Phần 159
Một đêm trăng hoa, hương diễm trong đó không thể nào tả hết…
Bình minh ló dạng, bên ngoài Thiên Cơ Lâu đã tụ tập không ít khách nhân.
“Hôm nay tiếp tục đóng cửa không đón khách nhé…”
Lạc Nam vuốt ve tấm lưng trần trắng mịn như tơ lụa của Vũ Lăng Phi cười nói.
Hắn nhìn thấy nàng hư nhược lười biếng nằm trên giường, sau một đêm lần đầu tiên từ thiếu nữ trở thành thiếu phụ chân chính, làm sao nỡ để nàng tiếp tục mở cửa làm ăn.
Dù sao thì Thiên Cơ Lâu cũng không phải ngày một ngày hai đóng cửa, chỉ cần nhìn thấy trời sáng mà đại môn vẫn chưa mở ra, nhiều khách đến cũng chỉ có thể ảo nảo lắc đầu rời đi.
Lâu ngày như vậy, việc đến Thiên Cơ Lâu để giao dịch tin tức cũng trở thành thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, gia tăng chiêu bài thần bí, càng được vô số người xem trọng.
“Ừm…” Vũ Lăng Phi yêu kiều thỏ thẻ một tiếng, rút đầu vào trong lòng hắn, toàn thân ấm áp không muốn chui ra.
Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy gần nửa ngày, Lạc Nam rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm cũng gọi các thê tử trong Linh Giới Châu ra giới thiệu để các nàng nhận thức, thắt chặt tình tỷ muội.
Biết được Vũ Lăng Phi là người chịu trách nhiệm quản lý Thiên Cơ Lâu mang lại tài nguyên cho tụi mình tu luyện, chúng nữ vô cùng cảm kích, cảm thấy ủy khuất cho Vũ Lăng Phi, rất nhanh đã oanh oanh yến yến kết thân, chuyện trò vui vẻ.
Lạc Nam nằm ở một bên ngắm nhìn các thê tử như hoa như ngọc, tâm trạng cũng là thư thái thoải mái, liền nhân cơ hội hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, mở ra gói quà ngự thú đi!”
Gói quà ngự thú là phần thưởng đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại Bách Thú Vũ Trụ, hiện tại liền rảnh rỗi đem nó mở ra.
“KENG, thành công mở ra gói quà Ngự Thú!”
“KENG, chúc mừng ký chủ nhận được Chí Tôn Kiến Trúc – Yêu Tướng Thần Điện.”
Rất nhanh, bên trong không gian hệ thống liền hiện ra một mô hình kiến trúc như một tòa cung điện hùng vĩ cao chót vót, phô thiên cái địa, mang đến cảm giác uy áp cực mạnh.
Lạc Nam vội vàng bật người ngồi thẳng lưng, sắc mặt ngưng trọng.
Không ngờ ở bên trong gói quà ngự thú chỉ có duy nhất một vật phẩm, càng không ngờ đó là một loại kiến trúc cấp Chí Tôn.
“Công tử lần này được lợi lớn.” Kim Nhi xuất hiện khoanh chân ngồi xếp bằng trước mặt hắn, trịnh trọng nói:
“Yêu Tướng Thần Điện này mang đến tác dụng không hề thua kém Phản Tỉnh Huyết Hồ.”
“Lợi hại như vậy?” Lạc Nam hai mắt trở nên nóng rực.
Phải biết rằng Phản Tỉnh Huyết Hồ chính là thứ thay đổi vận mệnh của hắn và chúng nữ, khiến chiến lực của tất cả đều có sự biến chuyển cực đại, vậy mà Yêu Tướng Thần Điện lại không hề thua kém?
“Yêu Tộc khi đạt đến Yêu Tướng là có thể hóa hình thành nhân loại, Pháp Tướng của Yêu Tộc lúc này chính là hư ảnh bản thể thật sự của Yêu Tộc.” Kim Nhi nghiêm chỉnh nói:
“Mà khi đạt đến Yêu Chí Tôn thì mới đúc được Chí Tôn Pháp Tướng hàng thật giá thật, quyết định tiềm năng chân chính của Yêu Tộc cường giả.”
“Mà Yêu Tướng Thần Điện chính là nơi lưu giữ vô số truyền thừa về cách thức rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng của các giống loài Yêu Tộc khác nhau, bao gồm cả Thần Thú, Ma Thú, Hung Thú…”
“Công tử hiểu chứ?”
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, hung hăng gật mạnh đầu.
Hắn vẫn còn đang lo xa, bản thân mình có quá nhiều thê tử, ngày sau khi các nàng chuẩn bị đột phá Chí Tôn, mình làm sao đủ khả năng tìm kiếm thật nhiều Chí Tôn Pháp Tướng cho các nàng rèn đúc.
Phải biết rằng Chí Tôn Pháp Tướng là thứ quyết định tiềm năng tiến vào Cấm Kỵ, không thể lựa chọn tùy tiện được.
Rất nhiều cường giả đủ tư cách đột phá Chí Tôn vẫn không vội vàng mà chờ tìm kiếm phương pháp rèn đúc Pháp Tướng hùng mạnh như Trảm Thiên Môn Chủ, Thiên Phong Thánh Đế… đủ thấy tầm quan trọng của việc sở hữu một Pháp Tướng thích hợp là như thế nào.
Sự xuất hiện của Yêu Tướng Thần Điện không thể nghi ngờ đã có thể giải quyết một phần vấn đề của Lạc Nam và chúng nữ có huyết mạch Yêu Tộc.
Đợi khi tất cả các nàng đều đạt đến Thánh Đế Viên Mãn, chỉ cần để các nàng đi vào Yêu Tướng Thần Điện, tự động lĩnh ngộ, tự động tiếp nhận truyền thừa tùy thuộc vào cơ duyên của bản thân.
Khi đó ai được truyền thừa Pháp Tướng nào thì đúc Pháp Tướng đó, Lạc Nam chỉ việc hỗ trợ các nàng thu thập nguyên liệu cần thiết mà thôi.
Tuy ngày đó vẫn còn xa, chúng nữ có người còn chưa thành Yêu Tướng… nhưng không sớm thì muộn Yêu Tướng Thần Điện cũng sẽ phát huy đại tác dụng.
Chẳng trách Kim Nhi nói tầm quan trọng của Yêu Tướng Thần Điện không hề thua kém Phản Tỉnh Huyết Hồ.
Chỉ đáng tiếc là Yêu Tướng Thần Điện chỉ giành cho những Yêu Tu, nhân loại bình thường như Vũ Lăng Phi, Độc Cô Ngạo Tuyết chúng nữ không thể tiến nhập, trừ khi các nàng cũng sở hữu huyết mạch Yêu Tộc.
Không vội vàng để Yêu Tướng Thần Điện xuất thế, Lạc Nam vẫn giữ nó bên trong không gian hệ thống, chờ ngày trong số chúng nữ có người đạt đến Thánh Đế Viên Mãn lại lấy ra cũng không muộn.
Đối tượng tiềm năng nhất chính là Thủy Triều Tịch, hiện đã là Hồn Thánh Đế Trung Kỳ.
Hoặc để mẫu thân Ninh Vô Song luyện hóa huyết mạch Thần Thú biến dị lợi hại nào đó, cũng không biết nàng có đồng ý không…
Nghĩ nghĩ, Lạc Nam lại lén lút chui vào một góc vắng, thần thần bí bí lấy ra đồ vật xem xét.
Hết cách rồi, mấy thứ đồ thu được từ Rương Đặc Biệt đều khá tà môn, Lạc Nam cũng không muốn công khai bại lộ trước mặt mấy nữ, chưa kể thứ này còn nhặt được trên giường ngủ của Dạ Thanh Thu.
Rất nhanh, Lạc Nam giật thót cả người, xém chút ném món đồ trong tay ra xa.
Phải bình tâm lắm hắn mới thu giữ trở lại, khóe miệng giật giật không ngừng, mí mắt trực nhảy.
Thứ đang cầm trong tay là một cái yếm nữ nhân.
Đương nhiên đối với một kẻ đã từng đạt được quần lót Diêu Quang Chí Tôn và đem luyện hóa nó như Lạc Nam thì việc được một cái yếm còn chưa đến mức kích thích như vậy.
Nhưng đáng nói ở chỗ, bên trên cái yếm này vậy mà điêu khắc vô số kinh tự thần thánh và trang nghiêm, kim quang chói lọi, cổ kính vô cùng.
Phật Kinh.
Ông trời ạ, lại có kẻ đem Phật Kinh khắc lên cái yếm nữ nhân, không hổ là hàng lấy ra từ Rương Đặc Biệt, quả thật đặc biệt vô cùng.
“Công tử đừng biểu lộ quái dị như thế, huyền cơ ở sau cái yếm này không phải chuyện đùa…” Kim Nhi trịnh trọng nói:
“Một Cửu Tinh Phật Tu thế lực chỉ vì tổ sư trong lúc đột phá Chí Tôn lòng sinh cảm ngộ, phát minh ra Chí Tôn Phật Kỹ quá mức cường đại khiến bát phương kiên kỵ, từ đó bị chư Tôn vây công, khó tránh khỏi kết cục đoạn diệt.”
“Trong tình cảnh khốn cùng, một vị cao tăng vào lúc đào tẩu đã đem khẩu quyết môn Chí Tôn Phật Kỹ đó truyền lại cho một thôn cô với ý đồ bảo lưu truyền thừa chờ người hữu duyên đạt được, qua mặt cường địch.”
“Nhưng thôn cô đạo hạnh nông cạn, không tự tin có thể thuộc hết khẩu quyết, liền quyết định khắc tất cả vào ái yếm của mình trong thời khắc nguy cấp, thành công thoát khỏi truy tìm của cường giả các nơi.”
“Mãi đến khi thôn cô qua đời, nàng vẫn chưa thể tìm ra người đủ khả năng tiếp nhận truyền thừa môn Chí Tôn Phật Kỹ đó…”
“Mà hiện tại cái yếm năm đó đã rơi vào tay công tử.”
Lạc Nam giật mình, nghe nàng nói như vậy cũng biểu lộ trịnh trọng lên.
Hắn cẩn thận quan sát kỹ lưỡng cái yếm, quả nhiên phát hiện những đường Phật Kinh được viết bên trên không phải dạng thường, ẩn chứa những đạo nghĩa cực kỳ thâm ảo.
Lập tức, Lạc Nam có thể khẳng định môn Chí Tôn Phật Kỹ được khắc trên cái yếm này không hề thua kém Vũ Kỹ cường đại của sư phụ Đông Hoa Chí Tôn – Hoa Tàn Thế Vẫn.
Âm thầm mừng rỡ, Lạc Nam muốn tu luyện…
“Tên biến thái này làm cái gì?”
Một thanh âm giận dữ pha lẫn xấu hổ vang lên bên tai làm Lạc Nam nhảy dựng, vội vàng cất giữ cái yếm vào bên trong.
Quay mặt nhìn lại, đã thấy Bạch Long hai tay chống nạnh, sắc mặt đỏ bừng đang thở hổn hển nhìn lấy mình.
“Bà nương này, dọa ma sao?” Lạc Nam giận dữ nhìn nàng, có cảm giác như đang vụng trộm bị bắt quả tang vậy.
“Ngươi là tên biến thái, rõ ràng có nhiều nữ nhân như vậy còn ngồi một mình xem trộm cái yếm.” Bạch Long thở phì phò quát lên.
“Bạch Long tỷ, phu quân… các ngươi làm sao thế?” Tây Thi ngờ vực tiến lại gần, không thể tin nổi mỗi lần Bạch Long và Lạc Nam ở gần là gây sự, đúng là một đôi oan gia.
“Ngươi gả nhầm cho tên biến thái rồi.” Bạch Long khoa trương đem mọi chuyện kể lại một lần, còn thiếu điều nói đến mức Lạc Nam vùi đầu vào cái yếm hít lấy hít để.
“Khanh khách!” Chúng nữ Âu Dương Thương Lan nghe xong cười đến run rẩy toàn thân, nhìn lấy Lạc Nam trêu tức nói:
“Chẳng trách chàng có thói quen thu thập cái yếm và quần lót của các tỷ muội, thì ra có đam mê đặc biệt.”
“Hừ, học ai không học, học theo con Hắc Trư đê tiện vô liêm sĩ kia.” Cửu Huân Dao lạnh lùng nói.
Vũ Lăng Phi xì một tiếng, đêm qua hình như đồ lót của nàng cũng biến mất thì phải.
Lạc Nam khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy nếu mình không thanh minh thì nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Hắn dứt khoát lấy ra cái yếm đặt trước mặt chúng nữ, hùng hồn giải thích: “Các nàng thì biết cái gì? Ẩn sau cái yếm này là một cố sự bi thảm.”
Liền đem mọi chuyện kể lại, đồng thời nói luôn sư phụ Kim Nhi vừa gửi cái yếm này đến cho mình.
“Cái yếm của thôn cô lưu giữ Chí Tôn Phật Kỹ?” Chúng nữ nghe xong cũng vội vàng chụm đầu lại quan sát.
Đáng tiếc các nàng ngộ tính chưa đủ, lại không tinh thông Phật tu nên cũng nhìn không thấu huyền cơ bên trong.
Bất quá những Phật Kinh cao thâm huyền ảo đó quả là hàng thật giá thật, không phải cái yếm bình thường.
“Bạch Long tỷ, ngươi lại hiểu lầm phu quân.” Tây Thi vỗ tay Bạch Long trách cứ.
“Đúng đó.” Lạc Nam trừng mắt nhìn: “Mỹ nhân bên cạnh nhiều như vậy, ta còn dùng cái yếm làm gì?”
“Ai biết ngươi có sở thích kỳ quặc nào hay không…” Bạch Long nhỏ giọng lầu bầu.
“Hừ, nàng có hẹn chiến đấu cùng Hải Mạn Sa đấy, đừng tiếp tục lêu lỏng nữa.” Lạc Nam lôi kéo Bạch Long, không cho nàng kháng cự nói:
“Vào Phản Tỉnh Huyết Hồ ngâm mình đi!”
“Tây Thi cứu ta!” Bạch Long kháng cự gào khóc.
“Phu quân chỉ muốn tốt cho tỷ.” Tây Thi che miệng cười:
“Nhân tiện phu quân cũng cho Điệp Mộng Kha tỷ tỷ vào trong Phản Tỉnh Huyết giúp thiếp!”
Nói xong liền triệu hồi ra một mỹ nhân khoác áo choàng đen, đội nón vải trùm đầu che kín diện mạo.
Hiển nhiên Lạc Nam đã sớm đem chuyện Phản Tỉnh Huyết thương lượng với Tây Thi, để hai nữ Chiến Thú đi vào bên trong biến dị và giác tỉnh.
“Không thành vấn đề.” Lạc Nam gật gật đầu, mở ra Cửa Hàng May Mắn thu Hồ Điệp Hoàng Điệp Mộng Kha và Bạch Long vào bên trong.
Đợi hai nữ nhân này thành công, chiến lực của Tây Thi và các nàng lại gia tăng vượt bậc.
Đã công khai cái yếm trước mặt chúng nữ, Lạc Nam cũng không ngại ngùng gì nữa, ngồi tại chỗ nghiên cứu Chí Tôn Phật Kỹ.
Tuy nói trong Thiên Cơ Lâu không được hấp thụ tài nguyên tu luyện, nhưng đâu có cấm hắn đem khẩu quyết nghiên cứu?
Nhưng ngay dòng đầu tiên của Phật Kinh, Lạc Nam lại bất đắc dĩ vung ra hai tay.
Chỉ thấy Phật Kinh viết: Muốn luyện Kỹ này, đệ tử Phật Môn thân mang Phật Cốt, phải có ít nhất 1000 đường Phật Văn.
Lạc Nam chép chép miệng, điều kiện tu luyện này cũng quá mức hà khắc, e rằng toàn bộ Phật Tu không có được bao nhiêu người đủ tư cách, chẳng trách thôn cô kia chẳng tìm ra được người kế thừa.
Phật Cốt đã hiếm rồi, người có thể khai mở 1000 đường Phật Văn sợ rằng còn hiếm hơn.
Hắn đã có Phật Cốt, nhưng Phật Văn chỉ mới sở hữu 900 đường mà thôi, chưa đủ điều kiện tu luyện.
Đành thu hồi cái yếm, chờ đợi tương lai đủ khả năng sẽ tu luyện.
“Phu quân, bên ngoài có khách đến tìm…” Yên Nhược Tuyết ôn nhu lên tiếng.
“Hôm nay không đón khách.” Lạc Nam thản nhiên phất tay.
“Nhưng đó là một mỹ nhân nha.” Tuế Nguyệt quan sát nói.
“Mỹ nhân?” Lạc Nam khinh thường bĩu môi: “Mỹ nhân nào qua được các thê tử của ta?”
“Dẻo miệng!” Chúng nữ cùng lúc phì một tiếng, ngoài mặt xem thường nhưng trong lòng ngọt ngào như được nếm mật.
Vũ Lăng Phi đang muốn ra ngoài đuổi khách, lại nghe một thanh âm thánh thót lên tiếng:
“Dạ Thanh Thu muốn bái phỏng Thiên Cơ Lâu Chủ!”
“Phốc!” Lạc Nam vừa mới nhấp một ngụm trà Phượng Nghi đưa đến liền xém chút phun cả ra ngoài.
Hắn chạy đến cửa sổ quan sát, quả nhiên phát hiện Dạ Thanh Thu đang đứng bên ngoài, dung mạo lãnh diễm có phần kiêu ngạo không lẫn đi đâu được.
“Các nàng tạm thời tránh mặt, cho nàng ta đi vào!” Lạc Nam nói.
Chúng nữ cùng lúc dùng ánh mắt hình viên đạn xem lấy hắn.
“Khụ… khụ…” Lạc Nam kịch liệt ho khan, vội vàng giải thích:
“Dạ Thanh Thu chính là Dạ Linh Tộc Trưởng, lại còn là Thánh Nữ của Tu La Giáo, các nàng không tiện gặp gỡ, để ta xem thử nàng ta có ý đồ gì.”
“Phu quân nói đúng, nữ nhân kia rất nguy hiểm, các tỷ muội nên tạm lánh mặt.” Quân Tư Tình cũng nói thay hắn.
“Được rồi.” Chúng nữ lúc này mới chấp nhận đi vào Linh Giới Châu.
Thoáng chốc chỉ còn lại Lạc Nam và Vũ Lăng Phi, hắn mở miệng nói:
“Vào đi!”
KẼO KẸT…
Đại môn mở ra, thân ảnh Dạ Thanh Thu kèm theo mùi rượu thơm nồng theo gió bay vào.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, nữ nhân này nghiện rượu nặng thật.
Dạ Thanh Thu vừa tiến vào liền thoáng nhìn qua Vũ Lăng Phi, bất quá cũng không quá mức để ý, nữ nhân này tuy cũng rất đẹp nhưng còn chưa sánh bằng Quân Tư Tình, không đủ để nàng quan tâm, ngược lại nhìn Lạc Nam híp mắt cười:
“Ồ, Lạc Gia Thiếu Chủ, chúng ta lại gặp mặt, ngươi sao lại ở đây?”
“Câu này ta hỏi Dạ Linh Tộc Trưởng mới đúng.” Lạc Nam hờ hững nói:
“Thiên Cơ Lâu là địa bàn của sư phụ ta, ta xuất hiện quá đỗi bình thường, ngược lại vì sao Dạ Linh Tộc Trưởng lại đuổi theo đến?”
“Đến Thiên Cơ Lâu đương nhiên là muốn bói tin tức.” Dạ Thanh Thu đi thẳng vào vấn đề:
“Vừa gặp một chút việc khó hiểu, liền muốn đến Thiên Cơ Lâu dò xét, nhưng xem ra Lâu Chủ không có mặt à…”
“Sư phụ tạm đi vắng nhưng có ta và Lăng Phi tạm quyền, có thể giúp khách nhân liên hệ với lão nhân gia.” Lạc Nam tò mò không biết Dạ Thanh Thu muốn tra hỏi tin tức gì, liền ung dung mở miệng:
“Mời nói ra tin tức cần thăm dò thiên cơ đi!”
“Được.” Dạ Thanh Thu gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, lăng lệ nói:
“Cách đây vài ngày, Vạn Linh Tộc Thiếu Chủ – Vạn Ứng Khang đột ngột tập kích Dạ Linh Tộc chúng ta, không biết ý đồ của hắn là gì?”
Lạc Nam trong lòng giật thót.