Phần 183
Mặc dù đang là ban ngày, ánh sáng gay gắt nhưng tà áo choàng bạc đó lại nổi bật trong mắt Lạc Sương không thua gì trong bóng đêm tại Mê Linh ngày đó…
“Thiên Thủ Quan Âm!”
Đối mặt với vô vàn địch nhân đang vây công nàng, một thanh âm lãnh khốc đến cực điểm vang lên.
Bóng đen che phủ ánh mặt trời, một tôn đại phật quang âm với vô vàn cánh tay sừng sững như núi che chắn phía trước của nàng, áp bách của nó khiến tất cả người xung quanh như muốn ngạt thở.
Phía sau mặt nạ, Phật Nhãn mở ra giữa vầng trán vô hỉ vô bi giữa vầng trán, uy nghiêm và cổ lão.
1000 Đường Phật Văn khảm khắp thân thể đại phật quang âm khiến sức mạnh của nó bạo tăng chưa từng có, vô số làn sóng xung kích hòa vào từng nắm đấm, Quyền Vực cũng được triển khai.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Hàng vạn cánh tay như những thanh trụ chống trời trấn áp mà xuống, mang theo sức công phá mang tính hủy diệt.
Phốc… phốc… phốc… phốc…
Thiên quân vạn mã từng đợt bị nện thành bánh thịt, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng thảm liệt như một cối xoay thịt khổng lồ trước mặt Lạc Sương.
Nhưng máu bắn lên không thể đụng vào thân thể nàng, bởi vì người khoác áo choàng kia đã vững vàng che chắn phía trước.
Lạc Sương chưa kịp cảm động, đã nghe thấy thanh âm trầm ổn đó lại vang lên:
“Tụ Lý Càn Khôn!”
Cơ thể suy yếu đến sức cùng lực kiệt của nàng không thể kháng cự đã bị óng tay áo của hắn hút vào trong một bụng bực tức, nàng vẫn còn muốn xem chiến đấu.
Lạc Nam không có thời gian để ý đến tâm trạng của Lạc Sương, hắn đưa mắt nhìn lấy Hận đã bị đánh đến mức hấp hối.
Nhiệm vụ của Hận đã hoàn thành một cách hoàn hảo, kéo dài thời gian và đảm bảo Lạc Sương trốn đi an toàn.
Chỉ bất quá tính cách của nàng ngu xuẩn, dù biết ở lại sẽ chết vẫn không muốn bỏ rơi người đến cứu mạng mình.
Mắt thấy Hận rơi vào thế công của địch sắp mất khả năng phản kháng, Lạc Nam lấy ra hai khối lệnh bài ném lên.
Bùm… bùm…
Lệnh bài nổ ra, hai tia Hồn Kỹ của Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ xuyên không mà đến, bắn thẳng vào hai tên tướng quân Thánh Đế.
Bọn hắn chỉ là Thánh Đế Sơ Kỳ, gặp phải công kích của Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch ngay cả phản kháng cũng không làm được, trực tiếp bị Hồn Kỹ xuyên thủng đầu mà chết.
“Ngươi làm tốt lắm…” Lạc Nam cất tiếng cười tán thưởng, đem Hận nâng đỡ lên, đổ Bất Tử Dịch Thủy vào miệng hắn.
“Ngươi là kẻ nào?”
Một đám quân lính sau khi hoảng loạn đã lấy lại tinh thần, mười vạn quân không phải con số ít, bọn hắn cấp tốc bao vây Lạc Nam vào trung tâm.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Lạc Nam không có thời gian để ý đến chúng, thần thông triển khai đã biến mất tại chỗ.
Hoàn toàn là tới vô ảnh, đi vô tung.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
“Tiện nhân!”
Đối mặt với sự khó dây dưa của Ninh Huyền Tâm, Càn Nguyên biết một mình không thể đánh bại nàng.
Hắn liền phất tay, ra hiệu cho hai tên thuộc hạ Thánh Vệ Quân hỗ trợ.
“Vô sĩ!” Ninh Huyền Tâm ánh mắt lạnh lẽo.
“Ngoan ngoãn đầu hàng còn có con đường sống!”
Hai vị thành viên của Thánh Vệ Quân đều là Thánh Hoàng tinh nhuệ, vừa xuất chiêu liền ra tay như lôi lệ phong hành, trường thương trong tay lăng lệ và sát phạt, từ hai bên trái phải trước sau phong tỏa đường lui của Ninh Huyền Tâm, thương pháp đầy trời tập kích khắp mọi ngõ ngách lên cơ thể nàng.
Thánh Tôn còn kém Thánh Hoàng một đại cảnh giới, bất quá trên mặt Ninh Huyền Tâm không có chút sợ hãi nào, ngược lại nàng đang cân nhắc đủ loại vấn đề.
Bên cạnh Càn Nguyên còn có một lão già Thái Giám là Thánh Đế, hàng trăm Thánh Vệ Quân cấp Thánh Hoàng, hiện tại dù nàng có chống đỡ được hai tên này thì cũng không thể thay đổi kết cục thất bại.
Nhưng nếu như nàng truyền tống về Cung Đình Thụ, đám người này chắc chắn sẽ chuyển sang công kích vào Lạc Gia.
Bất chợt Ninh Huyền Tâm phát giác được động tĩnh.
Thì ra chó săn trung thành của Càn Quân là Hoàng Thái Phó cũng đang cầm đầu một đám cường giả chuẩn bị vây công Lạc Gia, dù nàng có mặt ở hiện trường câu kéo thời gian hay không thì Lạc Gia cũng sẽ bị công kích.
“Chết!”
Thế công của hai tên Thánh Vệ Quân đã đến.
Ninh Huyền Tâm lập tức ra quyết định, nàng vũ động cọ vẽ trong tay, vẽ ra một tầng Hư Vô Chi Lực bảo vệ quanh thân, đem hoàn cảnh xung quanh mình hóa thành một màu trắng xóa.
Công kích của hai vị Thánh Hoàng đánh vào Hư Vô Chi Lực do Thánh Tôn vẽ ra liền biến mất vô tung vô ảnh, muốn phá Hư Vô Chi Lực của Thánh Tôn đòi hỏi phải có Thánh Đế xuất thủ.
“Hừ, để lão phu đích thân ra tay!” Lão tổng quản híp mắt lại, một tay chụp về phía Ninh Huyền Tâm.
Trước uy thế của Thánh Đế Lực, Hư Vô Chi Lực của nàng như một lớp giấy mỏng dễ dàng bị bóp nát, lộ ra cảnh tượng trống rỗng ở bên trong.
“Người đâu?” Sắc mặt Càn Nguyên tái mét hỏi.
“Đã trốn.” Lão tổng quản nặng nề đáp.
“Nghe theo lệnh trẫm, tất cả Thánh Vệ Quân các ngươi liên thủ cùng Hoàng Thái Phó công kích Lạc Gia!”
Càn Quân Thánh Đế đang giao thủ kịch liệt cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ trên bầu trời gầm thét.
“Tuân lệnh!” Càn Nguyên ánh mắt sáng rực và hưng phấn, nghĩ đến một đám mỹ nhân còn ẩn núp trong Lạc Gia khiến hắn vui sướng vô cùng, hắn sẽ cướp đoạt tất cả các nàng về làm tiểu thiếp, bù đắp lại những tiếc hận sau khi lạc mất Quân Tư Tình.
Liền ra lệnh chúng thuộc hạ cấp tốc quay trở về phương hướng của Lạc Gia.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Lạc Nam đang định đi giải cứu Ninh Huyền Tâm liền cảm giác được nàng đã tự động dịch chuyển trở về Cung Đình Thụ.
Hắn hài lòng gật đầu, đại tẩu quả nhiên là nữ nhân có lý trí và sự bình tĩnh nhất định, biết làm ra cân nhắc có lợi và phù hợp với hoàn cảnh, không nóng đầu dại dột như nhị tỷ Lạc Sương.
Cấp tốc trở về Lạc Gia, lại phát hiện Lạc Gia đang bị rất nhiều cường giả bao vây.
Đảo mắt nhìn qua, người cầm đầu là lão già Hoàng Thái Phó và Càn Nguyên, số lượng Thánh Đế cường giả mà bọn hắn điều động có đến bảy vị, số lượng Thánh Hoàng hơn trăm người, Thánh Tôn và Thánh Vương nhiều không kể siết.
Đây chính là nội tình của một Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực, một khi tất cả bọn hắn xông vào, phát hiện không gian dưới lòng đất, e rằng Lập Quốc Hội Vận Trận khó mà tiếp tục duy trì.
“Cũng may đã truyền tống đa số tộc nhân Lạc Gia đến Mê Linh Sâm Lâm…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
Hiện tại trong Lạc Gia chỉ còn các vị trưởng lão tu vi Thánh Hoàng trở lên mà thôi.
Bất quá các vị trưởng lão cũng chưa có ai thành Đế, khó mà ngăn nổi đợt tập kích này của nhiều đối thủ như vậy.
“Cẩu hoàng đế cũng thật quyết đoán, vừa mới ngửi được mùi không đúng liền phát động tổng tiến công.”
Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, vốn hắn cho rằng Càn Quân sẽ còn do dự một chút, đợi Ngô Dụng dò thám tình hình Quốc Vận rồi mới ra tay, không ngờ sau khi Thiên Cơ Lâu vừa vạch trần bộ mặt của hắn liền ra lệnh tấn công rồi.
Cũng may có Nhàn Văn Đạo Sĩ hỗ trợ, bằng không đích thân Càn Quân đánh vào thì mọi công sức đổ sông đổ biển.
“Giết!”
Hoàng Thái Phó gầm thét, sắc mặt hưng phấn đến phát cuồng, đây là thời cơ tốt nhất để hắn tiêu diệt cái gai trong mắt là Lạc Gia.
Một tên cường giả Hoàng gia chiến ý sôi trào, tu vi Thánh Hoàng không giữ lại chút nào lao thẳng vào.
OÀNH!
Đột ngột từ thiên không giáng xuống một tia lôi đình vạn trượng, sát cơ lẫm nhiên.
PHỐC!
Vị Thánh Hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị lôi đình đánh thành cặn bả.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mây đen đột ngột bao phủ không gian trên cao Lạc Gia, cuồn cuộn các tia lôi đình ngưng tụ, sát thế lẫm nhiên.
“Đây là… Đế Kiếp?”
Sắc mặt Hoàng Thái Phó đám người lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Đế Kiếp giáng xuống, đồng nghĩa Lạc Gia có người chuẩn bị đột phá Thánh Đế.
Chỉ thấy giữa không trung, đại trưởng lão Lạc Hà như tiên tử bay lên, óng tay áo phiêu dật, dung nhan xuất trần, một thanh Bạch Kiếm trắng nõn như tuyết cầm trong tay, nghênh đón Đế Kiếp sắp giáng xuống.
“Mọi thứ đúng như kế hoạch của ta…” Lạc Nam hài lòng gật đầu, chính hắn là người cung cấp tài nguyên cho Lạc Hà, yêu cầu nàng phải đột phá ngay thời điểm này.
Thật ra việc có thêm một vị Thánh Đế Sơ Kỳ vừa đột phá cũng sẽ không cải biến được tình hình, bởi vì số lượng Thánh Đế bên phía đối thủ đông hơn nhiều lắm.
Nhưng cũng nhờ Lạc Hà đột phá đúng thời điểm sẽ có thể kéo dài thêm thời gian cho mẫu thân mấy người ở trong Hội Vận Trận.
Bởi vì khi Đế Kiếp đang giáng xuống, người không có phận sự và không độ kiếp nếu dám tiến vào phạm vi sẽ chọc giận Đế Kiếp, làm uy lực của nó đại tăng, trấn sát những kẻ cả gan xâm nhập đó.
Lạc Hà đột phá ngay tại bầu trời Lạc Gia, quá trình độ kiếp của nàng sẽ như một đợt bảo vệ, ngăn cản vô số địch nhân tiếp cận.
Quả nhiên đúng là như vậy, sau khi tên Thánh Hoàng bị Đế Kiếp giết chết, tất cả những kẻ khác liền vội vàng rút lui, ngay cả Hoàng Thái Phó cũng rời khỏi phạm vi của Lạc Gia.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, kế hoạch của hắn và Lạc Hà tuy rất tốt nhưng cũng là một con dao hai lưỡi.
Bởi lẽ mẫu thân Ninh Vô Song và tất cả nữ nhân vẫn còn trong phạm vi Lạc Gia, các nàng cũng sẽ bị Đế Kiếp nhắm vào, mà người càng đông thì Đế Kiếp giáng xuống sẽ càng mạnh.
Nghĩ đến đây Lạc Nam liền truyền âm cho tất cả thê tử của mình trở về Cung Đình Thụ lẫn tránh, vừa né được Đế Kiếp, vừa giảm tải áp lực cho Lạc Hà.
Bản thân hắn liền vội vàng xuống dưới lòng đất, nơi này chỉ còn lại các vị Lạc Gia trưởng lão, Dạ Thanh Thu, Ninh Vô Song thì đang ngồi giữa trung tâm trận pháp.
“Tiểu tử, ta chuồn trước đây, ở lại sẽ bị Đế Kiếp liên tục trấn sát.” Dạ Thanh Thu vừa gặp hắn trở về liền gấp gáp nói.
“Giúp ta làm thịt bớt một số con chuột bên ngoài.” Lạc Nam đề nghị.
“Hừ, lão nương không phải người hầu của ngươi.” Dạ Thanh Thu mắng.
“Xong chuyện có thưởng, rượu ngon thượng hạng.” Lạc Nam chân thành nói.
“Tốt lắm!” Dạ Thanh Thu xách theo Hắc Nguyệt Đao hùng hùng hổ hổ lao ra ngoài.
“Các vị trưởng lão, các ngươi cũng lập tức truyền tống đến Mê Linh Sâm Lâm đi!” Lạc Nam đề nghị:
“Mọi chuyện ở đây cứ để cho ta giải quyết!”
“Thiếu chủ, có cần mấy người lão thân ra ngoài nghênh địch?” Các vị trưởng lão không sợ hỏi.
“Không, hiện tại chúng ta không cần thiết lưỡng bại câu thương với Càn Quân lão cẩu làm gì.” Lạc Nam cười nói:
“Cướp sạch Quốc Vận của hắn đã là thu hoạch lớn rồi, chờ mẫu thân đột phá thành công xem như đại sự đã thành, sau đó mới tính chuyện kế tiếp.”
“Được rồi, vậy nơi này giao lại cho Thiếu Chủ!” Mấy vị trưởng lão Lạc Gia cũng là người biết cân nhắc nặng nhẹ, liền lao thẳng vào Truyền Tống Trận đến Mê Linh Sâm Lâm.
Tất cả đều hiểu rằng mình ở lại cũng chỉ làm gánh nặng mà thôi, tu vi Thánh Hoàng khó mà phát huy trong trận chiến này.
Thoáng chốc hiện trường chỉ còn lại Lạc Nam và Ninh Vô Song.
Thấy số lượng Quốc Vận vẫn còn quá nhiều, hắn đem Ninh Huyền Tâm và Lạc Sương thả ra, đẩy hai nàng vào trung tâm Lập Quốc Hội Vận Trận, bắt đầu hấp thụ Quốc Vận.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Mà phía trên đỉnh đầu, Đế Kiếp đã cảm giác được sự tồn tại của mấy người, bắt đầu ngưng tụ Kiếp Lôi chuẩn bị phủ xuống.
Lạc Nam điều động Thân Pháp, sau lưng mọc cánh, một thân một mình bay lên, bảo vệ phía trên Lập Quốc Hội Vận Trận, sẵn sàng nghênh tiếp các loại Kiếp Lôi, kéo dài thời gian để mẫu thân và hai nữ nhân hưởng lợi, hút hết Quốc Vận của Đế Quốc.
“Bất Hủ Kinh Văn!”
Đế Kiếp quá mạnh, Lạc Nam đành trực tiếp kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân bảo vệ toàn thân.
Bá Đỉnh hiện lên trong tay.
ĐÙNG!
Đế Kiếp giáng xuống, lòng đất nổ tung, lộ ra cảnh tượng Lạc Nam nâng lên Bá Đỉnh đón đỡ.
KENG!
Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân như gặp phải trọng chùy nện trúng, cơ thể bay ngược, Bất Hủ Kinh Văn ảm đạm, máu huyết toàn thân sôi trào.
“Kẻ này điên rồi, Đại Thánh lại dám chống đỡ Đế Kiếp?”
Thấy hành vi điên cuồng của Lạc Nam, vô số người âm thầm mắng chửi tên ngu xuẩn.
OÀNH!
Không để Lạc Nam có thời gian giải lao, Đế Kiếp một lần nữa nện thẳng.
Đế Kiếp này dùng để khảo nghiệm Thánh Đế, sức mạnh của nó có thể tưởng tượng.
ĐÙNG!
Cơ thể Lạc Nam tan nát, Hình Nhân Hắc Ám chết thay cho hắn một lần.
ĐÙNG!
Lại một đợt giáng xuống, Bất Hủ Kinh Văn chính thức tiêu tùng, Lạc Nam chỉ còn lại cơ thể bằng xương bằng thịt.
ĐÙNG!
Hy sinh một con Trùng Thế Mạng cuối cùng mà Liễu Tú Quyên đưa hắn phòng thân.
ĐÙNG!
Cửu Tinh Thánh Bảo – Ngân Ảnh Áo Choàng rách nát, lộ ra thân thể và bóng lưng quen thuộc.
Lạc Sương ngồi trong Trận Pháp chứng kiến bóng lưng đệ đệ sau lớp áo choàng nát tan, ánh mắt dần chuyển sang phức tạp.
Ninh Huyền Tâm cũng bắt gặp nam nhân kia vì bảo vệ mình có thể an toàn hấp thụ Quốc Vận mà lấy sức một người nghênh đón Đế Kiếp đang phẫn nộ, môi son khẽ cắn.
Các nàng vận chuyển công pháp, điên cuồng đẩy nhanh tốc độ thu nạp Quốc Vận, tu vi đại tăng.
Lạc Sương tiến thẳng vào Thánh Tôn…
Ninh Huyền Tâm đột phá Thánh Tôn Hậu Kỳ, Thánh Tôn Viên Mãn…
Vẫn chưa dừng lại ở đó… khí tức Ninh Vô Song cách Thánh Đế Viên Mãn đã ngày càng cần.
Quốc Vận vẫn cuồn cuộn không dứt tiến vào cơ thể ba nữ nhân Lạc Gia.
“Tiếp tục đi!”
Lạc Nam cất tiếng cười dài, lòng đất đã sớm bị đánh nát, toàn bộ Quân Đô đều chứng kiến một kẻ thần bí đeo mặt nạ, dùng thân mình ngăn chặn Đế Kiếp.
Có Tam Nhãn Mặt Nạ cấp Chí Tôn bảo vệ khuôn mặt, không ai phát hiện hắn là tiểu thiếu chủ phế vật của Lạc Gia.
Đại đa số người đều cho rằng hắn là Văn Lang, đang cố gắng bảo vệ thê tử Lạc Sương và nhạc mẫu.
Hình tượng nam nhân lấy tu vi Đại Thánh nghênh đón Đế Kiếp quá mức rung động lòng người.
PHỐC!
Lạc Nam miệng phun máu tươi, cơ thể như diều đứt dây bay ngược, toàn thân như hóa thành than cốc, gần như sức cùng lực kiệt.
Không hề do dự, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của hắn lóe lên, kích hoạt một môn Thần Thông đã lâu chưa sử dụng:
“Hoán Đổi Âm Dương!”
Đối tượng bị nhắm đến là Thái Tử Càn Nguyên đang ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Trong khoảnh khắc, Càn Nguyên hãi hùng phát hiện trạng thái của mình đột nhiên bị thay đổi.
Cơ thể của hắn lâm vào trọng thương cực nặng như vừa từ Đế Kiếp sống sót đi ra vậy, còn ở bên kia Lạc Nam lại hoàn hảo vô hại, chẳng chút thương tổn nào.
Hiển nhiên Hoán Đổi Âm Dương đã đem tất cả thương tích của Lạc Nam chuyển sang cơ thể Càn Nguyên.
“HAHAHAHA, ngày chết của ngươi đã đến, súc sinh thái tử!”
Hận đang ẩn nấp trong bóng đêm điên cuồng lao ra, mặc dù thương thế của hắn vừa trải qua Bất Tử Dịch Thủy hỗ trợ phục hồi, bất quá vẫn chưa trở về trạng thái toàn thịnh.
Nhưng để giết chết kẻ thù không đội trời chung lúc này, quá mức dễ dàng.
Bên cạnh Càn Nguyên lại có Hoàng Thái Phó, Lão Tổng Quản đám người đều là Thánh Đế, thấy Hận tấn công đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ Càn Nguyên chu toàn.
Đáng tiếc Dạ Thanh Thu cũng đang chờ đợi thời cơ, Hắc Nguyệt Đao của nàng trảm xuống, đem đám người Hoàng Thái Phó, Lão Tổng Quản đều đẩy lui.
Xét về chiến lực, Dạ Thanh Thu thân là Thánh Nữ Tu La Giáo đương nhiên mạnh hơn tất cả bọn chúng.
“Khốn kiếp, lại là lũ Dạ Linh Tộc âm hiểm!” Hoàng Thái Phó mấy người sắc mặt tái xanh, đầy kiêng kỵ nhìn lấy Hắc Nguyệt Đao trong tay Dạ Thanh Thu.
Ở sau lưng nàng, tất cả cường giả Dạ Linh Tộc cũng tập hợp sẵn sàng, nghênh tiếp số lượng lớn địch nhân.
Hận lấy ra pháp bảo Sinh Tử Chiến Đài mà Lạc Nam cướp được từ tên Thiên Bằng giao cho mình, thi triển lên thân thể Càn Nguyên, nó có tác dụng với Thánh Tôn như Càn Nguyên, quyền định đoạt sẽ thuộc về Thánh Đế như Hận.
Thoáng chốc Càn Nguyên ở trạng thái trọng thương liền bị Hận vây nhốt vào chiến đài sinh tử.
Ở phạm vi pháp bảo này, chỉ có người sống sót mới có thể rời khỏi.
“Làm sao có thể?”
Càn Nguyên nhìn lấy tên nam nhân từng là con rối trong tay mình lúc này lại như tử thần đòi mạng, linh hồn xém chút nổ tung.
Một cảm giác tử vong lan tràn khắp tâm trí hắn…