…
– Huy đừng nói vậy… chị… chị làm gì có…
– Hihi… chị đừng dấu… làm gì có con gái nào ra đường hấp tấp tới nổi mà quên mặc silip…
Vừa nói Huy vừa thuận tay tốc váy Phương lên. Cô giật mình, nắm váy che lại, chối:
– Chị nói thiệt mà… tại… tại Huy hối chị…
– Chị nhớ lại coi… em nói chị cứ thủng thẳng… em chờ mà…
Huy cứ bắt bài Phương, làm cô mắc cỡ quá trời quá đất. Cậu ta nói:
– Ở đây có hai chị em mình thôi… chị đừng ngại… em cũng thích cái kiểu dâm ngầm của chị… bữa đó chị cũng liều ghê nơi… dám vạch vú ra giữa xe luôn… làm em hứng đến bắn tinh luôn…
Huy nhắc lại chuyện cũ, làm Phương ngại ngùng:
– Về chuyện đó… chị hy vọng là Huy chỉ giữ kín… giữa hai chị em mình biết thôi…
– Ok chị… chị cứ an tâm đi mà… nhưng mà… chị có thể giúp em một chuyện không?
– Sao vậy… em cứ nói…
Huy nhìn quanh, rồi nói:
– Ở đây không có ai nè… chị có thể… vạch vú cho em xem như bữa hổm không?
– Đâu được… ở đây trống huơ trống quắc… lỡ có ai thấy… kỳ chết…
Phương vừa nói, nhưng hai mắt cứ ngó láo liên xung quanh. Huy động viên:
– Có sao đâu chị… ở đây tính ra còn an toàn hơn trên xe bữa hổm nữa kìa… với lại chị đang mặc áo hai dây kìa… kéo ra một tí thôi… có động tĩnh gì… thì mình đóng lại… rất tiện mà…
– Thôi… chị sợ lắm…
– Chị đừng ngại… thử đi… cảm giác khoe thân vậy… thích lắm chị…
Huy cứ động viên, làm Phương cũng tò mò. Cô không đáp lời gì của cậu ta nữa, mà cứ ngó quanh quất. Đoạn, Phương kéo một bên vai áo xuống, để cả một khoản ngực lòi ra. Cô nói:
– Đó… vậy được chưa?
– Nhiêu đó nhằm nhò gì… kéo hết hai vú ra luôn đi chị… như hồi bữa đó…
Cậu ta nhắc làm Phương nhớ lại cái cảm xúc đó quá chừng. Bữa đó cô nhớ cô thậm chí còn mặc áo lót, nhưng cô còn kéo được… nay thân trên cô trống không… còn dễ hơn nữa. Huy cười mỉm mĩm. Cậu ta thừa biết bản tính của Phương, hễ khuyến khích cô tý là cô sẽ thỏa mãn cho cậu ta thôi. Mà Huy cũng nghĩ đúng thật. Phương lại nhìn quanh, rốt cuộc cô kéo luôn hai vai áo, lột trần nguyên cả thân trên ra luôn. Hai bầu vú Phương phơi ra nhọn hoắt, gió thổi từ con sông qua làm nó săn thít lại. Huy tấm tắc khen:
– Đó… vậy phải được không… công nhận… tướng chị sexy thiệt… cặp vú nhìn hấp dẫn quá…
Dù là mắc cỡ muốn chết, nhưng cái ánh mắt hào hứng của Huy khi ngắm nhìn vú cô làm Phương rất đỗi tự hào. Huy đang ngồi sát cô, cậu ta chưa gì hết đã đưa tay lên, chụp hai bên vú:
– Cho em sờ chút nhé… chị không phiền chứ…
Cậu ta quả thật rất quá đáng. Tùy tiện đưa tay lên bóp vú con người ta đã rồi còn ở đó mà xin phép gì nữa không cơ chứ. Không lẽ giờ Phương lại nói không với cậu ta. Vậy là Phương im lặng luôn, cho cậu ta xoa bóp vú mình. Huy suýt xoa:
– Vú đẹp quá… mát… sờ sướng thiệt… đầy ắp hai tay…
– Xí… còn phải nói… đẹp hơn nhỏ phòng kế bên của em là chắc…
– Đúng rồi… vú cổ nhỏ xíu… sao bằng chị…
Nói xong, Phương tự dưng che miệng. Cô chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi ăn nói vậy. Huy cũng đáp xong, mới chợt nhớ lại, bèn hỏi cô:
– Ủa… chị biết chuyện em với cổ hả?
Phương ậm ừ, tính không nói, nhưng lỡ rồi nên chẳng ngại nữa:
– Ai biểu… Huy ồn ào quá làm chi…
– À… vậy hổm rày cũng rình em ha…
– Đâu có… tại chị bị âm thanh thu hút thôi…