Phần 28
Áo choàng bạc, mặt nạ bạc lại một lần nữa bao trùm toàn thân, ba con mắt lóe lên giữa bóng đen huyền ảo.
Lạc Nam hiểu lý do mà đại tẩu lại đưa ra yêu cầu như vậy trong lần rèn luyện thứ hai này.
Thông thường muốn thu phục bất kỳ yêu thú nào cũng đòi hỏi ngươi phải có đủ thực lực đánh bại nó, khiến cho nó tâm phục khẩu phục.
Mà yêu thú đa phần đều là giống loài ngoan cường, thà chết chứ không khuất phục, vì vậy việc thu phục một yêu thú so với giết chết nó và cướp yêu đan còn khó khăn hơn.
Mà những yêu thú còn sơ sinh chưa đủ khả năng phản kháng thì thường có yêu thú trưởng bối thực lực mạnh mẽ canh giữ, muốn bắt con non của chúng nó kết cục là không chết không thôi.
Do đó yêu cầu lần này tưởng như đơn giản nhưng lại khó khăn hơn rất nhiều, đại tẩu có ý đồ rõ ràng, nàng muốn huấn luyện hắn một cách bài bản.
Đáng tiếc Ninh Huyền Tâm không hề biết rằng Lạc Nam đang cười thầm, hắn đâu rảnh rỗi mà đi thu phục đám yêu thú trong Mê Linh Sâm Lâm?
Bạch Tố Mai, Tiểu Sư, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên, Long Khuynh Thành, U Cơ, Phượng Nghi, Phượng Tịch Y, Phượng Cửu Huyền, Côn Minh Nguyệt, Hồn Mỹ Hoa… các thê tử của hắn bởi vì chưa thể hóa hình nhân loại mà phải ở trong Linh Giới Châu, hiện tại chọn ra một người xuất hiện cũng là Thần Thú biến dị cường đại, sao phải đi thu đám Yêu Thú cấp thấp làm gì?
Nghĩ đến đây hắn liền tiếp tục cuộc đi săn, mục tiêu là Thánh Vương cấp cường giả.
Vẫn là Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai tốc biến liên tục, Lạc Nam không dám sử dụng Long Thần Du Thiên một cách bừa bãi khi chưa mở ra Tử Giới.
Không nói chân của hắn vẫn còn chưa gánh nổi áp lực mà Long Thần Du Thiên mang đến trong thời gian dài, chỉ riêng việc uy thế Nghịch Long xuất hiện khi dùng thân pháp này đã là một sự công khai khiêu chiến với tất cả cường giả Yêu Tộc bên trong Mê Linh Sâm Lâm rồi.
Hơn nữa Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ càng thích hợp hơn trong hoàn cảnh này, sắp rơi vào lãnh thổ của cường giả Yêu Tộc cường đại thì Lạc Nam lại trực tiếp Tốc Biến bỏ qua, tránh xảy ra xung đột không cần thiết, những cường giả Yêu Tộc có lãnh thổ quá lớn mà Tốc Biến không thể qua khỏi thì sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời.
Quan trọng nhất chính là con mắt hoàng kim vô hỉ vô bi giữa trán của Lạc Nam.
Phật Nhãn có thể nhìn thấu và cảm nhận được tâm tính tiêu cực của vạn vật trong thiên hạ, nên cứ mỗi khi mơ hồ cảm nhận được có vị Yêu Tộc cường giả nào đó chú ý đến mình và phát sinh địch ý, Lạc Nam lại chịu khó đi đường vòng để không chạm mặt với hắn.
Cứ như vậy Lạc Nam hành tẩu trong Mê Linh Sâm Lâm một cách vô cùng chuyên nghiệp… nơi được xưng là hiểm địa lại không thể gây trở ngại cho hắn, thân ảnh màu bạc vẫn ung dung hòa cùng màn đêm tĩnh lặng.
KENG… ẦM… ĐÙNG…
Bất quá lúc này lại có thứ hấp dẫn sự chú ý của Lạc Nam.
Hắn còn chưa kịp đụng mặt tên thuộc hạ Thánh Vương nào thì nơi xa đã truyền đến âm thanh chiến đấu cực kỳ khốc liệt.
Dư ba cuộc chiến quét ngang một phạm vi rộng lớn, dữ dội đến mức xé tan lớp sương mù mờ ảo quỷ dị của Mê Linh Sâm Lâm.
“Chẳng lẽ là Hận bị Thánh Hoàng phát hiện?” Sắc mặt Lạc Nam nghiêm nghị.
Hy hữu lắm mới có cơ hội thu phục một tên Thánh Hoàng làm thuộc hạ, sau này có rất nhiều giá trị để sử dụng, hắn làm sao để Hận xảy ra chuyện được?
Điều động Ngân Ảnh Áo Choàng thu liễm khí tức đến cực hạn, bên ngoài trùm thêm một tầng Hóa Thân Hắc Ám, cảm thấy vẫn chưa an toàn, Xích Nha Hắc Ám với ba con mắt trên đầu bay ra, trợ giúp chủ nhân của nó dò xét.
Từng đường đi nước bước hắn đều hành động vô cùng cẩn thận, chẳng những che đậy tung tích của chính mình, mà ngay cả quan sát cuộc chiến cũng để Xích Nha Hắc Ám đi làm, bản thân giữ khoảng cách với chiến trường càng xa càng tốt.
Xích Nha Hắc Ám len lỏi trong lớp sương mù dày đặc, nhẹ nhàng không một tiếng động tiếp cận hiện trường, đem hình ảnh và âm thanh truyền về cho Lạc Nam.
Đập vào tầm quan sát của hắn là một cuộc chiến đấu kinh thiên động địa, mỗi lần song phương ra tay đều khiến không gian xung quanh băng liệt.
Có thể khiến không gian ở Nguyên Giới vỡ nát khi chiến đấu, chỉ có Thánh Hoàng trở lên mới làm được điều đó.
“Lại là người quen cũ?” Ánh mắt Lạc Nam trở nên quái lạ, hứng thú bừng bừng xem kịch vui.
Chỉ thấy có hai lão già diện mạo giống y như đúc đang liên thủ kịch đấu với một nam tử trung niên khoác chiến giáp, ở phía xa xa là một tên thanh niên ăn mặc cao quý đang nghiêm trọng quan sát chiến cuộc.
Lạc Nam nhận biết hai trong số bốn kẻ này.
Nam tử trung niên khoác chiến giáp trên người không phải ai xa lạ, chính là chó săn của Càn Nguyên Thái Tử mang tên Càn Liệt, là cường giả mạnh nhất trong ba tên Thánh Hoàng đang săn lùng Hận, tu vi của Càn Liệt chính là Thánh Hoàng Hậu Kỳ.
Cách đây không lâu Càn Liệt theo sau Càn Nguyên còn dám tỏ thái độ địch ý với Lạc Nam bên trong Thiên Cơ Lâu, chỉ đáng tiếc tên này được Càn Nguyên ngăn cản nên không động thủ.
Mà tên thanh niên ăn mặc cao quý đứng quan chiến ở phía xa lại là Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc – Thiên Bằng, tên khốn kiếp lần trước từng ỷ vào một hộ pháp cấp Thánh Tôn mà xém chút thành công bắt giữ tỷ tỷ Lạc Sương của hắn.
Về phần hai lão già có diện mạo giống y như đúc kia thì Lạc Nam không nhận ra, tuy nhiên không khó để biết hai lão già này là huynh đệ song sinh, liên thủ cực kỳ ăn ý, cả hai đều là Thánh Hoàng Trung Kỳ nhưng kết hợp lại không hề rơi vào thế hạ phong khi đối thủ là Càn Liệt.
Hai lão già này rõ ràng là thuộc hạ của Thiên Bằng, đang cố gắng đẩy lùi Càn Liệt để Thiên Bằng không bị ảnh hưởng.
Với mâu thuẫn giữa Càn Quân Đế Quốc và Thiên Phong Đế Quốc, vô tình đụng mặt nhau rồi phát sinh đại chiến không phải chuyện gì khó hiểu.
Nghĩ đến Thiên Bằng ra ngoài hành sự có hai vị Thánh Hoàng Trung Kỳ hộ tống, Càn Nguyên lại có một đám thuộc hạ cấp Thánh Hoàng để sai khiến mà Lạc Nam âm thầm bĩu môi.
Vì sao ta chỉ có một đại tẩu cấp Thánh Tôn, nàng còn để ta tự sinh tự diệt?
So với mấy người các ngươi, ta thật không xứng là con ông cháu cha.
Mà lúc này thế công của Càn Liệt bộc phát cực kỳ dữ dội, cao giọng gầm thét:
“Hắc Lang Trảm!”
HÚ…
Một tiếng sói tru xé nát thương khung, chỉ thấy hắn điều động đến 80 tầng Chiến Vực ngưng kết thành Chiến Thế, thanh Hắc Lang Kiếm trong tay được bao trùm bởi Hắc Ám Thánh Hoàng Lực bá đạo tột cùng, hư ảnh một con sói đen với đôi mắt đỏ ngầu hòa vào thân kiếm, hung hăng hướng về phía Thiên Bằng trảm xuống.
Càn Liệt không thèm công kích hai lão già, ngược lại chủ động tìm kiếm thân ảnh của Thiên Bằng xuất thủ.
Bởi hắn biết rằng hai lão già chắc chắn sẽ không để Thiên Bằng gặp nạn, cố gắng chống cự lại thế công của hắn thay vì dùng thân pháp né tránh.
Càn Liệt cực kỳ khôn ngoan, biết lợi dụng nhược điểm của đối thủ.
Quả nhiên đúng là như thế, hai lão già chỉ có thể xuất hiện trước người của Thiên Bằng, cắn răng thi triển vũ kỹ:
“Song Sinh Thánh Chưởng!”
Chỉ thấy tay phải của người này ấn chặt vào tay trái của người kia, Thánh Hoàng Lực trong cơ thể bọn chúng luân chuyển đan xen hòa nhập làm một, sức mạnh đánh ra tăng lên gấp mấy lần vượt xa đẳng cấp thông thường, đồng loạt tung ra một chưởng.
OÀNH!
Lại là một vụ nổ lớn, Hắc Lang Trảm bị Song Sinh Thánh Chưởng thành công phá giải, hai loại công kích mạnh mẽ đồng quy vu tận giữa không trung.
Tuy nhiên sắc mặt của hai lão già lại trắng nhợt đi thêm một chút, thân thể cả hai bị đẩy lùi, bàn tay run rẩy lẩy bẩy.
Hiển nhiên dù có biện pháp liên thủ chặt chẽ cùng nhau, hai lão Thánh Hoàng Trung Kỳ cũng cực kỳ khó khăn khi phải chống lại một Thánh Hoàng Hậu Kỳ như Càn Liệt.
“Hahaha, để xem các ngươi còn ngoan cố đến mức nào?” Càn Liệt ngạo nghễ cười to, nâng Hắc Lang Kiếm trong tay, liếm liếm miệng:
“Thu hoạch ngoài ý muốn a, bắt giữ Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc là thành tựu đáng để kiêu ngạo!”