Phần 194
“Tạm biệt quý khách…”
Theo thanh âm cung kính đưa tiễn của tổng quản Hùm Xám tại chi nhánh Trân Bảo Lâu thuộc Thú Nhân Thành, ba thân ảnh phân biệt đi ra.
Trong đó có một lão đạo sĩ vừa mới xuất hiện liền tan biến mất dạng, dường như cùng hai người kia không có quen biết chút nào cả.
Mà hai người kia lại có lối ăn mặc cực kỳ quái dị, trực tiếp trở thành tiêu điểm của rất nhiều nhân vật trong thành.
Chỉ thấy bọn hắn thân khoác áo choàng màu trắng, bên trên áo có thêu lấy từng cái đầu rồng bị chém thấm đẫm máu me, vô cùng dữ tợn.
Chính là Sát Long Vệ.
Trong ánh mắt kiêng kỵ của đám đông, hai kẻ này nhắm thẳng đến phủ thành chủ, thản nhiên cất bước.
Vừa mới bước đến đại môn, Thú Nhân Thành Chủ – Lân Mạnh đã sớm được tai mắt báo tin chờ sẵn, hoan hỉ đến cực điểm chắp tay nói:
“Rồng đến nhà tôm, hai vị Sát Long đại nhân có gì chỉ bảo?”
“Cũng không có gì.” Một người giọng điệu âm trầm cất lên:
“Nhờ có nhi tử của ngươi chỉ điểm, hai người chúng ta mới săn được một con mồi béo bở, hiện tại tiện đường quay trở về, liền quyết định ghé ngang một chuyến.”
“Thì ra là có chuyện như vậy?” Lân Mạnh giật mình, trong đầu nhớ lại lần trước nhi tử Lân Chấn quả thật từng về phủ khi có hai vị Sát Long Vệ đang làm khách.
Không ngờ tên nhóc này lại lập công trước mặt Sát Long Vệ, nghĩ đến đây liền âm thầm tán thưởng, cung kính chắp tay:
“Mời các vị vào phủ!”
Hai vị Sát Long Vệ nhàn nhạt gật đầu, cất bước đi vào trong phủ.
“Người đâu, mau dâng lên hảo tửu và thánh quả mời hai vị đại nhân thưởng thức.” Lân Mạnh cao hứng lớn tiếng nói.
“Cũng không cần, chúng ta đang rất bận rộn.” Một vị Sát Long Vệ cắt ngang:
“Lân Chấn có ở đây không? Chúng ta muốn ban thưởng cho hắn!”
Lân Mạnh nghe vậy âm thầm vui mừng, bất quá lại ra vẻ tiếc nuối thở dài:
“Thật đáng tiếc, tiểu tử đó lại vừa được sư phụ của hắn gọi trở về rồi.”
“Vậy sao…” Sát Long Vệ chẳng nói thêm lời nào, liền đứng dậy muốn rời đi.
Lân Mạnh hoảng hốt, lo lắng sẽ bị mất phần thưởng, nhanh chân đứng lên nói:
“Nhi tử ta là đồ đệ của Ngục Phật Thánh Đế, đó là nhân vật sắp đột phá Chí Tôn, hiện đang bế quan tu luyện tại Tứ Luyện Sơn, chỉ cần băng qua Thiên Yết Sa Mạc là đến.”
Một vị Sát Long Vệ ánh mắt sau lớp áo choàng lấp lóe, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ngày đó bị một đội quân Hắc Thiên Yết tấn công.
“Tứ Luyện Sơn không phải nơi chúng ta muốn đến!” Hai vị Sát Long Vệ mất kiên nhẫn nói:
“Như vậy đi, chúng ta đem phần thưởng giao cho ngươi, khi nào có cơ hội ngươi liền đưa cho tiểu tử kia.”
“Nếu vậy thì quá tốt!” Lân Mạnh nghe vậy liền mừng rỡ, chắp tay nói lời cảm tạ:
“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, tiếp nhận khen thưởng của hai vị Sát Long đại nhân.”
“Ừm.” Sát Long Vệ hài lòng, lấy ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật bình thường đưa đến.
Lân Mạnh quan sát không cảm giác có gì bất thường, chỉ là một chiếc Nhẫn Trữ Vật mà thôi, liền đưa tay tiếp nhận.
OÀNH!
Vô cùng đột ngột, Nhẫn Trữ Vật như bom nguyên tử bạo nổ, một cổ lực lượng khủng bố tàn phá mà ra.
Mười đóa Bỉ Ngạn Hoa diễm lệ nở rộ phô thiên cái địa, vụ nổ bao trùm toàn thân Lân Mạnh.
NGAO!
Theo một tiếng thú rống đầy phẫn nộ, toàn thân Lân Mạnh đã được trang bị lớp Kim Lân Giáp kiên cố bất phàm, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm hai kẻ Sát Long Vệ:
“Các vị có ý gì?”
Vụ nổ vừa rồi quá mức bất ngờ, tuy rằng không tạo nên nhiều tổn thương cho hắn nhưng cũng làm khí huyết toàn thân sôi sục.
“Không có ý gì cả, chỉ muốn mượn linh hồn ngươi dùng một chút!” Hai người nở nụ cười lạnh.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Oán Long Áo Choàng kích hoạt, vô số linh hồn căm phẫn của bầy rồng gào thét mà ra, phô thiên cái địa lao đến Lân Mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sắc mặt Lân Mạnh đại biến, đối mặt với hai kiện Pháp Bảo khủng khiếp như vậy hắn không dám xem thường, liền cất tiếng gầm thét:
“Các vị trưởng lão giúp ta!”
Đáng tiếc mặc kệ Lân Mạnh kêu cứu cỡ nào, không ai lên tiếng hồi đáp lại hắn.
“Chuyện gì xảy ra? Người đâu cả rồi?” Đáy lòng Lân Mạnh lạnh lẽo, chẳng biết vì sao động tĩnh nơi này lớn như vậy mà thuộc hạ còn chưa có mặt.
Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu được nguyên nhân.
Chỉ thấy từ phía ngoài, một vị Mỹ Nhân Ngư ung dung ngự không bay vào, trong tay nàng là Linh Hồn của đám trưởng lão của Thú Nhân Thành đang giãy giụa.
Thú Nhân Thành chỉ có Lân Mạnh là Thánh Đế Hậu Kỳ, những trưởng lão đều có tu vi kém hơn trở xuống, làm sao có thể là đối thủ của Hồn Thánh Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch khi nàng bất ngờ đột kích?
KENG!
Kiếm ngân vang vọng, Quang Minh chiếu rọi, Bạch Kiếm trong tay một vị Sát Long Vệ sáng lên, Kiếm Thế cuồn cuộn như hồng chém ra với tốc độ của ánh sáng.
Nếu là thời điểm bình thường, đối mặt với công kích của một Kiếm Tu vừa đột phá Kiếm Đế, Lân Mạnh sẽ rất là xem thường.
Nhưng hiện tại hắn đang bị vô số Oán Long Hồn trong Oán Long Áo Choàng quấy phá, một vị Thánh Đế đứng bên ngoài công kích liền trở thành đại phiền toái.
Người có huyết mạch Kim Lân như hắn chỉ nổi danh về khả năng phòng ngự của nhục thân, Linh Hồn là yếu điểm.
Vậy nên sau khi quyết định, Lân Mạnh cắn răng mặc cho nhát kiếm kia trảm thẳng lên cơ thể mình, chỉ tập trung đối kháng với đám Oán Long Hồn.
Toàn thân hắn ngưng tụ ra một tầng Sát Thế, cố gắng ngăn cản Oán Long Hồn xâm nhập.
KENG!
Kiếm Đế chém xuống, thành công xé rách lớp vảy Kim Lân, tạo ra vết cắt sắt lẹm rướm máu trên cơ thể Lân Mạnh khiến sắc mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn.
“Chúng ta không thù không oán, cớ sao các vị làm như vậy?” Lân Mạnh vẫn cho rằng Lạc Nam và Lạc Hà là Sát Long Vệ.
“Con không dạy là lỗi của cha, nhi tử ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, hôm nay ta tìm ngươi tính sổ.” Lạc Nam một mặt lãnh khốc.
Thủy Triều Tịch cũng rất tức giận hành vi của Lân Chấn, vì vậy ra tay không hề hạ thủ lưu tình.
Nàng lấy ra đàn tỳ bà, vận chuyển Hồn Thánh Đế Lực đánh ra Hồn Kỹ, tiếng đàn hóa thành tầng tầng lớp lớp làn sóng hủy diệt oanh tạc trực diện tinh thần của Lân Mạnh.
Chưa dừng lại ở đó, nàng còn điều động đám Linh Hồn vừa cướp được của các Trưởng Lão trong Thú Nhân Thành ném về hướng Lân Mạnh bạo nổ.
Vừa bị vô số Oán Long Hồn công kích, vừa gặp phải Lạc Hà và Thủy Triều Tịch bên ngoài tấn công, Lân Mạnh linh hồn như bị nghiền nát.
Hồn Tu lợi hại chính là khắc tinh của hắn.
Đám Oán Long Hồn quấy nhiễu tinh thần quá mức dữ dội, chúng nó khiến Lân Mạnh không thể tập trung để thi triển các loại thủ đoạn trong lúc chiến đấu, bất lực vô cùng.
Nhưng bằng vào chiến lực của một vị Thánh Đế Hậu Kỳ, hắn vẫn cố gắng chèo chống, nhiều lần thành công ngăn cản Oán Long Hồn và hai nữ nhân tấn công.
Lạc Nam mở ra Yêu Đạo, khí thế uy nghiêm trấn áp lên cơ thể hắn.
PHỐC!
Huyết mạch Kim Lân rú lên kinh sợ, lần này chiến lực bị suy giảm trực tiếp, Lân Mạnh rốt cuộc không chèo chống nổi nữa, ngã nhào xuống đất, thất khiếu chảy máu, sinh cơ điêu tàn.
Lạc Nam mặt không biểu tình, Thú Nhân Thành chỉ là một Đế Cấp Thế Lực tầm thường, nội tình còn thua cả Lạc Gia, vậy mà Thiếu Thành Chủ Lân Chấn liền ngoan độc muốn mượn đao giết người, tính kế hãm hại hắn.
Nếu vậy Lạc Nam quyết định trước tiên giải tán tòa thành này, hắn vẫn luôn là kẻ thù dai, có thù tất báo.
Lân Mạnh sợ hai tên Sát Long Vệ đến cực điểm, mà Lạc Nam ngay cả hai tên Sát Long Vệ cũng dám liên thủ làm thịt, hắn ngại gì mà không xử Lân Mạnh?
Đặt tay lên đỉnh đầu Lân Mạnh, trước khi Linh Hồn đối phương tiêu tan, Lạc Nam thản nhiên nói:
“Nô Hồn Thuật!”