Phần 225
Ngay khi Lạc Nam mở ra đôi mắt, toàn bộ trời đất như trở nên quay cuồng, Phật Nhãn chiếu rọi tinh không, Phật Cốt ầm ầm rung động, sức mạnh từ Bỉ Ngạn Hoa được điều động toàn diện không sót lại chút gì.
Lạc Nam hai tay chắp trước ngực, mặt không biểu tình, thần thánh trang nghiêm như một vị cao tăng đắc đạo.
Trong ánh mắt kinh dị của đám người, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một dấu ấn xoay tròn dữ dội, hấp thụ Nguyên Khí vạn dặm trong trời đất, theo đó dấu ấn trở nên khổng lồ như có thể định đoạt thiên địa, chưởng khống càn khôn, trở thành một đại ấn.
Đó là một đại ấn có hình chữ Vạn 卐 mang theo vô số Phật Kinh đang xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy có thể gây nên thiên băng địa liệt, đại ấn quay đến đâu, không gian sụp đổ đến đó…
Tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh, càn khôn càng điên đảo, Lạc Nam vô hỉ vô bi chậm rãi thốt lên:
“Ma Kha Vô Lượng!”
Thanh âm vừa dứt…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Lấy đỉnh đầu Lạc Nam làm trung tâm, đại ấn hình chữ vạn bạo phát tầng tầng lớp lớp Phật Uy màu vàng rực tạo thành xung kích nghiền nát toàn bộ thiên địa xung quanh, bao phủ bốn phương tám hướng không một kẻ hở.
RĂNG RẮC… RĂNG RẮC…
Không gian liên tiếp sụp đổ thành hình vòng tròn, ngoài nơi Lạc Nam đang đứng, tất cả mọi thứ ở trong vùng không gian này đều bị sức mạnh mang tính hủy diệt của đại ấn hình chữ Vạn quét ngang phá hủy.
Chúng nữ Lạc Hà, Băng Lam Tịch chỉ có thể nhượng bộ lui binh, không dám ở trong phạm vi hủy diệt kinh khủng đó, vội vàng rời khỏi hiện trường.
“Sao lại khủng bố như vậy?” Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành biến sắc, điều động trăm tầng Kiếm Vực bảo vệ quanh thân mình và tòa tháp cao, không để Kiếm Uyên Nhi rơi xuống.
RỐNG…
Vô vàn cái miệng mà Thao Thiết Ma Kiếm tạo ra bị chấn đến sụp đổ, chúng nó như những vật thể yêu tà bị Phật uy bá đạo khắc chế toàn diện.
Những cái miệng này cố gắng thôn phệ, ý đồ cắn nuốt lực lượng khủng bố mà đại ấn chữ Vạn phát ra.
Nhưng đúng như tên gọi của môn Phật Kỹ này, Ma Kha Vô Lượng… chứng minh cho lực lượng phá hủy mênh mông vô hạn, những cái miệng vô pháp thôn phệ sạch sẽ trước khi bị sức mạnh kinh khủng từ Ma Kha Vô Lượng nghiền nát.
“Ta không tin…” Huyết Thiên Nhân phẫn nộ gầm lên, hư ảnh một tôn Thao Thiết Khổng Lồ dung nhập vào Thao Thiết Ma Kiếm, lao thẳng đến Lạc Nam trảm xuống.
KENG KENG KENG KENG…
Nhưng đứng trước làn sóng hủy diệt từ đại ấn chữ Vạn không ngừng phát ra, lưỡi kiếm của Thao Thiết Ma Kiếm điên cuồng ma sát lên tầng tầng lớp lớp lực lượng đến mức run rẩy, vẫn chẳng thể nào tiến thêm dù chỉ một chút.
PHỐC!
Rốt cuộc đạt đến giới hạn, đôi tay của Huyết Thiên Nhai trở nên tê dại, Thao Thiết Ma Kiếm xém chút bị chấn bay, hắn nặng nề thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Không để đối phương có bất kỳ cơ hội trở mình nào, Lạc Nam triển khai Dịch Chuyển Tức Thời, thân ảnh biến mất.
Một lần nữa xuất hiện, hắn đã ở trước mặt Huyết Thiên Nhai, đại ấn chữ Vạn vẫn hộ thể cùng chủ nhân, xoay tròn trên đỉnh đầu Lạc Nam, lực lượng càn quét ra bốn phương tám hướng.
PHỐC!
Ở trong phạm vi bị Ma Kha Vô Lượng ảnh hưởng, cơ thể Huyết Thiên Nhai gần như nát bấy.
“Chết!”
Lạc Nam gầm lên, bàn tay nhẹ nâng, đại ấn hình chữ Vạn khổng lồ đã cấp tốc dồn nén, từ trên đỉnh đầu hạ xuống xoay tròn trong bàn tay hắn, tạo thành một chưởng vồ thẳng xuống đầu Huyết Thiên Nhai.
“Vô Lượng Chưởng!”
“Không được…” Huyết Thiên Nhai gầm rú một tiếng đầy oán độc.
Tưởng chừng sẽ dữ ít lành nhiều, nào ngờ khi một chưởng của Lạc Nam vỗ xuống, đại ấn hình chữ Vạn bỗng nhiên tiêu thất.
Lạc Nam trong lòng thầm mắng, phát hiện Bá Đỉnh đã bị rút sạch gần hết lực lượng.
Hiển nhiên dưới sự tiêu hao khổng lồ của Ma Kha Vô Lượng, ngay cả khả năng phục hồi nghịch thiên của Bá Đỉnh cũng trụ không nổi, cần có thêm thời gian.
Mà nhân cơ hội đó, Huyết Thiên Nhai đã vội vàng lấy ra một tấm Phù Chú bóp nát, cầm lấy Thao Thiết Ma Kiếm lập tức tiêu thất, chỉ kịp để lại thanh âm uy hiếp đầy oán hận:
“Ngươi cứ chờ đó cho ta, Huyết Thiên Nhai cùng ngươi không chết không ngớt!”
Chứng kiến Huyết Thiên Nhai thành công trốn đi, chân mày Lạc Nam nhíu chặt.
Tiêu hao của Ma Kha Vô Lượng vượt quá dự kiến của hắn, không ngờ chỉ mới triển khai một chút đã đem toàn bộ Bá Lực trong đan điền hắn rút sạch rồi.
Đây là một môn Chí Tôn Phật Kỹ mang tính sát thương diện rộng cực kỳ khủng bố, khi thi triển Lạc Nam sẽ tiến vào trạng thái vô hỉ vô bi, cửu thiên thập địa như chỉ còn lại duy nhất một người, điều động tất cả sức mạnh của Phật Văn và Phật Cốt triệu hồi một đại ấn hình chữ Vạn trên đỉnh đầu.
Việc mở ra Phật Nhãn sẽ giúp tốc độ thi triển Phật Kỹ của hắn trở nên nhanh hơn.
Đại ấn hình chữ Vạn 卐 chẳng những có thể đoạt lấy Nguyên Khí ở vạn dặm xung quanh, mà ngay cả lực lượng trong cơ thể chủ nhân cũng sẽ bị nó hấp thụ.
Đổi lại, đại ấn chữ Vạn sẽ bạo phát tầng tầng lớp lớp Phật Uy tạo thành xung kích càn quét và hủy diệt tất cả những thứ trong phạm vi hình tròn mà nó ảnh hưởng, chỉ duy nhất người triển khai là nằm trong vùng an toàn.
Có thể nói Ma Kha Vô Lượng là thủ đoạn chiến đấu không phân biệt địch ta, rất thích hợp để một người độc chiến quần hùng, ở những trường hợp bị địch nhân đông đảo vây công, nghiền nát mọi thế công tiếp cận, dùng tấn công để thay thế phòng thủ.
Cường đại là thế, mức độ tiêu hao cũng là khó thể hình dung, Lạc Nam dù có Bá Đỉnh cũng bị hút cho cạn kiệt, đổi lại là Thánh Hoàng bình thường dù đủ Phật Cốt và Phật Văn cũng không thi triển nổi, Thánh Đế có chút miễn cưỡng.
Không hổ danh là một Chí Tôn Phật Kỹ.
“Phù… phù…”
Mà lúc này di chứng rốt cuộc kéo đến, hắn xém chút đứng không vững, Huyết Chiến Cuồng Quyết, Thổ Hoang Vu Thuật sau khi tán đi đều khiến trạng thái cơ thể hắn suy yếu đến cực điểm.
Da thịt bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi đã rỉ ra.
“Cũng may con hàng kia sợ hãi chạy trốn, nếu cứ tiếp tục đánh, chưa chắc ta sẽ thắng lợi sau cùng.”
Lạc Nam thở ra một hơi, Huyết Thiên Nhai là thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực, chắc chắn sẽ còn ác chủ bài đáng gờm.
Bất quá xem ra tên này là kẻ cẩn thận, nhận ra Lạc Nam khó chơi liền quyết đoán đào tẩu, không ở lại liều mạng đến mức độ sinh tử.
Kẻ thù như vậy mới là thứ khiến cho hắn phải đau đầu.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam đưa mắt nhìn lên đỉnh tháp.
Hắn cắn chặt răng, Bất Diệt Viêm bùng cháy, cố gắng làm lành vết thương thân thể.
Nhưng suy yếu khi hao hết lực lượng vẫn khiến Lạc Nam mệt mỏi cực kỳ, ngay cả bay lên cũng làm không được, cần thêm một chút thời gian để Bá Đỉnh bổ sung Nguyên Khí.
KENG!
Nào ngờ lúc này, từ trong Tú Cầu mà hắn nhét trong lồng ngực bỗng nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân.
Sau đó, Tú Cầu phát sáng trong ánh mắt khó hiểu của Lạc Nam.
Một lớp Chí Tôn Lực cực kỳ thần bí bao quanh Tú Cầu chậm rãi tan biến, lộ ra hình dáng của một thanh tiểu kiếm chỉ lớn bằng ngón tay.
“Trong Tú Cầu này có phong ấn một thanh tiểu kiếm?” Lạc Nam ngây ngẩn cả người:
“Mà bởi vì do Chí Tôn ra tay phong ấn nên không có ai phát hiện?”
KENG!
Tiểu kiếm ngân vang, ánh sáng chói mắt, hóa thành một thanh trường kiếm uy mãnh tuyệt luân, sáng loáng như gương, rơi vào lòng bàn tay Lạc Nam, chuôi kiếm có điêu khắc một con thú giống như vịt với bộ lông tinh xảo lộng lẫy, thân kiếm có hai chữ “Phu Quân” cực kỳ bắt mắt.
ONG ONG ONG ONG…
Lạc Hồng Kiếm trên lưng Lạc Nam rung động kịch liệt, muốn xua đuổi thanh kiếm dám tiếp cận baba của mình.
“Yên tâm đi, baba sẽ không thu nhận nó.” Lạc Nam truyền âm đáp lại, trấn an tiểu nữ nhi bảo bối.
XOẸT!
Thanh trường kiếm cũng mặc kệ Lạc Nam có chấp nhận mình hay không, nó cấp tốc bay lên, kéo theo Lạc Nam đang cầm chuôi kiếm lên thẳng trên đỉnh tháp.
KENG! KENG!
Vừa mới lên đến đỉnh, thanh kiếm trong tay Kiếm Uyên Nhi cũng phát sinh cộng hưởng, bay vọt lên không sóng vai cùng thanh kiếm vừa kéo theo Lạc Nam.
Lạc Nam trừng mắt nhìn, liền nhận ra hai thanh kiếm này rõ ràng là một cặp.
“Chúc mừng công tử, ngươi là người thắng lợi cuối cùng.” Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười ôn hòa:
“Được Phu Quân Kiếm chấp nhận, nó đã lựa chọn ngươi!”
Thị nữ Tiểu Hoa núp sau lưng tiểu thư lén lút nhìn trộm Lạc Nam, hiển nhiên sau một phen biểu hiện kinh điển của hắn, tiểu nha đầu đã không còn dám hống hách, ngỗ nghịch nữa.
“KENG, hoàn thành nhiệm vụ Tham Gia Kén Rể, nhận được một lần triệu hoán ngẫu nhiên Huyết Mạch hoặc Thể Chất có liên quan đến Kiếm Tu.”
Thanh âm thông báo của Hệ Thống vang trong đầu, Lạc Nam âm thầm hài lòng, liền đưa mắt đánh giá Kiếm Uyên Nhi.
Không thể không nói nữ nhân này linh lung yêu kiều, khí chất tuyệt hảo, là một mỹ nhân hiếm có.
Hắn nhếch miệng cười cười: “Uyên Nhi tiểu thư, tại hạ biết với tư sắc, thiên phú và bối cảnh của ngươi không cần thiết phải tổ chức kén rể, chuyện này chắc hẳn là có nội tình sâu xa nào đó bên trong.”
“Nếu ta đoán không lầm, xem ra là muốn chọn chủ cho thanh kiếm này phải không?” Lạc Nam chỉ tay vào Phu Quân Kiếm đang lơ lửng trước mặt mình.
“Công tử không thất vọng à?” Kiếm Uyên Nhi ngoài ý muốn xem lấy hắn.
Vốn nàng còn đang muốn lựa lời mở miệng, tìm cách giải thích cho hắn hiểu việc kén rể lần này chủ đích là để tìm kiếm chủ nhân của Phu Quân Kiếm chứ không phải thật sự cưới nàng, sợ rằng hắn sẽ thất vọng mất mát.
Kết quả hắn đã sớm đoán được, còn thẳng thắng đi vào chính đề.
Chẳng biết vì sao đến lượt Kiếm Uyên Nhi có chút hụt hẫng.
Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi Lạc Nam tự hào cười nói: “Tại hạ cũng đã là người có gia đình, các nàng đều là nữ nhân xuất chúng, vì sao ta phải thất vọng?”
Hắn vừa nói xong, tứ nữ Lạc Hà, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng đã có mặt trên đỉnh tháp, yên lặng đứng sau lưng hắn.
Kiếm Uyên Nhi nhìn mà giật mình, vừa rồi không quá lưu ý, hiện tại ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện bốn vị giai nhân này có tư sắc và khí chất không thua kém mình chút nào…
Ổn định nội tâm, Kiếm Uyên Nhi lúc này cũng gật đầu giải thích:
“Không lừa gạt công tử, mọi chuyện đích xác là có nguyên nhân.”
“Thế nhân đều biết Kiếm Tây Thành có một thanh Nương Tử Kiếm do tổ tiên đúc ra, thực lực cường đại nhưng lại kiêu ngạo vô cùng, xếp thứ 39 trên Ngạo Kiếm Bảng, từ trước đến nay chưa từng nhận ai làm chủ.”
“Uyên Nhi may mắn có chút thiên phú lại thêm hữu duyên, là người đầu tiên được Nương Tử Kiếm tán thành, từ đó thực lực lại càng tăng tiến.”
“Nhưng thế nhân ít ai biết rằng, tổ tiên của Kiếm Tây Thành không chỉ luyện ra một thanh Nương Tử Kiếm, mà còn một thanh kiếm khác chưa từng lộ diện trước ánh sáng mang tên Phu Quân Kiếm.”
“Nương Tử Kiếm và Phu Quân Kiếm ở trạng thái tách rời thì không quá mạnh mẽ, dù có xếp hạng cũng không được cao.”
“Nhưng nếu cả hai thanh kiếm đều đã nhận chủ, cùng nhau tu luyện, dung hợp thành một thanh Uyên Ương Kiếm, chiến lực lập tức tăng mạnh đến khó tin, đủ tư cách sánh ngang những danh kiếm nằm trong top 10 Ngạo Kiếm Bảng.”
“Mà Phu Quân Kiếm còn kiêu ngạo hơn cả Nương Tử Kiếm, hơn nữa Kiếm Tây Thành không muốn để bí mật về Phu Quân Kiếm và Uyên Ương Kiếm bại lộ, nên mới dùng cách kén rể để che mắt thế nhân.”
“Như vậy vừa có thể qua mặt đại đa số người ngấp nghé, vừa tuyển chọn được chủ nhân thích hợp cho Phu Quân Kiếm, nó đã đích thân giám sát toàn bộ quá trình khi trốn trong tú cầu.”
“Hiện tại xem ra cách làm của chúng ta là đúng, công tử đã thành công chinh phục Phu Quân Kiếm rồi.”
Lạc Nam và mấy nữ nghe xong chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không ngờ mục đích thật sự của Kiếm Tây Thành lại là như thế.
“Vì chọn chủ cho Phu Quân Kiếm, Uyên Nhi tiểu thư lại bằng lòng mang tiếng đã gả cho ta hay sao?” Hắn chép miệng hỏi, hành vi của nàng khác nào hy sinh danh tiết?
“Như vậy cũng tốt, mang tiếng lập gia đình từ nay về sau Uyên Nhi không còn bị vô số nam nhân làm phiền, cũng có thể tập trung vào kiếm đạo hơn.” Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười thản nhiên:
“Huống hồ để đạt được Uyên Ương Kiếm cũng là đáng giá.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, đi thẳng vào vấn đề: “Làm sao để giúp tiểu thư dung hợp hai thanh kiếm?”
“Chúng ta chỉ cần dùng Phu Quân Kiếm và Nương Tử Kiếm cùng nhau tu luyện Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp đến mức lô hỏa thuần thanh, hai thanh kiếm sẽ tự khắc dung hợp, bởi vì môn kiếm pháp này cũng là do tổ tiên Kiếm Tây Thành truyền lại, hy vọng sau đó công tử đừng truyền ra ngoài.” Kiếm Uyên Nhi áy náy nói:
“Mà đến lúc đó kiếm chỉ còn một thanh, thuộc về Uyên Nhi rồi…”
“Haha, ta đã có kiếm của chính mình.” Lạc Nam lắc lư Lạc Hồng Kiếm còn nằm trên vai mình, hắn cũng lười sở hữu thêm một thanh kiếm khác.
Bất quá hắn còn chưa hào phóng đến mức làm không công, liền cười tủm tỉm hỏi:
“Giúp tiểu thư nhiều như vậy, ta lại không có được mỹ nhân, vậy thì sẽ có được chỗ tốt nào khác?”
“Bảo khố của Kiếm Tây Thành, tùy công tử lựa chọn hai loại vật phẩm.” Kiếm Uyên Nhi ung dung đáp:
“Nhưng ngươi phải đáp ứng không được đem chuyện này truyền ra ngoài.”
“Hai loại quá ít.” Lạc Nam cười xấu xa, nắm tay mấy nữ Băng Lam Tịch nói:
“Tại hạ có bốn vị hồng nhan, nếu chỉ được chọn hai loại thì sao chia đủ?”
“Tham lam.” Thị nữ Tiểu Hoa âm thầm bĩu môi.
Kiếm Uyên Nhi vuốt nhẹ tóc mai nhìn mấy nữ Độc Cô Ngạo Tuyết, cuối cùng mở miệng tán thành:
“Tiểu nữ đồng ý, xem như là nhận lỗi với bốn tỷ tỷ vì đã làm mất thời gian của các vị.”
Bốn nữ nghe vậy mỉm cười, âm thầm tán thưởng vị tiểu thư này hiểu tri thức, lễ nghĩa, lòng dạ cũng hào phóng, sảng khoái.
“Ta còn muốn thêm một điều kiện.” Lạc Nam lại tiếp tục ép giá, nâng ngón tay đề nghị:
“Cũng vì bị tiểu thư lừa tham gia kén rể mà ta đã đắc tội rất nhiều thế lực ở Kiếm Châu, ta muốn được Kiếm Tây Thành bảo vệ nếu gặp cường địch tấn công.”
Kiếm Uyên Nhi hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của hắn cũng có lý, liền gật đầu đáp ứng:
“Kiếm Tây Thành sẽ ra tay khi công tử bị Thánh Đế Viên Mãn cường giả trở lên công kích.”
“Tốt!”
Lạc Nam sảng khoái đáp ứng.
Hắn cảm thấy nếu đụng Thánh Đế Hậu Kỳ trở xuống, mình và các thê tử có thể tự lo liệu.
Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, bước kế tiếp làm tìm cách vào phòng thành chủ…