Giữa trưa, cái nóng oi bức muốn cháy da cháy thịt, tôi lủi thủi đi trên vỉa hè thành phố để trở về nhà, đầu đổ mồ hôi ứa ra như tắm. Tiện chân, tôi đá văng cái lon coca đang nằm ngổn ngang dưới nền do ai đó không có ý thức mà ném bừa ra đường. Vội kéo cái mũ áo khoác trùm lên đầu, cho hai tay vào túi quần vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thầm trong miệng:
– Má nó ngày gì mà xui như chó mực vậy không biết!
Chả là tôi vừa thua con nhỏ bạn một trận liên quân. Hôm nay nó rủ tôi solo kèo trà sữa, ai thua thì mỗi cuối tuần phải mua cho đứa kia 1 ly trà sữa mang tận sang nhà. Cũng chẳng lạ gì với cái chuyện này bởi có mấy lần nó gạ gẫm tôi và kết quả thì tôi lại là kẻ thua cuộc liên tục mà lần này bị nó chơi ăn gian. Bỗng từ bên vai áo ươn ướt, tôi sờ lên rồi đưa ngang mặt xem thử thì hỡi ơi là cứt chim. Sẵn đang trong cơn tức, tôi ngửa cổ lên trời, mắt tôi long lên sòng sọc, đay nghiến mà chửi:
– Má nó chứ, tao mà bắt được tao xẻo con cặc mày bỏ.
“Bịch”. Một tiếng vỗ mạnh bên vai làm tôi giật bắn mình, theo bản năng tôi quay ngoắt ra đằng sau, là con Nhi Cò chứ ai:
– Trời má, làm giật mình. Xíu nữa tao đấm cho lòi thêm con mắt nữa rồi á.
– Ê đang vui tự nhiên bỏ về dạ?
– Mày chơi giang tao đếch thèm chơi nữa. Mai tao qua mua cho!
– Haha thôi bỏ đi, tao chơi gian thì thôi lần này không tính, hốc đi mày!
Nó nói xong liền giơ tay đưa tôi một chai trà xanh ướp lạnh. Đang khát, tôi cầm lấy chai nước mà tuôn ừng ực cho đã đời. Tôi “À” một hơi thật dài rồi nói:
– Khỏi mày, lần sau qua nhà tao đánh bài ăn quỳ. Chiến này tao cho mày mục xương.
– Mày nỡ để tao mục xương hả? Nó vừa nói, vừa hất cái mặt mà vênh váo…
– Ai biểu mày ăn gian tao, mà cuối tuần đi đâu chơi hông Cò?
– Mày nhìn tao còn giống cò không? Tao bây giờ là xinh đẹp mấy anh theo đó mày!
Tôi xì một tiếng, trề môi ra mà châm chọc:
Chồiiiii, con cò mà cũng đòi hóa ngỗng. Tao mà làm bê đê chắc còn đẹp hơn mày nữa kìa.
– Đâu thử tao coi?
– Khỏi mày, mà mày đi đâu đây? Tao bỏ về mới có xíu mà nhớ tao rồi hả Nhi Cò?
– Nhớ cái đầu mày, tao thấy mày quạu với đang nắng tao đem nước cho mày nè, sẵn qua nhà mày chơi luôn.
Sở dĩ nó có cái tên Nhi Cò là hồi đó ốm nhôm, lại còn hay đi chơi ngoài nắng nên da nó đen thui, xấu quắc. Thấy nó ốm vậy nên tôi đặt cho nó cái tên là cò ma, sau đó đổi lại thành Nhi Cò rồi kêu quen mồm đến bây giờ. Tôi và nó nhà cũng gần nhau nên chơi thân nhau từ bé, nó năm nay 17 tuổi mà da dẻ hồng hào, vú đít cứ nói là nở nang dòm mà hai con mắt muốn lóe xọe đi. Ngặt nỗi là do bạn bè nên cũng chẳng có ý đồ gì nên cũng bỏ đó mà cho qua. Khuôn mặt khá ưa nhìn hoặc cũng có thể khen là đẹp. Ấy vậy mà tôi chẳng bao giờ khen nó, cứ chê lên chê xuống làm cái mặt nó xị ra, nhưng chơi chung nên nó biết rõ tính tôi nên cũng không giận. Nhà tôi và nhà nó cũng khá gần, hai gia đình cũng thân nhau nên tôi và nó khi nhỏ cũng chơi chung tới bây giờ riết rồi cứ vắng 1 trong 2 lại thấy chán lạ thường.
Tới nhà tôi, 2 đứa vội bước vào trong, để đôi dép sang một bên, tôi quay sang thì thấy nó đã đến chỗ ba mẹ tôi khi nào, lễ phép thưa 2 ông bà già tôi đang ngồi xem điện thoại rồi 2 đứa lên phòng. Ở đây là khu chung cư, nên ra đường buổi trưa giờ này là vắng như cái miễu với lại trời gắt như thế thì ai mà ra đường làm gì. Như một thói quen, tôi đẩy cánh cửa thì nó liền phóng nhanh vào, lôi ra bộ bài rồi nói:
– Ê đánh bài không? Cho mày trả thù pha nảy đó!
Nhắc tới tôi lại bực, con nhỏ cứ như nhà nó vậy, muốn làm gì thì làm. Thấy tôi đang lui cui cởi cái áo khoác mà không trả lời, nó ngồi bật dậy đi đến cái laptop của tôi mà bấm lạch cạch. Một lúc thì nó hét lên:
– Trời ơi Hoàng, mày coi cái gì vậy?
Tôi giật mình kinh hãi theo tiếng la của nó mà quay ngoắt ra sau, đầu đập mạnh vào vách tường đau muốn nổ đom đóm mắt, tôi đưa tay ôm cái đầu rồi càu nhàu:
– Mày khùng hả, xem gì là xem gì?
– Xem gì hả? Nó vừa nói, vừa chỉ tay vào cái màn hình laptop mà trợn mắt…
Tôi nhìn theo ngón tay nó chỉ mà há hốc mồm, chết mẹ rồi, hồi tối lên web tuoinung.com đọc mấy bộ truyện rồi xem cái phim hành động 2 người của VN mà quên tắt tab. Con nhỏ tinh quái này lại mở nó lên xem mới chết ấy chứ, tôi vội thanh minh:
– Ờ cái đó giải trí ấy mà, lâu lâu xem chơi chơi chứ có sao đâu, con trai mà thằng nào không xem. Mày cũng xem mày nói ai?
– Ê tao xem hồi nào? Nó đứng bật dậy tiến dần đến chỗ tôi mà lăm lăm con mắt.
– Hồi tuần rồi tao cũng mò cái laptop của mày rồi, cả đống lịch sử web mày không xóa kìa!
Nói tới đây nó liền đỏ mặt, xong nó vẫn cãi lại:
– Ai cho mày xem laptop của tao?
– Chứ mày cũng xem của tao đó thôi, coi như huề mày!
Nó đỏ mặt trong tức lắm nhưng vẫn không nói gì, tôi dòm ngó xung quanh thì thấy nó bộ bài nằm chỏng chơ dưới nền khi nảy nó lôi ra, tôi rủ nó chơi bài để lấn át cái không khi căng thẳng này, lát sau nó cũng hằm hằm mà ngồi xuống nhưng vẫn không quên nói một câu: “Lần này tao tha cho mày đó nghe, coi chừng tao đó”! Tôi nghe mà cứ như bị đe dọa vậy, thôi tính nó khùng khùng nào giờ tôi cũng không chấp vì cũng quen rồi, tôi cười trừ rồi cũng ngồi xuống chia bài ra cùng đánh, bỗng nó hỏi tôi:
– Chơi ăn gì mày? Ăn quỳ đi!
– Chơi mày, vụ gì chứ chứ vụ chơi bài tao không thua mày đâu, để tao cho mày quỳ thúi đầu gối luôn.
Y như rằng chơi hơn 10 màn nó thua tôi tận 8 màn, quỳ một lúc thì mặt nó nhăn nhó rồi kêu la:
– Ê Hoàng ơi đau quá à hay chơi ăn cái khác nha?
Không đợi tôi trả lời nó ngồi bẹp xuống, hai chân nó dạt sang một bên, xoa xoa đầu gối:
– Ê mày còn thiếu nợ 2 màn nha mậy, chơi ăn khác là ăn gì?
– Tùy ý mày, không thì dân heo!
– Thôi mày, vậy thì lời cho mày rồi. Hay chơi bài cởi đồ nha Nhi?
Nó trợn mắt ngạc nhiên, nhìn tôi một lúc rồi nói với giọng đầy nghi ngờ:
– Ê tự nhiên đòi cởi đồ, mày có ý gì đây? Thấy tao đẹp quá định giở trò hay gì?
– Mày bớt ảo tưởng đi, tại đang nóng tao mới chơi cởi đồ thôi, chứ tao muốn lột cái áo ra lắm rồi.
Tôi nói xạo để tìm cớ gạ gẫm, chứ tôi cũng chẳng tốt lành gì, hôm nay nó mặc cái áo phông rộng rãi, thêm cái váy đen không quá ngắn cho mát mẻ, cặp đùi nó trắng nỏ làm tôi nóng mặt nãy giờ. Lúc đầu nó không đồng ý, tôi cố gắng này nỉ một lúc rồi nó cũng chịu. Tôi chia bài mà lòng đầy háo hức, vui mừng vì sắp được thấy cái thứ của con gái đầu tiên trong đời tôi…
…
Còn tiếp…