Phần 10
Khi công việc dần ổn định hơn, công ty dần có những đơn hàng đầu tiên. Chúng tôi luôn cố gắng hoàn thành xuất sắc để tạo độ uy tín cho công ty. Ngoài bộ phận kinh doanh ra thì nguồn khách hàng của chúng tôi dần bắt đầu từ những vị khách cũ của công ty trước đây. Những mối quan hệ tốt đẹp đó đã giúp tôi không ít trong công việc, giờ đây giữa thời kỳ khởi đầu, nên mọi nguồn lực đều được tận dụng. Quan trọng mặt hàng chúng tôi cung cấp khác công ty của sếp cũ.
Công ty mở rộng theo mô hình, từ 7 – 8 nhân viên giờ đây đã hơn 20 người. Theo tình hình phát triển chỉ cần 1 – 2 tháng sau là nhân viên lại gấp đôi. Đi theo doanh số cũng tăng. Nhưng có vấn đề lớn kéo theo là chúng tôi thiếu vốn. Với đống tài sản bé tí của riêng tôi thì chẳng ăn nhằm gì để xử lý.
Đang đau đầu thì chợt tôi nhận được một cuộc điện thoại, số của tay Hải giám đốc dự án cuối cùng tôi làm bên công ty cũ. Tôi đã từng nghĩ sẽ quên, bỏ qua mọi thứ, nhưng lại có cuộc điện này khơi lên mọi thứ tò mò trong tôi.
– Dạ em nghe anh. Anh khỏe không?
– Chào em, anh khỏe, em thế nào rồi?
– …
– Anh đang rảnh, em cafe với anh đi.
– Vâng, anh nhắn cho em địa chỉ ạ.
Chẳng hiểu sao tôi lại đồng ý cafe với gã, nhưng dường như sự hiếu kỳ lại thúc đẩy tôi có trong cuộc gặp mặt này.
Chúng tôi chào nhau, hỏi thăm đủ tình hình của đôi bên, câu chuyện tưởng chừng như rất vui vẻ thì tôi bẻ chuyện hỏi về phi vụ suýt đưa tôi vào vòng lao lý.
– Chuyện này giải quyết êm đẹp rồi mà em.
– Sếp em ra tay à anh? Em lúc đó không ở HN.
– Uh, Sếp em chơi cũng đẹp, lỗi thì ai cũng gặp mà.
– Cũng may cho sếp em vì có anh giúp đỡ.
– Anh có làm gì đâu, quyền quyết định cuối cùng là sếp tổng, anh chỉ là ý kiến thôi.
– Tôi muốn hỏi thêm nhiều, nhưng hắn lại chuyển chủ đề.
– Anh tưởng em vẫn làm cho công ty cũ, chứ không nghĩ em mở công ty mới. Anh đang quản lý thêm một quỹ đầu tư, có vài mảng hay hay muốn mời em về phát triển cùng.
Tôi dường như không quan tâm lắm vì giờ mình đã gây dựng được cơ đồ nho nhỏ, chỉ cần đẩy mạnh hơn thôi. Tôi từ chối trong niềm hân hoan.
Thầm nghĩ trong đầu: Làm đéo gì tao phải sang làm cho kẻ thù. Nhưng, từ từ, quỹ đầu tư, mình cần tiền…
Tôi như bắt được vàng, hỏi chi tiết và trình bày về dự án mở rộng công ty.
Hắn nghe rất chăm chú, hỏi những câu rất đúng chủ đề, làm tôi phải nể phục về dân tài chính này.
Chúng tôi có 1 tuần lên hồ sơ để thuyết phục công ty này đầu tư vào công ty mình, thực ra tôi muốn được đầu tư theo từng dự án chứ không phải bán cổ phần công ty.
Công công ty như chạy gấp rút hơn để chuẩn bị những gì tốt nhất, tôi có chia sẻ với em, em cũng mừng cho tôi. Em cũng giúp tôi một số vấn đề, em học về ngoại thương nên kiến thức rất rành, ngoài ra trải qua 2 công ty nên em cũng khá hiểu quy trình. Còn tôi thực sự không rành về cái này, cho nên việc thuyết trình trong mấy ngày tới tôi phải đầu tư rất nhiều để làm sao không bị lỗi.
Ngày gặp quỹ đầu tư cũng đến. Chúng tôi in bản thảo đến sớm, em cũng theo phụ tôi. Dường như biết sự hồi hộp của tôi, em luôn ở bên động viên tôi. Tôi cũng dần an tâm, cảm thấy may mắn khi có em bên cạnh.
Mọi sự chuẩn bị đã xong, ban bệ bên quỹ cũng dần bước vào. Cô thư ký giới thiệu về giám đốc và phó giám đốc bên quỹ.
– Chị Trần Thu Thủy – phó giám đốc…
Tôi chợt giật mình, nhìn kỹ hơn. Thôi chết tôi rồi, cô nàng ở bãi biển. Tôi xong rồi. Thực sự không nhận ra cô gái đó trong bộ đồ công sở, cặp kính đen, gương mặt lạnh lùng chứ không hề nhí nhảnh như hôm tôi gặp.
Tôi bất giác đứng hình, mặc dù chìa tay ra bắt nhưng không hiểu cảm xúc của mình nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu trình bày. Rất may là có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên phần thuyết trình dự án thuận lợi.
Phần thảo luận mới là gay cấn. Chúng tôi luôn nhận được các câu hỏi chuyên sâu, hóc búa. Team tôi dẫn đi đều phải trưng ra đủ số liệu để có những con số xác thực.
Mỗi lần phó giám bên kia đặt câu hỏi tôi lại căng thẳng hơn hẳn, những ánh mắt chạm nhau vừa sắc lẹm, vừa ngại ngùng.
Buổi đầu tiên chưa chốt được nhưng chúng tôi cũng hân hoan vì dù sao phần chúng tôi đưa ra đều khá ổn. Mọi người đang dọn đồ về thì bà phó giám bên kia gọi tôi lại, mời tôi vào khu tiếp khách để trò chuyện.
Tôi như không thể từ chối, bảo mọi người qua quán ăn gì đó, hơn 4 tiếng căng thẳng trong phòng họp cũng làm chúng tôi khá mệt mỏi. Em bảo sẽ chờ tôi ở ngoài.
Cầm ly cafe trên tay, tôi mỉm cười, vì không nghĩ số phận lại cho tôi và cô gái này gặp nhau thêm lần nữa. Cô gái này thì làm tôi thay đổi hoàn toàn cách nhìn, chững chạc, trưởng thành, quyết đoán, chặt chẽ trong từng câu nói. Em cũng mỉm cười khen tôi.
– Em nghĩ anh chém gió giỏi thôi, chứ không nghĩ anh lại thuyết trình hay thế.
– Lần đầu anh làm chuyện ấy đó.
– Em không nghĩ sẽ gặp lại anh. Nhất là ở đây.
– Anh cũng thế mà, bất ngờ hơn vì em thật trưởng thành.
Chúng tôi trao đổi thêm một hồi, rồi tôi xin phép về trước, vì kiểu gì cũng còn gặp lại để bàn bạc kỹ hơn nữa. Em với theo:
– Em bắt đầu thấy có hứng thú về anh rồi đấy.
Tôi mỉm cười bước đi, nhưng không biết vui hay buồn, không biết đây là may hay rủi.
Dưới sảnh em chờ tôi ở đó, vừa có một dáng người đàn ông quen quen mặc bộ vest đen cầm cặp đang đi ngược hướng tôi, tôi ngoái nhìn theo định chạy theo nhưng bước chân của họ nhanh, đã bước vào trong thang máy.
Em nhìn thấy tôi đi ra như có chút giật mình nhưng vẫn mỉm cười gượng gạo đón chào.
Cùng nhau về, ngoài những mẩu chuyện về buổi gặp, về kế hoạch cho lần sau chốt deal nhưng tôi cứ trầm ngâm về buổi gặp mặt có vẻ lạ lùng này, vì người con gái không rõ là hữu duyên hay là gì kia, và cả cái người đàn ông tôi thấy quen quen đó.
…
‘HN, Ngày… Tháng… Năm.
Hôm nay sẽ nấu cho anh món anh thích nhất. Muốn được nhìn anh ăn ngon, muốn được thấy anh cười thật tươi, muốn được nghe anh nói và muốn nghe anh hát nữa. Dạo này anh gầy đi rõ, anh bận quá mà. Công việc của anh có tiến triển hơn rồi, mình chỉ mong anh thành công. Mình tin anh làm được.
Anh cũng xuất thân nghèo khó, mình cũng thế, cả hai phải cố gắng, không chỉ vì tương lai mà cả hiện tại cũng phải cố gắng, cố gắng để thấy mình giỏi, mình có ý nghĩa trong cuộc sống, cố gắng để không ai coi thường, để mình thật tốt, để có thể chăm lo cho người thân của mình.
Chỉ cần trong lòng anh có mình, khó khăn mấy mình cũng chịu được.
Dạo này cảm giác anh có vẻ lạnh nhạt với mình, không biết ngoài công việc ra anh còn chuyện gì khác không. Dù là gì mình cũng muốn người đàn ông của mình chia sẻ cho mình. Mình sợ sự im lặng, sợ sự lạnh nhạt.
Mong rằng mình cả nghĩ.
Hôm nay chọn chiếc váy anh thích nhất, không biết anh có để ý không. Trong nhà cũng chỉ trưng bày đồ anh tặng, không biết anh có thấy được tuy không ở chung nhưng anh là phần không thể thiếu của đời mình…’
Tôi bỗng hiểu rằng, với em tôi quan trọng thế. Quyển nhật ký em để bên kệ sách nhỏ, tôi cũng chỉ tiện tay kéo ra. Em đang chạy ra cửa hàng tiện ích đầu ngõ mua thêm gia vị về nấu ăn.
Tôi thầm nghĩ. Em viết nhật ký, thì liệu sự việc lăn tăn thời gian qua em có viết không.
Nhanh tay mở đến khoảng ngày đó.
‘HN, Ngày… Tháng… Năm…
Hôm nay sếp gọi vào phòng, nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của sếp chắc là có vấn đề gì rồi.
Sếp đã nói về khó khăn của công ty, về dự án đang triển khai.
Nếu không giải quyết được đối tác sẽ kiện. Hợp đồng bị hủy, sếp vướng lao lý, công ty lao đao, và còn anh, anh cũng bị liên lụy.
Sếp đưa hẳn xấp tiền, cả trăm triệu. Sếp bảo tối mai mời đối tác ăn thì nhờ mình sắp xếp chăm sóc đối tác.
Sếp bảo đừng nói với ai, mình muốn nói với anh. Dù gì những việc này anh mới giỏi giải quyết, mình con gái thì làm sao linh hoạt như anh.’
…
Bỗng tiếng mở cổng khu trọ, tôi nghĩ em đi mua về, định đọc tiếp nhưng có lẽ không kịp. Tôi vội gấp quyển nhật ký lại, để vào chỗ cũ.
Em tươi cười bước vào.
– Hôm nay anh không cần làm gì đâu nha. Em sẽ nấu cho anh.
Bữa cơm đơn giản lắm, nhưng đúng món tôi thích. Canh cua, cà muối. Em nhìn tôi ăn lộ rõ vẻ mặt hạnh phúc.
Lâu lắm tôi không có không gian thoải mái ngồi ăn thế này, món ăn cũng là khoái khẩu nên tôi đánh một hồi 3 bát, mà quên mất em ăn được bao nhiêu.
Ăn xong tôi phụ em dọn dẹp, rửa bát. Em đứng ở khu bếp gọt trái cây, nhìn lại chiếc váy tôi ưng nhất, bất giác nghĩ đến những lời em viết trong nhật ký.
Hóa ra lúc nào em cũng nghĩ đến tôi, quan tâm tôi hết mực. Còn tôi đúng là thời gian vừa rồi có lạnh nhạt hơn với em thật.
Tiến về phía em, tôi ôm em nhẹ nhàng từ phía sau, hôn lên má em, rồi cảm nhận hương thơm từ mái tóc, từ cơ thể em. Tôi xoay người em lại, khẽ hôn lên đôi mắt em, rồi đến đôi môi. Tôi em vào lòng nhẹ nhàng, như những lần đầu chúng tôi bên nhau vậy.
Em cũng chốt cửa, tôi và em lên gác xép nhỏ của phòng em. Em khẽ nằm gác đầu lên ngực tôi.
– Em thích nghe tim anh đập. Chẳng thấy nó rộng ràng, mà lúc nào cũng trầm đều, em lại thấy bình yên.
Bình yên là gì? Là kệ tiếng chim ca, kệ tiếng gió thổi, kệ luôn tất bật dòng đời, kệ hết những xô bồ cuộc sống, là chỉ một khoảnh khắc: Chúng ta ở bên nhau.
Đôi môi vẫn dần tìm nhau, chẳng ngấu nghiến như hôm trước, chẳng lạnh nhạt như ngày nào, nó ngọt ngào như dòng suối mát vậy.
Đôi tay từ đan xen nhau như chẳng thể rời xa, đến khi chia cho nhau nhiệm vụ, anh vuốt em ve, bàn tay nhỏ tìm dần về thằng bé, đôi tay cứng lặng lẽ tìm núi đôi mềm mại, rồi cũng chợt dần thấy thiếu, bàn tay ấy sẽ tìm về cái khe khởi nguồn sự sống.
Đôi thân hình từ nằm cạnh nhau, đến khi cởi bỏ lớp vải che, dần cọ xát nhau hơn, hơi ấm dần chia sẻ. Thân hình lực lưỡng cũng đón nhận những cái trườn lên, hạ xuống. Rồi tư thế cũng đổi cho nhau như vậy.
Thằng em cũng ngóc đầu hưởng ứng, cô bé cũng dạt dào tình yêu cứ mời gọi: Em đến ngày rồi đấy, anh không vào nếu thiệt đừng trách em.
Cả hai cứ đan xen, môi tôi cũng dần tìm xuống dưới, cái lưỡi tách dần những khép nép đầu tiên tiến vào cứ địa. Em quặn mình sung sướng theo từng đường lưỡi, từng cái mút.
Em rên lên từng hồi, rồi em cũng ra.
Sau khi nằm nghỉ ngơi một lúc, em cũng chăm sóc cho thằng bé của tôi, nhưng có vẻ tôi lại vội vàng hơn, chỉ vài đường lưỡi của em thôi cũng làm tôi như bùng nổ.
Đặt em nằm xuống, tôi giương khẩu pháo cao xạ, hướng về phía hang để nhắm bắn. Từng cú xâm nhập, từng cú rút ra đều làm em rên rỉ, em càng dần càng co bóp chặt hơn. Tiếng nhóp nhép, bẹp bẹp cũng mạnh hơn.
Môi em dần khô khi há ra thở dốc quá nhiều, em bám chặt hai tay xuống giường.
– A, A, A. Em ra, em ra anh ơi.
Nó gấp gáp vô cùng, làm tôi không chịu được gì chặt em vào. Bắn thẳng dòng khí vào tử cung em. Tôi giữ im, ngả dần người vào phía em, hôn lên em, như cảm ơn em vì cảm xúc thăng hoa này.