Phần 207
Một thôn trấn nhỏ bên bờ đại giang, nơi có tầng lớp tu sĩ gần như thấp nhất Nguyên Giới, đường xá đơn sơ nhưng tấp nập và náo nhiệt, không ít tu sĩ săn bắt trở về, dùng thi thể và yêu đan của Yêu Thú đổi lấy số lượng Nguyên Thạch ít ỏi.
Mặc dù sinh hoạt ở tầng dưới chót như vậy, nhưng rõ ràng không có bất kỳ sinh linh nào ở nơi này bày tỏ sự chán chường hay thất vọng, ngược lại vẫn luôn tràn ngập ý chí chiến đấu trên từng gương mặt và khao khát về một tương lai tươi đẹp hơn.
Rõ ràng ngay cả con kiến cũng quý trọng sinh mệnh của mình, thì người ở thôn trấn này không có lý do gì để than thân trách phận, hay vì sự yếu kém của bản thân mà tìm đến cái chết.
RỐNG!
Bất quá đột ngột có thanh âm gầm thét từ dưới đáy sông vang vọng mà lên.
Mặt nước dâng cao hàng trăm mét, con sông tĩnh lặng lúc này như biển cả đang thét gào phẫn nộ.
“Không xong, Thủy Yêu lại tập kích!”
Dị biến bên sông liền khiến toàn bộ thành trấn nhỏ náo động.
Theo sau đó, hàng trăm tu sĩ tay cầm gươm đao cấp tốc từ các căn nhà gỗ lao vọt ra, chiến ý và sát khí đằng đằng, hoàn toàn không nhìn ra biểu lộ sợ hãi trên khuôn mặt.
Bọn hắn đã sớm quen với việc có Thủy Yêu tập kích, sống bên bờ đại giang, tuy luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập nhưng con sông lớn này cũng là nơi chứa đựng nguồn tài nguyên dồi giàu đủ để cả thôn sống tốt, vì vậy chỉ đành chấp nhận nguy hiểm sinh tồn.
Huống hồ với thực lực nhỏ yếu của bọn họ, nơi nào tại Nguyên Giới cũng là hiểm địa.
RỐNG!
Bờ sông sụp đổ, một thân ảnh khổng lồ lao thẳng lên thiên không, thân như thuồng luồng, có vảy giáp bao phủ, giương nanh múa vuốt.
“Không xong, là Giao Long!”
Chứng kiến bản thể của tôn thủy quái này, toàn bộ thôn trấn sắc mặt kịch biến, không dám tin hét ầm lên:
“Đây nào phải Thủy Yêu, rõ ràng là Bán Thần Thú mà, nơi này làm sao sẽ xuất hiện Bán Thần Thú?”
“Mọi người bình tĩnh, tu vi của nó là Đại Yêu Thánh Sơ Kỳ, chúng ta có ưu thế về mặt nhân số, chỉ cần đồng tâm hiệp lực tất cả chắc chắn sẽ giành thắng lợi.” Một tên thanh niên dần đầu lớn tiếng trấn an.
Có thể thấy thanh niên này tu vi chỉ là Tiểu Thánh Viên Mãn nhưng lại là người gần như mạnh nhất ở đây, hơn nữa đối mặt với bán thần thú tu vi cao hơn mình vẫn cực kỳ can đảm, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên hiên ngang lao thẳng về phía trước.
“Đại Hộ Vệ nói đúng lắm, toàn bộ cùng xông lên!”
Được thanh niên kích thích ý chí, một đám trai tráng cũng hăng hái theo sát phía sau, tất cả bọn họ đều thuộc Hộ Vệ Đội của thôn trấn này, được thành lập từ những thanh thiếu niên có thiên phú tốt nhất ở thôn trấn này.
Bọn hắn đều cầm cùng một loại vũ khí trên tay, là khiên và kiếm, cấp tốc kết thành trận hình vô cùng bài bản, vừa thủ vừa công, ngăn cản đợt công kích đầu tiên của Giao Long.
Hàng trăm thanh niên dựng khiên chất chồng lên nhau như một tấm thuẫn khổng lồ, đón đỡ cái đuôi cự đại của Giao Long vừa quét tới.
Hự…
Sau một đợt công kích, không ít thanh niên bị chấn đến phun máu, sắc mặt cả đám vặn vẹo, cố chấp cắn chặt hàm răng chống đỡ.
“Ném!”
“Bắn!”
Ở phía xung quanh, tu sĩ trong thôn đã chia làm hai nhóm, một nhóm dùng cung bắn lấy Giao Long, một nhóm khác ném ra các móc câu sắt lẹm hy vọng móc vào tứ chi của nó, đem nó khống chế.
KENG KENG KENG KENG…
Nào ngờ khi cung tiễn và móc câu bắn vào, lớp vảy của Giao Long lại như kim loại kiên cố không thể xuyên qua, toàn bộ đòn tấn công của mọi người đã trở nên vô hiệu.
RỐNG!
Giao Long gầm thét, miệng phun thủy đạn, trực tiếp khiến hàng chục người nổ tan xác.
“Khốn kiếp, có giỏi thì nhắm vào ta!” Thanh niên đại hộ vệ hai mắt đỏ lên, điên cuồng phóng thẳng đến đối mặt với Giao Long.
Giao Long nhìn kẻ điên không biết sống chết lao về phía mình, đôi trảo bén nhọn vồ thẳng đến như muốn xé tan con kiến này thành cặn bã.
“Nhanh, cơ hội đó!” Thanh niên đại hộ vệ gầm thét một tiếng:
“Tập trung đánh vào một điểm!”
Nói xong, hắn dốc toàn bộ lực lượng, huy động vũ kỹ Băng Thuộc Tính kết thành một lớp băng giáp bao phủ xung quanh thân mình, bao phủ cả xung quanh kiếm và khiên của hắn.
Điên cuồng lao thẳng đến ngạnh kháng công kích của Giao Long.
OÀNH!
Hàn băng nổ tung, song trảo sắt lẹm vồ thẳng vào cơ thể thanh niên, xé rách một chân của hắn từ gốc đến ngọn, đau đến thấu trời, máu tươi tung tóe.
Ở bên khác, tất cả hộ vệ đội nhận lệnh, vứt bỏ tấm khiên, huy động kiếm nhân lúc Giao Long tấn công liền dồn sức chém vào cổ nó, chọn ngay duy nhất một mục tiêu.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Sau bao nhiêu nỗ lực rốt cuộc cũng được đền đáp, hàng trăm thanh kiếm cùng chém vào duy nhất một chỗ trên cổ Giao Long, thành công phá nát lớp vảy ngay chỗ đó, để lại một vết thương sâu hun hút, máu tươi trào ra.
RỐNG!
Giao Long phẫn nộ và đau đớn, nó hung lệ lao thẳng vào thôn trấn muốn tàn sát tất cả.
“Mau liều mạng giữ nó lại!”
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực thi triển Vũ Kỹ khống chế, trói chặt cơ thể Giao Long.
RĂNG RẮC…
Nhưng sức của Giao Long quá mạnh, nó vùng vẫy vẫn sắp thoát ra thành công.
“Chết đi!”
Lúc này người thanh niên đại hộ vệ dốc hết sức lực cuối cùng, bất chấp chỉ còn một chân, nén đau nhảy lên, Chiến Ý cùng Sát Ý bùng nổ, hai tay cầm chặt chui kiếm, đặt hết hy vọng nhắm ngay vết thương của Giao Long đâm xuống.
Thành bại tại một kiếm này.
“Thành công!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người vui mừng khôn siết, bởi bọn họ biết rằng kiếm trên tay thanh niên đại hộ vệ chính là Pháp Bảo cao cấp nhất ở thôn trấn này, đạt đến tận Tứ Tinh Thánh Cấp.
Nếu đâm xuống thành công, dù là Đại Yêu Thánh cũng có thể chết chết.
PHỐC!
Một kiếm đâm cực kỳ chuẩn xác, cắm thẳng vào nơi yếu hại của Giao Long.
Mọi người cùng nở nụ cười vui mừng sau đại chiến…
RĂNG RẮC…
Chỉ là ngay khoảnh khắc sau đó, bọn hắn toàn thân như bị hóa đá.
Thanh kiếm Tứ Tinh Thánh Cấp phát ra thanh âm rạn nứt khi tiếp xúc với máu thịt của Giao Long, sau đó ầm ầm vụn vỡ…
Tiếng vỡ của thanh kiếm như trái tim của toàn trường cũng đang sụp đổ…
“Làm sao có thể?”
Thanh niên đại hộ vệ không dám tin trong lòng gào thét, kiếm này thôn trấn bọn hắn phải trả giá rất cao mới đạt được, là Tứ Tinh Thánh Cấp đủ sức giết chết Đại Yêu Thánh, vì sao lại vụn vỡ khi đâm vào da thịt?
RỐNG!
Giao Long không cho hắn lời giải thích, một trảo hung hăng vồ ngang.
“PHỐC!”
Xương cốt thanh niên như tan thành từng mảnh, một trảo dữ dội gần như khiến cơ thể hắn tách làm bốn phần, máu tươi nhuộm đỏ…
Hự…
Đây cũng là lúc toàn bộ người dân hao hết lực lượng, Giao Long thoát khỏi khống chế.
“Xong…”
Sắc mặt tất cả trắng bệch, một cảm giác tuyệt vọng trào dâng…
Chờ đợi tử vong buông xuống…