Phần 117
Ý niệm vừa động, hắn đã cùng các nàng rời khỏi Cửa Hàng May Mắn.
“Thủ đoạn của Kim Nhi Sư Phụ quá kinh khủng, cũng không biết phải nỗ lực đến mức nào mới đạt thành tựu như nàng!” Chúng nữ vẫn còn ngưỡng mộ không thôi.
Lạc Nam nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Nhìn sang Tuế Nguyệt, hắn ôn nhu mở miệng: “Có cần ta theo nàng đi gặp phụ mẫu?”
Loạn Nghịch Luân Hồi thay đổi quá khứ, Cẩn Gia đã được hắn giải cứu, Cẩn Hào và Cẩn Huệ chắc chắn vẫn đang sống tốt.
Ánh mắt của Tuế Nguyệt trở nên phức tạp, cuối cùng nàng lắc đầu: “Ngươi đã hứa sẽ đi làm thịt Ma Thương Thị, vậy thì hãy hoàn thành lời hứa đi!”
Lạc Nam nghe vậy cười…
Ma Thương Thị trong quá khứ thì hãm hại gia tộc của Tuế Nguyệt, ở hiện tại thì xung đột cùng Song Tu Lâu của Hi Vũ.
Thù mới hận cũ, Lạc Nam không có ý định để bọn chúng tiếp tục sống sót.
Lần trước hắn đánh vào tổng bộ của bọn chúng là Ma Thương Thành lại bị đám Nguyên Lão của Tru Tiên Điện ngăn cản… lần này kết quả nhất định sẽ khác.
Điều khiến hắn vui vẻ là thay vì tự mình đích thân làm thịt Ma Thương Thị, Tuế Nguyệt đã yêu cầu hắn làm như vậy để hoàn thành lời hứa với Tiểu Cẩn Nguyệt năm xưa.
Điều này đồng nghĩa với nội tâm của nàng đã tuân theo hứa hẹn, đồng ý gả cho hắn.
Đối với kẻ thù của Cẩn Gia, với tư cách là con rể để hắn trả thù cũng được mà?
Lạc Nam tim đập thình thịch, hận không thể ngửa đầu lên trời thét dài.
Hao tổn một nửa tuổi thọ hoàn toàn xứng đáng hahaha.
Về phần đi nhận lại Cẩn Gia, chắc có lẽ Tuế Nguyệt không muốn hắn nhìn thấy mặt yếu đuối của nàng khi đoàn tụ cùng phụ mẫu, một phần khác là lần đầu tiên trở về nhà sau nhiều năm xa cách lại dẫn theo nam nhân, Tuế Nguyệt khó tránh khỏi xấu hổ.
Nghĩ đến đây, hắn chu đáo lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, bắt đầu liên hệ với Mộng Chi Tiên.
“Phu quân, tình huống của chàng thế nào rồi? Các tỷ muội đều rất lo lắng!”
Vừa mới kết nối, phía bên kia đã truyền ra âm thanh đầy quan tâm của Mộng Chi Tiên.
“Yên tâm, ta hiện đang rất khỏe mạnh, sẵn sàng cùng các nàng đại chiến ba trăm hiệp!” Lạc Nam cười haha.
“Thiếu đứng đắn!” Mộng Chi Tiên xì một tiếng:
“Nói đi, chàng liên hệ với thiếp là có chuyện gì?”
“Đúng là thê tử bảo bối hiểu ý ta!” Lạc Nam dẻo miệng:
“Một phần là vì nhớ nên muốn nghe giọng của nàng, một phần là có chuyện hỏi thăm!”
Dù biết hắn nịnh nọt nhưng Mộng Chi Tiên vẫn thỏa mãn mỉm cười, yêu kiều hừ một tiếng:
“Chàng nói đi, nếu cần thiếp sẽ cho người điều tra!”
“Ta muốn hỏi là ở Tiên Ma Vực từ trước đến nay có gia tộc nào gọi là Cẩn Gia hay không?” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề.
Tuế Nguyệt ở bên cạnh nghe vậy cũng khẩn trương siết chặt nắm tay.
“Cẩn Gia sao…” Mộng Chi Tiên hơi trầm tư, nhìn sang mỹ nhân đang ở cùng mình:
“Tú Quyên tỷ mang tài liệu của Cẩn Gia đến đây giúp muội!”
“Tú Quyên cũng có ở đó sao?” Lạc Nam trong lòng vui vẻ.
Không để hắn chờ quá lâu, Liễu Tú Quyên đã cầm một quyển cổ tịch đến, dựa vào thông tin trong đó ôn nhu nói ra:
“Tại thời Thượng Cổ, Thiên Địa Hội từng có ý định hợp tác với Cẩn Gia để sản xuất y phục, nhưng còn chưa kịp đàm phán thì Cẩn Gia gặp nạn!”
“Ma Thương Thị tập kích Cẩn Gia, cũng may trong thời khắc then chốt có một cường giả thần bí với thực lực kinh thiên động địa ra tay cứu giúp, bảo toàn gia tộc!”
Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cường giả đó còn ai khác ngoài hắn chứ?
Đúng là Loạn Nghịch Luân Hồi, ngay cả lịch sử cũng đã được thay đổi một cách vô thanh vô thức.
“Nhưng nghe nói trong lúc hỗn loạn, tiểu thư mới tám tuổi của Cẩn Gia đã mất tích!” Mộng Chi Tiên quan sát thông tin, chậm rãi nói tiếp:
“Cẩn Gia sau đó đã gần như phát điên, dốc lòng bỏ ra lượng lớn tài sản và của cải chỉ để thuê những Thiên Cơ Đế dò tìm tung tích của tiểu thư nhưng đều tốn công vô ích!”
“Sau khi Đế Thiên Tiên Ma Giới bị sự kiện Luân Hồi Thụ làm cho tan vỡ, Cẩn Gia là một trong các thế lực may mắn còn trụ lại Tiên Ma Vực, nhưng vì Gia Chủ và Phu Nhân chịu nổi đau mất con, không còn ý chí phấn đấu, gia tộc lâm vào suy tàn!”
“Hiện tại Cẩn Gia chỉ là một Thế Lực bình thường trong vô số thế lực được Việt Long Đế Quốc chúng ta thu nhận!”
“Gia Chủ Cẩn Hào và Chủ Mẫu Cẩn Huệ cũng đã sắp cạn kiệt thọ nguyên!”
“Bọn họ lẽ ra đã cạn tuổi thọ từ lâu, nhưng vì chấp niệm chờ nữ nhi quay về mà thiêu đốt tu vi để kéo dài sự sống trong nhiều năm nay, e rằng trụ không đến vài ngày nữa!”
Nàng vừa dứt lời, Tuế Nguyệt đã lập tức biến mất.
Nhìn theo gợn sóng không gian bên cạnh mình, Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Cũng may là vẫn kịp!”