Phần 94
Những ngày vào hè, không gian trường học thật khác biệt. Ngoại trừ cây cối, ong bướm và chim chóc, tất cả còn lại trong trường đều nghỉ hè. Khung cảnh thật trang nghiêm vắng lặng và buồn mênh mang. Cột cờ buồn vì thiếu lá cờ, ghế đá buồn vì thiếu lũ học trò tinh nghịch. Trên các dãy hành lang, văng vẳng tiếng lá khô sột soạt, tiếng chim ríu rít, tiếng rào rào của nhành cây gõ nhẹ trên mái tôn. Thỉnh thoảng, vài cánh phượng rơi lả tả xuống sân trường. Một cơn gió cuốn qua, gom những cánh hoa ấy vào góc tường của phòng giáo viên. Cây cối trong sân trường đung đưa theo nhịp gió. Chiếc trống to đứng trước phòng thầy hiệu trưởng, vẫn nghe văng vẳng bên tai từng nhịp từng nhịp ‘tùng tùng’ ngày khai trường.
Mùa hè năm nay mang đến cho Phương nhiều cảm xúc. Cô có nhiều thì giờ rãnh rỗi để bâng khuâng nhớ lớp cũ, nhớ bảng đen phấn trắng, nhớ lũ học trò tinh nghịch vẫn hay gọi cô là ‘hotgirl’ này nọ. Năm nay là mùa hè thứ hai của Phương ở trường. Mùa hè đầu tiên năm ngoái, Phương luôn ở bên Cường nên thời gian trôi qua nhanh hơn. Cả hai tha hồ cuốn quýt lấy nhau ở nhà Cường, rồi kể cả ở những nơi xa mà Cường đã đưa cô đi du lịch. Rồi Phương còn nhớ cả cái bãi biển mà Cường đã tỏ tình với cô… thôi… tất cả đã là dĩ vãng rồi. Năm nay, Phương chỉ mong thời gian trôi qua thật mau để vào năm học mới, cô bận bịu với lũ học trò mới thì còn mong vơi được nỗi buồn ám ảnh trong lòng. Năm nay đa số thời gian nghĩ Phương về nhà ở Cần Thơ để gần gũi mẹ, thi thoảng ở trường có hội họp gì thì cô mới đón xe trở lại thôi. Phương đang ngồi miên man ở nhà mình tại Cần Thơ thì có phone. Cô bắt máy thì nghe được cái giọng tươi tắn của cô Thu chào mình:
– Phương hả… ở nhà với mẹ vui không em?
Phương thở dài thường thượt:
– Haizzz… dạ cũng vui… nhưng mau chán quá chị… còn chị sao rồi… nghe giọng chắc là vui và hạnh phúc dữ ha…
– Em này… biết rồi mà còn nói… làm mắc cỡ muốn chết… À… chị hỏi nè… ở nhà chán vậy có muốn đi làm thêm chút ít không?
– Làm thêm là sao chị… em không hiểu?
– Là vậy… thực ra thì lúc trước vào hè… chị hay đi dạy cho một Trung Tâm Luyện Thi ở Thị Trấn Thứ Ba, bên An Biên đó… năm nay… em biết đó… chị hơi bận nên không dạy nữa… họ thiếu người nên cứ gọi hoài… em thích không? Chị giới thiệu cho nghen…
Năm nay cô Thu dĩ nhiên là bận bịu hơn nhiều rồi vì giờ cô đã có Bona. Suốt ngày anh chị cứ bám lấy nhau như sam, Phương còn hay đùa với Thu là phải cẩn thận, muốn gì thì cả hai cưới nhau luôn đi… chứ cái kiểu này là dính bầu như chơi… Thu cứ cười cười nói là cả hai đang sắp xếp… nhưng chỉ mới quen nhau thôi… còn chờ thêm thời gian đã. Nói lại chuyện của mình, Phương nghe Thu rủ như vậy thì thấy cũng ham. Năm ngoái còn quen Cường cô không lo chuyện kinh tế nhiều, năm nay bị mất đi cái khoản đó thì tính ra cô cũng thiếu hụt lắm, cũng cần có tí tiền để trang trãi, nhưng cô hơi e ngại:
– Dạ… nghe ham quá… nhưng bên Thứ Ba lận hả chị?
– Ờ… chỗ chị lại đó thì gần… em ở ngay trường mình thì xa… nhưng em cứ suy nghĩ đi… họ trả lương cũng được lắm đó… em dạy lớp đông… tiền còn nhiều nữa…
Lúc trước khi còn là sinh viên, Phương cũng đi dạy thêm ở Cần Thơ nhiều, nên kinh nghiệm về dạy luyện thi đại học cô không thiếu. Nhưng mà khi đó Phương chỉ dạy kèm, lớp nhỏ nhỏ thôi, cũng chưa đứng lớp đông nên cũng hơi ngại. Phương nghe thấy cô thêm thu nhập cũng ham nên Thu thuyết phục chút xíu là cô xiu lòng.
– Thôi… quyết định vậy đi… em đón xe về đây đi rồi chị hẹn gặp người ta liền…
Vậy là Phương lại khăn gói về Miệt Thứ.
Cô nhận việc làm thêm tạm thời ở một Trung Tâm Luyện Thi bên Thị Trấn Thứ Ba. Chỗ này nói là Trung Tâm cho nó oai thôi chứ thực ra người ta cũng thuê lại phòng học của một trường THCS ở đây. Trung Tâm này cũng có tiếng, đang vào mùa cao điểm học sinh lớp 12 luyện thi cấp tốc để đầu tháng 7 thi Đại Học. Phương đến chỗ văn phòng gặp người ta ở Trung Tâm này nhận cô ngay. Cô sẽ dạy đúng môn của mình và sẽ dạy đều hết các buổi tối trong tuần. Dù là có vẻ hơi cực, mỗi lần dạy Phương phải chạy xe máy từ chỗ mình ở tới miết bên đây khá xa, nhưng mức thù lao chỗ Trung Tâm này đưa ra quả là hấp dẫn, không có gì để phàn nàn.
Không khí lớp luyện thi buổi đầu làm Phương hơi choáng ngộp. Vốn dĩ bình thường cô dạy trên trường đã đông, giờ lớp học buổi tối còn đông hơn, học sinh ngồi chen chút, lấn lấn từng chút. Giờ học buổi tối dễ gây cảm giác buồn ngủ, nhất là mùa hè, hay có những cơn mưa bất chợt, vậy mà cả lớp vẫn học tập trung. Cô bắt đầu khá nhẹ nhàng, ôn luyện lại những kiến thức căn bản có thể sẽ thi trong kỳ thi đại học. Các buổi tối trong tuần Phương dạy chính cho một lớp luôn và học sinh lúc nào cũng đông.
Đi học không chỉ có tụi học sinh lớp 12 mới tốt nghiệp, mà còn một số những đứa đã thi rớt ở các kỳ thi trước nữa, nói chung là lớn nhỏ, nhiều thành phần. Trung Tâm không cấm nhưng do đã quen rồi nên lúc đi dạy Phương vẫn thường xuyên mặc áo dài như đang dạy học trên lớp chính khoá. Mọi việc chắc không có gì đáng nói vì tụi học sinh này học thật, lo cho kỳ thi thật nên khá nghiêm túc, không có chuyện chọc ghẹo, đùa giỡn với Phương đâu, chỉ là… nhiều khi lúc đang dạy… Phương nhìn xuống lớp học… thấy hình như… làm như có ai trong số tụi học sinh cứ nhòm mình. Lớp đông quá, ngồi thay đổi chỗ thường xuyên nên Phương không nhận ra ai trong số tụi học sinh cả.
Một buổi tối nọ khi hết giờ học, Phương thu dọn đồ đạc trên bàn giáo viên xong mà chưa vội ra về. Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa từ giữa giờ học rồi, cơn mưa mùa hạ rả rích, rơi lộp độp trên mái tôn lớp học nhiều khi làm át cả tiếng giảng bài của Phương. Phần lớn tụi học sinh đã ra về, có đứa có mang áo mưa, có đứa không mang nhưng chắc nhà cũng gần nên đều vội vã chào Phương để tan lớp dù ngoài trời vẫn đổ mưa. Phương bữa nay không mang áo mưa, lại phải chạy về xa tận Thứ Mười Một nên dự là sẽ ướt như chuột lột rồi. Ngao ngán, cô ngó quanh quất cho đến khi đứa học sinh cuối cùng rồi khỏi lớp, chỉ còn một cậu, ngồi đầu bàn gần phía Phương. Cô mĩm cười nhìn cậu học trò hỏi:
– Em không mang áo mưa à? Sao còn chưa về ngồi lại đây chờ ai nữa ?
– Dạ … ..dạ … – Cậu kia ấp úng, rồi nhe răng trả lời – Dạ… em có bao giờ mang áo mưa đâu…
Cậu này nói chuyện cũng duyên dáng. Phương cũng hay để ý cậu ta vì đi học rất đầy đủ và luôn đến sớm để tranh ghế đầu bàn. Đa số học trò của lớp Phương không nhớ tên hết nên mỗi lần kêu ai đều phải hỏi tên, nhưng cậu này thì khỏi hỏi, Phương nhớ rõ lắm. Lát sau, cậu ta lại hỏi:
– Còn cô… sao giờ này cô chưa về… em nghe nói… cô ở bên An Minh lận mà… xa lắm…
– Xui lắm Đạt ơi! Khi nãy lúc cô đến lớp thì mới phát hiện bánh xe xẹp lép lúc nào hổng hay. Cô còn gửi ở bãi chưa biết làm gì. Đã không mang áo mưa thì chớ… xui thiệt!
Nói xong, cô một tay chống cằm, mắt nhìn xa xôi ra phía cửa sổ. Phương không để ý rằng cậu học trò đang nhìn mình với ánh mắt long lanh. Chợt, cậu ta đứng lên:
– Thôi… em về nha cô!
– Hihi, không sợ ướt nữa hả em?
– Dạ, không sao cô ơi. Dù sao nhà em cũng gần trường. Chạy xe cái ù là tới hà…
– Nhưng vẫn phải bị ướt một đoạn đó!
– Em con trai mà… ướt tý có sao đâu… cặp sách em bọc kỹ rồi…
– Vậy thôi về cẩn thận nha em!
– Dạ. Chào cô em đi nha!
Cậu học trò cuối cùng cũng rời khỏi lớp, bỏ lại không gian yên tĩnh cho lớp học. Phương tưởng cậu nhóc này sẽ nán lại chút chút để cô có thể trò chuyện với cậu ta cũng đỡ buồn, ai dè cũng nóng lòng về dữ lắm. Lớp này phải nói cô ấn tượng với cậu Đạt này nhiều nhất. Đạt có dáng vẻ thấp người, không cao ráo lắm nhưng nói chuyện được cái có duyên. Nhưng đặc biệt ở Đạt là ấn tượng khi cô gặp mặt lần đầu. Cô nhìn Đạt như thấy đã gặp và quen cậu nhóc ở đâu rồi, mà nghĩ mãi cô chẳng nhớ ra, chỉ biết là cũng có cảm giác thân mật lắm với cậu ta. Nếu đi hỏi Đạt thì kỳ cục quá nên Phương mới thôi. Nãy chỉ có hai cô trò, cô cũng tính hỏi thăm xem, không chừng sẽ nhớ ra đã gặp cậu ta ở đâu, giờ thì lại đi về mất rồi.