Phần 4
Đêm đó, sau bữa cơm tối, nằm trong phòng mình, tôi suy nghĩ khá nhiều, những dòng suy nghĩ không mấy trong sáng đua nhau tuôn trào, thằng cu của tôi được dịp chào cờ không ngừng. Phải tìm được cách để đưa cô vào đường bay – Nhưng bằng cách nào? – Tôi lại loay hoay, bộ phim trong đầu tôi đột ngột tắt phụt, khi hai nhân vật chính vừa lột trần nhau ra và chuẩn bị lao vào nhau một cách say đắm.
– Còn vụ nhảy đầm? – Tôi chợt nhớ tới lời hứa lúc tối nay giữa cô và tôi – Thế là đã có cái cớ. Tiếp tới phải làm sao cho buổi học đầu tiên đó phải thật trơn tru và lãng mạn nhất có thể. Ngay lúc đó trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, khá đơn giản nhưng lại có thể mang lại hiệu quả. Tôi bật dậy, mò đến cái balo của mình, lôi từ dưới đáy balo lên một cái phong bì, trong đó là số tiền thưởng đậu đại học của tôi từ họ hàng đôi bên gửi tặng để chúc mừng – Chừng này chắc dư – tôi nghĩ thầm. Kế hoạch đã được vạch ra rạch ròi, bây giờ tới nhiệm vụ khó hơn là nằm ngủ một cách ngon lành không để những hình ảnh lúc chiều vờn vờn trong đầu, nhưng được tầm 10 phút sau tôi lại bật dậy, cầm điện thoại, vớ lấy chai durex play trong balo, và chui vào toilet…
Tôi quyết định ngày mốt – thứ 7 tới này sẽ là ngày tôi thực hiện kế hoạch của mình. Từ buổi tối hôm tôi với cô có cuộc trò chuyện nhỏ đó tới giờ đã hai ngày, và theo như tôi quan sát thấy thì hình như nhờ vậy mà tôi với cô bây giờ đã thân mật hơn và gần gũi hơn hẳn, những câu chuyện giữa tôi và cô luôn diễn ra một cách rôm rả và cả hai đều có vẻ muốn kéo dài cuộc trò chuyện đó càng lâu càng tốt.
Tôi để ý thấy cô bắt đầu xài nước hoa kể cả khi ở nhà, một mùi hương trà xanh thoang thoảng của Elizabeth Arden không thể lẫn vào đâu được. Cách ăn mặc của cô cũng thay đổi chút ít: Cô bắt đầu diện những chiếc quần legging thể thao không – thể – nào – ôm – hơn – được – nữa, làm cho bộ mông vĩ đại của cô lại càng được nhấn mạnh hơn. Cô bắt đầu mặc những chiếc áo thun thể thao cổ tim khoét sâu thay cho những chiếc áo thun hàng chợ cổ tròn trước đây.
Mỗi lần cô cúi xuống để làm gì đó đại loại như khi cô moi móc các ngóc ngách lúc quét nhà, khi cô ngồi nhặt rau… tôi lại thấy bộ ngực của cô lấp ló sau hai lớp áo, được ép lại và nâng lên, tạo ra một cái khe nhỏ như một thung lũng nằm lọt giữa hai quả đồi trắng phau trông cực kỳ hấp dẫn mặc dù ngực không phải là thế mạnh như quả mông của cô.
Bữa tối nay diễn ra cũng trong không khí tương tự, nhưng có chút khác biệt: Cô diện luôn một bộ váy ren xòe màu kem hở lưng dài chấm đầu gối, cô trang điểm nhẹ với chút phấn nền và son lì màu hồng nhạt cùng với cặp chân mày kẻ điệu đà – Trông cô sao có giống Trịnh Kim Chi đến lạ! – Tôi thầm nghĩ, mái tóc vẫn búi tỏi nhưng hôm nay được phủ lên một lớp gôm bóng nhũ lấp lánh và được búi một cách điệu đà hơn.
Mùi trà xanh ban chiều không còn nữa, bây giờ một mùi thơm ngọt ngào như kẹo bọc đường đang phảng phất khắp nhà bếp. Thực sự tối nay cô quá đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa, mặn mà, không quá lộng lẫy nhưng vẫn đủ để làm cho những người đàn ông đối diện phải cảm thấy xao xuyến, và đúng thật là lão nào được nắm tay cô lên sàn nhảy tối nay phải gọi là cực kỳ, cực kỳ may mắn – bởi trong tôi cũng đang dậy lên cảm giác ghen tị khi người phụ nữ ấy đang ngồi đối diện mình, và mình thì không làm gì được.
– Ủa sao con không ăn cơm đi… nhìn cô hoài vậy? – Cô bất chợt hỏi, vẻ mặt nửa ngượng ngùng nửa thích thú. Tôi quên mất từ khi cô ngồi vào bàn ăn, tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, mặt mũi thì cứ ngây ra.
– Dạ… không có gì cô… ờm… mời cô… ăn cơm… hề… – Tôi giật mình trả lời, miệng thì cười méo xẹo giả vờ như không có gì, cố gắng nhìn lung tung để tránh ánh mắt của cô: Tôi bị ngại, cảm giác như lần đầu tiên được nói chuyện với crush vậy. Nhưng tôi phải lấy lại bình tĩnh – Như vầy là mất thế chủ động, bình tĩnh lại Lâm ạ.
Bữa cơm tối nay có heo quay kho dưa cải – món tôi ưa thích, đậu cô – ve xào thịt bò và canh cải thìa nấu thịt, tất nhiên là do cô chuẩn bị tất, công việc của tôi chỉ là dọn lên, và cũng phải khẳng định rằng đồ ăn cô làm rất vừa miệng sau gần 1 tháng tôi ăn cơm do cô nấu. Và để dẫn cô vào chủ đề chính là buổi hẹn tối ngày mai, tôi gắp đồ ăn cho cô và bắt chuyện:
– Nhìn cô như này, chắc là ăn cơm xong cô lại đi chứ nhỉ? – Tôi nhìn cô cười, cô cũng cười và trả lời tôi, không còn ngại ngần như lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.
– Con biết thừa, hỏi chi nữa.
– Tại mọi hôm ăn cơm xong cô mới thay đồ để đi, hôm nay cô đã lên đồ sẵn rồi nên… con thắc mắc tí… hề… – Tôi nham nhở.
– Để ý cô kĩ quá chi vậy? Bộ cô mặc như vầy ăn cơm là không phù hợp hả? – Cô trả treo khiến tôi hơi sượng, tôi vấp váp đáp lại:
– Được, được chứ cô… chỉ là… – Tôi hơi dừng lại – Cô trông… đẹp lắm…
Thời gian như dừng lại đôi chút, tôi và cô vẫn đang đắm chìm vào đôi mắt nhau.
– Mai cô cũng như thế này nhé! – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen hút hồn của cô, cô bắt đầu hơi tránh ánh mắt của tôi, tay thì cứ dằm dằm đôi đũa vào bát cơm. Cảm giác như lúc tôi nói ra câu này tôi có hơi nghiêm trọng quá.
– Ủa mà chi vậy? – Cô nhìn lại tôi, nụ cười hiện trên môi.
– Con muốn… mời cô đi ăn tối… mừng con đậu đại học… vậy thôi… – Tôi trả lời ngắt quãng. Lúc này tim tôi hơi loạn nhịp tí, vì suy nghĩ sợ cô sẽ từ chối, kéo theo đó là cảm giác quê độ: Mình con con nít quá nghĩ sao mời người ta đi chơi đi ăn vậy trời???
– Bộ đi ăn chỗ sang trọng lắm sao mà kêu cô mặc đồ đẹp vậy hả? – Cô chuyển sang giọng nửa đùa nửa thật. Vẻ mặt thích chí của cô lúc này làm tôi càng hoang mang hơn về mức độ thành công của kế hoạch do chính mình đề ra.
– Dạ ờ… cũng hơi hơi thôi à… đi nha… cô… – Tôi lại lấy hết can đảm nhìn cô với hy vọng cô sẽ đồng ý. Cô bỗng im lặng một vài giây, rồi cô nhìn tôi, vẫn cái vẻ đùa đùa thật thật ấy.
– Đi thì đi, mà ai mời người đó trả tiền nha.