Phần 109
Không biết qua bao lâu sau, xuyên qua vô tận luân hồi, Tuế Nguyệt Cung đã xuất hiện tại vị trí cũ.
“Rốt cuộc trở về…” Lạc Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cẩn thận sử dụng Thiên Cơ Bảng kiểm tra một phen, tiêu hao 100 tỷ Điểm Danh Vọng để xác định lần trở về quá khứ này của mình và Tuế Nguyệt không ảnh hưởng đến dòng chảy của lịch sử và kết quả của tương lai.
Lạc Nam hài lòng gật đầu.
Có thể tìm về Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không một cách thuận lợi như vậy cũng xem như là ổn thỏa rồi.
Chỉ là không ngờ đến, chính việc Tuế Nguyệt bị Săn Ma Điện hãm hại dẫn đến Đa Hệ Chi Không trôi về quá khứ lại chính là nguồn cơn cứu sống nàng lúc bé, mang đến cơ duyên thay đổi cuộc đời nàng.
Mà mình lại là nguyên nhân xóa đi đau khổ và mất mát của Tiểu Cẩn Nguyệt, để nàng có thể vô lo vô nghĩ trưởng thành, không bị thù hận làm mờ lý trí, từ đó trở thành Tuế Nguyệt Nữ Đế vang danh thiên hạ.
Vận mệnh, luân hồi thật là huyền diệu… mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên như vậy…
Từ thực tại về quá khứ, từ quá khứ đến tương lai… đã tạo nên cái gọi là lịch sử.
Đưa mắt nhìn sang Tuế Nguyệt vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói lời nào, Lạc Nam ôn hòa lên tiếng:
“Nàng vẫn còn giận ta sao?”
“Nếu không còn chuyện gì, ta trở về Côn Lôn đây, còn rất nhiều việc phải xử lý!” Tuế Nguyệt hờ hững nói.
Lạc Nam nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
“Buông ra!” Tuế Nguyệt lạnh lùng quyết liệt rút tay lại, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn lấy hắn.
Mặc dù lý trí của nàng thừa hiểu Lạc Nam không có lỗi trong chuyện này, hắn đã làm mọi thứ vì tốt cho nàng, hắn tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian cho nàng, hắn chấp nhận để nàng hận hắn.
Nhưng cảm xúc của nàng lại lấn át lý trí.
Bởi lẽ cái người nam nhân này thật sự đã ngăn cản nàng ra tay cứu mạng phụ mẫu và người thân của nàng, tàn nhẫn để nàng chứng kiến cảnh tượng thê thảm như vậy một cách tận mắt.
Tuế Nguyệt hiểu rằng đó sẽ là khúc mắc lớn, nàng sẽ mất rất nhiều thời gian để nguôi ngoai và bình tĩnh lại.
Tâm cảnh của nàng vững vàng nên mới cư xử lạnh nhạt như thế, đổi lại là người khác đã sớm khóc lóc cùng với hắn liều mạng.
Lạc Nam nghiêm mặt, ôn nhu nói: “Tiểu Cẩn Nguyệt, lời ta hứa với muội chẳng lẽ muội không tin?”
Tuế Nguyệt rùng mình, hận không thể cho nam nhân mặt này này một cái tát.
“Đủ rồi!” Giọng điệu của nàng càng trở nên lạnh lẽo:
“Ta rất biết ơn ngươi đã an ủi ta trong quá khứ, nhưng mọi chuyện đến đây là đủ!”
Lạc Nam lắc đầu: “Lời hứa của nam nhân là thứ vô giá, ta đã hứa giúp muội cứu sống mọi người, chúng ta đã ngoéo tay rồi mà!”
“Chuyện này đùa không vui!” Tuế Nguyệt hít sâu một hơi bình ổn nội tâm lửa giận.
Nàng cho rằng hắn chỉ an ủi mình khi còn bé cho qua chuyện để dụ dỗ xóa và thay đổi trí nhớ, làm sao tin tưởng chuyện hoang đường?
Lạc Nam chân thành nhìn nàng: “Lời hứa của chúng ta, sao có thể là đùa giỡn?”
Nói xong không đợi Tuế Nguyệt phản ứng, hắn bước lên trên đỉnh Tuế Nguyệt Cung.
Giọng điệu trầm thấp, chậm rãi vang lên:
“Nghịch Thế Thần Thông – Loạn Nghịch Luân Hồi!”