Phần 27
Hoàng tranh thủ về nhà, tắm rửa ăn uống sau một ngày mệt lả chầu trực nên bệnh viện.
Ba mẹ nó cũng hết sức lo lắng cho tình hình của Tuấn, thằng bạn thân nhất trong đời nó nên cũng dặn dò nó đủ thứ việc. Và nếu cần gì thì cứ báo ngay cho ba mẹ nó, bất kể giờ giấc vì nó nói đêm nay lại phải vào trong bệnh viện.
Lên phòng thả người nằm dài trên giường, cảm giác tuyệt vời lắm chứ. Chuẩn bị đi tắm, lấy quần áo rồi cởi hết đồ đang mặc ra, Hoàng vô tình chạm vào trong túi quần. Ồ. Hôm qua, cô Thu đưa cho nó cất giữ giùm đây mà. Cả cái ví, điện thoại di dộng của Tuấn đây mà. Cái iphone 7 plus bị vỡ mặt kiếng màn hình, tối thui. Giơ tay bật nút nguồn lên, màn hình vẫn sáng lên chứng tỏ vụ va chạm không làm hư hỏng linh kiện bên trong. Màn hình passcode hiện ra, nó nhìn thấy một loạt thông báo cuộc gọi nhỡ. Để mọi thứ trên bàn, Hoàng đi tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, cảm giác khỏe khoắn, mát mẻ dễ chịu lan tỏa khắp người. Nghỉ ngơi một chút, rồi Hoàng sẽ vào lại để thay thế cho cô Thu về nghỉ ngơi. Bất chợt điện thoại trên bàn đổ chuông, à thì ra có người gọi liên lạc với Tuấn đây mà. Hiếu kỳ Hoàng cầm lên xem, oh, một người quen nào thế nào. “Phú ngơ” ư? Chắc một thằng bạn nào của Tuấn thôi. Nó không bắt máy. Điện thoại lại đổ chuông thêm lần nữa, lại là “Phú ngơ”, nó cầm máy trả lời.
– Alo?
Không nghe tiếng ai ở đầu bên kia cuộc gọi, nó cố hỏi tiếp.
– Alo, cho hỏi là ai vậy? Alo?
Vẫn một sự im lặng, kỳ quái, ai gọi mà lại không nói gì hết. Suy nghĩ vẩn vơ, tự dưng Hoàng thấy tò mò, tay cứ nhấn nhấn các phím số nhập passcode. Ba lần đều sai, tự nhiên trong vô thức, Hoàng nhập 6 số theo ngày tháng năm sinh của nó thì bất ngờ mở khóa được điện thoại iphone của thằng bạn. Và ngày sinh của Hoàng thuộc dạng đặc biệt nhất trong năm, trong nhiều năm.
Ái chà, thì ra nó dùng ngày sinh của mình sao, một cách tình cờ mà Hoàng mở được điện thoại của bạn mình. Rồi thế là Hoàng biết được thêm nhiều bí mật của Tuấn được cất giữ trong cái điện thoại riêng tư này.
Những ngày Tuấn nằm viện, từ lúc còn mê man đến khi tỉnh lại, Hoàng gần như đều có mặt ở bệnh viện. Ngay lần đầu tiên khi Tuấn lờ mở mở mắt ra, cảnh đầu tiên nó nhìn thấy suýt khiến cho nó phải ngất trở lại. Tại sao điều đó có thể diễn ra ở nơi đây, nằm trong phòng bệnh, ngay gần giường bệnh của nó kia chứ. Ôi, đầu của Tuấn lại đau như búa bổ. Tuấn lại thiếp đi tiếp.
Cả Hoàng và cô Thu đều không biết rằng Tuấn vừa tỉnh mở mắt ra, vậy nên không biết được việc cả hai hôn môi nhau đã diễn ra với cái nhìn còn mơ màng của Tuấn nhưng cũng đủ khiến anh chàng cảm thấy khó chịu ngột ngạt.
Cô Thu lại về nhà nghỉ ngơi, nhường phần cho Hoàng ở lại lo lắng canh chừng Tuấn.
Sau khi xem xét lại mọi thứ, Hoàng leo lên giường kế bên cạnh nằm nhưng vẫn không quên đặt báo thức sau 30 phút nữa. Vì nó sợ mình sẽ ngủ quên, lỡ có chuyện gì không hay không biết. Hoàng ngủ lúc nào không hay biết.
Trong lúc đó Tuấn lại hồi tỉnh lần nữa. Bây giờ căn phòng im ắng quá, không thấy bóng người nào nữa. “Cả hai đi đâu rồi?” Chợt Tuấn nghe tiếng thở khá to vang gần bên tai, nên cố gắng nghiêng đầu qua bên để nhìn. Nhưng cơn đau đã ngăn cản hành động của nó. Tuấn lại chìm vào cơn mê.
Suốt đêm cứ chợp mắt chừng 30 phút thì Hoàng lại tỉnh lại theo báo thức rung của điện thoại trong túi quần. Nó thèm một giấc thẳng giấc đến chi lạ, nhưng vì bạn nó vẫn còn trong tình trạng báo động như vậy nên nó không thể bỏ mặc được. Nó cũng không muốn cô Thu phải thức đêm thức hôm, sẽ ảnh hưởng đến thai kỳ đang trong giai đoạn phát triển như hiện nay. Nói một cách khác, nó lo lắng cho đứa con của nó trong bụng cô Thu, vừa lo lắng cho cả thằng con riêng của cô Thu nữa chứ. Hehehe là thằng bạn đang nằm thẳng cẳng trên giường bệnh này đây.
Buổi sáng cô Thu đem thức ăn vào cho nó, một phần phở còn nóng hổi thơm ngon có tái và trứng gà. Nó húp vội vì cơn đói cồn cào. Hoàng chạy vội về nhà để tắm rửa thay quần áo. Nó cũng xách theo laptop bỏ vào trong balo để đến bệnh viện ngời làm việc. Nhiều ngày vừa qua, nó lơ là công việc nên bị ứ đọng. Nhất định hôm nay nó phải giải quyết cho xong cả đống thứ, rồi không biết bao nhiêu là cơ số mail gởi đến cho nó nữa. Vươn vai lắc cổ nó thở dài một hơi như muốn trút bỏ cả một cảm giác nặng nề trong đầu.
Điện thoại của Tuấn có tin nhắn mới. Tuy không hiện nội dung trên màn hình khóa, nhưng vì Hoàng đã mở passcode được nên dễ dàng đọc được tin. Người mang tên “Phú ngơ” nhắn tin.
“Xin lỗi, ai đã giữ dùng số và điện thoại này vậy?”
Ủa, là sao ta. Có nghĩa rằng người này biết chủ nhân không dùng nó nên mới hỏi như vậy. Thôi phải rồi, vì lần người này gọi đến, nó đã trả lời, đúng rồi, giọng nó tất nhiên không phải giọng nói của Tuấn rồi. Ra thế. Nó bất giác nhắn tin trả lời.
“Chủ nhân của nó hiện không thể dùng được nên tôi tạm thời giữ giúp. ”
Một tin nhắn trả lời ngay.
“Chủ nhân của nó có phải tên Tuấn không? Hiện tại Tuấn làm gì ở đâu sao không dùng mà đưa người khác giữ tạm?”
“Đúng, chủ nhân tên Tuấn, hiện sức khỏe không tốt đang nằm ở bệnh viện. ”
“Bệnh viện Chợ Rẫy? Xin lỗi, người giữ giúp có quan hệ gì với Tuấn?”
Hoàng cảm thấy có gì đó ly kỳ ở đây, người này là ai, sao biết Tuấn đang nằm bệnh viện Chợ Rẫy mà không thấy đến thăm hỏi, giờ lại hỏi mình quan hệ như thế nào với Tuấn nữa chứ? Người này là ai? Càng hiếu kỳ, Hoàng càng muốn tìm hiểu ngọn ngành.
“Đúng rồi, là Chợ Rẫy. Người bên kia là ai, là gì với Tuấn? Tôi là bạn thân của Tuấn. ”
Hoàng ngồi chờ tin nhắn trả lời nhưng mãi không thấy nữa. Nó rời khỏi nhà, chạy đến để thay lượt cho cô. Nhìn thấy giỏ trái cây trên kệ tủ đầu giường Tuấn, nó được cô Thu cho biết là quà của cô bạn gái Phương Giang của Tuấn mới đến thăm. Lôi laptop ra, Hoàng chăm chú làm việc…
… Sáng nay bà Phương Nhã đã tìm ra được thông tin cực kỳ quan trọng mà bấy lâu nay bà ăn ngủ không yên. Vì bà lo lắng rằng trong hôm bị tai nạn, điện thoại di động của Tuấn sẽ bị đánh rơi và kẻ lạ nào đó vô tình cầm được. Bà biết trong điện thoại của bà có vô số ảnh nóng giữa bà và Tuấn, những lần ái ân, những khung hình cả hai lõa lồ trong một mảnh vải che đậy và cả những tấm ảnh bà làm duyên tình tứ để người tình trẻ thoải mái chụp lại. Nhưng bà biết một mà không biết hai, tất cả được tấm ảnh nhạy cảm đó đều được Tuấn dùng một app mã hóa để bảo mật tránh mọi ánh mắt soi mói nếu vô tình người lạ cầm điện thoại của nó. Nên cho dù Hoàng đã mở được passcode chiếc iphone 7 plus thì vẫn không biết có cả một kho ảnh nóng gợi tình trong đó.
Bà lại lo nghĩ chuyện tất cả những thứ đó hiển hiện trước mặt cậu bạn kia của Tuấn. Bà thấy khó xử. Và bà biết chắc nếu đã là bạn thân của Tuấn, thì chỉ có duy nhất anh chàng Hoàng mà đã có lần Hoàng kể rành mạch câu chuyện tình giữa anh ta với mẹ của mình. Biết chuyện mẹ của Tuấn hiện đang mang thai với người bạn của con trai. Bà Phương Nhã lên kế hoạch để thu hồi lại iphone của Tuấn.
Gần trưa bà nhắn tin vào số máy của Tuấn.
“Hoàng muốn biết tôi là ai không? Nếu muốn biết, thì tối nay đúng 20h tối tại địa chỉ ABC khu DEF. Hoàng sẽ rõ. Hẹn gặp Hoàng đúng giờ. ”
Hoàng cứ đọc đi đọc lại tin nhắn này, nghe có vẻ gì đó cứ như trong phim trinh thám. Không biết có nên báo lại cho cô Thu hay không, hay báo với một ai thân thiết hay không? Rồi khi mình đi đến đó sẽ có chuyện gì bất trắc xảy ra với mình hay không? Suy đi nghĩ lại, Hoàng quyết định sẽ đi gặp người bí ẩn “Phú ngơ” này, để xem là ai. Nó không thổ lộ gì với cô Thu, nằm quyết định hành xử một mình. Chỉ có điều nó lờ ngờ đây là một người nữ mà thôi. Tối hôm đó lấy lý do ở nhà có việc nên nó phải về. Cô Thu cũng lo lắng vì đã nhiều đêm qua, Hoàng đều có mặt ở bệnh viện dành phần cho cô được về nhà nghỉ ngơi khỏe khoắn nên đêm nay cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Tuấn thay cho Hoàng về nhà đến sáng mai vào thay ca cho cô.