Phần 148
Đồ vật như Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ ở trong mắt một số người có lẽ thuộc về loại hình tà ma ngoại đạo, không đứng đắn đàng hoàng.
Nhưng Lạc Nam lại không phải kẻ cổ hủ như thế, đối với hắn thì chỉ cần có thể mang đến tiến bộ cho bản thân mà không gây hại đến người vô tội nào thì tất cả các đồ vật đều có thể sử dụng.
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ cũng không ngoại lệ.
Đồ vật vừa có thể công thủ toàn diện, vừa có thể hỗ trợ chủ nhân tu luyện Linh Hồn nhưng không hề nhàm chán như Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ quả thật xưng danh với hai từ Chí Bảo.
“Cũng được, nhân cơ hội này đột phá Linh Hồn.” Lạc Nam hứng thú lẩm bẩm nói.
Tại Bách Thú Vũ Trụ hắn cũng thi triển Đoạt Hồn của không ít Chiến Thú và địch nhân cường đại, tu vi Hồn Tu đã sớm chạm đến ngưỡng cửa tiếp theo, chỉ còn thiếu một chút mà thôi.
Hiện tại có Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, trực tiếp thử luôn hiệu quả của nó.
Trước tiên Lạc Nam nhỏ máu vào trên bức tranh tiến hành nhận chủ.
Rất nhanh, tất cả tin tức liên quan và cách thức sử dụng kiện Chí Bảo này cũng được hắn nắm giữ.
Đại đa số pháp bảo thường cần đến lực lượng của chủ nhân để hoạt động, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ thì lại khác.
Để phụ trợ cho việc tu luyện Linh Hồn, nó đòi hỏi chủ nhân phải có tài nguyên Hồn Tu cung cấp năng lượng cho nó hoạt động.
Mà nhiệm vụ của nó chính là trợ giúp chủ nhân tận dụng lượng tài nguyên Hồn Tu đó một cách tối đa, gia tăng hiệu quả lên gấp mấy lần.
Nghĩ đến đây Lạc Nam lấy ra ước chừng năm khối Hồn Thạch Nhũ có kích thước bằng nắm tay.
Do đã sắp đột phá, hắn ước tính mình cần đến mười khối Hồn Thạch Nhũ nếu như hấp thụ bình thường để có thể trở thành Đại Hồn Thánh.
Nhưng lúc này Lạc Nam chỉ lấy ra năm khối, chỉ vì muốn thử hiệu quả mà Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ mang lại.
Phần phật…
Ý niệm vừa động, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đã trôi nổi trước mặt Lạc Nam, bề mặt của bức tranh đối diện với khuôn mặt của hắn, đem tất cả hình ảnh dâm mị của 69 vị mỹ sắc hồn cơ chiếu rọi vào mặt.
Lạc Nam đem năm khối Hồn Thạch Nhũ nâng lên, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ rung động kịch liệt.
Vù vù vù vù…
Từ trong bức tranh tuôn ra hấp lực dữ dội, chỉ tốn nửa canh giờ, năm khối Hồn Thạch Nhũ đã bị bức tranh hấp thụ sạch sẽ, hóa thành không khí.
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ lóe sáng dữ dội, hình ảnh 69 vị mỹ nhân hướng Lạc Nam liếc mắt đưa tình.
Không chần chờ nữa, hắn khép lại hai mắt, điều động Linh Hồn của mình tạm rời cơ thể, dung nhập vào trong Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ.
Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cơ thể Lạc Nam ngồi hướng mặt vào một bức tranh đang lơ lửng.
Bất quá cảnh tượng bên trong thì lại hoàn toàn khác.
Lạc Nam cảm giác được Linh Hồn của mình tiến vào trong một vùng không gian ngập tràn sương khói, không khí mát mẻ dễ chịu, Hồn Khí lơ lửng khắp nơi như hóa thành thực chất.
Khuất sau những lớp sương khói mờ ảo huyền bí kia, từng thân ảnh mỹ nhân như ẩn như hiện đang khiêu vũ, những đôi mắt kiều mị như chảy nước nhìn về phía hắn.
“Chủ nhân, xin thương tiếc chúng thiếp nha…”
Từng giọng nói ngọt liệm làm người khác tê tái vang lên, Lạc Nam nghe mà âm thầm nhộn nhạo.
Hắn đi xuyên qua lớp sương mù, bắt gặp 69 vị mỹ nhân đang phơi bày các tư thế chớp chớp mắt đẹp nhìn lấy mình, tất cả các nàng cũng giống như hắn, đều ở trạng thái linh hồn chứ không hề có nhục thể.
“Các nàng là Hồn Tộc hay là Linh Hồn bị phong ấn vào trong Pháp Bảo?” Lạc Nam không nhịn được hỏi.
“Bọn thiếp không phải Hồn Tộc, cũng chẳng phải Linh Hồn bị thu nhốt…” Một người đại diện cười nói:
“Bọn thiếp là một phần của Chí Bảo, được Luyện Khí Sư cao cấp luyện chế ra, chủ nhân có thể xem như Khí Linh cũng được…”
Lạc Nam nghe mà thán phục, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ là Chí Bảo… vậy Luyện Khí Sư đã luyện ra chắc chắn cũng là Luyện Khí Chí Tôn, không nghĩ đến lại nghịch thiên đến như vậy, thổi cả những linh hồn tuyệt sắc vào trong pháp bảo.
“Chủ nhân, đến đây bọn thiếp hầu hạ chàng nào…” 69 vị mỹ sắc Hồn Cơ đứng lên, lắc lư từng vòng eo thon, duỗi ra từng đôi chân dài miên man thẳng tắp bước về phía hắn.
Bước tiếp theo chính là song tu ân ái, dục tiên dục tử.
Bất quá mọi thứ diễn ra không giống với Lạc Nam tưởng tượng.
Bởi vì cả hắn và các vị mỹ sắc Hồn Cơ đều không có nhục thể, tồn tại ở dạng Linh Hồn nên đâu thể nào kết hợp xác thịt, hai bộ phận tư mật gắn bó ma sát như hắn thường làm với các thê tử.
Cái gọi là hoan lạc, thăng hoa với các nàng lại mang một hàm nghĩa khác.
Đó là Linh Hồn của Lạc Nam lần lượt được từng Linh Hồn của các nàng thẩm thấu vào, hai Linh Hồn của nam và nữ chất chồng lên nhau.
Mỗi vị mỹ sắc Hồn Cơ đều là chứa đựng Linh Hồn thuần khiết và cường đại đến mức hoàn mỹ, khi Linh Hồn của hắn và các nàng dung hợp, Linh Hồn của hắn sẽ được thanh lọc, tẩy rửa, hấp thụ Hồn Khí một cách cực kỳ dễ dàng, nói chung là hưởng lợi ích từ các vị mỹ sắc Hồn Cơ.
Năm khối Hồn Thạch Nhũ đã được các nàng hấp thụ, sau đó cường hóa lên truyền lại vào Linh Hồn của hắn.
Quá trình này cũng cực kỳ sung sướng, toàn bộ Linh Hồn thoải mái khó thể hình dung.
Lạc Nam chỉ mới dung hợp linh hồn đến vị Hồn Cơ thứ 8, tiêu tốn năng lượng của 4 khối Hồn Thạch Nhũ đã thành công đột phá Đại Hồn Thánh sơ kỳ.
Không để lãng phí, hắn lại tiếp tục cùng 2 vị mỹ sắc Hồn Cơ khác dung hợp, tiêu thụ nốt khối Hồn Thạch Nhũ cuối cùng, củng cố được tu vi Linh Hồn.
“Sảng khoái!” Lạc Nam ngửa đầu cười lớn, muốn ôm vị Hồn Cơ ở trước mặt hôn một ngụm nhưng buồn bực phát hiện miệng của mình và mặt của nàng đâm xuyên vào nhau, hoàn toàn không thể chạm được.
Mà khi năng lượng hao sạch, Linh Hồn của hắn chợt bị Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ phóng xuất ra ngoài, trở về thể xác.
ONG ONG ONG.
Hồn Đỉnh hưng phấn reo vang, nó vừa đón nhận lượng Hồn Lực cường đại của Lạc Nam trở về, kích thước càng thêm to lớn.
“Phu quân, xem ra Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ này thật sự lợi hại.” Hồn Nguyệt Ánh vui vẻ nói.
Nàng chính là khí linh của Hồn Đỉnh, tu vi Linh Hồn của nam nhân càng cao, Hồn Đỉnh càng mạnh thì nàng cũng càng có được chiến lực vượt trội.
“Haha, lần sau ta để nàng đi vào bên trong thể nghiệm cảm giác.” Lạc Nam cười tủm tỉm nói.
Hồn Nguyệt Ánh cũng là dạng linh hồn thể, nàng thừa sức tiến vào Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ.
“Thiếp sẽ không vào, trừ khi có chàng vào cùng với thiếp…” Hồn Nguyệt Ánh ôn nhu như nước nói.
“Tốt, vậy phu quân sẽ để nàng và các vị mỹ sắc Hồn Cơ hầu hạ ta.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
RĂNG RẮC.
Một thanh âm rạn nứt bỗng nhiên vang lên, Lạc Nam và Hồn Nguyệt Ánh cùng nhau sững sờ.
Bởi vì âm thanh rạn nứt này là đến từ Linh Hồn của hắn.
Cả hai lo lắng cả kinh, vội vàng quan sát xem chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh hai người liền nhìn chằm chằm vào vị trí giữa bụng của Lạc Nam, hay nói đúng hơn là chỗ ngay phần bụng của linh hồn hắn.
Chỉ thấy tại nơi đó, một cái dấu ấn huyền bí bất chợt vỡ tan, chính sự tan vỡ của nó đã tạo nên âm thanh răng rắc vừa rồi.
Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn?
Bà lão thần bí trong mật thất Lạc Gia đánh vào Linh Hồn của Lạc Nam tám cái dấu ấn ở tám vị trí khác nhau.
Vậy mà lúc này cái dấu ấn ở phần bụng lại đang tan vỡ?
“Chẳng lẽ là hiệu quả ngoài ý muốn mà Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ mang lại?” Lạc Nam nghi hoặc không thôi.
RĂNG RẮC…
Khi dấu ấn ở giữa bụng toàn bộ vỡ nát, từ bên trong dấu ấn đột ngột có một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu não của Lạc Nam.
Hắn theo bản năng muốn bài trừ luồng thông tin này, sợ rằng nó không phải đồ vật gì tốt lành.
Bất quá dù cho Lạc Nam muốn loại bỏ, luồng thông tin đó vẫn khăng khăng tiến thẳng vào ký ức của hắn mà không hề tiêu tán.
“Hồn Kỹ – Hồn Lực Hóa Kiếm, đây là môn Hồn Kỹ cho phép Hồn Tu điều động Linh Hồn của bản thân hóa thành Kiếm Hồn.”
“Kiếm Hồn có thể công kích đối thủ, có thể phòng ngự hoặc có thể dung hợp vào Kiếm của Kiếm Tu để gia tăng uy lực, ngự Kiếm chỉ bằng một tia ý niệm, thiên biến vạn hóa kiếm chiêu.”
“Số lượng Kiếm Hồn được tạo ra không giới hạn tùy thuộc vào nguồn Hồn Lực của người thi triển.”
Lạc Nam và Hồn Nguyệt Ánh cùng nhau sừng sờ, ngây ngẩn cả người.
Hiển nhiên cả hai đều không thể hiểu nỗi vì sao đột nhiên ẩn giấu bên trong một cái Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn lại có một môn Hồn Kỹ, hơn nữa nghe qua còn rất cường đại.
Hai người vội vàng quan sát những cái chú ấn còn sót lại trên linh hồn của Lạc Nam.
Gồm có ở giữa trán, ở sau ót, ở trên lưng, tay trái, tay phải, chân trái, chân phải…
Bảy cái chú ấn kia hoàn toàn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu vỡ nát như cái chú ấn nằm ở giữa bụng.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hồn Nguyệt Ánh tò mò nói:
“Bà lão kia thi triển chú ấn hành hạ phu quân, hiện tại trong chú ấn lại chứa đựng Hồn Kỹ, chẳng lẽ đó là một loại khảo nghiệm? Mà Hồn Kỹ là phần thưởng khi đạt được?”
“Ta cũng không rõ ràng…” Lạc Nam chép miệng, vuốt cằm suy đoán:
“Chẳng lẽ bà lão đó là một vị tổ tiên nào đó của Lạc Gia, muốn thúc đẩy hậu bối phát triển?”
Nghĩ đến đây hắn lại lắc đầu, cảm thấy không giống.
Phải biết rằng cũng nhờ nhiều loại cơ duyên xảo hợp nên hắn mới có ý chí và nghị lực vượt xa cường giả bình thường, nhờ vậy mới chống đỡ nổi những đợt hành hạ đến chết đi sống lại mỗi lần Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn bạo phát.
Nếu bà lão kia là tổ tiên của Lạc Gia muốn khảo nghiệm hậu bối, e rằng chưa điên cuồng đến mức đưa ra khảo nghiệm với độ khó cao như vậy.
Đó không phải là khảo nghiệm, đó là tra tấn cho đến chết nha.
Một nguyên nhân khác thì đây có thể là công dụng đặc biệt do Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ mang đến, nhưng trong thông tin của Hệ Thống đâu có đề cập đến điều này?
Lạc Nam thử dùng ý niệm hỏi thăm các mỹ sắc Hồn Cơ, nhận được câu trả lời là không phải, Hồn Lực Hóa Kiếm hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào đến Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ cả.
Nếu bức tranh này còn đến mức tặng thêm Hồn Kỹ thì quá mức nghịch thiên rồi.
“Thôi mặc kệ, có Hồn Kỹ sử dụng là ngon rồi…”
Nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, Lạc Nam trực tiếp ném chuyện này ra sau ót.
Hồn Lưc Hóa Kiếm là môn Hồn Kỹ không rõ đẳng cấp, nhưng dựa vào kiến thức và lý giải của Lạc Nam, Hồn Kỹ này thấp nhất cũng là Thất Tinh Thánh Cấp.
Lạc Nam lại bỏ ra tài nguyên tiến vào trong Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ để tập luyện Hồn Lực Hóa Kiếm cho thành thạo.
Lần này hình thức thay đổi, các vị mỹ sắc Hồn Cơ vậy mà cùng tu luyện với hắn, giúp hắn chỉ ra những chỗ mạnh, những chỗ yếu, cách vận dụng Hồn Lực Hóa Kiếm, thậm chí mô phỏng chiến đấu với hắn.
Bằng phương pháp này, Lạc Nam cực nhanh đã thi triển thành thạo và lĩnh ngộ được tinh túy của Hồn Kỹ, chỉ có thể một lần nữa cảm thán Chí Bảo quả nhiên quá mức thần kỳ.
“Còn phần thưởng của nhiệm vụ là một Gói Quà Ngự Thú chưa mở, hiện tại khui hàng luôn.”
Thừa thắng xông lên, Lạc Nam muốn xem thử gói quà ngự thú này sẽ chứa đựng những gì, liệu rằng có huyết mạch quý hiếm nào hay không.
“Hệ Thống, mở ra…”
Đang muốn ra lệnh cho hệ thống, chợt bên ngoài truyền đến náo động.
ẦM ẦM ẦM…
Có tiếng đập cửa, kèm theo đó là âm thanh càn rỡ phách lối:
“Kẻ bên trong mau đi ra!”
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, đây không phải là phòng khách của Trân Bảo Lâu, tính bảo mật và riêng tư cực kỳ cao cấp, vì sao có người đến làm phiền hắn?
Mặc dù trong lòng bất mãn, Lạc Nam vẫn muốn biết đã xảy ra chuyện gì, liền lấy Tam Nhãn Mặt Nạ đeo lên, khoác vào Ngân Sắc Áo Choàng.
Tạm gác lại ý định mở gói quà Ngự Thú, hắn đẩy cửa bước ra ngoài.
Chỉ thấy đứng bên ngoài là một đám thị nữ của Trân Bảo Lâu đang dùng ánh mắt áy náy xem lấy hắn, gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Còn kẻ vừa đập cửa phòng Lạc Nam là một tên thanh niên nửa người nửa yêu thú.
Có hình dáng nhân loại nhưng đỉnh đầu lại mọc ra một căn giác nhọn, trên thân có lân phiến bao trùm như một bộ áo giáp, cũng không biết là giống loài gì.
Cũng không có gì bất ngờ, hiện tại đang ở trong địa bàn của Thú Nhân Thành, gặp phải nửa người nửa yêu là lẽ đương nhiên.
“Chuyện gì thế?” Lạc Nam bình thản hỏi.
“Là như thế này.” Tên thanh niên bán yêu đi thẳng vào vấn đề:
“Ta đang cần lượng lớn tài nguyên Phật Tu cao cấp, chỉ là nghe nói tài nguyên Phật Tu ở chi nhánh này đã bị các hạ mua sạch, vì vậy ta muốn dùng giá cả gấp đôi để mua lại.”
Lạc Nam nhìn đám thị nữ của Trân Bảo Lâu chất vấn:
“Hùm Xám tổng quản đâu? Các vị thật sự thiếu chuyên nghiệp, chẳng may ta đang bế quan ở thời khắc quan trọng, các vị để người lạ tự tiện đập cửa, làm ta tẩu hỏa nhập ma thì sao?”
Mặc dù đã biết ý đồ của tên thanh niên nhưng Lạc Nam không thèm bận tâm.
Hắn có chút thất vọng về Trân Bảo Lâu, đường đường là thế lực kinh doanh lớn lại mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
Đây là điều mà Lạc Nam chưa từng thấy ở Đa Bảo Các hay Thiên Địa Hội ngày trước.
“Hùm Xám tổng quản đang bế quan, quý khách làm ơn thông cảm…” Một thị nữ rụt rè đáp:
“Hơn nữa cũng bởi vì thân phận của Thiếu Thành Chủ có chút đặc thù.”
“Thì ra là Thiếu Thành Chủ của Thú Nhân Thành.” Lạc Nam ra vẻ khách khí chắp tay:
“Đáng tiếc ta đã sử dụng hết tài nguyên Phật Tu, không còn sót lại chút nào.”
Trân Bảo Lâu mở chi nhánh ở Thú Nhân Thành, Thiếu Thánh Chủ đích thân đến nên cũng nể nang một chút mặt mũi là điều dễ hiểu.
Nhưng điều đó không thể khiến Lạc Nam thay đổi ấn tượng về thế lực này, xem ra sắp tới phải cẩn thận hơn, hạn chế cùng Trân Bảo Lâu đi quá gần.
Mà đối mặt với thái độ không mặn không nhạt của Lạc Nam, tên thanh niên sắc mặt âm trầm, mở miệng chất vấn:
“Ngươi làm sao có thể luyện hóa toàn bộ từng ấy tài nguyên Phật Tu cao cấp trong thời gian ngắn như vậy? Muốn qua mặt ta đúng không?”
Lạc Nam nhàn nhạt nở nụ cười:
“Phải thì thế nào? Ngươi định cắn ta à?”