Phần 16
Dựa vào tìm hiểu của Thiên Cơ Lâu Chủ, Cao Gia là một gia tộc phụ thuộc Thiên Phong Đế Quốc, trung thành với Thiên Phong Thánh Đế, Cao Toại là gia chủ có tu vi Thánh Hoàng Viên Mãn đã gần triệu năm vẫn chưa có cơ hội đột phá Thánh Đế.
Trong khi đó nếu Thiên Phong Thánh Đế đột phá Chí Tôn, Đế Quốc này sẽ lập tức trở thành Chí Tôn Cấp Thế Lực, từ đó đòi hỏi những gia tộc chủ chốt phải có Thánh Đế trấn thủ mới xứng với thân phận, bằng không địa vị sẽ suy giảm rất nhiều.
Còn Mục Đảo cũng là một thế lực không nhỏ ở Hằng La Đại Hải, có đảo chủ là Thánh Đế, tuy nhiên phó đảo chủ là Mục Đàm thì cũng đã gần hao hết tuổi thọ vẫn còn dậm chân ở Thánh Hoàng Viên Mãn.
Cho nên hai kẻ này đối với việc đột phá Thánh Đế đều có dục vọng mãnh liệt, tình thế bắt buộc.
Nghĩ đến đây, Thiên Cơ Lâu Chủ liền thản nhiên nói:
“Cơ duyên đột phá Thánh Đế trong Nguyên Giới này không hề thiếu, tuy nhiên cơ duyên sẽ đi kèm với nguy hiểm, các vị dám truy cầu chứ?”
“Sao lại không dám?” Cao Toại và Mục Đàm kiên định chắp tay:
“Đã tu luyện đến cảnh giới này, tất cả mọi người đều hiểu không có đĩa bánh ngon tự nhiên từ trên trời rơi xuống, muốn thành Thánh Đế chắc chắn phải vượt qua đủ loại gian nan thử thách, mời Lâu Chủ cung cấp thông tin!”
“Không tệ…” Thiên Cơ Lâu Chủ ra vẻ cao nhân vuốt cằm, nở nụ cười:
“Giá cả cho tin tức liên quan đến cơ duyên thành Thánh Đế là một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”
“Vĩnh Hằng Thuộc Tính?”
Cao Toại cùng Mục Đàm nghe xong liền nhảy dựng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thế nào? Chẳng lẽ những đại nhân vật như hai người ngay cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng tìm không được?” Thiên Cơ Lâu Chủ ung dung lên tiếng.
Cao Toại cùng Mục Đàm lên tiếng cười khổ: “Nếu chúng ta dốc phần lớn tài sản tin rằng có thể đủ để đổi Vĩnh Hằng Thuộc Tính, tuy nhiên thứ này lại quá mức hiếm hoi, mức độ khó tìm cũng không thua gì cơ duyên để đột phá Thánh Đế, huống hồ những nhân vật sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng chưa chắc chịu mang ra giao dịch, mong rằng Lâu Chủ thay đổi giá cả…”
Thiên Cơ Lâu Chủ âm thầm nhíu mày, không ngờ ngay cả ở Nguyên Giới thì Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng là đồ vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
“Đổi giá thì mức độ nguy hiểm của cơ duyên sẽ lại tăng lên…” Thiên Cơ Lâu Chủ nói.
“Chúng ta chấp nhận!” Hai người cắn răng đáp.
“Được rồi, vậy Cao Toại thu thập cho ta tất cả những nguyên liệu yêu cầu bên trong này!” Thiên Cơ Lâu Chủ ném cho Cao Toại một mảnh giấy, bên trên ghi chép tất cả nguyên liệu cao cấp để luyện nên Quy Kiếm Tổ Phù và nâng cấp Không Gian Tổ Phù cho Bảo Kiều.
Hắn lại ném cho Mục Đàm một mảnh giấy khác ghi chép tất cả những nguyên liệu cần thiết để nâng cấp Hư Vô Tổ Phù và một bộ Ngũ Hành Hỗn Độn Khí.
Nhìn qua cái giá cầm trong tay, Cao Toại và Mục Đàm hít sâu một hơi, tuy đây đều là những tài nguyên cực kỳ quý hiếm và có giá trên trời, nhưng so với Vĩnh Hằng Thuộc Tính vẫn khả thi hơn.
Hai người không biết Thiên Cơ Lâu Chủ muốn tìm những nguyên liệu này để làm cái gì, bất quá vẫn cam đoan chắp tay nói:
“Ta sẽ lập tức trở về huy động lực lượng dưới trướng tìm kiếm tất cả những thứ Lâu Chủ yêu cầu, gặp lại sau!”
Hiển nhiên dù là Thánh Hoàng Viên Mãn cao cao tại thượng nhưng hai người cũng không thể lập tức có sẵn những thứ mà Thiên Cơ Lâu Chủ đòi hỏi, phải trở về huy động tất cả mối quan hệ mà mình có, nhờ đến Thế Lực sau lưng giúp đỡ để cố gắng thu thập.
“Ta chờ hai vị…” Thiên Cơ Lâu Chủ hài lòng gật đầu.
Cao Toại cùng Mục Đàm nhanh chân rời đi, vừa ra khỏi Thiên Cơ Lâu liền như sao băng biến mất trên bầu trời, hiển nhiên là cực kỳ gấp rút, không nhịn được muốn nhanh chóng sở hữu cơ duyên đột phá Thánh Đế.
Ngay lập tức lại có khách nhân tiến vào.
Người lần này là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt, hông mang Trường Kiếm, sống lưng thẳng tắp, rất có phong thái của cao nhân đắc đạo.
Nhìn lấy Thiên Cơ Lâu Chủ, hắn đi thẳng vào vấn đề:
“Bần đạo truy cầu tung tích của một Binh Nhân Tộc có thể hóa Kiếm chưa nhận chủ, mong Thiên Cơ Lâu Chủ cho giá!”
“Dã tâm thật lớn a…” Không ít khách nhân bên ngoài nghe xong giật mình, vị đạo sĩ này thật biết khao khát.
Binh Nhân Tộc luôn là đồng bạn và vũ khí trong mộng của những tu sĩ ưa thích sử dụng vũ khí, bất quá từ sau khi Binh Nhân Tộc giải tán, tộc nhân lưu lạc khắp nơi, số lượng ngày càng thưa thớt, muốn tìm tung tích của một vị Binh Nhân Tộc chưa nhận chủ còn khó hơn lên trời, huống hồ gì còn là dạng Kiếm.
“Đạo sĩ quên tự giới thiệu về mình.” Thiên Cơ Lâu Chủ nhắc nhở.
Sở dĩ hắn yêu cầu tất cả khách nhân tiến đến phải tự giới thiệu, mục đích là để nắm bắt được thông tin về các cường giả này mà không cần tiêu hao Điểm Danh Vọng để dò xét, từ đó mở mang thêm kiến thức và cũng mở rộng mối quan hệ.
“Là bần đạo đường đột rồi!” Đạo sĩ vuốt nhẹ râu trắng, chắp tay nói:
“Bần đạo tên gọi Nhàn Văn, là trưởng lão của Kiếm Đan Sơn Trang tọa lạc tại Kiếm Châu, có sở thích ngao du thiên hạ, vô tình đi ngang qua Hằng La Đại Hải nghe thấy Thiên Cơ Lâu nên dừng chân ghé vào…”
“Kiếm Châu…” Toàn trường nghe xong giật mình.
Kiếm Châu cũng là một trong Ngũ Châu thuộc Nguyên Giới, khoảng cách giữa Kiếm Châu và Tây Châu là cực kỳ xa xôi, nghe đồn ở nơi đó tất cả sinh mệnh đều ưa thích tu luyện kiếm thuật, bất kỳ chủng tộc nào cũng ưu tiên Kiếm là vũ khí của bản thân mình.
Bất quá cũng vì khoảng cách quá xa, đại đa số người không biết Kiếm Đan Sơn Trang rốt cuộc là thế lực như thế nào, cũng chưa nghe qua danh tự của Nhàn Văn đạo sĩ.
“Giá cả không đổi, muốn có tin tức về một Binh Nhân Tộc dạng kiếm chưa nhận chủ thì dùng Vĩnh Hằng Thuộc Tính đến giao dịch!” Thiên Cơ Lâu Chủ cười tủm tỉm nói.
Hắn vừa thử tra Hệ Thống, phải tiêu tốn đến tận 10000 Điểm Danh Vọng để dò xét tung tích một vị Binh Nhân Tộc dạng Kiếm vô chủ.
10000 Điểm Danh Vọng đổi ngang một Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng là không tệ lắm.
Hiện tại hắn có hơn 200.000 Điểm Danh Vọng, đủ để đạt được khoảng 20 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính nếu thuận lợi giao dịch.
Đương nhiên đó chỉ là tự sướng một chút mà thôi, Vĩnh Hằng Thuộc Tính ở Nguyên Giới đâu phải rau cải trắng, tìm đâu ra 20 loại chứ?
Toàn trường âm thầm phỉ nhổ, vị Thiên Cơ Lâu Chủ này hình như có đam mê đặc biệt với Vĩnh Hằng Thuộc Tính, bất quá nghĩ cũng phải… thử hỏi có ai không thèm loại lực lượng cường đại như vậy chứ?
“Vĩnh Hằng Thuộc Tính nơi này bần đạo không có…” Nhàn Văn đạo sĩ thở dài một hơi:
“Tuy nhiên tại Kiếm Đan Sơn Trang có một loại, bần đạo sẽ trở về thuyết phục Trang Chủ mang ra trao đổi!”
Đối với Kiếm Tu như bọn hắn mà nói, Binh Nhân Tộc dạng Kiếm hấp dẫn hơn Vĩnh Hằng Thuộc Tính rất nhiều.
“Khoảng bao lâu đạo sĩ quay lại?” Thiên Cơ Lâu Chủ hứng thú hỏi.
“Ước chừng hơn 10 năm…” Nhàn Văn đạo sĩ chân thành đáp.
Thiên Cơ Lâu Chủ âm thầm bĩu môi, bất quá vẫn là tạm chấp nhận: “Bổn lâu chủ sẽ chờ ngươi!”
Mười năm tưởng như rất dài, thật ra từ Tây Châu đến tận Kiếm Châu khó thể ước tính, dù liên tiếp sử dụng Truyền Tống Trận băng qua nhiều khu vực cũng phải mất đến vài năm rồi, chưa kể Nhàn Văn còn phải tốn công thuyết phục thế lực của hắn.
Mà lúc này Tiểu Thiên Ý đang ngồi ăn trái cây đột nhiên chớp chớp đôi mắt linh động nhìn Nhàn Văn đạo sĩ hỏi:
“Tiền bối có thể cho biết ngươi đi từ Kiếm Châu đến tận Tây Châu ngao du thiên hạ tốn bao nhiêu thời gian khi không dùng Truyền Tống Trận không?”
Toàn trường nghe vậy đều vểnh tai, hiển nhiên tin tức này khá hấp dẫn với mọi người.
Nhàn Văn đạo sĩ cũng là người hào hiệp, suy nghĩ cẩn thận một chút liền chép miệng nói:
“Khoảng ba mươi vạn năm rồi!”
“Hít!” Vô số người hít một ngụm lãnh khí.
Thiên Cơ Lâu Chủ cũng giật mình trong lòng, trước đây Vân Duyên đi từ Bắc Châu đến Tây Châu muốn kết minh với Càn Quân Đế Quốc chỉ mất khoảng thời gian ngắn, xem ra là nàng có thủ đoạn đặc biệt để di chuyển hoặc Bắc Châu gần với Tây Châu hơn Kiếm Châu.
“Có khoác lác không hả? Tốc độ của Thánh Cấp Cường Giả rất nhanh, làm sao mất nhiều thời gian đến như vậy?” Số ít người hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Nhàn Văn đạo sĩ.
“Thời gian tuy dài nhưng lại chẳng là gì so với sự vĩ đại của Nguyên Giới!” Nhàn Văn đạo sĩ hai mắt mang theo hồi tưởng, nhẹ giọng cảm khái:
“Từ Tây Châu đến Kiếm Châu phải băng qua vô vàn khu vực, đặt chân vào vô số lãnh thổ của các thế lực và chủng tộc khác nhau, có những nơi ngăn cấm tu sĩ lạ mặt xâm nhập buộc ta phải đi đường vòng, có những nơi không cho phép phi hành buộc ta phải chạy dưới mặt đất, chưa kể còn phải trải qua những hiểm địa phải cửu tử nhất sinh mới may mắn sống sót…”
“Không dùng Truyền Tống Trận thì phải chấp nhận đối mặt với tất cả những khó khăn đó, và đương nhiên muốn dùng Truyền Tống Trận để từ Tây Châu về Kiếm Châu cũng sẽ tiêu tốn lượng Nguyên Thạch khổng lồ, sử dụng qua hàng nghìn Truyền Tống Trận khác nhau ở các địa phận!”
“Nếu có cơ hội, các vị nên rời khỏi Châu thổ của mình, trải nghiệm nhân sinh âu cũng là một chuyện thú vị.”
Nói đến đây Nhàn Văn đạo sĩ liên cáo từ rời đi, nhiều người nhìn theo bóng lưng của hắn mà âm thầm suy nghĩ.
Kiếm Đan Sơn Trang kia vậy mà sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chẳng lẽ là Thánh Đế Cấp Thế Lực hoặc hơn thế nữa?
Một vị trưởng lão của thế lực này dám ngao du thiên hạ, đi từ Kiếm Châu đến tận Tây Châu trải qua nhiều gian khổ như vậy đủ thấy hắn rất có thực lực, không ai mạo muội trêu chọc nhân vật như vậy.
Kiếm Châu so với Tây Châu liệu có mạnh hơn không?
Câu hỏi này càng khó có lời giải.
Đúng như Nhàn Văn đạo sĩ đã nói, Nguyên Giới quá vĩ đại.
Qua đó càng có thể thấy giá trị của Binh Nhân Tộc lớn đến mức nào, một vị cường giả phải lặn lội bôn ba suốt ba mươi vạn năm chưa đạt được.
Tiểu Thiên Ý và Lạc Kỳ Nam mắt đẹp sáng ngời, các nàng cũng nuôi khao khát được giống như Nhàn Văn đạo sĩ, đích thân trải nghiệm sự kỳ vĩ của Nguyên Giới, ngao du khắp thương khung.
Nhìn thấy trong mắt hai nữ nhi bảo bối nuôi hy vọng, Thiên Cơ Lâu Chủ cười cười nhưng trong lòng khó tránh khỏi một chút cảm giác mất mát.
Con cái khi trưởng thành cũng đam mê một phiến thiên địa của riêng mình, mỗi sinh mệnh đều có lý tưởng riêng, truy cầu riêng.
Thiên Ý và Kỳ Nam đều có hoài bão và lý tưởng, không mong muốn suốt đời nép mình trong vòng tay ấm áp của phụ mẫu và các dì.
Đừng nói là hai nữ, ngay cả hắn khi có đủ thực lực và nền tảng vững vàng cũng sẽ hướng tầm mắt đi xa hơn, Càn Quân Đế Quốc chỉ là một điểm xuất phát nho nhỏ.
Hắn sẽ không ngăn cản ham muốn khám phá Nguyên Giới của nữ nhi, cũng giống như thời điểm ở Tiểu Vũ Trụ, hắn chưa từng cản trở sự tự do của Lạc Kỳ Nam, cũng chưa từng ngăn cấm Tiểu Thiên Ý cưỡi trên lưng Hắc Trư khắp nơi nghịch phá, tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Nhưng điều kiện tiên quyết là các nàng phải có đủ thực lực để bảo vệ bản thân hoặc có biện pháp nào đó để hóa nguy thành an.
Tìm được chỗ dựa cường đại nào đó chẳng hạn.
Bằng không thật sự khó yên lòng…
“Mời khách nhân tiếp theo!” Âm thanh trong trẻo của Lạc Kỳ Nam cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Thiên Cơ Lâu Chủ tập trung tinh thần, lại chứng kiến một vị khách khác đi vào.
Người này là một nam tử lôi thôi lếch thếch, mặt sẹo, mù một con mắt, dung mạo hung tợn như lệ quỷ, cả người còn đầy mùi rượu như ma men, y phục trên thân rách rưới không tả nổi, có cả vị hôi thối.
Nếu không phải lúc này hắn cố ý phóng thích tu vi Thánh Hoàng, có lẽ tất cả người bên ngoài đều cho rằng đây là một tên ất ơ ăn mày nào đó mà đuổi đi rồi.
Nam tử lôi thôi lếch thếch bước đến trước mặt Thiên Cơ Lâu Chủ, hai mắt tưởng chừng vô hồn đục ngầu của hắn bỗng chốc khôi phục thanh minh sáng tỏ chưa từng có, giọng điệu cung kính dị thường:
“Gặp qua Thiên Cơ Lâu Chủ, tại hạ tên chỉ một chữ Hận, sẵn sàng vì hận mà sống, sẵn sàng vì hận mà tử…”
Thiên Cơ Lâu Chủ ánh mắt lấp lóe, nhẹ nhấp một ngụm trà nhẹ giọng cảm thán:
“Nhìn bộ dạng của ngươi ắt hẳn chứa đầy tâm sự và có rất nhiều việc muốn làm, bất quá nơi này mở ra để kinh doanh, muốn tin tức phải có thứ tương xứng để trao đổi, mà ta nhìn ngươi ắt hẳn không có thứ gì giá trị…”
“Thứ giá trị sao?” Nam tử tự xưng là Hận cười tự giễu:
“Ta đã từng có cả thế giới trong tay, ngày thế giới mất đi cũng là lúc chữ Hận ra đời!”
“Như đã nói, Hận vì hận mà sống, vì hận mà tử… để rửa được hận thù, nếu Thiên Cơ Lâu Chủ cho ta thông tin mình cần, ngươi sẽ có được một Thánh Hoàng làm chó trung thành!”
Đồng tử Thiên Cơ Lâu Chủ hơi co lại, ngoài mặt bình thản: “Ý của ngươi là muốn làm thuộc hạ cho ta?”
“Không phải thuộc hạ, mà là chó!” Hận lăng lệ trực tiếp nói:
“Chỉ cần Lâu Chủ tìm ra kẻ làm nhục thê tử của ta khiến nàng phẫn uất tự sát, Hận này sẽ làm chó của ngươi!”
Toàn trường nuốt một ngụm nước bọt, đường đường là Thánh Hoàng lại có bộ dạng thê thảm như vậy, nguyện làm chó cho người khác, đủ thấy hận thù trong lòng hắn đạt đến mức nào, đủ thấy hắn yêu vị thê tử bị xâm hại kia của mình đến mức nào.
Hận nói tiếp: “Sau khi phát hiện thi thể của nàng, ta đã dốc toàn bộ mối quan hệ mà mình có, chấp nhận táng gia bại sản để điều tra thủ phạm, mời cả những nhân vật tinh thông thiên cơ bói toán…”
“Nhưng kết quả nhận được đều là cái lắc đầu, ta liền biết hung thủ chắc chắn là kẻ có bối cảnh ngập trời vượt xa ta, những người được ta nhờ dù biết cũng không dám khai báo.”
“Đúng như Lâu Chủ nói, hiện tại ta chẳng còn gì giá trị để trao đổi với ngươi, chỉ có cái mạng quèn này!”
Nói xong hắn liền quỳ xuống.
Thiên Cơ Lâu Chủ nhàn nhạt lên tiếng: “Đứng lên đi! Ta cũng là người có thê nữ, hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi…”
“Làm chó thì không cần, ta không có thói quen hạ nhục người khác, tuy nhiên ngày sau sẽ có nhiệm vụ cho ngươi làm.”
“Ngài bằng lòng giúp ta?” Hận mừng rỡ như điên.
Hắn đã như người mất hồn nửa sống nửa chết trong nhiều năm nay vì hận thù lấn át lý trí.
Ngày Thiên Cơ Lâu xuất hiện, lòng hắn sinh ra một tia hy vọng, không ngờ đã sắp trở thành hiện thực.
Thiên Cơ Lâu Chủ không đáp lời, ngược lại hướng trong lòng dò hỏi:
“Tin tức Hận cần có giá bao nhiêu?”
“KENG! Hung phạm có Quốc Vận che chở, có liên quan đến Thánh Đế cấp cường giả, cần tiêu hao hai vạn Điểm Danh Vọng!”
Thiên Cơ Lâu Chủ trong lòng nhảy lên, quyết đoán hạ lệnh:
“Sử dụng phần thưởng một lần dò xét Thiên Cơ cấp Thánh Đế miễn phí, tường tận chi tiết cho ta!”