Phần 114
Trân Bảo Lâu nội tình khá hùng hậu, Lạc Nam không biết nó có chi nhánh ở khắp Nguyên Giới hay không, nhưng ở Tây Châu thì dễ dàng có thể tìm được ở những tòa thành lớn.
Sau khi băng qua Thảo Liêu Sơn Mạch về một hướng khác không giáp với vùng hoang mạc của đám Thiên Yết Tộc, Lạc Nam và Thủy Triều Tịch cũng chứng kiến một tòa thành.
“Tu La Điểm cập nhật rồi này, nàng được bao nhiêu thế?” Lạc Nam tay cầm Tu La Lệnh tò mò hỏi.
“Một vạn Tu La Điểm, đã đủ trả nợ cho ngươi!” Thủy Triều Tịch nhàn nhạt liếc mắt đáp.
“Hắc hắc, ta được hai vạn Điểm.” Lạc Nam rung đùi đắc ý cười nói.
“Hừ!” Thủy Triều Tịch bất mãn nói: “Vì sao làm cùng một nhiệm vụ nhưng điểm của ngươi lại gấp đôi ta?”
“Đó là phúc lợi của Kim Tu La nha, Đồng Tu Lạc cần phải cố gắng nhiều hơn!” Lạc Nam trêu tức nhếch nhếch môi.
Thủy Triều Tịch âm thầm nghiến răng, bất quá nàng cũng cho rằng lời hắn nói có phần đúng.
Xét về chức vụ thì hắn là cấp trên của nàng, mà cấp trên thì hưởng bổng lộc nhiều hơn cấp dưới là lẽ đương nhiên, ở bất kỳ nơi nào cũng vậy.
“Bên trong Tu La Lệnh còn cập nhật một bảng danh sách các vật phẩm tương ứng với Tu La Điểm hiện có, cũng thật tiện lợi vô cùng!” Thủy Triều Tịch truyền ý niệm vào trong lệnh bài quan sát nói.
Lạc Nam nghe vậy cũng hứng thú dò xét bên trong.
Hắn phát hiện Tu La Lệnh giống như một kiện pháp bảo lưu trữ thông tin vậy.
Chỉ thấy bên trong có một danh sách vừa mới xuất hiện, ghi chép đủ loại vật phẩm để hắn có thể lựa chọn, lít nha lít nhít có đến hàng nghìn đồ vật khác nhau.
Bát Tinh Thánh Hồn Kỹ – Nô Hồn Thuật: Sau khi giết chết một sinh linh bất kỳ, có thể rút Linh Hồn của kẻ đó ra luyện hóa thành U Hồn nô lệ trung thành với người thi thuật, thực lực của U Hồn sẽ còn lại một nửa so với khi còn sống, đời đời kiếp kiếp trung thành, vĩnh viễn không thể phản chủ nhân, giá bán 10.000 tu La Điểm.
Lạc Nam quan sát một loại Hồn Kỹ khá lợi hại, hắn nhớ đến nam tử trung niên U Hồn đã mang mình vào Tu La Giáo, xem ra đó chính là U Hồn nô lệ do Nhập Giáo Trưởng Lão thông qua Nô Hồn Thuật chế tạo ra.
Tuy nhiên Nô Hồn Thuật này vẫn có một hạn chế nhất định, đó là giới hạn số lượng U Hồn nô lệ theo từng đẳng cấp của Hồn Tu.
Nhập Hồn Thánh chỉ luyện ra được một U Hồn, Hồn Thánh Giả thì luyện ra được hai U Hồn… cho đến đẳng cấp tối đa là Hồn Thánh Đế thì luyện được tận chín U Hồn.
Thử tưởng tượng một vị Hồn Thánh Đế Viên Mãn mang theo chín vị U Hồn nô lệ có sức chiến đấu sánh bằng một nửa Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ cũng đủ khiến vô số địch nhân phải đau đầu.
Chưa kể U Hồn nô lệ còn có rất nhiều công dụng khác chứ không phải chỉ riêng trong việc chiến đấu, chẳng hạn như đi vào nơi nguy hiểm tìm kiếm tài nguyên giúp chủ nhân, sai bọn hắn làm việc vặt… vân vân.
Lạc Nam thật sự có hứng thú với môn Nô Hồn Thuật, mức độ hữu dụng của nó khá cao.
Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn quan sát thêm danh sách đồ vật trong Tu La Lệnh, dù sao thì có tận hai vạn Tu La Điểm nha.
Rất nhanh một loại tài nguyên khác đập vào mắt, làm hô hấp của hắn ồ ồ lên.
Thiên tài địa bảo Cửu Tinh Thánh Cấp – Phật Đế Xá Lợi, là thứ tích lũy lực lượng truyền thừa của một vị Phật Đế Hậu Kỳ nắm giữ Phật Pháp cao thâm sau khi chết để lại, có thể gia tăng tu vi và cảm ngộ cho Phật Tu, giá bán 20.000 tu La Điểm.
Lạc Nam nhìn mà chảy cả nước dãi, Phật Đế Xá Lợi này chắc chắn là đồ vật có thể gia tăng lượng lớn Phật Văn cho hắn, góp phần đủ điều kiện tu luyện Thiên Văn Quy Hoa Quyết tầng tiếp theo.
Thật ra mục đích lần này Lạc Nam đến Trân Bảo Lâu là để tìm giao dịch ba thứ, đầu tiên là Hóa Hình Thánh Thảo, sau đó là tài nguyên Phật Tu và tài nguyên Long Tộc.
Tuy nhiên Phật Đế Xá Lợi trong bảo khố của Tu La Giáo cũng đủ hấp dẫn hắn nha.
Lạc Nam nhất thời lâm vào do dự, Nô Hồn Thuật cũng tốt mà Phật Đế Xá Lợi cũng không tồi, mua thứ này thì không còn đủ Điểm để mua thứ khác.
“Ta tiếp tục thiếu nợ ngươi được không?” Đột nhiên Thủy Triều Tịch lên tiếng hỏi.
“Nàng có hứng thú với thứ gì à?” Lạc Nam cười.
“Ừm, có một môn gọi là Nô Hồn Thuật có thể giúp ta mạnh lên!” Thủy Triều Tịch đáp.
Lạc Nam giật mình, không nghĩ đến nàng lại nhìn trúng thứ mà hắn cũng ưa thích.
Mà nghĩ cũng đúng, Thủy Triều Tịch vốn là Hồn Thánh Đế nhưng lại là Nhân Ngư Tộc nên chiến lực không mạnh, nếu nàng có thể luyện ra chín vị U Hồn nô lệ trung thành, chiến lực sẽ tăng rất nhiều lần.
“Không thành vấn đề, nhưng với điều kiện là nàng phải truyền Nô Hồn Thuật cho ta!” Lạc Nam cười tủm tỉm.
Thủy Triều Tịch cũng không keo kiệt với hắn, chỉ thấy nàng dùng ý niệm truyền đạt vào trong Tu La Lệnh.
Rất nhanh, một cái Truyền Tống Trận bên trong không gian Tu La Lệnh được kích hoạt, Nô Hồn Thuật với hình dạng quyển trục theo đó hiện ra, mà Tu La Điểm của Thủy Triều Tịch cũng bị trừ về con số 0 tròn trĩnh.
“Ngươi luyện trước đi!” Nàng hào phóng lấy ra đưa cho hắn.
Lạc Nam tròn xoe mắt, không vội nhận Nô Hồn Thuật, ngược lại lo ngắm nghía Tu La Lệnh thật kỹ, không ngờ nó thần kỳ đến như vậy.
Vốn tưởng rằng muốn dùng Tu La Điểm giao dịch phải quay về tổng bộ của Tu La Giáo, ai biết có thể trực tiếp thông qua Tu La Lệnh làm được điều đó.
Pháp bảo có ẩn chứa truyền tống trận để dịch chuyển như thế này làm Lạc Nam liên tưởng đến Cung Đình Thụ.
Bên trong không gian Tu La Lệnh có ẩn chứa Truyền Tống Trận liên thông với bảo khố của Tu La Giáo, muốn giao dịch thứ gì chỉ cần dùng ý niệm câu thông, tại bảo khố Tu La Giáo sẽ có người phụ trách đem vật đó truyền đến cho ngươi, đồng thời trừ mất Tu La Điểm tưng ứng giá trị đồ vật.
Điều này chứng minh trình độ Trận Pháp, Pháp Bảo ở Nguyên Giới đã cao cấp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, những thứ mà hắn đạt được từ Hệ Thống thì nay đã không còn chênh lệch quá nhiều so với những thứ có mặt tại Nguyên Giới.
Bao gồm cả Cấm Kỵ.
Hắn không thể ỷ vào việc mình có Cấm Kỵ gia thân mà không xem ai ra gì, chẳng may tương lai gặp phải kẻ có bốn, thậm chí năm Cấm Kỵ thì sao?
Không thể lường trước được…
“Nội tình của Tu La Giáo thật đáng sợ, chẳng trách tự tin có Tu La Sứ Giả trải rộng khắp Nguyên Giới…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
Hắn thầm nghĩ đến vô số Tu La Sứ Giả ở ngoài kia cũng có thể dễ dàng bí mật trao đổi vật phẩm như vậy mà không cần đặt chân về tổng bộ, như vậy muốn bại lộ thân phận cũng khó khăn.
Đã có Thủy Triều Tịch cho hắn học ké Nô Hồn Thuật, vậy hắn cũng không khách khí muốn điểm mua Phật Đế Xá Lợi.
Nào ngờ còn chưa kịp mua, Tu La Điểm của hắn bất chợt bị trừ mất một vạn.
“Móa nó, trừ nợ nhanh như vậy à?” Lạc Nam chửi thề.
Không vô duyên vô cớ mà hắn bị trừ Điểm, chẳng qua lần trước còn thiếu nợ Nhập Giáo Trưởng Lão một vạn Điểm nên lúc này mới bị trừ mất.
Âm thầm căm tức, Lạc Nam dứt khoát đem Tu La Lệnh cất vào, mắt không thấy tâm không phiền.
Thấy sắc mặt của hắn khó coi, Thủy Triều Tịch âm thầm buồn cười, tiểu tử này thật thú vị.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/04/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Hướng mắt nhìn đến, thành trì to lớn phồn hoa đã sừng sững phía trước, trước cổng thành có ba chữ lớn:
“Thú Nhân Thành!”
“Thú Nhân Thành sao?” Lạc Nam cảm thấy thú vị: “Chẳng lẽ bên trong thành là Yêu Tộc và Nhân Tộc sinh sống?”
“Không phải!” Thủy Triều Tịch trợn mắt nói: “Thú Nhân Thành là nơi cho những chủng tộc như ta, nửa người nửa yêu!”
Kiến thức của Thánh Hồn Đế đã từng đảm nhiệm vị trí tộc trưởng như nàng đương nhiên phong phú hơn tiểu tử còn trẻ tuổi như Lạc Nam, vì thế kiên nhẫn phổ cập cho hắn:
“Nhiều năm về trước, một đứa trẻ bởi vì có phụ thân là người, mẫu thân là yêu nên bị cả hai bên gia tộc xa lánh, sau khi trở thành cường giả… đứa trẻ này đã lập nên Thú Nhân Thành, trở thành Thú Nhân Thành Chủ, tạo ra một nơi lý tưởng để những sinh linh có hoàn cảnh giống mình sinh sống.”
“Vì vậy Thú Nhân Thành rất chào đón ta, không chào đón ngươi!” Thủy Triều Tịch đắc ý.
“Ai nói ta không được chào đón?” Lạc Nam hừ lạnh.
“Ngươi là nhân loại thuần túy, Thú Nhân Thành chỉ chào đón nửa người nửa yêu mà thôi!” Thủy Triều Tịch bình thản đáp:
“Nhân loại thuần túy muốn vào thành phải giao nộp Nguyên Thạch.”
“Nàng dám cược hay không?” Lạc Nam mỉm cười quỷ dị:
“Chắc chắn ta sẽ không mất một khối Nguyên Thạch nào, đường đường chính chính được mời vào Thú Nhân Thành!”
“Ta không tin!” Thủy Triều Tịch bĩu môi: “Cược thì cược, nếu ta thắng ngươi phải cùng ta giao phối!”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm, thầm nghĩ chẳng lẽ ta nên cố tình thua cuộc?
“Được rồi, nếu ta thắng nàng phải đáp ứng bất kỳ một yêu cầu nào của ta!” Hắn đề nghị.
Thủy Triều Tịch thản nhiên nhún vai, ngay cả giao phối nàng còn không sợ, còn sợ cái gì nữa sao?
Hai người đạt thành ăn ý, liền bước đến cổng Thú Nhân Thành.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Mặt đất chấn động, từ bên trong thành có một tiểu đội uy nghiêm oai phong bước ra.
Chỉ thấy bọn hắn là một đám hàng chục tên Nhân Mã, nửa thân dưới là ngựa, nửa thân trên là người, được trang bị chiến giáp, tay cầm Cự Phủ nặng nề, vừa là Thể Tu vừa là Nguyên Tu, đẳng cấp thấp nhất cũng là Thánh Tướng, cầm đầu là một Thánh Vương, áp bách cực mạnh.
“Thú Nhân Thành chỉ chào đón bán yêu, nếu các ngươi là Yêu Tộc hoặc Nhân Tộc thuần túy, phải giao nộp trăm khối Nguyên Thạch làm lộ phí vào thành!” Vị Thánh Vương Nhân Mã lên tiếng, đưa mắt đánh giá hai người Lạc Nam.
Thủy Triều Tịch mỉm cười, đuôi cá dưới lớp áo choàng nhẹ nhàng duỗi ra.
“Thì ra là Nhân Ngư Tộc bằng hữu, mời vào thành!” Một đám Nhân Mã hoan nghênh vô cùng.
Thủy Triều Tịch dương dương đắc ý đi vào, đưa mắt trêu tức nhìn lấy Lạc Nam xem thử tên này sẽ làm gì.
Lạc Nam vô cùng thản nhiên, trên lớp da bỗng nhiên trồi lên tầng tầng vảy giáp màu xanh lục bảo, đỉnh đầu mọc ra một cặp sừng rồng.
“Chân Long!?” Đám Nhân Mã hít một ngụm khí lạnh, phải biết ở bất kỳ nơi nào thì huyết mạch có liên quan đến Long Tộc cũng có thân phận cao quý.
“Khà khà, tại hạ là con lai nửa rồng nửa người, nghe danh Thú Nhân Thành đã lâu hôm nay mới đến diện kiến!” Lạc Nam chắp tay nói.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ… mời vào thành!”
Trong ánh mắt mộng bức của Thủy Triều Tịch, Lạc Nam bề nghễ chắp tay bước vào, thản nhiên vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng thầm thì:
“Tiểu Nhân Ngư, nàng thua cuộc rồi!”
Thủy Triều Tịch đẩy hắn ra, khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh, không chút cảm tình nói:
“Ngươi vậy mà là rồng?”
Nàng đang cực kỳ bất mãn với Hải Long Cung là một đám Thủy Long, hiện tại thấy Lạc Nam dính dáng đến rồng theo bản năng cảm thấy bài xích.
“Vào thành rồi nói!” Lạc Nam gật gật đầu.
Thủy Triều Tịch mặt không biểu tình đi theo hắn, nàng đã rất kiên nhẫn, đổi lại là kẻ khác nàng sẽ lập tức rời đi.
Hai người tìm một gian khách sạn bên trong thành, chỉ thấy nơi này toàn là bán yêu sinh sống, lễ tân là một Miêu Nữ hết sức đáng yêu.
Thuê một phòng cao cấp, Lạc Nam và Thủy Triều Tịch đi vào.
“Ta cứ tưởng ngươi là nhân loại!” Thủy Triều Tịch khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn thật kỹ hắn, dường như chỉ cần hắn không giải thích rõ ràng nàng sẽ lập tức trở mặt.
Nàng luôn nghĩ rằng hắn cứu mình là vì một nguyên nhân đặc biệt sâu xa nào đó, nhưng thân phận Long Tộc của hắn khiến nàng mẫn cảm cho rằng vì hắn là rồng tham lam Nhân Ngư Tộc nên mới cứu nàng.
Cũng không thể trách nàng suy nghĩ như vậy, phải biết toàn tộc của nàng vừa bị Long Tộc hủy diệt, tuy nàng ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng luôn ấp ủ hận thù, còn từng yêu cầu hắn phải giao ra Hải Mạn Sa, nàng nhạy cảm và bất mãn với Long Tộc là điều hiển nhiên.
Thủy Triều Tịch không lập tức trở mặt là may lắm rồi.
“Ta đích thật là nhân loại, chẳng qua luyện hóa huyết mạch Long Tộc mà thôi.” Lạc Nam chân thành nói:
“Ta cũng biết nàng có cái nhìn xấu về Long Tộc, nhưng ta tin rằng nàng đủ lý trí để phân biệt được mỗi chủng tộc đều có người tốt kẻ xấu, không thể đánh đồng hay quy chụp được.”
Thủy Triều Tịch hít sâu một hơi, nàng là Thánh Hồn Đế, đương nhiên nàng đủ tỉnh táo để biết rằng lời của hắn là đúng.
Nhưng Lạc Nam không nói sớm việc hắn có huyết mạch Long Tộc ngay từ đầu vẫn khiến nàng có chút hụt hẫng.
“Vì sao khi đó ngươi lại mạo hiểm cứu ta?” Nàng hỏi ra lời ấp ủ trong nội tâm đã lâu.
“Ta đã từng nói trong các thê tử của ta có Nhân Ngư Tộc, không chỉ một người mà đến tận hai người.” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng trả lời:
“Vì lòng tham của cường giả, Nhân Ngư Tộc của hai nàng ấy cũng đã bị hủy diệt, đáng tiếc thời điểm đó ta chưa có mặt… vậy nên ở thời khắc ta nhìn thấy nàng sắp rơi vào tay Hải Long Cung, ta muốn thay đổi một điều gì đó để níu kéo lại hy vọng cho Nhân Ngư Tộc!”
“Tin rằng nếu Linh Lung và U Quỳnh có mặt ở đó, các nàng ấy cũng sẽ làm giống như ta…”
Thủy Triều Tịch im lặng nhìn hắn hồi lâu, nhìn thấy chân tình trong ánh mắt của hắn, chẳng biết vì sao nàng có chút ghen tị với hai vị Nhân Ngư Tộc kia.
“Nếu có cơ hội hy vọng ta có thể cùng các nàng ấy kết làm bằng hữu!” Thủy Triều Tịch nhoẻn miệng cười, nụ cười như trăm hoa khoe sắc.
Câu trả lời của hắn khiến nàng hài lòng… nàng nguyện ý tin tưởng hắn.
“Haizz, rõ ràng ngươi chỉ là tiểu tử Tiểu Thánh, tuổi tác còn không bằng số lẽ của ta, nhưng chẳng hiểu vì sao có cảm giác ngươi trưởng thành hơn cả!” Thủy Triều Tịch thở dài một tiếng, tay chống cằm.
“Haha, ta đã thê thiếp thành đàn, nàng còn là tiểu nữ nhân…” Lạc Nam khoái trá cười:
“Đừng ra vẻ tiền bối!”
“Ngươi thê thiếp thành đàn lại còn từ chối giao phối, chẳng lẽ ta rất xấu?” Thủy Triều Tịch lại làm mặt lạnh.
“Nàng không xấu, nhưng nàng hiểu thế nào là yêu không?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Yêu sao…” Thủy Triều Tịch có chút mơ màng, không biết phải giải thích thế nào.
“Khi nào nàng hiểu thế nào là yêu, cũng khiến ta yêu nàng, khi đó ta sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận nàng…” Lạc Nam nói.
Thủy Triều Tịch cảm thấy tên này thật phiền, rõ ràng ngoài kia có vô số nam nhân sẵn sàng giao phối với nàng, bọn hắn đâu có đòi hỏi cái gọi là yêu?
Nhưng chính vì vậy càng khiến nàng háo thắng, nàng muốn thu phục cái tên này.
“Cứ quyết định như thế, ta sẽ khiến ngươi yêu ta, đến lúc đó ngươi sẽ là người phải cầu ta giao phối!” Thủy Triều Tịch cười xấu xa:
“Và ta sẽ ngó lơ ngươi!”