Phần 172
“Phù, cuối cùng cũng xong…”
Nhìn lấy tên Băng Long hùng mạnh cuối cùng cũng ngã xuống, Lạc Nam thở phào một hơi ngồi bệch xuống giữa không gian.
Hình tượng Long Thần uy nghiêm bá đạo hoàn toàn bất mất, hắn thở hổn hển như lợn bị thọc tiết.
Lần đầu tiên trong đời tham gia trực diện vào cuộc chiến tiêu diệt Thánh Đế Viên Mãn, vai trò hoàn toàn khác những lần trước giải cứu Thủy Triều Tịch hay tính kế Trảm Thiên Môn, nói không áp lực chính là giả.
Cũng may tìm đúng đồng minh, Dạ Thanh Thu và Thủy Triều Tịch đều mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng cấp, mẫu thân Ninh Vô Song càng là cường hãn không cần phải nói.
Bịch…
Bản thể chết đi, Long Châu của Băng Long cũng mất người khống chế, phân thân của hắn biến mất, viên Băng Long Châu lơ lửng tự do.
Bên kia chiến tuyến, Oán Long Áo Choàng xảy ra tình huống tương tự, vô số Linh Hồn u oán trở về trong áo choàng, không còn công kích Thủy Triều Tịch.
Chúng nữ cũng nặng nề thở ra một hơi, lau đi mồ hôi trên trán.
“Cẩn thận!”
Đột ngột Dạ Thanh Thu quát to một tiếng.
Lạc Nam giật mình, chỉ thấy trong thi thể đã bị chém nát của Băng Long có một ấn ký hình mắt rồng cấp tốc bay ra, hướng về cơ thể Ninh Vô Song đang ở gần nhào tới.
“Trục xuất!”
Lạc Nam lập tức động ý niệm, Không Gian Đỉnh tuân theo lệnh chủ kích hoạt, đem cái ấn kỳ hình mắt rồng kia trục xuất ra bên ngoài trước khi nó kịp đeo bám lên người mẫu thân.
“Vừa rồi là cái gì?” Mấy nữ Ngọc La Yên nghĩ đến mà sợ hỏi.
Những thủ đoạn sau khi chết của kẻ thù mới xuất hiện thường không phải đồ vật tốt lành, cái ấn ký hình mắt rồng vừa rồi cho các nàng cảm giác giống như vậy.
“Đó là một loại thủ đoạn đặc biệt có thể đánh dấu vào kẻ đã giết tên Băng Long, để Chân Long Hoàng Tộc có thể dựa vào nó mà truy lùng hung thủ, dù chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát.” Ninh Vô Song nhìn Lạc Nam cười nói:
“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, bằng không mẫu thân lại gặp phiền toái.”
“Vì sao vừa rồi giết tên Hỏa Long không có?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Có thể vì thân phận của Băng Long cao hơn Hỏa Long nên mới được trang bị thứ đó.” Dạ Thanh Thu hồi đáp:
“Để một thời gian nữa không có người cho bám vào, thứ đó sẽ hao hết lực lượng và tan biến.”
“Không sai, ngày sau nếu có đụng độ Sát Long Vệ thì nên cẩn thận.” Ninh Vô Song nhắc nhở.
Lạc Nam và mấy nữ nghiêm túc gật gật đầu.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam, bọn ta vừa tham gia tiêu diệt một Thánh Đế Viên Mãn sao?” Đình Manh Manh hưng phấn nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lạc Nam ôm cổ hắn hỏi.
Lạc Nam nghe vậy cũng tự hào gật mạnh đầu, nhìn chúng nữ khích lệ nói:
“Các nàng đều làm rất tốt!”
Bạch Liên Hoa và Ngọc La Yên hai mặt nhìn nhau, mặc dù chỉ dùng chút võ mồm làm nhiễu loạn tâm trí của kẻ địch nhưng công lao của các nàng trong việc tru sát kẻ thù cường đại là không thể bàn cãi, hai nữ đều có chút hãnh diệt và vui mừng.
Đại Thánh góp công trong việc giết Thánh Đế Viên Mãn, hơn nữa đối phương còn là Thần Thú, nghĩ thử xem có nên tự hào không?
Chuyện như vậy sợ rằng kể ra cũng không có ai tin tưởng.
“Khanh khách, có chuyện để khoe khoang rồi, cho đại tỷ và tam muội các nàng ghen ghét chết.” Đình Manh Manh sảng khoái vỗ tay liên tục.
Nghĩ đến cảnh tượng Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị với mình khi được tham gia vào trận chiến quy mô lớn như vậy, Đình Manh Manh đã cảm thấy toàn thân rạo rực, ôm cổ Lạc Nam hôn chụt lên môi hắn.
Lạc Nam dở khóc dở cười đánh cái mông nhỏ của nàng, nha đầu này thật sự không trưởng thành nổi.
Bất quá bờ môi thật mềm, lại còn ngọt làm hắn nhịn không được hôn thêm vài ngụm.
“Xú tiểu tử, ở trước mặt chúng ta đừng có ân ân ái ái.” Dạ Thanh Thu bất mãn nói, chỉ cảm thấy đầy miệng cẩu lương, thật là khó chịu.
“Haha, nhưng không thể không nói chiến thuật của ngươi rất là hiệu quả, các con dâu đều biểu hiện rất tốt, trở về Lạc Gia trùng điệp có thưởng.” Ninh Vô Song cũng hưng phấn nói.
Đã rất lâu rồi nàng mới được chiến một trận sảng khoái đến như vậy.
“Trước thu chiến lợi phẩm cái đã!” Thủy Triều Tịch nhặt lấy Nhẫn Trữ Vật của Hỏa Long và Băng Long đưa cho Lạc Nam.
Dạ Thanh Thu liền liếc mắt nhìn qua: “Tuyệt đối không thể thiếu phần của ta!”
“Yên tâm, ai cũng không thể thiếu!” Lạc Nam nhếch miệng cười:
“Bất quá trước hết củng cố thương thế và khôi phục thực lực.”
Mấy nàng gật đầu tán thành, trực tiếp ngồi xếp bằng bên trong Không Gian Đỉnh, nuốt vào từng viên Đế Đan chậm rãi hồi phục.
Thủy Triều Tịch được Bất Hủ Kinh Văn bảo vệ từ đầu đến cuối nên hầu như không hề bị thương, chỉ tiêu hao chút Hồn Lực, nên nàng dùng tay đánh đàn, mở miệng cất tiếng hát để hỗ trợ mọi người.
Lạc Nam thì tranh thủ kiểm tra tài sản của Hỏa Long và Băng Long.
Bên trong hai chiếc Nhẫn Trữ Vật có rất nhiều đồ vật, đa phần đều thuộc về các nạn nhân từng bị Hỏa Long và Băng Long giết chết, vì vậy tài sản tương đối đa dạng và phong phú, bất quá đẳng cấp hình như không quá cao.
Thứ khiến hắn để tâm đầu tiên là Hỏa Long Châu và Băng Long Châu do hai tên này khi chết để lại, chúng nó đều là tài nguyên cao cấp có thể dùng để khai mở Long Văn, Lạc Nam quyết định sau khi trở về sẽ cùng mấy thê tử có huyết mạch Long Tộc song tu luyện hóa.
Chỉ tiếc Băng Long Châu hao tổn không ít lực lượng khi hóa thành phân thân chiến đấu với Dạ Thanh Thu, vì vậy Long Lực bên trong nó còn lại ít hơn cả Hỏa Long Châu.
Chiến lợi phẩm kế tiếp đương nhiên là mảnh vụn thi thể của hai con rồng, tất cả đều là nguồn thức ăn dồi dào dinh dưỡng, thịt Thần Thú cấp Yêu Thánh Đế dù có Nguyên Thạch chưa chắc đã mua được, là lương thực cao cấp bậc nhất, mang về cho Chiêu Quân chế biến và Cự Mỹ Anh ăn vào, nói không chừng tu vi đại tiến.
Chỉ tiếc trong lúc đại chiến, vì không muốn có bất cứ biến cố nào phát sinh, chiêu thức của Ninh Vô Song và Dạ Thanh Thu khi tung ra đều mang tính chí mạng, tuyệt đối không cho địch nhân đường lui nào, trực tiếp nghiền nát cả Linh Hồn của hai tên Hỏa Long và Băng Long nên Lạc Nam cũng không thể thi triển Đoạt Hồn để cướp đoạt linh hồn của bọn hắn.
Nghĩ cũng đúng thôi, trong thời khắc sinh tử, giết được kẻ địch đã là thành công rồi, nào còn có thời gian cân nhắc đến việc lưu lại Linh Hồn cho Lạc Nam cướp đoạt?
Nhắc đến Linh Hồn, không thể không nhắc đến hai kiện Oán Long Áo Choàng.
Bên trong hai chiếc áo choàng này lưu giữ rất nhiều Linh Hồn vô tội của những nạn nhân của Sát Long Vệ, nếu như Lạc Nam đem chúng nó toàn diện hấp thụ, tin tưởng tu vi Hồn Tu của hắn sẽ có tăng trưởng.
Chỉ có điều những Linh Hồn này mang theo vô vàn cảm xúc tiêu cực như oán hận, không cam tâm, căm hận, sợ hãi… của các nạn nhân trước khi chết.
Nếu Lạc Nam hấp thụ, đồng nghĩa hắn cũng phải gánh vác tất cả những cảm xúc tiêu cực đó vào linh hồn mình, cần dùng đến Bất Hủ Diễn Sinh Kinh ngâm tụng luyện hóa, giữ vững lý trí không để bản thân mình phát điên.
Tuy nhiên ngoài nóng lòng gia tăng tu vi, hắn lại có một ý tưởng khác về cách thức sử dụng hai kiện Oán Long Áo Choàng.
Chẳng hạn như ngụy trang thành Sát Long Vệ, hàng lâm Thú Nhân Thành chẳng hạn?
Hoặc đem cho Thủy Triều Tịch cũng tốt, chỉ cần nhận chủ áo choàng, nàng có thể lợi dụng tất cả những Linh Hồn oán hận bên trong đó để hiến tế, triển khai Thánh Ca Tế Hồn Luyện Ngục, đây là một ác chủ bài có thể vượt cấp giết cả Thánh Đế Viên Mãn chỉ trong khoảnh khắc.
Tóm lại Oán Long Áo Choàng có kha khá giá trị để lợi dụng, Lạc Nam liền không tham lam gia tăng đẳng cấp Hồn Tu, tạm thời đem hai kiện cất vào.
Ngoài mấy thứ kể trên, hắn còn tìm thấy một số tài nguyên chuyên dụng cho Long Tộc tu luyện, bất quá đẳng cấp không quá cao, tối đa chỉ là Thất Tinh trở xuống, có lẽ vì thân phận của hai tên này còn chưa đủ sở hữu tài nguyên đẳng cấp tương ứng tu vi của chúng.
Về phần pháp bảo, công pháp, vũ kỹ… cũng tương đối nhiều, bất quá đều là hàng đẳng cấp tàm tạm, không thứ nào lọt nổi mắt xanh của Lạc Nam để hắn phải nhìn đến hai lần.
Đống Pháp Bảo làm đồ ăn cho mấy nữ Binh Nhân Tộc cũng không tệ.
Năm loại Hỗn Độn Khí, đáng tiếc là 2 loại Thủy Hệ, 2 loại Mộc Hệ và 1 loại Kim Hệ, không đủ tụ thành ngũ hành để khai mở hành tinh.
Nguyên Thạch có tổng cộng gần 800 mỏ, đây có lẽ là tài sản giá trị nhất của hai con hàng này ngoài Oán Long Áo Choàng.
Cũng không phải hai vị Thánh Đế nghèo, mà tầm mắt của Lạc Nam quá cao.
Sau khi cướp sạch tài sản trong buổi đấu giá của Chí Tôn Thế Lực, lại còn vơ vét tất cả chiến lợi phẩm của một thế lực có cường giả sắp đột phá Chí Tôn, thì của cải bình thường của hai Thánh Đế thật sự khó làm hắn sinh lòng hứng thú.
Ngược lại lúc này khi Dạ Thanh Thu và mẫu thân đang tập trung trị liệu, Lạc Nam liền chú ý đến hai thanh vũ khí lơ lửng trước mặt các nàng.
Hắc Nguyệt Đao thì hắn không xa lạ gì, nó là kiện Binh Nhân Tộc cực kỳ nguy hiểm, sức mạnh sẽ gia tăng khi chiến đấu trong bóng đêm hoặc dưới ánh trăng, đẳng cấp đạt đến Cửu Tinh nên có thể tự động chiến đấu, tự đánh ra vũ kỹ mà không cần chủ nhân điều khiển, đặc biệt đao khí mà nó chém ra có hình dạng như trăng lưỡi liềm với quỷ tích hình vòng cung cực kỳ khó né tránh.
Đã khá rõ về Hắc Nguyệt Đao nên Lạc Nam chỉ nhìn thoáng qua nó, liền để ý thanh kiếm đang trôi nổi trước mặt mẫu thân của mình.
Thanh kiếm này không giống như Lạc Hồng Kiếm vừa to vừa nặng, cũng không phải dạng trường kiếm linh hoạt sắc bén uốn cong chỉ có một lưỡi như Tịch Lạc Kiếm, càng không phải phi kiếm nhẹ nhàng thanh thoát như Huyết Diệp Việt Kiếm do hắn luyện chế ra.
Nó là một thanh kiếm thẳng có hai lưỡi kiếm bén ngót cân xứng hai bên, chỉ dài khoảng hơn một mét, không phân biệt mặt trên và mặt dưới, mũi nhọn, toàn thân kiếm thuần một màu đen tuyền như mực, một đường màu đỏ như mạch máu chạy dọc giữa thân kiếm trông cực kỳ nổi bật, chuôi kiếm được quấn vải đỏ không thấy được hình hình dáng bên trong, khi sử dụng Ninh Vô Song cũng dùng tay cầm lên lớp vải đỏ chứ không trực tiếp nắm lấy chuôi.
“Kiếm tiền bối, ngươi tên gọi là gì?” Lạc Nam ôn hòa hỏi.
“Gặp qua thiếu chủ, ngươi có thể gọi ta là Họa Ảnh Kiếm!” Một giọng nói truyền thẳng vào đầu hắn, nghe không ra nam nữ.
Bất quá Lạc Nam suy đoán kiếm này là nữ, với tính cách của mẫu thân không giống việc sẽ thu một thanh kiếm khác phái mang theo bên người.
“Họa Ảnh Kiếm, tên thật hay.” Lạc Nam vừa suy đoán vừa ca ngợi:
“Khả năng của Họa Ảnh tiền bối là kiếm chém như tranh sao? Mỗi một kiếm đều có thể tạo ra tranh vẽ ngưng thực, tấn công kẻ địch quỷ bí khó lường, thật sự lợi hại.”
“Thiếu chủ quá lời, tất cả là nhờ Họa Công và Kiếm Pháp của chủ nhân cao minh.” Họa Ảnh Kiếm khiêm tốn hồi đáp.
Lạc Nam gật gù, xem ra môn Kiếm Pháp kết hợp Họa Công mà mẫu thân sử dụng rất có thể là do Họa Ảnh Kiếm truyền thụ, cũng giống như Diệt Thế Kích Pháp và Sáng Thế Kiếm Pháp mà Xích Tà và Tiểu Hồng Nhi dạy cho hắn vậy.
Họa Ảnh Kiếm này tuy thực lực cao cường nhưng tính cách quá mức trầm lặng, nói chuyện mấy câu hắn cảm thấy tẻ nhạt vô vị, liền chuyển sang hỏi Hắc Nguyệt Đao:
“Lần trước ngươi nhận ra Tiểu Hồng Nhi là công chúa của Binh Nhân Tộc là do đâu?”
“Tiểu Hồng Nhi là ai?” Hắc Nguyệt Đao không hiểu.
“Chính là Lạc Hồng Kiếm!” Lạc Nam nói.
Lạc Hồng Kiếm đã được hắn thông qua Nghịch Thế Thần Thông – Thủy Trung Lao Nguyệt thay đổi quy tắc cùng với mình, xóa đi sự tồn tại, lẽ ra Binh Nhân Tộc không còn nhận ra nàng mới đúng.
“Huyết mạch từ Lạc Hồng Kiếm chỉ có người hoàng gia của Binh Nhân Tộc mới có, mà Tộc Trưởng và Tộc Trưởng Phu Nhân đều đã vẫn lạc, vậy Lạc Hồng Kiếm không phải Tiểu Công Chúa thì là gì?” Hắc Nguyệt Đao hỏi ngược lại hắn.
Lạc Nam bừng tỉnh, thì ra Hắc Nguyệt Đao nhận diện được Lạc Hồng Kiếm là do huyết mạch Binh Nhân Tộc của nàng.
Nhân cơ hội này, hắn hỏi luôn một số vấn đề thắc mắc: “Binh Nhân Tộc nghe nói đã bị hủy hoại, tộc nhân thưa thớt còn lại không đến bao nhiêu, có phải là do xung đột cùng những cường địch như Bất Tử Tộc?”
“Do ngoại địch cũng có, nhưng phần nhiều là do nội bộ xảy ra vấn đề.” Hắc Nguyệt Đao cho rằng hắn đủ tư cách để biết nội tình, liền thẳng thừng giải thích:
“Binh Nhân Tộc là chủng tộc có thể bị thu phục, vì vậy khá nhiều thành viên nhận cường giả bên ngoài làm chủ, nhưng các cường giả này lại không phải người cùng một thế lực, càng không phải cùng một chủng tộc… làm sao có thể hòa thuận?”
“Mà một khi những cường giả đó xảy ra xung đột, Binh Nhân Tộc với tư cách vũ khí cũng phải vì chủ nhân của mình mà quyết đấu với nhau, đồng tộc tương tàn.”
“Trước tình cảnh đó, bên trong tộc chia ra làm hai luồng ý kiến trái chiều, một nửa cho rằng Binh Nhân Tộc không cần nhận chủ, một nửa khác thì vẫn chấp nhận việc tuyển chọn chủ nhân thích hợp cho riêng mình, vì chỉ có chủ nhân mới có thể phát huy chiến lực mạnh nhất của Binh Nhân Tộc.”
“Chính vì vậy nội bộ Binh Nhân Tộc đã xảy ra bất hòa, các cường địch bên ngoài như Bất Tử Tộc mới thừa cơ khích bác ly gián đánh vào, lại thêm những kẻ muốn ngư ong đắc lợi âm thầm đột kích, trắng trợn cướp đoạt.”
“Kết quả Binh Nhân Tộc giải thể, tộc nhân tứ tán khắp nơi như tình cảnh hiện tại.”
“Tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân vì đứng ra ngăn cản cường địch giúp tộc nhân trốn chạy nên đã bị hủy hoại, đương nhiên trong cuộc hỗn loạn cũng có không ít Binh Nhân Tộc không thể thoát khỏi kiếp số…”
Lạc Nam sắc mặt ngày càng ngưng trọng, lời của Hắc Nguyệt Đao quả thật có phần nằm ngoài dự kiến.
Không ngờ việc Binh Nhân Tộc giải tán phần lớn là do mâu thuẫn nội bộ.
Bất quá nghĩ lại cũng không sai, thử tưởng tượng nếu như hắn và Dạ Thanh Thu là địch nhân, vậy thì Lạc Hồng Kiếm và Hắc Nguyệt Đao phải vì chủ mà chiến, triệt hạ lẫn nhau bất chấp việc đồng tộc tương tàn.
Chẳng trách Tiểu Hồng Nhi và Xích Tà từng nói nội bộ Binh Nhân Tộc không hề đoàn kết, lần đầu gặp mặt… Xích Tà chẳng nể nang gì Tiểu Hồng Nhi cả.
Binh Nhân Tộc trước đây cũng giống như vậy, thật sự khó mà hòa thuận.
“Vậy nên ngươi cũng đừng cho rằng ỷ vào Công Chúa là có thể khiến các Binh Nhân Tộc khác phục tùng.” Hắc Nguyệt Đao nói tiếp:
“Binh Nhân Tộc chỉ chiến đấu vì chủ, không nể nang tình đồng tộc đâu, có điều ở trong cùng cấp thì người mang huyết mạch hoàng gia như công chúa chiếm ưu thế hơn Binh Nhân Tộc bình thường mà thôi.”
“Haha, cũng may chúng ta là bằng hữu.” Lạc Nam cười hì hì, đưa tay muốn vuốt ve lên thân Hắc Nguyệt Đao.
Nào ngờ Dạ Thanh Thu bất chợt mở mắt, vung tay đem đao thu lại.
“Keo kiệt như vậy? Sờ một chút mà thôi.” Lạc Nam bĩu môi.
“Ta vừa cứu ngươi đó.” Dạ Thanh Thu liếc xéo hắn:
“Tự ý vuốt ve thân thể nữ nhân, ngươi nghĩ Hắc Nguyệt sẽ không chém cụt tay ngươi?”