Phần 216
Chim nhỏ ngây thơ như Thường Nga đương nhiên không đủ thỏa mãn dục vọng của một con cự thú như Lạc Nam.
Âu yếm một trận để Thường Nga mãn nguyện, Lạc Nam liền chuyển mục tiêu sang các mỹ kiều thê đã sớm động tình, đang chơi trò hoa bách hợp.
“Hừ, không cần chàng động đậy.” Võ Tam Nương hung hăng đem hắn đè xuống, trực tiếp tách ra đôi chân quyến rũ nhắm ngay côn thịt ngồi xuống.
Yên Nhược Tuyết không chịu thua kém, cũng bước đến ngồi đối diện Võ Tam Nương, đem đóa hoa hồng ẩm ướt thơm ngát của mình đặt lên miệng hắn.
Lạc Nam ung dung hưởng thụ, vận chuyển Tọa Thiền Dương Công cùng các nàng trải nghiệm từng khoảnh khắc.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Không biết qua bao lâu sau, các mỹ nhân mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên môi vẫn còn nở một nụ cười mãn nguyện, từng tấc da trắng ngần là vô số vết ửng đỏ, hạ thể còn lầy lội không chịu nổi cho thấy vừa trải qua một trận đại chiến như thế nào.
Thủ phạm gây ra tất cả điều đó thì thần thanh khí sảng, tinh thần tỉnh táo chưa từng có đang ngồi khoanh chân xếp bằng.
Lạc Nam hai mắt khép hờ, trong đầu có vô số dòng chảy mang theo những tin tức khổng lồ cuồn cuộn khảm vào, in sâu vào ký ức, khảm chặt chẽ lên linh hồn.
Hắn như đặt bản thân mình vào một vùng không gian đen kịch, nơi chỉ có hắn đang thông qua lượng tin tức khổng lồ, nắm bắt vô số khẩu quyết, tâm pháp để thi triển, đánh ra các loại thủ đoạn cường đại, mang tính đột biến.
Hiển nhiên khoảng thời gian lăn lộn trên giường cùng chúng nữ, Lạc Nam vẫn không quên chính sự.
Thông qua Long Tiên Vĩnh Cửu, hắn đã được các mỹ kiều thê truyền thụ không ít thủ đoạn tâm đắc của các nàng, hiện tại đang tập trung diễn hóa trong trí tưởng tượng, chăm chú lĩnh ngộ.
Kim Nhi cảm thấy thú vị ngồi trên vai Lạc Nam đong đưa hai chân, ánh mắt hoàng kim cao quý lấp lóe tràn ngập sự tán thưởng.
Ở thế giới này tuy rằng chỉ chú trọng cường giả mà không phân biệt giới tính hay giống loài, nhưng đại đa số nam nhân đều có cái tôi riêng của chính mình, thường không chịu nhún nhường hay lép vế trước mặt nữ nhân, càng huống chi hạ thấp cái tôi để hướng về nữ nhân lĩnh giáo hoặc học hỏi.
Nhưng Lạc Nam thì khác, hắn chưa từng bận tâm đến những điều đó, sẵn sàng hướng các nữ nhân của mình học hỏi để bản thân có thể cường đại hơn, từ đó có thể gánh vác nhiều hơn, giữa hắn và các nàng không hề có cái gọi là khoảng cách.
Có lẽ chính vì lý do này mà dù tham lam trong lòng ôm bách hoa, những đóa hoa tuyệt mỹ và kiêu ngạo kia vẫn cam tâm tình nguyện gắn bó với hắn, cùng nhau chia sẻ từng khoảng không gian trong lòng hắn.
Cũng giống như những thời điểm lâm vào thế bí, hắn chưa từng xấu hổ hay tự ái, sẵn sàng hướng về phía Kim Nhi nàng cầu cứu.
Từ lúc lựa chọn hắn, Kim Nhi chưa từng hối hận…
Lạc Nam không biết những suy nghĩ trong lòng Kim Nhi, sau một phen thành công lĩnh ngộ toàn bộ các thủ đoạn vừa học được, hắn mở mắt ra.
Phát hiện Kim Nhi đang nhìn lấy mình, Lạc Nam liền cười hắc hắc:
“Thế nào? Công tử của nàng quá đẹp trai à?”
“Tự luyến.” Kim Nhi bĩu môi, thân ảnh lập tức biến mất.
“Nè khoan đã, nàng còn chưa cho ta biết đám đồ vật nàng kêu ta mua có công dụng gì.” Lạc Nam vội vàng ý ới gọi nói.
“Công tử tự dùng Thiên Cơ Lâu đi!” Kim Nhi bĩu môi.
Lạc Nam âm thầm nghiến răng, nha đầu chẳng lẽ dụ dỗ mình mua mấy vật phẩm thần bí này để tiếp tục bào điểm danh vọng?
Bất quá trước khi dùng Thiên Cơ Lâu, hắn muốn tự mình tìm tòi nghiên cứu một chút.
Ý niệm vừa động, các loại vật phẩm đã xuất hiện trước mặt.
Tiêu tốn số lượng Nguyên Thạch khổng lồ mua sắm thay vì khai mở lượng lớn Nguyên Văn chỉ để mua mấy vật phẩm này, không thể lỗ vốn được.
3000 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm có khi đủ để hắn khai mở thêm hàng nghìn đường Nguyên Văn, lúc này lại dùng để mua sắm vật phẩm, số lượng Nguyên Thạch còn lại cũng không nhiều đâu.
Thứ đầu tiên đương nhiên chính là ba bầu rượu chẳng có gì lạ, cái bầu cũng được làm bằng đá tầm thường, tiêu tốn của Lạc Nam 1000 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.
Hắn cầm lấy một bầu, muốn dùng tay mở ra nắp đậy.
“Hả?”
Lạc Nam lập tức sững sờ, phát hiện lực lượng của mình vậy mà không thể mở ra cái nắp bằng gỗ này?
Hắn vận chuyển sức mạnh của Thể Tu, vẫn là vô pháp lay động cái nắp dù chỉ một chút.
Lạc Nam liếm liếm môi, càng cổ quái ly kỳ chứng tỏ rượu trong bầu sẽ càng bất phàm, Bá Lực vận chuyển hòa vào nắm tay.
Gồng đỏ cả mặt, cái nắp vẫn nằm trơ trơ bất động.
“Ta mới không tin ngươi cứng đầu!” Lạc Nam gầm lên một tiếng, Long Trảo hiện ra, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên lớp vảy rồng, dốc hết sức bình sinh rút cái nắp lên.
Cái nắp hơi lắc lư một thoáng, nhưng vẫn chưa chịu mở ra.
Lạc Nam nghiến răng, 70 cái hành tinh điên cuồng xoay tròn, lực lượng bạo phát.
PHỐC!
Rốt cuộc theo một thanh âm dồn nén, cái nắp chính thức bật ra.
KENG…
Mà ngay trong khoảnh khắc đó, một tia nguy hiểm báo động dâng trào khiến Lạc Nam vô thức rụt đầu trở lại.
XOẸT…
Vài sợi tóc ngay trán hắn rơi xuống, một luồng kiếm thế kinh thiên động địa, sắt lẹm nguy hiểm không thể hình dung từ trong bầu rượu lướt ngang mặt hắn.
RĂNG RẮC…
Lạc Nam khóe miệng co giật nhìn thấy luồng kiếm thế kia khiến không gian kiên cố đến cực điểm có dấu hiệu rạn nứt.
KENG… KENG… KENG… KENG…
Từ trong bầu rượu, tiếng kiếm ngân kiệt ngạo dữ dội vẫn vang lên không ngừng, giống như có một vị tuyệt thế kiếm tu đang luyện kiếm trong bầu rượu, kiếm khí ngút trời, kiếm thế bá đạo vượt ngoài dự kiến.
Tiếng kiếm chấn vang đến mức chúng nữ đang lim dim cũng mở mắt tò mò:
“Phu quân, ngươi lại nghịch cái gì?”
“Rượu này bất phàm.” Lạc Nam hít sâu một hơi, cẩn thận cầm lấy bầu rượu quan sát cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy trong từng giọt rượu ẩn chứa vô biên kiếm ý, kiếm khí, kiếm vực và cả kiếm thế, uy mãnh tuyệt luân, thật sự không biết nhân vật bậc nào có thể dồn nén bọn chúng để chưng cất ra loại rượu độc đáo này.
Không cần đến Thiên Cơ Lâu, Lạc Nam liền đại khái đoán được công dụng của bầu rượu.
Cự Mỹ Anh nằm ở khá gần, nàng thấy cái nắp bầu bị quăng bên cạnh, bèn nhặt lên quan sát, chỉ thấy xung quanh nắp có điêu khắc những dòng chữ, liền nhẹ giọng đọc lên:
“Vấn Kiếm Tửu, rượu này do một vị cường giả đủ tư cách vấn đỉnh kiếm đạo luyện chế mà ra, mỗi một giọt đều ẩn chứa vô tận kiếm khí, uống vào có thể rèn luyện kiếm ý, kiếm vực, kiếm thế… đạt được thành tựu ra sao tùy vào ngộ tính và thiên phú của từng người thưởng tửu.”
“Vấn đỉnh kiếm đạo?” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, mà mấy nữ nhân cũng là kinh dị lên tiếng:
“Vấn đỉnh kiếm đạo? Khẩu khí này thật sự rất lớn.”
Đạo cao như trời, sâu như biển… lại có người dám tự xưng là nhân vật vấn đỉnh kiếm đạo?
Ngay cả Nhàn Văn Đạo Sĩ một tay luyện kiếm xuất thần nhập hóa, vẫn tự thừa nhận bản thân mình còn chưa đủ tư cách đề cập đến hai từ Kiếm Đạo.
Lạc Nam vội vàng lấy ra Lạc Hồng Kiếm, hắn muốn thử trải nghiệm loại Vấn Kiếm Tửu này xem bất phàm đến mức độ nào.
Bởi vì không có quá nhiều thời gian luyện vực, phần lớn số lượng vực mà Lạc Nam khai mở được đến tận bây giờ hầu hết là do quá trình chiến đấu tự nhiên mà sinh.
Hắn sở hữu 20 tầng Kiếm Vực, Tiểu Hồng Nhi thì có được 30 tầng Kiếm Vực, một khi thi triển trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất là có thể bùng nổ 50 tầng Kiếm Vực, đã cực kỳ lợi hại trong hàng ngũ Đại Thánh, thậm chí Kiếm Tu Thánh Vương, Thánh Tôn chưa chắc sánh bằng.
Nhưng Lạc Nam hiển nhiên chưa từng hài lòng với con số đó, nghĩ đến hàng nghìn tầng Vực mà vị sư bá bá đạo kia nghiền ép ra, đáy lòng đã dâng lên cảm giác lạnh lẽo như hàn băng rồi.
“Baba, rượu này… là đồ tốt…” Tiểu Hồng Nhi chép chép miệng, theo bản năng nàng cũng cảm nhận được thứ chất lỏng trong bầu có lợi ích cực lớn đối với mình.
“Để baba uống trước, nếu không có gì nguy hiểm sẽ đến lượt ngươi!” Lạc Nam trầm giọng nói.
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn tán thành, chờ đợi Lạc Nam thưởng thức.
Không chờ đợi nữa, hắn cầm lấy một bầu Vấn Kiếm Tửu, ngửa đầu tu một ngụm lớn.
KENG!
Ngay khoảnh khắc, khoang miệng của Lạc Nam như bị vô số thanh kiếm cuồng chém đầy uy mãnh, cơn đau khiến hắn xém chút phun cả ra ngoài.
Nhưng Lạc Nam là bậc thầy chịu đựng thống khổ, hai mắt hắn trừng lớn, cưỡng chế nuốt tất cả ngụm rượu vào trong bụng.
ỰC…
XOẸT…
Linh hồn như bị kiếm đạo cực đoan chém thành từng mảnh, Lạc Nam toàn thân mê mang, chỉ cảm thấy tinh thần chìm vào giấc ngủ, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam chợt giật mình tỉnh lại.
Hắn phát hiện mình lại xuất hiện ở một vùng không gian tối đen như mực.
KENG!
Có tiếng kiếm ngân bá đạo tuyệt luân, Kiếm Khí xung thiên, Kiếm Thế bá đạo càn quét mà đến.
Tầm mắt Lạc Nam vẫn thuần một màu đen tăm tối, dựa vào bản năng, hắn chỉ có thể rút ra Lạc Hồng Kiếm nghênh đón.
PHỐC!
Nào ngờ kiếm kia huyền diệu khó lường, dễ dàng tránh thoát đôi tay cầm Lạc Hồng của hắn, trảm ngang hông một nhát.
Máu tươi cuồng phún, cơ thể Lạc Nam bị tách thành hai khúc.
Lúc này nhờ vào ánh kiếm Lạc Hồng phản chiếu, hắn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nam tử màu đen đang cầm kiếm tiếp tục chém lấy chính mình.
Lạc Nam không muốn chết, định điều động Bất Hủ Kinh Văn và Vạn Cổ Bất Hủ Thân phản kháng.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện tại thời điểm này mọi thủ đoạn của mình đều biến mất, chỉ còn lại Lạc Hồng Kiếm và cơ thể mà thôi.
Dục vọng sống mãnh liệt trỗi dậy, cơ thể bị chém đôi của hắn đột ngột phục hồi như cũ, nâng Lạc Hồng Kiếm nghênh đón thế công của bóng đen thần bí.
PHỐC!
Đáng tiếc kết quả vẫn không ngoại lệ, Kiếm thuật của đối phương áp đảo toàn diện, Kiếm Ý, Kiếm Vực và Kiếm Thế đều vượt qua hắn, lần này hai chân Lạc Nam đã bị đứt lìa.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, chỉ bằng vào một ý niệm liền khiến chân mọc ra, liều mạnh cầm Kiếm chiến đấu.
Một lần, chục lần, trăm lần, nghìn lần, vạn lần…
Lạc Nam liên tục thất bại, liên tục bị chém thành nhiều mảnh, lại liên tục phục hồi và huy kiếm chiến đấu.
Một năm, mười năm, trăm năm…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn vẫn chưa thể chém trúng thân ảnh thần bí dù chỉ một lần, ngược lại chết đi sống lại đã đếm không xuể.
Tưởng như có chút nãn lòng, Lạc Nam lại mừng rỡ như điên phát hiện tuy rằng bản thân là kẻ bại trận, nhưng sau mỗi lần bại, hắn lại từ trong kiếm của đối phương ngộ ra thêm một chút, tiến bộ vô cùng.
Cứ như vậy, Kiếm Ý, Kiếm Vực, Kiếm Thế của Lạc Nam mạnh lên từng chút một mà hắn cũng không hề bận tâm nữa, cứ cầm kiếm mà chiến, mà chống đỡ một cách ngoan cường nhất có thể mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
“Phu quân… phu quân… ngươi làm sao vậy? Đừng dọa chúng ta?”
Thanh âm lo lắng đến cực điểm của Tuế Nguyệt khiến Lạc Nam bừng tỉnh, không gian màu đen biến mất, thân ảnh màu đen biến mất.
Mở mắt ra, đã trở về căn phòng khách sạn quen thuộc, chúng nữ vẫn chưa mặc y phục, đang lo lắng đến cực điểm vây lấy hắn.
“Đừng lo lắng, ta vừa tiến vào một trạng thái huyền diệu…”
Lạc Nam mừng rỡ như điên, đã phần nào hiểu ra vấn đề.
Hắn thử động ý niệm.
KENG!
30 tầng Kiếm Vực cùng lúc bạo phát.
“Trời ạ, chỉ một ngụm rượu đã ngộ ra 10 tầng Kiếm Vực!” Lạc Nam kích động xém chút nhảy dựng lên.
Hắn xem cái bầu rượu như bảo bối, cầm lên quan sát phát hiện rượu vừa uống bên trong vẫn còn đủ để bản thân uống thêm vài ngụm lớn nữa.
“Đồ tốt, đồ tốt… đáng giá 1000 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Lạc Nam cười haha ôm lấy ba bầu rượu.
“Rượu này thật sự kinh khủng đến thế sao?” Thấy vẻ mặt sung sướng của phu quân, chúng nữ cũng cảm thấy kinh dị.
“Lần này nhặt được bảo bối.” Lạc Nam xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Hồng Nhi, đưa bầu rượu uống dỡ của mình cho nàng sử dụng.
Lĩnh ngộ thêm Kiếm Vực và Kiếm Thế chỉ là chuyện nhỏ, cái quan trọng nhất là kinh nghiệm đấu kiếm quý báo đến cực điểm bên trong tiềm thức kia.
Tuy rằng thất bại nhiều không đếm xuể, nhưng sau mỗi lần bại trận đều rút được kinh nghiệm và có tiến bộ nhất định.
Điều này chẳng khác nào có một vị tuyệt thế kiếm tu cùng ngươi tập luyện trong giấc mộng vậy.
Chuyện tốt như thế đương nhiên phải chia sẻ với nữ nhân của mình, đặc biệt các nàng cũng là Kiếm Tu, cực kỳ cần Vấn Kiếm Tửu này.
Học theo Cự Mỹ Anh, Lạc Nam quan sát trên hai cái nắp của hai bầu rượu còn lại.
Một bầu ghi là Vấn Kiếm Tửu, một bầu khác lại là Vấn Đao Tửu.
Hiển nhiên trong ba bầu thì có một bầu khác biệt, là vấn đao chứ không phải vấn kiếm.
Lạc Nam hài lòng gật gù, liền đem Vấn Kiếm Tử phân ra ba phần, một là Độc Cô Ngạo Tuyết, một là Băng Lam Tịch và một cho Lạc Hà.
Vấn Đao Tửu cũng được chia làm ba phần, một thuộc về Á Liên Nga, một thuộc về Chiêu Quân… hai nàng đều là nữ nhân tu luyện đao pháp.
Một phần còn lại, trong đầu Lạc Nam xuất hiện bóng dáng Dạ Thanh Thu, nữ nhân nghiện rượu tay cầm Hắc Nguyệt Đao, hắn vẫn còn nợ nàng một loại rượu hảo hạng.
Hết cách rồi, vì lượng rượu có hạn, Lạc Nam chỉ đành để mỗi nữ nhân lĩnh ngộ một chút, không thiên vị bất cứ người nào.
“À đúng rồi, ta vừa hôn mê bao lâu?” Lạc Nam hỏi.
“Ba canh giờ.” Yên Nhược Tuyết nói: “Nếu không phải thông qua Long Tiên Thánh Điển cảm ứng được chàng vẫn bình an, có lẽ bọn thiếp đã phải gọi các tỷ muội ra tìm cách cứu chàng rồi.”
“Chỉ ba canh giờ…” Lạc Nam càng hít sâu một hơi, vậy mà hắn có cảm giác mình vừa giao đấu với thân ảnh thần bí kia hàng vạn năm.
Mà lúc này Tiểu Hồng Nhi cũng đã ngủ thiếp đi sau khi uống một ngụm rượu, hiển nhiên cũng tiến vào trạng thái huyền diệu.
Lạc Nam vẫn còn muốn tiến bộ thêm, liền tiếp tục uống ké rượu của tiểu nữ nhi bảo bối.
ỰC…
Quên mất khái niệm về thời gian…