Phần 223
“Ngươi dám?”
Kiếm Cuồng sắc mặt oán độc nhìn lấy Lạc Nam đã xuất hiện trước mặt mình, lạnh lẽo quát:
“Ta không phải đám yếu đuối kia, ngươi còn chưa đủ tư cách để Kiếm Cuồng này thất bại.”
Vừa nói, trong lòng đã nghiêm nghị gầm lên: “Kiếm Gia Bí Pháp – Kiếm Linh Tổ Tông!”
ONG!
Trong khoảnh khắc, Linh Hồn của Kiếm Cuồng như đạt đến trạng thái vi diệu, huyết mạch gia tộc sục sôi, một tiếng kiếm ngâm vang vọng giữa trời, Kiếm Đế uy áp bùng nổ.
Kiếm Linh Tổ Tông là môn Bí Pháp cường đại của Kiếm Gia, chỉ những thành viên của Kiếm Gia thi triển.
Các đời cường giả tổ tiên của Kiếm Gia trước khi chết thường lưu lại một tia linh hồn và một giọt máu của mình để hậu nhân luyện hóa, đến thời điểm cần thiết, chỉ cần thi triển Bí Pháp, hậu nhân đó sẽ được thừa hưởng một phần sức mạnh do tổ tông truyền lại.
Lúc này khi Kiếm Cuồng kích hoạt Kiếm Linh Tổ Tông, Kiếm Thế và Sát Thế của hắn chợt cường đại hơn gấp hai lần, tu vi cũng từ Thánh Vương Viên Mãn chạm đến Thánh Tôn, song kiếm trên tay vì đó hưng phấn gào thét, hướng Lạc Nam chém ra Song Sát Kiếm Thức.
KENG.
Kiếm khí hình chữ X bá đạo không thể hình dung trực tiếp nghiền ép Lạc Nam, có dấu hiệu xuyên qua cả các loại Thế cường đại của hắn.
Nhưng đối mặt với Kiếm Cuồng thi triển Bí Pháp và Kiếm Kỹ mạnh nhất của mình, sắc mặt Lạc Nam không chút biểu tình, bên trong đan điền là 70 cái hành tinh xoay tròn dữ dội.
Hóa Vũ Bá Thần Thể điều động, sức mạnh của 70 hành tinh dung nhập vào Diệm Kiếm còn lại trên tay.
Lạc Nam nở nụ cười gằn, Kiếm Cuồng trong lòng dâng lên cảm giác không ổn:
“Nguy rồi!”
Chẳng biết vì sao ở trạng thái mạnh nhất của mình, Kiếm Cuồng vẫn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm của sự tử vong.
Đáng tiếc thế công đã ra, lúc này hắn không còn cách nào khác ngoài trực tiếp ngạnh kháng.
“Hải Lộ Nhất Kiếm!”
Vẫn là một chiêu Kiếm Kỹ quen thuộc, nhưng lần này ngoại trừ các loại Thế bá đạo, còn có sức mạnh của 70 cái hành tinh toàn diện nghiền ép.
RĂNG RẮC…
Không gian có dấu hiệu nứt ra, theo Diệm Kiếm bổ xuống, Song Sát Kiếm Thức của Kiếm Cuồng nổ tung, Kiếm Thế cùng Sát Thế của hắn sau khi gia tăng lại như một tầng giấy mỏng bị bá đạo rọc ra.
Đối với Lạc Nam, Thánh Vương Viên Mãn và Thánh Tôn chẳng có gì khác nhau, bất chấp việc Kiếm Cuồng đã thi triển Bí Pháp, vẫn là một kết quả duy nhất.
RĂNG RẮC…
Song kiếm tan vỡ, Kiếm Cuồng không dám tin trước thực tại, đôi tay tê nhứt kịch liệt.
Khi Diệm Kiếm của Lạc Nam sắp chẻ đôi cơ thể hắn, Kiếm Cuồng sắc mặt hiện lên một tia căm hận ngút trời, đột ngột từ trong Nhẫn Trữ Vật móc ra khối Ngọc Bội:
“Chết đi cho ta!”
Ngọc Bội bóp nát, một luồng Kiếm Khí thuộc đẳng cấp cao nhất là Thánh Đế Viên Mãn hiện giữa trời xanh, hung hăng trảm xuống đầu Lạc Nam.
“Vô liêm sĩ!” Lạc Hà giận dữ thanh lãnh quát lên, không thể ngờ Kiếm Cuồng đột nhiên phá vỡ quy tắc đại hội, sử dụng đến thủ đoạn trưởng bối ban tặng để tấn công Lạc Nam.
Bạch Kiếm đã được nàng rút ra, Huyết Chiến Cuồng Quyết kích hoạt, muốn lao lên trợ Lạc Nam ngăn trở một kiếm.
Tam nữ Băng Lam Tịch cũng triệt để nổi giận, lại có kẻ dám dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế đối phó nam nhân của các nàng, đúng là đáng chết.
Nhưng mà chưa đợi mấy người các nàng ra tay, vị Đại Trưởng Lão của Kiếm Tây Thành đã ung dung xuất hiện trước mặt Lạc Nam, một tay phất ra đã đem Kiếm Khí cường đại của Thánh Đế nghiền nát, ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy Kiếm Cuồng.
Mọi thứ nói thì dài dòng, thực chất diễn ra quá nhanh.
Khi Kiếm Cuồng xuất sử thủ đoạn bẩn thỉu và đại trưởng lão ra tay, thủ đoạn công kích của những kẻ khác đã lao đến Lạc Nam.
Hàng vạn thanh Kiếm của Ngự Lỗi như vô vàn mũi tên công phạt từ bốn phương tám hướng, Kiếm Ảnh đầy trời của Đường Lãnh cũng liên miên bất tuyệt chém về cơ thể Lạc Nam, ở trên đỉnh đầu còn Kiếm Tướng khổng lồ của Triệu Lăng Nhiên đang trấn áp trực diện.
Ánh mắt Lạc Nam nghiêm nghị, trong lòng động ý niệm…
KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm vận chuyển Huyết Chiến Cuồng Quyết đã liên tiếp hiện ra.
Từ lần trước chúng nó dùng thân nghênh đón Đế Kiếp, đẳng cấp của tất cả đều đã tăng lên điên cuồng, đồng loạt đều là Thất Tinh Thánh Kiếm.
Vừa mới xuất hiện đã ngạo thị toàn trường, mang theo Bá Lực hừng hực thiêu đốt càn quét mà ra, đem hàng vạn thanh phi kiếm của Ngự Lỗi chấn đến bại lui.
“Làm sao có thể?” Đến lượt Ngự Lỗi thốt ra lời kinh khủng, hai mắt như nằm mộng xem lấy Lạc Nam.
Phải biết rằng bản thân hắn là Thánh Vương Viên Mãn, tuy rằng có thể thống ngự hàng vạn thanh kiếm, nhưng đẳng cấp của mỗi thanh kiếm chỉ dao động từ Tứ Tinh, Ngũ Tinh mà thôi.
Hắn còn chưa đủ lực lượng để điều động nhiều loại Lục Tinh Thánh Kiếm trong cùng thời điểm.
Ấy vậy mà một kẻ tu vi thấp hơn hắn lúc này lại có thể thống ngự 3000 thanh kiếm đạt đến Thất Tinh, làm sao Ngự Lỗi có thể chấp nhận?
Nhưng mặc kệ hắn có tin tưởng hay không, sự thật vẫn đang diễn ra, Bá Lực của Lạc Nam mang theo lực lượng khổng lồ, chúng nó dung nhập Bá Lực vào 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm, dùng chất lượt bù lại số lượng, không ngừng chấn vỡ vạn kiếm của Ngự Lỗi.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam còn đồng loạt triển khai hai thủ đoạn kinh thiên động địa.
“Hoa Tàn Thế Vẫn!”
“Bí Tự – Trận!”
Theo hắn uy nghiêm niệm lên, Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ đã nở rộ giữa thương khung, vô số cánh hoa khổng lồ đón đỡ trực diện Cự Kiếm Tướng đang trấn xuống, ầm ầm nổ tung.
OÀNH!
Khói bụi mù mịt, thiên địa chấn động, Kiếm Tướng của Triệu Lăng Nhiên run lên lẩy bẩy sau đó hóa thành mãnh vụn trước vụ nổ kinh hồn.
Liên miên bất tuyệt Trận Văn gào thét mà ra, Lạc Nam một lần xuất động tứ đại Trận Pháp phô thiên cái địa.
Tù Không Trận phong tỏa không gian.
Cấm Không Trận ngăn cấm phi hành.
Nham Tương Trận hình thành biển dung nham.
Oán Hồn Trận triệu hoán vô số Oán Hồn công kích đối thủ, quấy rầy tâm trí của địch nhân.
Mà kẻ xui xẻo bị bốn cái đại trận đối phó không ai khác chính là Đường Lãnh.
“Nhất định là ảo giác.”
Đường Lãnh chứng kiến bốn cái Đại Trận sừng sững dựng lên giữa chiến trường một cách đột ngột, chỉ cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Cứ tưởng Đường Lang Loạn Kiếm Trận do mình triển khai đã là thiên biến vạn hóa, cực kỳ khó lường, nào ngờ đối thủ trực tiếp áp đảo toàn diện.
Tù Không Trận vây nhốt tất cả phân thân và bản thể của Đường Lãnh vào một vùng không gian cố định.
Cấm Không Trận ngăn cấm hắn phi hành, buộc hắn phải rơi xuống mặt đất.
Nham Tương Trận hóa thành biển dung nham liên tục thiêu đốt, tàn phá cơ thể hắn.
Oán Hồn Trận xâm nhập, quấy nhiễu Linh Hồn hắn.
Bùm bùm bùm bùm…
Các phân thân hư ảnh do Đường Lãnh nổ ra liên tục phát nổ, chỉ thoáng chốc chỉ còn lại một mình bản thể của hắn đang bị vây nhốt bên trong bốn tòa đại trận, chưa tìm thấy lối ra, cực kỳ chật vật.
“Hít…”
Toàn trường hít một ngụm khí lạnh trước những gì mình đang chứng kiến, cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân như đang rơi vào hầm băng.
Tên nam tử đó, thật sự là nhân vật cùng thế hệ với bọn họ sao? Không phải lão quái vật nào đang ngụy trang đó chứ?
“Tiểu thư, biến thái… biến thái… thực lực của hắn quá mức biến thái…” Thị nữ Tiểu Hoa nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, nhìn thân ảnh ngạo nghễ của Lạc Nam, nàng cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường.
Trong đôi mắt đẹp của Kiếm Uyên Nhi cũng là tràn ngập kinh dịnh, bờ môi nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, lẩm bẩm thanh âm chỉ có mình nàng nghe được:
“Lực lượng gần như vô tận, khả năng thi triển vũ kỹ nhanh đến khó tin, thân mang Bí Tự Trận và Binh Nhân Tộc vẫn chưa lộ diện…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Toàn bộ hiện trường nhất thời trở nên tĩnh lặng, thiên tài kiệt xuất như Triệu Lăng Nhiên, Đường Lãnh, Ngự Lỗi lúc này cũng bị biểu hiện của Lạc Nam làm cho thất thần, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Kiếm Cuồng dám xúc phạm quy tắc Kiếm Tây Thành đặt ra, khinh nhờn tất cả Kiếm Tu đang có mặt, làm trái lương tâm, không xứng được xưng là Kiếm Tu.”
Trong lúc mọi người vẫn còn khiếp sợ, Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành ung dung mở miệng:
“Niệm tình Kiếm Gia cũng là danh gia vọng tộc, lão thân thay mặt Kiếm Tây Thành phế bỏ một đại cảnh giới của ngươi xem như trừng phạt, từ đây đến cuối đời, Kiếm Cuồng không đủ tư cách bước vào Kiếm Tây Thành nửa bước!”
“Không thể…” Kiếm Cuồng như phát rồ gầm lên.
Đáng tiếc mặc kệ hắn giãy giụa, Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành đã một chỉ điểm vào đan điền hắn.
XOẸT.
PHỐC!
Kiếm Cuồng điên cuồng thổ máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tu vi vốn là Thánh Vương Viên Mãn thoáng chốc đã rơi xuống Thánh Tướng Viên Mãn, thê thảm cùng cực.
Kiếm Gia chỉ là một Thánh Đế Viên Mãn cấp thế lực, ở trước mặt quái vật khổng lồ cấp Chí Tôn như Kiếm Tây Thành mà dám phá hư quy tắc, không bị tiêu diệt đã là may mắn lắm rồi.
“Cút đi!”
Đại Trưởng Lão phất tay, Kiếm Cuồng đã như giẻ rách bị ném ra khỏi Kiếm Tây Thành.
Vài vị trưởng lão của Kiếm Gia đang ở bên ngoài chờ đợi kết quả ngây ngẩn cả người nhìn lấy thiên tài bậc nhất nhà mình gánh chịu kết cục thê thảm.
Nhưng vừa rồi tiếng nói của Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành đã vang vọng mọi ngõ ngách, trưởng lão Kiếm Gia vì vậy ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ có thể mang theo Kiếm Cuồng chật vật như chó nhà có tang đào tẩu.
“Tiếp tục tỷ thí…” Đại Trưởng Lão nhàn nhạt tuyên bố, trở về vị trí cũ.
Toàn trường âm thầm rùng mình, Kiếm Tây Thành quá bá đạo, Kiếm Cuồng dù gì cũng là đại nhân vật nổi tiếng một phương, kết quả bị phế tu vi, trở thành tu sĩ tầm thường, danh tiếng thiên tài mất sạch.
E rằng sau chuyện lần này, nội tâm kiêu ngạo không ai sánh bằng của Kiếm Cuồng sẽ sụp đổ, muốn khôi phục không biết phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào.
“Đáng tiếc, chưa kịp giết hắn…” Lạc Nam có chút tiếc nuối thở dài.
Loại người hống hách chẳng xem ai ra gì của Kiếm Cuồng đã gợi lên sát tâm của Lạc Nam, vừa rồi dù bị đối phương giở thủ đoạn bẩn thỉu thì hắn cũng có lòng tin đem Kiếm Cuồng giết chết.
Kết quả Đại Trưởng Lão ra tay giải quyết, không để hắn có cơ hội tiêu diệt Kiếm Cuồng.
“Tiểu tử này…” Mà lời của Lạc Nam hiển nhiên cũng lọt vào tai Đại Trưởng Lão, nhất thời bà chỉ biết trừng mắt nhìn, thầm nghĩ ta ra tay giúp ngươi phải chăng là sai lầm?
Lạc Nam nhún nhún vai, nâng tú cầu trong tay, đảo mắt nhìn toàn trường:
“Tiếp tục chiến đi!”
“Tại hạ nhận thua!” Ngự Lỗi hướng Lạc Nam chắp tay, thu hồi tất cả Phi Kiếm còn sót lại, dứt khoát quay lưng rời đi.
Chiến cái rắm, ngay cả sở trường Ngự Kiếm của hắn cũng đã bị Lạc Nam khắc chế, nếu cứ tiếp tục… 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm kia sẽ nghiền nát tất cả phi kiếm của hắn mất.
Ngự Lỗi không ngu xuẩn và kiêu ngạo như Kiếm Cuồng, hắn biết khi nào là thời điểm nên từ bỏ.
Thực lực của đối thủ lần này không hề kém cạnh bất kỳ yêu nghiệt nào ở Kiếm Châu và Ngự Lỗi nhận thức, vì vậy Ngự Lỗi không oán không hận nhận thua.
“Không biết cao danh quý tính của các hạ?”
Ở một bên khác, Triệu Lăng Nhiên hướng Lạc Nam cẩn trọng hỏi.
“Lạc Nam!” Lạc Nam khẳng khái thừa nhận.
“Lạc Nam, tại hạ nhớ kỹ cái tên này.” Triệu Lăng Nhiên nở nụ cười:
“Tin rằng Kiếm Tử của Kiếm Trũng chúng ta sẽ có hứng thú với cái tên của ngươi, cáo từ!”
Nói xong, Triệu Lăng Nhiên quyết định rút lui.
Sau một phen biểu hiện của Lạc Nam, Triệu Lăng Nhiên biết Lạc Nam là nhân vật cùng đẳng cấp với Triệu Lăng Tà, đều là yêu nghiệt chân chính.
Đối mặt nhân vật yêu nghiệt như thế, Triệu Lăng Nhiên hoàn toàn không có chút lòng tin nào, vì vậy cũng chắp tay nhận thua.
Lạc Nam híp lại ánh mắt, cùng mấy kẻ này chẳng có quá nhiều thù hận, bọn hắn nhận thua cũng tốt, đỡ phải đắc tội quá nhiều thế lực.
“Ngươi thì sao?” Hắn đưa mắt nhìn Đường Lãnh cười nhạt.
“Cáo trạng, ta muốn cáo trạng!” Đường Lãnh oan ức rống lớn: “Quy định trận đấu không được bố trí Trận Pháp từ trước, kẻ này gian lận một lần điều động cả bốn tòa Trận Pháp trấn áp ta, hắn nên bị trục xuất.”
“Quy tắc cấm mang theo Trận Pháp nhưng không cấm bố trận trong lúc chiến đấu.” Đại Trưởng Lão hờ hững đáp.
“Làm sao có thể? Hắn làm sao bố trận nhanh như vậy? Thậm chí ta chưa từng thấy hắn ra tay kết ấn.” Đường Lãnh không phục gầm thét, toàn thân đã thương tích đầy mình.
“Lão thân bằng vào danh dự cam đoan Lạc Nam tiểu hữu bố trận trong lúc chiến đấu mà không phải chuẩn bị từ trước” Đại Trưởng Lão chỉ nhàn nhạt nói, cũng không có ý định vạch trần việc Lạc Nam sở hữu Bí Tự Trận.
Đường Lãnh có phục hay không cũng chẳng đáng để quan tâm.
Mà Đường Lãnh dù sao cũng là nhân vật có kiến thức, sau khi cẩn thận suy nghĩ và liên tưởng lại, hắn giật mình:
“Thì ra ngươi sở hữu Bí Tự Trận, ta thua không oan!”
Đường Lang Kiếm Tộc bọn hắn sở trường chiến đấu chính là tốc độ và ảnh ảo, nhưng một khi bị Trận Pháp nhốt vào chẳng khác nào đụng phải khắc tinh.
Gặp phải kẻ sở hữu Bí Tự Trận lại còn tinh thông nhiều Trận Pháp như vậy, hắn bại là điều dễ hiểu.
“Hừ!”
Đường Lãnh hừ lạnh một tiếng, nổ lực phá nát bốn tòa Đại Trận thành công thoát thân.
Tuy rằng Trận Văn được ngưng tụ từ Bá Lực, nhưng đẳng cấp Chiến Trận Sư của Lạc Nam vẫn còn khá thấp, chưa thể triệt để phát huy sức mạnh của bốn tòa Trận Pháp.
Bất quá dù thoát thân được, Đường Lãnh cũng biết nếu tiếp tục đại chiến, Bí Tự Trận sẽ lại phát huy công hiệu, kết cục của mình rồi sẽ thê thảm như những người khác.
Vì vậy để giữ được hình tượng, hắn chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi:
“Lần sau tái chiến!”
Trong lúc nhất thời, sáu đại thiên tài đã triệt để khuất phục.
Mặc Vô Ý chết, Tam Linh Công Tử mất khả năng chiến đấu, Kiếm Cuồng bị phế tu vi trục xuất.
Đường Lãnh, Ngự Lỗi và Triệu Lăng Nhiên thì chấp nhận chịu thua.
Lạc Nam từ đầu đến cuối còn chưa rút ra thanh kiếm trên lưng, 3000 Huyết Diệp Việt Kiếm hội tụ quanh thân, nồng đậm sát khí khiến tất cả phải rùng mình.
Đưa mắt nhìn hàng vạn đối thủ còn sót lại, hắn không nhanh không chậm nói:
“Đến lượt các vị!”