Phần 228
Bảy ngày thấm thoát trôi, bóng dáng như tiên của Kiếm Uyên Nhi đã phiêu nhiên mà đến…
Khác những lần trước, bình thường Kiếm Uyên Nhi thường đến gặp Lạc Nam vào lúc bình minh ló dạng, nhưng hiện tại dưới ánh chiều tà, mặt trời dần lặn, hoàng hôn vàng rực một vùng trời, Kiếm Uyên Nhi tay áo bồng bềnh xuất hiện.
“Lạc công tử, không biết đã lĩnh ngộ xong thức thứ hai chưa?”
Đã sớm quen với sự yêu nghiệt của Lạc Nam, Kiếm Uyên Nhi liền đặt tiêu chuẩn của hắn khác biệt người bình thường như nàng, chỉ mới bảy ngày đã kỳ vọng hắn luyện đến tầng thứ hai của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp.
Quả nhiên Lạc Nam không để nàng thất vọng, hắn nhẹ gật đầu:
“Nguyên lý của thức thứ nhất và thứ hai khá giống nhau, cũng dễ dàng ngộ được.”
Thức thứ hai của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp chỉ khác biệt với thức thứ nhất một chữ.
Nếu thức thứ nhất là Kiếm Vực Nội Liễm, vậy thức thứ hai chính là Kiếm Thế Nội Liễu, đem Kiếm Thế triệt để dung hợp vào lưỡi kiếm một cách hoàn mỹ.
Lạc Nam nâng tay lên, Keng một tiếng, Phu Quân Kiếm đã rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Kiếm Thế cuồn cuộn tiến ra, sau đó toàn bộ biến mất giữa thiên địa.
Không phải Lạc Nam thu hồi Kiếm Thế, mà tất cả đã được nội liễm vào Phu Quân Kiếm.
Lúc này nếu Phu Quân Kiếm chém ra, tất cả thanh kiếm cùng cấp bậc đều có thể bị nó chém đứt.
“Tốt quá rồi…” Kiếm Uyên Nhi kinh hỉ nở nụ cười, hai mắt lóe sáng:
“Hai thức nhập môn công tử đã hoàn toàn thành thục, vậy hiện tại chúng ta đã có thể cùng nhau luyện kiếm rồi.”
“Ngay bây giờ à?” Lạc Nam có chút sững sờ, đêm rồi…
“Đương nhiên rồi!” Kiếm Uyên Nhi thản nhiên vuốt vuốt tóc, thì thào nói:
“Dưới ánh trăng chiếu rọi, chúng ta dễ dàng quan sát cảnh tượng diễn biến trên bia đá nhất, tu luyện sẽ hiệu quả hơn.”
“Tốt!” Lạc Nam gật đầu đồng ý, người ta là hoàng hoa khuê nữ còn không sợ, hắn sợ cái gì nha?
KENG!
Kiếm Uyên Nhi rút kiếm, Nương Tử Kiếm đã nhẹ nhàng ngân vang, thanh âm trong trẻo nhưng không kém phần kiêu ngạo.
Trong khoảnh khắc cả Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi toàn thân đều run lên, có một cảm giác cộng hưởng kỳ quái giữa hai thanh kiếm đang cầm trong tay.
Dường như thông qua Phu Quân Kiếm và Nương Tử Kiếm, hai người có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương, biết trong lòng người kia đang nghĩ gì.
“Thật thần kỳ, quả nhiên là song kiếm tương phối.” Lạc Nam nhịn không được cảm khái, mối quan hệ của hai thanh kiếm thật sự rất vi diệu.
“Lạc công tử, chúng ta đi!”
Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười thanh nhã, chân trần điểm nhẹ vào mặt nước, cùng Nương Tử Kiếm như khiêu vũ giữa không trung.
Lạc Nam nhìn động tác của nàng rất chậm, nhưng mỗi một kiếm quét ngang đều khiến không gian kiên cố xuất hiện gợn sóng, rõ ràng Kiếm Thế Nội Liễm mà nàng đang thi triển rất mạnh.
Kiếm Uyên Nhi liền bắt đầu múa kiếm, nàng triển khai Kiếm Thức thứ ba bên trong Kiếm Pháp.
Nàng cố gắng thả chậm động tác của mình nhất có thể để Lạc Nam theo kịp.
Cũng bắt đầu từ Kiếm Thức thứ ba này, đòi hỏi cả hai người và hai thanh kiếm cùng lúc triển khai mới có thể phát huy sức mạnh chân chính.
“Lưỡng Nghi Thức!”
Lạc Nam trầm thấp hô lên một tiếng, cũng bay vọt lên không trung, Phu Quân Kiếm rung động, dáng người cường tráng cao lớn nhưng không mất mỹ cảm, bay về phía sau Kiếm Uyên Nhi, một tay ôm nhẹ vòng eo của nàng, một tay huy động Phu Quân Kiếm về phía còn lại, trái ngược với phương hướng mà Nương Tử Kiếm đã vũ động.
Trong mắt Kiếm Uyên Nhi xuất hiện nét kinh ngạc, nàng cứ tưởng rằng mình phải lầm mẫu cho Lạc Nam quan sát một thời gian rồi hắn mới có thể theo sát.
Nào ngờ hắn vừa mới ra tay liền đã tinh chuẩn cực kỳ, có cảm giác như đã luyện môn Kiếm Pháp này rất lâu rồi vậy.
Kiếm Uyên Nhi hai mắt lóe lên, động tác càng nhanh hơn, Lưỡng Nghi Kiếm Thức hóa thành tầng tầng lớp lớp ảo ảnh linh hoạt, sắt bén.
VÙ VÙ VÙ…
Phu Quân Kiếm cũng không chịu thua kém, ở trong tay Lạc Nam trở nên uy mãnh tuyệt luân, chém ra những luồng kiếm khí hữu lực bao phủ thiên địa.
Hai trường phái khác biệt nhau, một nhẹ nhàng uyển chuyển, một mạnh mẽ cường thế… nhưng khi kết hợp cùng lại trở nên hoàn mỹ cực kỳ, luân phiên phụ trợ cho nhau.
Ở trạng thái này, đôi nam nữ phong tỏa mọi phương hướng, từng kiếm chém ra đều không để lộ một chút khe hở nào, địch nhân dù có hàng vạn cũng khó lòng tìm ra điểm yếu.
Nhập tâm vào kiếm, hư ảnh một đôi Uyên Ương lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng, nam nữ tựa sát vào nhau, song kiếm bay múa…
Khái niệm về thời gian không còn tồn tại…
Mãi đến khi bình minh hiện ra, ánh sáng chiếu rọi, bia đá không còn diễn hóa hư ảnh, Kiếm Uyên Nhi mới giật mình thu kiếm, trong đôi mắt đẹp tràn ngập tiếc nuối nhìn hắn cắn cắn môi:
“Trời đã sáng rồi, hẹn công tử khi màn đêm lại đến vậy…”
Lạc Nam nhìn nàng nở nụ cười, thần bí hỏi:
“Nếu ta có thể gọi trăng xuất hiện, hóa ngày thành đêm, tiểu thư có muốn lập tức tiếp tục?”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
“Lần trước công tử thi triển Bí Thuật khiến hoàng hôn buông xuống, chẳng lẽ còn thủ đoạn nào khác mang đến ánh trăng đêm sao?”
Kiếm Uyên Nhi mắt đẹp lóe lên từng tia mong đợi nhìn lấy hắn.
Lạc Nam nở nụ cười, Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Nhân Đạo mở ra.
Trong khoảnh khắc, Kiếm Uyên Nhi chỉ cảm thấy một cổ áp lực tác động lên thân thể và cả tinh thần, nàng dường như chỉ là một dân nữ tầm thường đang phải diện kiến bậc Đế Hoàng của nhân tộc.
“Quảng Hàn Thần Thông – Gọi Trăng!”
Lạc Nam trong lòng động ý niệm, thủ đoạn của Quảng Hàn Tộc được học từ Thường Nga đã được hắn triển khai.
Chỉ trong thoáng chốc, tại phạm vi ngàn dặm xung quanh hai người đã không còn sự tồn tại của mặt trời, thay vào đó là màn đêm buông xuống, ánh trăng nhô cao, nguyệt quang chiếu vào bia đá.
Các nét điêu khắc trên bia đá luân chuyển, diễn biến hư ảnh một đôi nam tử tiếp tục tu luyện Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp.
“Thật thần kỳ…” Kiếm Uyên Nhi rạng rở nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập thỏa mãn, chút tiếc nuối trong lòng quét sạch.
“Mời giai nhân…” Lạc Nam lịch sự khom lưng, đưa tay ra làm động tác mời như muốn mời đồng bạn khiêu vũ.
Kiếm Uyên Nhi cắn cắn môi thẹn thùng, bàn tay kiêu sa mềm mại đặt vào lòng bàn tay hắn, Nương Tử Kiếm đã hưng phấn ngân vang.
Cứ như thế… đôi nam nữ lại cùng nhau luyện kiếm dưới ánh trăng, mặt trời lại chưa từng xuất hiện ở vùng không gian này.