Phần 1
Tôi tên Lưu Hữu Thiên, 16 tuổi cao 1,78 mét cũng coi là cường tráng, thích chơi bóng rổ, vừa học hết năm đầu trung học giờ đang có một tận hưởng kỳ nghỉ hè ở nhà. Gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình thường, sống ở tầng 4 của một khu chung cư kiểu cũ.
Bố tôi, Lưu Đại Hùng đã ngoài 40 hiện đang làm cho một công ty ngoại thương, mức lương cũng ổn nhưng phải thường xuyên đi công tác.
Mẹ tôi, Dĩ Hồng 37 tuổi nhìn bề ngoài còn rất trẻ dáng người hoàn mỹ, tính cách hòa đồng với vẻ rất và tỉ mỉ chăm sóc gia đình. Đang làm giáo viên trường tư thục, không có gì đáng nói nhưng vấn đề ở chỗ đó là trường tôi đang học. Còn chút may mắn là mẹ không dạy lớp tôi.
Và cuối cùng là chị gái Lưu Tần Quân, sang năm chuẩn bị bắt đầu cuộc sống đại học.
Đáng lẽ ra tôi được tận hưởng kỳ nghỉ dài thoải mái và với vẻ, nhưng đột nhiên nhà trường thông báo là học bù trước một tháng, học sinh sẽ được bù đắp vài năm 2 hoặc năm cuối. Khiến cho những học sinh năm đầu như tôi mất cân bằng nghiêm trọng. Bởi vì đây là trường nội trú nên quá trình học tập học sinh sẽ ở lại ktx không được ra ngoài khi chưa được cho phép, điều đó có nghĩa là tôi không được về nhà trong thời gian học. Tôi vừa mới thoát ra đó được vài ngày và lại chuẩn bị vào lại tiếp. Ôi…
Chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải vào trường, kể cả khi không muốn bỏ học thì nên nhớ mẹ tôi còn dạy ở đó nên trốn học là điều không có khả năng.
Buổi tối đó, một bữa cơm hạnh phúc đầy đủ các thành viên, trong khi ăn bố thông báo ngày mốt phải đi công tác một tháng ở Thái Lan, chị gái phấn khích bảo cha chụp thật nhiều anh và khi về nhớ mang quà cho cô. Tôi thì không muốn điều gì, và nếu có thể thì mong được đi cùng cha đi chơi Thái Lan. Mẹ thì vẫn tỉ mỉ bảo sẽ lên mạng coi cần những gì để chuẩn bị cho cha. Thực thế, đây không phải lần đầu tiên cha ra nước ngoài, nhưng sự cẩn thận và nghiêm khắc của mẹ chưa bao giờ hao mòn. Cha thì mỉm cười, không khí gia đình ấm áp.
Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi xem TV rồi có đi út ở xa gọi điện đến. Chào hỏi vài câu tôi trốn vào phòng chơi game. Đến tận 11h mới ra phòng đi vệ sinh chuẩn bị đi ngủ. Thoáng qua phòng khách, mẹ vẫn nói chuyện điện thoại với dì, thấy nước mắt mẹ rưng rưng, tôi nghẹn ngào, bà vẫn ngồi yên lặng trên sofa không hề biết tôi hiện diện ở phòng khách. Tôi rất muốn hỏi có chuyện gì, nhưng không đủ dũng khí để hỏi, liệu rằng có lên qua đến tôi không.
Về phòng tôi trằn trọc, tôi mới chỉ thấy mẹ khóc 2 lần, đầu tiên là lúc học lớp 5 tiểu học tôi trốn học đi chơi, và cãi giáo viên chủ nhiệm. Bị thông báo cho phụ huynh, về nhà thấy mẹ nhìn tôi khóc, nhưng bà không mắng chửi. Mẹ kể trước đây cũng làm chủ nhiệm và gặp những học sinh cá biệt hỗn hào, nhưng họ đã là học sinh trung học sắp thành người lớn có suy nghĩ tự bản thân cả rồi. Còn tôi, một cậu trò tiểu học còn nhỏ làm bà nhớ đến những học sinh đã đi lạc lối. Bà khóc và nói tôi đã làm điều sai lầm lớn khi ở độ tuổi như vậy. Tôi làm mẹ buồn và suốt một đêm bà giảng giải, răn dạy tôi những điều tốt và không tốt. Từ đó tôi đã thấy đổi, thành tích xuất sắc khiên tất cả ngạc nhiên. Tôi biết rằng không có những giọt nước mắt và bài giảng đó, thì đã không thể được như tôi hiện tại. Lần thứ 2 là lúc bà ngoại mất 4 năm trước…
Trải qua 1 đêm, khi dậy ăn bữa sáng, mẹ thông báo sắp tới nhà chúng ta có khách. Tôi và chị bất ngờ hỏi: Là ai???
Mẹ nói là con của dì cả, anh họ của chúng tôi. Vì dạo này dì ấy đang rất bận có chút khó khăn, con trai thì học năm cuối trung học rồi nhưng kết quả học tập không tối nên muốn gửi cho mẹ kèm kẹp để tốt hơn vì mẹ là giáo viên mà.
– Anh ấy tên gì mẹ? Chị gái tò mò hỏi…
– Cậu ấy tên Tần Thục! Mẹ trả lời. Tôi có chút ấn tượng người anh họ này, lúc nhỏ đã từ gặp mặt khi về quê và anh ấy hay trêu tôi.
Mẹ bảo tôi, hai anh em sẽ học chung trường có gì giúp đỡ anh họ đừng rủ rê anh linh linh, bà biết là coi chừng đó. Tôi lắc đầu oan uổng, và xin hứa…
Buổi sáng trước ngày khai giảng, khách của chúng tôi cuối cùng cũng đến. Mẹ đón anh ta từ ga xe lửa, hành lý thì chỉ có một chiếc vali. Khi bước vào nhà, anh ấy gặp tôi, “em là Tiểu Thiên phải không? Trên đường về dì đã kể về thành tích xuất sắc của em, sau này hãy giúp đỡ anh nhé”
Không biết tại sao, nhưng tôi không thích anh ta lắm. Chẳng lẽ đây là Tần Thục lúc trước hay bắt nạt sao? Không giống tôi nghĩ lắm. Anh ta cao, có làn da ngăm đen, đầu cắt ngắn và có khuôn mặt dường như khá chấp nhận được đối với tôi.
Tôi chỉ trả lời nhẹ nhàng: “Xin chào.”
Tần Thục lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Mẹ ở bên cạnh nói: “Tần Thục, chắc con đói bụng rồi. Dì đã nấu cơm, vào rửa tay rồi ăn cơm thôi”
– “Cảm ơn dì.” Tần Thục chỉ vào vali nói: “Dì, hành lý của cháu đâu?”
– Hãy đặt nó trong căn phòng nhỏ phía tây.
– Hả? Tôi sững sờ một lúc.
Không đợi tôi nói gì, mẹ tôi đã đi lên kéo hành lý của Tần Thục, Tần Thư vội vàng bảo vệ hành lý phía sau.
– Dì út đâu dám làm phiền dì. Con sẽ tự làm…
– Không sao, con đã mệt mỏi một ngày một đêm trên tàu rồi. – Mẹ bước tới và lấy chiếc vali. Tay trái của mẹ nắm lấy tay cầm vali, tay phải đẩy người Tần thục ra chỗ bàn ăn, anh ta vẫn bướng bỉnh bảo để con làm.
– “Thằng nhóc, sao con lại bướng bỉnh như vậy?” Mẹ cố gắng kéo vali đi, nhưng anh vẫn giữ nó xuống, y níu lại bàn tay của mẹ tôi cố gắng kéo tay mẹ ra khỏi vali, và nó tiếp tục chuyển đi…
Thấy 2 người quá nhàm chán, tôi lắc đầu bước vào bếp.
Một lúc ai cũng dành về mình, trong lúc va chạm tay trái của Tần Thục trượt từ vai xuống bộ ngực mỏng manh của mẹ. Mền ngực đẹp nhạy cảm, bị siết chặt và ép mạnh, mẹ tôi suýt hét lên, theo phản xạ muốn rút tay trái ra, nhưng lại bị tay phải của Tần Thục nắm trúng, khuỷu tay ấn xuống một bên ngực. Một dòng điện lan truyền từ bộ ngực xinh đẹp ra toàn bộ cơ thể, kích thích não và người mẹ quên mất cách phản ứng trong một thời gian ngắn.
Tần Thục nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay hai lần rồi rút ra, trước khi mẹ hồi phục, cậu nhanh chóng buông tay ra, liên tục xin lỗi:
– Con xin lỗi, con xin lỗi… Con vô lễ, con đáng tội…
Tôi bước ra khỏi bếp. Hỏi có chuyện gì. Tần thục bối rồi, mẹ nhanh trí bảo không có gì chỉ bị dẫm vào chân thôi, nói xong mẹ đặt tay lên ngực, tôi cũng không thực sự quan tâm.
Thấy vali vẫn còn ở cửa, tôi không nhịn được cười: “Chỉ là một cái vali thôi mà.”
“Dì, để con tới đi.” Anh ta nhìn mẹ mình với vẻ mặt nghiêm túc và nói. Nhưng tôi thấy nó hơi lạ lạ. Mẹ nhìn Tần Thục, chậm rãi gật đầu.
Trong bữa ăn, chị tôi rất tích cực hỏi Tần Thục nhiều câu, mẹ tôi im lặng một cách đáng ngạc nhiên, Không một lời. Ăn xong, anh ta vội vàng giúp mẹ rửa bát, chị gái ngồi trên ghế sofa vui vẻ xem tivi.
Đến buổi chiều, tôi chuẩn bị đầy đủ phải lên trường điểm danh. Mẹ chở cả nhà đi, chị cũng tốt nghiệp ở đây nên coi như là về thăm trường cũ. Tần Thục thì đến coi như làm quen với không gian của trường, mẹ cậu nói rằng thủ tục của Tần Thục vẫn chưa hoàn thành, tạm thời cậu không thể đến trường. Tôi hỏi sẽ mất bao lâu, mẹ chỉ nói là sớm thôi. Sau khi ăn tối trong căng tin của trường, tôi đã phải nói lời chia tay với họ, đứng nhìn xem mẹ và chị kẹp giữa là Trần Thục được họ giới thiệu nói chuyện vui vẻ ra về tôi thấy thật ganh tỵ.
Tôi ở ktx vẫn như năm đầu, phòng 4 người cùng khóa, sống cũng vui vẻ hòa đông. Sắp xếp lại đồ dụng tôi nằm xuống chiếc giường tầng, giờ này chắc họ đã về đến nhà. Tôi nghĩ sao mẹ lại để Tần Thục ở phòng tôi, may mắn thay, tôi đã chuẩn bị, những thứ riêng tư của tôi đã được khóa trong một chiếc hộp nhét dưới gầm giường thật sau, không sợ bị phát hiện. Nhưng giờ họ làm gì ở nhà? Tò mò không cưỡng lại được nên tôi bấm số gọi về nhà.
Điện thoại kết nối đổ chuông, rồi tiếng chị gái bắt máy.
– Alo, chị là e tiểu Thiên đây!
– Sao vậy tiểu thiên?
– Không có gì, chỉ là em nhớ nhà thôi…
– “Cắt.” Chị tôi đáp lại: Mới xa nhà có mấy tiếng, nhiều chuyện quá, đi ngủ đi.
Chị gái bực mình trả lời, tôi nghe ra là lạ thận trọng hỏi. Thì ra chị bị mẹ bắt phải kèm Tần Thục học sáng và chiều cho đến khi nào anh ấy đi học, như vậy chả khác gì lấy đi tự do của chi, nhưng không cãi được.
Xem ra mẹ tôi rất coi trọng Tần Thục: “Vậy buổi tối mẹ tự kèm sao ạ?”
– Đúng rồi, bắt chị cả ngày rồi đêm nữa thì chết luôn cho rồi. Chị phàn nàn…
– “Chị.” Tôi hỏi: “Giờ đang làm gì vậy?”
– Xem TV.
– Mẹ thì sao?
– Mẹ đang nói chuyện với anh họ trong phòng, họ nói chuyện rất lâu rồi.
– Ồ.
Tám thêm đôi câu, tôi tắt máy. Bỏ đi những suy nghĩ linh tinh rồi ngủ lúc nào không hay.
Lúc này, trong phòng tôi. Mẹ và Tần Thục đang ngồi trên giường nói chuyện, mẹ tôi vẻ mặt buồn bã “Khi nhìn thấy bố cậu trước đây, dì nghĩ ông ấy là một người tốt. Không ngờ bây giờ lại như thế này. Ngươi đừng nên như vậy, giờ con là hy vọng của mẹ, trái tim của mẹ con đều đổ dồn vào con, không thể để bà ấy thất vọng, con biết không?”
– “Con sẽ không để mẹ thất vọng.” Tần Thục nói, rồi dò hỏi: “Dì. Chú hẳn là một người đàn ông rất tốt đúng không?”
– “Sao đột nhiên cháu lại hỏi cái này?”
– “Cháu chỉ ngưỡng mộ chú thôi.” Tần Thục thì thào nói.
– “Ồ?” Mẹ tò mò nhìn Tần Thục: “Tại sao?”
– “Bởi vì chú ấy có thể làm cho một người vợ đẹp như dì hạnh phúc.” Trong mắt Tần Thư lóe lên một chút u ám, ” Không giống như bố cháu, chỉ mang lại tai họa thôi”.
Mặt mẹ hơi đỏ, bà trìu mến sờ trán Tần Thư, nói: “Tần Thục, con là một cậu bé ngoan, sau này dì tin là cháu sẽ như chú, giờ con có tự tin cố gắng học tập cải thiện điểm số của mình không?”
– “Ta sẽ làm được.” Tần Thục nói chắc nịch: “Cháu nhất định sẽ chăm chỉ học tập để mẹ có thể sống một cuộc sống tốt.”
– “Vậy chúng ta cố gắng nhé!” Mẹ động viên.
Tần thục nhìn cô: “Và dì nữa, con cũng sẽ làm dì hạnh phúc!”
Mẹ sững sờ, sau chỉ cười bảo. Con học tốt là cô vui rồi, sau đó nhìn đồng hồ: “Không còn sớm, con nghỉ ngơi thật tốt nhé. Từ ngày mai, hãy cố gắng lên nhé, chúc con ngủ ngon”.
Tần Thục gật đầu: Dạ…
Mẹ nhìn anh ta lần cuối, đứng dậy rời đi. Tần Thục nhìn bóng lưng mẹ sau lưng, qua vai dưới mái tóc là vòng eo thon thả, cũng như cặp mông hơi hếch lên, y lộ ra nụ cười xấu xa… Một suy nghĩ đen tối hiện lên trong đầu.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, nhưng không ai hào hứng. Tôi còn muốn ngủ nướng đến 11h cơ. Giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi năm nay là một người đẹp, cô ấy tên là Tô Yên. Giáo viên giỏi của trường, cô bước vào lớp với khí chất lãnh đạm, Chiếc váy hoa tay áo có váy cao hơn đầu gối khoảng 4cm, để lộ vóc dáng thanh tú. Cô giáo Tô nhìn một vòng xuống lớp rồi chào hỏi, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Xin chào các học sinh.”
– “Xin chào cô Tô.” Các hs cùng nhau trả lời.
– “Các em có kỳ nghỉ vui vẻ không?”
Cả lớp nhao nhao hẳn lên, có người nói dễ chịu, có người nói kỳ nghỉ quá ngắn… tôi chỉ nhìn cô Tô không thôi, dáng người mảnh mai, làn da trắng mịn, những chỗ nhô ra thật hấp dẫn và cả thêm khí chất của cô trên bục giảng nữa. Để dỗ dành, cô giáo Tô xua tay, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Mặc dù chỉ là học bù môn phụ nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với các bạn sắp bước vào năm thứ hai trung học. Điểm số của nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập cả năm tiếp theo đó, vì vậy đừng chủ quan và cố gắng lên nhé. Được rồi tất cả bắt đầu học bài nhé!”
Đen đủi hôm nay tôi không mang sách, và bị cô phát hiện. Và thế là câu nói “Trưa nay tan học lên phòng giáo viên gặp tôi.” Làm tôi đau đớn trong lòng. Đừng nhìn vẻ đẹp của cô giáo Tô như một bông hoa, trên thực tế, anh ấy nổi tiếng là nghiêm khắc. Cô ây không trừng phạt học sinh, cũng hiếm khi chỉ trích mọi người, nó chỉ là những bài răn dạy nhưng khiến học sinh nào cũng ám ảnh.