Phần 25
Phú Quốc ngày nóng nực, đặt chân xuống sân bay, tôi đẩy đồ nhưng không quên lấy cho em cái áo khoác che nắng. Em đeo thêm cái kính râm nữa là chẳng ai nhận ra cô gái xinh đẹp với thân hình tuyệt mỹ.
Thằng bạn tôi đã cho xe đứng đợi từ lúc nào, tôi và em đẩy xe ra đến cửa là đã có lái xe đến đón. Còn đường từ sân bay về khu nghỉ dưỡng thật hẻo lánh, lúc này từng dòng người tấp nập đi qua đi lại, thị trường bất động sản nơi đây lại nóng hơn bao giờ hết.
Thằng bạn đứng chờ dưới sảnh khu nghỉ dưỡng đầy hân hoan, lâu lắm rồi chúng tôi mới đi gặp riêng như này.
Nó đưa vợ con đi chơi và công việc, còn tôi đưa theo em. Vợ nó thì tôi đã gặp còn em với nó thì chưa.
– Chào em. Thằng T nhà anh giấu em kỹ thật, mang tiếng bạn thân mà mấy năm nay giờ mới được gặp em.
– Dạ, em đi xa mất mấy năm giờ mới về. Chị với các cháu đâu rồi ạ?
– Em chờ chút, chị nhà a đang xuống đây rồi.
Chúng tôi có ngày đầu thư giãn tuyệt vời ở khu nghỉ dưỡng khép kín này. Nó mới mở nhưng đẳng cấp, cách thị trấn xa, cách khu dân cư nên tĩnh lặng, bãi biển với từng làn sóng vỗ nhẹ nhàng, làn nước trong xanh như một bức tranh.
Buổi chiều cả nhà đi tắm biển, em có vẻ thích chơi với lũ trẻ, nên luôn đùa nghịch cùng chúng. Tôi thì thích được dập dềnh cùng những cơn sóng, thích nếm vị mặn mùi của từng làn nước biển.
Có lẽ những lúc như này tôi thấy thằng bạn thật hạnh phúc. Chẳng phải quan tâm đấu đá, chẳng quan tâm có bao nhiêu tiền, ăn chơi như nào, mà có vợ có con bên cạnh mới là nhất.
Tôi cũng nhìn thấy trong mắt em niềm vui khi chơi với bọn nhỏ, nụ cười biến mất bao lâu nay cũng dần hiện lại một cách tự nhiên nhất.
Buổi tối sau bữa ăn tôi và em đi dạo trên bờ biển, em mặc một chiếc maxi màu trắng điểm hoa nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn tinh khôi như ngày nào. Qua bên trời Âu nhưng có lẽ do xứ lạnh nên làn da em còn có vẻ trắng hơn. Ánh sáng mờ nhạt của những ánh đèn hắt ra từ trong bãi chẳng làm nổi bật em, nhưng với ánh nhìn của tôi lúc này em sáng hơn bao giờ hết.
Cả hai cùng sải bước trên bãi cát dài, đôi chân trần bước nhẹ nhàng trên từng con sóng nhỏ dập dìu, tôi mới thấy quý trọng giờ phút này, nó bình yên đến lạ. Tôi thích những khoảnh khắc bình yên, thích không gian thơ mộng, tất nhiên nếu có người tâm đầu ý hợp thì tốt biết mấy.
Chúng tôi chẳng nói nhiều, có lẽ hai đứa đều muốn cảm nhận cái không khí nơi này và cả tâm hồn của mình nữa. Tôi cố đi sát em hơn để thu hẹp khoảng cách, câu chuyện cũng gần gũi hơn khi tôi chẳng dám nhắc đến những vấn đề riêng tư.
Em bước nhẹ nhàng trên bờ cát mỏng, lâu lâu đá theo dòng nước như muốn trêu đùa.
– Lâu lắm rồi mới có những phút bình yên như này nhỉ?
– Vâng, cuộc sống vốn dĩ xô bồ, nhiều phiền lo mà anh.
– Chẳng hiểu con người sao cứ làm khổ mình em nhỉ?
– Thực ra chẳng ai muốn tự mình làm khổ mình đâu anh, chỉ là không làm sao được nên mới phải thế.
Tôi đưa sát tay đến bàn tay em, các ngón tay đã chạm nhẹ vào bàn tay em rồi, nhưng em nhẹ nhàng rụt lại như né tránh khoảnh khắc đó, có lẽ em chưa sẵn sàng.
Chúng tôi lại bước trở ngược lại, câu chuyện vẫn còn chút gượng gạo như hồi đầu.
– Em tính sắp tới sẽ ntn?
– Anh muốn hỏi về điều gì?
– Về cuộc sống, về tình cảm, về công việc…
– Em sẽ tiếp tục làm, kiếm tiền, tạo cho mình một vị thế nào đó.
– Còn tình cảm của em?
Em dừng lại im lặng, chẳng nói gì. Tôi hiểu trong lòng em đang nghĩ gì, có lẽ không muốn ép em, nhưng nghĩ rằng chẳng có cơ hội nào tốt hơn để đưa em lại.
– Anh biết em nghĩ gì, em cứ trốn tránh thực tại mãi, em cứ làm khổ mình suốt thế. Giờ là thời đại nào rồi.
– Thời đại nào cũng có người này người kia, cũng có tính toán khác nhau a ạ.
Chẳng để em phản ứng thêm bàn tay tôi lại tìm đến em, lần này chẳng để nó rụt lại, tôi nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
– Mình trở lại như xưa đi, có lẽ làm nhau đau đủ rồi.
– Nhưng có chắc không còn đau không anh? Em sợ làm tất cả mọi người thất vọng.
– Anh sẽ cố gắng để em cười mỗi ngày, em hạnh phúc mỗi phút giây. Đừng nghĩ nhiều nữa, lạc nhau lâu quá, đủ rồi em.
Ôm em vào lòng, tôi chẳng siết chặt như sợ mất em nữa mà thả lỏng lòng mình để cảm nhận, cảm nhận cái hơi thở, mùi hương quen thuộc, quen thuộc lắm, như là chúng tôi là của nhau từ lâu rồi vậy.
Màn đêm buông càng sâu, chúng tôi như càng tỉnh hơn. Tôi cần tỉnh táo hơn chứ vì có em bên cạnh mà. Rồi như chẳng muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào bên em, tôi lại ôm em ở ban công, hướng mình ra cửa biển đen tối, chỉ còn tiếng sóng rì rào, tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua vai.
Đặt lên môi em một nụ hôn, nhẹ nhàng nhưng ướt át. Vì giọt nước mắt em đã lăn dài.
– Hơn ba năm rồi, từng ngày, từng ngày em nhớ anh, từng ngày em lo cho anh. Em đã dặn lòng là không được yếu đuối, đã quyết xa anh rồi, nhưng không hiểu sao trước mặt anh em vẫn yếu đuối vẫn nhu mì, vẫn chịu khuất phục trước anh như vậy.
Tôi chẳng để em nói thêm, đặt lên môi em một nụ hôn, chấm dứt những nỗi lo, những đau khổ của em. Bế em lên trong vòng tay, bước vào trong căn phòng, nhẹ nhàng đặt em lên giường.
Rồi bao ấm ức, nhớ nhung, thất vọng tôi dồn lại hết cho em, dồn cho em trong từng nụ hôn, từng cái miết tay trên cơ thể, trên khuôn mặt đáng yêu này nữa.
Từng lớp đồ của em bung ra, tôi hòa mình vào nỗi nhớ em trong cái miệng tham lam, nó chiếm lại bầu vú, chiếm luôn cái rốn, cái ngã ba yêu dấu xưa.
Toàn những chỗ thân quen, bầu ngực em vẫn căng tròn, nhưng cảm giác đã mềm hơn trước chút đỉnh, tôi vẫn úp mặt liếm láp quanh nó làm cái núm vú hồng hào se cứng trở lại, em vẫn thế, bụng vẫn chẳng có chút mỡ nào, vẫn đầy đặn đáng yêu là khu vực dưới, em không cắt tỉa, nhưng nó chẳng rườm rà, lớp lông lún phún bóng mượt vẫn đáng yêu, cái khe ẩm ướt kia cũng đã tiết đầy nhớt ra từ lúc nào, đôi môi tôi chạm dần đến thì nó càng cong cớn lên đón nhận, có lẽ nó cũng vật vã lắm rồi.
Tôi liếm quanh, liếm dọc, dồi cái lưỡi cũng tách dần cô bé ra, vẫn ngọt ngào như vậy, đường lưỡi càng ngoáy sâu, em càng ưỡn người lên đón nhận, tiếng thở hắt, tiếng rên rỉ như một bản nhạc hòa ca vào giai điệu xác thịt.
Thằng cu em hào hùng trở lại thăm cô bé hồi nào, chẳng cần nhiều thời gian, nó đã tiếng thẳng vào cô bé, nó chẳng trêu ngươi cô bé của em nữa, nó cắm dần, tách dần cái khe ẩm ướt ấy ra để chui vào luôn, từ từ rồi cũng bị nuốt trọn cái đầu, nó rút ra, rồi lại từ từ đi vào, nước nhờn của cả 2 đã tự bôi trơn cho nhau, chẳng có gì khó khăn nữa, nó lại tiến sâu vào hơn.
Em chẳng còn đạp tôi như lần đầu mà phối hợp nhịp nhàng, có lẽ em cũng cảm nhận được từng milimét trong thớ lồn em, theo từng nhịp ra vào của thằng nhỏ, em co bóp thật chặt, như muốn giữ nó thật lâu, như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, ấy thế lâu lâu em vẫn khẽ bảo tôi nhẹ nhàng lại vì em đau, vì đã hơn ba năm để không trong nỗi nhớ, cô bé cũng phải tập tiếp cận lại, chẳng khác chi lần đầu.
Em bắt đầu rên mạnh hơn, hai bàn tay em bấu chặt lấy lưng tôi, cơ thể dần căng cứng hơn theo từng nhịp.
– Anh, ư, em sướng, ư…
Tôi lại đặt thêm cho em một nụ hôn lên môi, ở dưới chẳng quên phụ đạo thêm những cú thúc vào tận sâu bên trong.
Tiếng rên quen thuộc ngày nào, cơ thể quen thuộc ngày nào, nhưng hôm nay là mới lạ, cảm xúc mới.
Thằng ku em như được giải tỏa, hôm trước miếng ăn tới miệng nó mà phải nhịn nên có lẽ hôm nay lại được phen trổ tài hết cỡ. Vẫn là cái nơi quen thuộc đó, nhưng có lẽ hôm nay khác hẳn, cô bé của em nhỏ bé, khít khịt như còn trinh nguyên, nhưng thực tế khi thằng ku tiến vào lại trơn tuột, cảm giác co bóp, ma sát chặt làm thằng em cứ trực chờ mà chớ ra thôi.
Khi cả hai cùng phối hợp để làm sao đạt được sự thống khoái trong thể xác thì cũng là lúc cô bé của em đưa em lên tận mây xanh, còn thằng em chẳng chịu thua, cũng về đích trong vòng tay siết chặt của em…
– Anh, a, a, em ra, a, sướng, sướng.
– Anh cũng ra đây. A…
Dòng tinh bắn vào tận sâu trong em, tôi rút ra rồi mà nó chẳng chảy, cô bé của em vẫn còn co giật, co giật thật lâu trong cơn sướng vừa rồi mới chịu nhả chút tinh khí của tôi ra mép.
Tôi và em hòa vào nhau nhẹ nhàng như thế. Em chẳng còn muốn rời xa tôi nữa.
Buổi sáng tôi hôn nhẹ lên trán em để chào mừng ngày mới, em khẽ mở mắt trong tinh mơ.
– Em muốn ngủ thêm nữa cơ.
– Ơ, cô gái của anh nhõng nhẽo từ bao giờ vậy.
– Kệ em, giờ không nhõng nhẽo thì bao giờ.
– Dậy ngắm bình minh với anh không?
– Có chứ, sao giờ anh mới nói. Để em dậy chuẩn bị.
– Em đánh răng rửa mặt đi, a đợi em.
– Có cần diện không anh?
– Không, cứ đánh rửa đi anh chờ em.
Em bước ra lao vào lòng tôi trong nụ hôn sớm. Tôi bế em ra ban công, cùng nằm trên ghế ngắm bình minh.
Ánh mặt trời dần hiện lên trong làn mây mỏng, em lại mơ màng trong vòng tay tôi. Tiếng xào xạc của làm gió sớm mai dễ đưa con người vào giấc ngủ. Nhưng với cảnh vật thơ mộng này, thằng em lại biểu tình đòi hỏi.
Em cũng bắt đầu tìm đến nó như bản năng, bàn tay mềm mại nắm lấy khẽ vuốt ve thằng nhỏ, dần dà cái miệng xinh xắn của em bắt đầu mơn trớn nó, tôi lại phải cố kìm lại để không bị ra sớm, có lẽ cảm giác tuyệt vời này chẳng thể nào cưỡng lại, tôi vục mặt vào cô bé của em, đánh thức bản năng của người phụ nữ, em hiện lên sự khao khát tột cùng.
Em ngồi lên trên tôi, rồi từ từ ngắm nghía, rà rà đưa thằng cu vào trong con bé, em nhấn xuống, rồi lại rút lên, cứ liên tục, rồi làn môi em mím nhẹ, dưới ánh bình minh, dưới không gian vắng lặng, chúng tôi cũng cố gắng chẳng làm tiếng động to hơn.
Chỉ có tiếng gió, tiếng sóng rì rào và tiếng da thịt chạm nhau lẹp bẹp. Tiếng nhóp nhép dần to hơn khi nước của em chảy dài, ướt hết cả cái đám lông của tôi, em vẫn nhấp như thế, rồi em lại xoay, xoay tròn trên người tôi.
Với tư thế này, bao lần em chỉ cần một hai phút là ra, tôi đã biết trước, nên hay tay đưa lên đan vào tay em, như một bệ đỡ để em thỏa sức sáng tạo trong trò chơi tình ái, em sắp chịu thua nên đã làm nhanh hơn, ghì chặt hơn, hơi thở mạnh hơn.
– Ưm, ưm, ơ.
Em lên đỉnh trong vòng tay tôi, thằng bé ghì lên, cố bồi cho em vài phát nữa, đến khi em gục hẳn trên ngực tôi, tôi cũng chẳng chần chừ hẩy mông lên, đẩy từng cú chắc nịch, rồi nhanh hơn, mạnh hơn, tôi ghì chặt mông em bắn từng dòng tinh nóng hổi vào tận sâu em.
– Em đã nghi ngờ về mình khi con bé sắp xếp cùng anh đi du lịch, em từng nghĩ nếu đi cùng anh em lại không cưỡng lại được. Đã dặn lòng không nên đi, nhưng chẳng hiểu sao lại theo anh vào đây vậy.
– Em vẫn như xưa thôi, tìm cách chạy trốn để làm gì? Làm khổ bản thân làm gì chứ.
Phú Quốc những ngày này như một phiên chợ khổng lồ, từng dòng người đi xem đất, từng khu vực tụ tập những người bán hàng. Mặt hàng cứ đắt như tôm tươi, tiếng chốt lô như đặt mua mớ rau vậy.
Từng nhóm cứ thi nhau chốt, lâu lâu còn thấy vài đại gia cầm cả bao tiền mặt vào chốt đất.
Thằng bạn và tôi chọn được một mảnh có view hướng mặt biển, hai mảnh kế bên nhau, hai mảnh này có vị trí khá đẹp nên nếu là đầu tư trong vòng vài tháng có thể lãi gấp đôi vì đúng thời kỳ sốt thậm chí gấp 3. Nhưng tôi muốn dành tặng nó cho em, để chào mừng ngày em trở lại bên tôi.
Thằng bạn còn chẳng quên trêu đùa.
– Người ta mua đất là để tính làm lãi, còn mày mua đất là để kỷ niệm người yêu. Tao chịu mày thật đấy.
– Đời được mấy nỗi, mày nghĩ nhiều làm gì. Giờ phút này tao thấy mình hạnh phúc là được.
– Thế triển khai đi, tao 2 nhóc rồi đấy. Nhanh tao cho làm sui.
– Để tao bàn với nhà tao, còn xem em có đồng ý không đã.
– Mịa, lấy vợ thì lấy liền tay, mày để lâu ngày sẽ bị dèm pha đấy.
– Ok, cho 2 nhóc nhà mày cầm váy cô dâu cho tao nhé.
– Được, chốt thế nhé.
Tôi dọn lại đồ đạc của Thuỷ, cất vào một góc nhỏ trong nhà, chắc chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa, nếu em đã yên bề gia thất bên xứ người, tôi chẳng còn lý do tìm hiểu gì chuyện nữa, chỉ còn lại chút hụt hẫng. Cuộc đời vốn dĩ thế, nhưng chỉ có chữ ngờ là làm chúng ta chẳng kịp trở tay.
Hiện tại là vun vén cho chút hạnh phúc nhỏ của mình, chìa khóa nhà tôi vẫn còn nguyên, chưa thay đổi, Hoa cũng còn giữ chìa khóa, chẳng để mất. Mặc nhiên em lại có một chỗ đứng trong nhà của tôi.
Có lẽ chẳng có thứ gì xa lạ, mọi thứ tôi chẳng thay đổi nhiều, nếu không có Thuỷ có lẽ tôi lại giữ nguyên những thứ của Hoa, thế mà giờ lại ngược lại, sự thay đổi thoáng chốc, thấy mọi thứ sao trôi qua như vở kịch vậy.
Thời gian cũng thấm thoát trôi, như thường lệ cuối tuần Hoa rủ con bé đến nhà tôi, nhưng nó chẳng muốn, nó muốn ngủ nướng, vì cả tuần đã thức đêm nhiều. Tôi cũng vẫn chìm trong giấc ngủ thì Hoa lại đến bên cạnh, khẽ mở cái rèm, ánh nắng lại len lỏi chui vào phòng tôi. Khẽ mở mắt ra, như chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng thấy em sáng ngời, giống như em của ngày xưa vậy. Em đã về.
Chúng tôi lại cùng nhau bận bịu dọn dẹp, mua sắm, sắp xếp lại mọi thứ theo ý mình, niềm vui lại trở lại trên đôi môi em, tôi cũng vui lắm, nhưng chẳng hiểu sao, có một chút nào, thấy dáng em qua, hình ảnh người con gái tôi thương lại lướt qua, làm tôi mơ hồ giữa thực tại.
Tự lắc cái đầu để mình tỉnh táo hơn, tôi muốn ở lại thực tại này, như muốn cái hình dáng ấy bay qua thật nhanh.
Cơm nước xong cũng là thời gian chúng tôi dành cho nhau, em gối lên đùi tôi, nằm tận hưởng bài hát ngày nào. Tôi nhâm nhi một ấm trà, thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu.
– Anh từng yêu ai nữa chưa?
Tôi khẽ khựng lại, đừng thế chứ, em hỏi khó tôi rồi, làm sao đây?
– Sao lại hỏi anh thế?
– Trả lời em xem nào.
– Không, có gì đâu mà trả lời.
– Thế có người thích anh thì sao?
– Thì kệ người ta. Mà sao em hỏi thế?
– Em nghĩ sẽ có người thích anh đấy.
– Nhảm, làm gì có.
– À! Con bé nó cứ là lạ, dạo này nó cứ tránh gặp em với anh, nó không còn lẽo đẽo theo chúng mình như xưa.
– Chắc nó lớn rồi nên ngại thôi, em kệ nó, để nó kiếm thằng nào yêu là hết nghi ngờ ngay.
– Có thấy đâu mà, nó chẳng nói chuyện với giai nào đâu, có em biết ngay.
Tự dưng lại thấy thương con bé, nó hết hồn nhiên rồi, giờ nó lại tự gặm nhấm cuộc đời của nó, tình cảm đó chắc nó cũng phải giấu sâu tận đáy lòng.
Đang tận hưởng buổi chiều êm đềm thì tiếng chuông cửa lại vang lên, em nghĩ là con bé đến chơi nên chạy vội xuống mở cửa, thì em lại phải ngại ngùng.
– Con chào bác, bác tìm ai ạ?
– Chào con, bác tìm T, T có nhà không con?
– Dạ anh T có ở nhà ạ, con mời bác vào nhà ạ, để con gọi anh T.
Tôi nghe loáng thoáng giọng mẹ, nên chạy vọt ngay xuống. Em nhìn tôi có vẻ ngại ngùng.
– Mẹ lên sao chẳng bao giờ gọi con thế.
– Mẹ lên bất ngờ xem con ăn ở như thế nào. Ngày nghỉ mà chẳng về thăm nhà, hóa ra.
– Đây là Hoa bạn con.
– …
Em lại giúp mẹ tôi bê đồ vào nhà, khuôn mặt em vẫn méo xệch vì sự bất ngờ này.
– Con quen thằng T nhà bác lâu chưa?
– Dạ bọn con quen nhau hơn 5 năm rồi ạ.
– Thật hả, hơn 5 năm á.
– Mẹ hỏi gì buồn cười thế, vừa gặp bạn con đã hỏi thế rồi.
– Ơ cái thằng này, bạn ở nhà mẹ hỏi han mà lại bảo mẹ hỏi thế nhỉ. Suốt ngày nghĩ xấu cho mẹ.
Mẹ tôi vẫn thế, vẫn tính cách vẫn thẳng thắn, chẳng khéo léo quá, nhưng trước giờ vẫn được lòng mọi người. Nhưng có gì đó, tôi nhìn thấy, mẹ chẳng thân thiết với Hoa như cách mẹ đối xử với Thuỷ.
– Em cứ bình tĩnh, cứ làm quen dần nhé, tính mẹ thế chứ không có gì đâu.
– Em cũng cố đấy, tại có chuẩn bị gì đâu, tự dưng mẹ lại lên HN, em còn chưa biết nói gì, làm gì này.
– Lớn tướng rồi, ra ngoài đi làm có sợ ai đâu mà về nhà gặp người lớn đã thế này rồi.
– Hai việc khác nhau chứ, việc với người lớn mới khó.
Đồ đạc được dọn xong, em bổ trái cây mời mẹ tôi. Lúc này chúng tôi mới có cuộc nói chuyện thực sự.
Mẹ hỏi han công việc, gia đình của em, cũng chẳng quên giới thiệu gia đình tôi, và kèm luôn một tràng chê con trai.
– Nó già lắm rồi, giờ mà có cô nào vác đi hộ cho bác là mừng lắm rồi.
– Mẹ làm con trai mẹ mất giá thế.
– Bằng tuổi con, mấy đứa ở quê con nó đi học cấp 2 rồi, mày đợi mấy năm nữa là về hỏi bọn trẻ con ở nhà là vừa đấy, giá với chả đỗ.
– Anh T còn trẻ mà bác, lại đào hoa nữa ạ, nên bác không cần lo đâu bác.
– Lo chứ con, nhà có mỗi nó sau này chống gậy cho bác, nó mà không hương hoả nối dõi cho gia đình thì ai mà nhìn cho được.
Tôi bất chợt nhìn sang phía em, ánh mắt đượm buồn, có lẽ em đang lo lắng, hai tay đã bấu chặt vào với nhau rồi. Tôi chuyển hướng sang ngồi cùng em, một tay đặt lên tay em, khẽ an ủi để em thả lỏng cơ thể hơn.
Mẹ xiên một xiên trái cây đưa em, như em làm khách nhà tôi vậy. Em dùng tay còn lại cầm lấy miếng trái cây, chưa kịp đưa vào miệng thì.
– Oẹ, oẹ.
Em đưa tay lên miệng, rồi như cảm thấy khó chịu, xin phép chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tôi còn chưa hiểu vấn đề thì mẹ lại tủm tỉm cười nháy mắt.
– Này ông nhõi, bao lâu rồi?
– Bao lâu cái gì mẹ?
– Thì con bé đó, có bao lâu rồi.
– Thì bọn con quen mấy năm, cô ấy mới về được ba tháng chứ bao lâu.
– Thằng dốt này, mẹ hỏi nó bầu mấy tháng rồi.
Tôi ngớ người, không nghĩ lại có kịch bản này, nó quá đột ngột cả với tôi và em, không nhìn mẹ nữa, chạy ngay lại nhà vệ sinh, gõ cửa hỏi thăm em. Em mở cửa ra bảo tự dưng bị thế, không hiểu sao.
Mẹ gọi hai đứa ra ngoài ghế, khẽ vui cười. Tôi hiểu ý của mẹ, nhưng tôi và em chưa có chuẩn bị, cũng chưa nghĩ là có, nên đã phải tiến lại gần mẹ để nói nhỏ to.
– Mẹ đừng làm quá lên ạ, để bọn con xem ntn đã, chưa gì đã.
– Tao đẻ 3 đứa, sống cả đời rồi, nhìn qua là biết, cần gì phải từ từ. Cháu gái, ngồi đây với bác, kệ thằng này.
Em cun cút ngồi xuống như lời mẹ bảo.
– Thế con bị như này lâu chưa? Có bị trễ không?
– Của con không đều, tháng rồi trễ hơi lâu ạ.
– Đấy, mẹ đoán là không sai, 2 đứa không tin cứ đi mà xét nghiệm.
Tôi trong lòng vui lắm, nhưng không bộc lộ ra, vì nếu có thì là niềm vui của cả nhà, nhưng nếu không phải, thì lại như nhát dao vào người Hoa, tôi không muốn tạo sức ép cho Hoa, muốn cô ấy thoải mái nhất có thể.
Hai đứa lên trên, em vẫn nhìn tôi như có vẻ không dám tin lắm.
– Anh, hay để em đi mua que thử nhé.
– Thôi, em không cần nghĩ vội làm gì, có cũng tốt, chưa có cũng không sao, anh sợ em áp lực.
– Nhưng tự dưng nghe bác nói thế, làm em cũng có chút mong chờ.
– Thế tí a đưa em đi mua vậy.
Tôi đứng ngoài phòng vệ sinh với tâm trạng lo lắng, mẹ tôi dưới nhà thì vẫn ung dung lắm. Mẹ đang gọi điện cho chị tôi kể lể lên đây đã gặp khối chuyện vui. Em bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn tôi chẳng nói gì cả, có lẽ em nhìn thấy tôi có vẻ mong đợi kết quả, nhưng em cứ bình tĩnh như thường.
Rồi đột nhiên em lại khóc, tôi ôm em vào lòng, cứ an ủi em là không sao cả. Thì em lại đẩy tôi ra, đưa cho tôi xem cái que thử thai, rồi vừa cười vừa bật khóc.
Tôi nhìn thấy có 2 vạch đỏ, liền vui mừng như đứa trẻ con, chẳng biết tại sao đáng lẽ phải vui lắm, thế mà nước mắt cứ rơi, đàn ông lạ thật.
Tôi hết ôm em xong thì lại hôn lên môi em, vừa để chúc mừng, vừa để cảm ơn em, kết quả như này, đáng lẽ hơn ba năm trước em không nên rời xa tôi, đáng lẽ chúng tôi đã yên ấm rồi.
Nhìn chúng tôi bước xuống mẹ hỏi ngay.
– Sao, mẹ có sai không?
– Mẹ đúng ạ, mẹ cái gì cũng giỏi.
– Gớm, tôi còn đẻ ra anh nên có gì lạ, nào con gái, lại đây với bác.
Rồi được một tràng dặn dò từ mẹ tôi, từ dặn em đi đứng, ăn uống ra sao, rồi lại dân tôi chăm em ntn. Mà nào chúng tôi đã kết hôn đâu mà mẹ dặn như dặn một cặp vợ chồng vậy.
– Thế nhé, để mẹ gọi về cho bố mày với 2 con chị báo tin vui, chắc chắn ai cũng phải bất ngờ.
Chẳng biết mẹ vui như nào, nhưng cứ gọi điện luyên thuyên với đủ người. Có lẽ niềm vui của tuổi già là thế, còn với chúng tôi, qua bao sóng gió cũng có được niềm vui trọn vẹn.
Nói là thế, nhưng mẹ vẫn dành cho tôi một cái gì đó, khó nói ra luôn. Không rõ mẹ không nỡ nói đến vì sợ tôi buồn hay mẹ cũng buồn.
– Con bé nó cũng ngoan ngoãn dễ thương, ấy vậy mà.
– Mẹ đang nói gì thế?
– À không, mẹ có nói gì đâu.
– Mẹ nói con xem, con lạ gì mẹ chứ.
– Con với con bé Thuỷ thì sao, từ hồi con tỉnh dậy, mẹ cũng chưa hỏi, cũng chẳng biết chúng mày ra sao.
Tôi lại như chết lặng, mẹ vẫn quan tâm đến Thuỷ, nhưng đến tôi cũng chẳng rõ đầu đuôi ra sao, chẳng rõ giờ em như thế nào. Có lẽ nên sống với hiện tại thôi.
Chuyện hai bên gia đình cũng được bàn bạc, cả nhà tôi đã sắp xếp lên trên nhà em để gặp mặt bà và cậu mợ, cậu em đi làm xây dựng ở xa cũng kịp trở về để hai bên gia đình đầy đủ, mọi người đều mừng rỡ cho cặp đôi trẻ.
Giờ ngày tháng đã định, vì mẹ tôi sợ bụng em to, lúc cưới mặc váy không đẹp, nên cả hai bên gia đình cùng quyết vào một ngày gần nhất.
Có lẽ mọi chuyện cũng hơi gấp so với dự định của chúng tôi, mà thực ra chúng tôi đã dự định nào đâu, chuyện đến nên cứ thế đẩy theo dòng nước.
Công ty còn một dự án cần ký với đối tác tại Đức, chúng tôi có team phải sang ký trực tiếp, nên tôi đã lên kế hoạch đưa con bé, và 2 chuyên gia công nghệ đi cùng, với hơn 1 tuần xong là sẽ về triển khai vào công việc cưới xin.