Phần 30
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Thiên Bằng vừa chạy vừa mở miệng mắng chửi, đường đường là Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc, đệ đệ của Thiên Phong Thánh Đế, hắn đã hai lần phải chạy trốn như chó nhà có tang bên trong Mê Linh Sâm Lâm.
Điều này đối với một kẻ tự cao tự đại như hắn chẳng khác nào sỉ nhục.
Dù trong lòng cực kỳ phẫn nộ, Thiên Bằng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo và lý trí để hành tẩu trong Mê Linh Sâm Lâm này.
Khi đi vào hắn có hai vị Trưởng Lão cấp Thành Hoàng bảo vệ nên không có gì phải sợ, hiện tại phải hành tẩu một mình, Thiên Bằng cẩn thận từng bước chân.
Hắn dùng một tấm Phù Chú cao cấp bao phủ toàn thân che đậy hành tung, lại khoác vào một tấm áo choàng có khả năng bảo vệ cơ thể.
Chỉ là chưa di chuyển được bao lâu, Thiên Bằng liền cảm giác được xung quanh chính mình có vài bóng đen âm thầm truy đuổi.
“Lũ chó săn…” Sắc mặt Thiên Bằng lạnh lẽo.
Rõ ràng đám thuộc hạ Thánh Vương của Càn Nguyên đến rồi.
Bất quá đừng thấy Thiên Bằng là con ông cháu cha mà xem thường, hắn cũng nổi danh là thiên tài của Thiên Phong Đế Quốc, ở trong cùng cấp cực kỳ tự tin.
Không thèm bỏ chạy nữa, Thiên Bằng dừng chân quay người, kiêu ngạo đến cực điểm lên tiếng:
“Đám chó săn mau cút ra đây, muốn động vào bổn Vương các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Không gian xung quanh vắng lặng không ai lên tiếng hồi đáp.
XOẸT XOẸT.
Nhưng trong cùng thời điểm, bốn bóng đen đến từ bốn phương hướng như bốn mũi tên sắt bén cùng lúc lao thẳng về Thiên Bằng, sát cơ bạo phát mãnh liệt.
“Thì ra là bốn con chuột nhắt, chết cho bổn Vương!”
Thiên Bằng không hề sợ hãi, ngược lại cất tiếng cười dài:
“Bát Thủ Thiên Công!”
Sau lưng của hắn mọc ra tám cánh tay lớn, kết hợp với đôi tay của hắn là tổng cộng mười cánh tay.
Đối mặt bốn vị Thánh Vương tập kích, mười cánh tay như tàn ảnh bay múa, ngưng kết thành mười loại Ngũ Tinh Thánh Kỹ mạnh mẽ hung hăng oanh tạc.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Đứng trước mười loại Vũ Kỹ hùng mạnh bộc phát cùng lúc, bốn vị sát thủ cấp Thánh Vương bị đánh bật trở ra, không thể động vào Thiên Bằng dù chỉ một chút.
“Cho các ngươi cơ hội quỳ xuống nhận sai, bằng không bổn Vương đồ sát sạch sẽ!” Thiên Bằng ngạo nghễ buông lời uy hiếp.
Thân phận và bối cảnh cao quý được thể hiện rõ ràng, trong mười cánh tay lần lượt xuất hiện mười thanh Liệt Không Đao giống y như đúc, mỗi một thanh Liệt Không Đao đều là Ngũ Tinh Thánh Khí, khi liên hợp lại uy lực sánh ngang Thất Tinh.
30 tầng Đao Vực bùng nổ, thập đại Liệt Không Đao lóe lên hàn mang dữ dội, nhiệt độ xung quanh cấp tốc hạ xuống, lưỡi đao bao phủ Thánh Vương Băng Lực.
Hiển nhiên Thiên Bằng là một vị Đao Tu tinh thông Băng hệ thuộc tính.
Đao khí đầy trời, không gian xung quanh cấp tốc kết băng, Thiên Bằng cực kỳ ngạo nghễ.
Bốn vị Thánh Vương sát thủ sinh lòng e dè, sự uy hiếp đến từ thập đại Liệt Không Đao quá mức đáng sợ, mỗi một nhát chém đều có thể xuyên qua không gian, đóng băng cơ thể.
Bọn hắn liền chuyển sang vừa đánh vừa thủ, chiến thuật câu kéo thời gian để chờ thêm đồng bọn.
Lần này có đến tám vị Thánh Vương được Càn Nguyên điều động trong Mê Linh Sâm Lâm, bốn vị kia vẫn đang trên đường chạy đến.
“Muốn kéo dài thời gian để đám chó khác chạy đến? Bổn Vương không rảnh chơi với các ngươi!” Thiên Bằng cười lạnh lùng, bất chợt từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một mô hình Chiến Đài.
Hắn ném Chiến Đài lên không, phạm vi Chiến Đài cấp tốc biến lớn bao trùm chiến trường, rơi xuống mặt đất.
Thoáng chốc tất cả những sinh vật trong vùng bị ảnh hưởng đều xuất hiện trên Chiến Đài, không thể trốn chạy hay ẩn nấp.
“Đây chính là Sinh Tử Chiến Đài, tất cả người rơi vào đều phải chiến đấu đến chết, chỉ còn một người sống được rời khỏi!” Thiên Bằng lớn tiếng cười:
“Để xem bốn người các ngươi…”
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Thiên Bằng thoáng chốc cứng ngắc.
Bởi vì ngoài bốn tên Thánh Vương sát thủ, lại có thêm một kẻ khác vô tình bị Sinh Tử Chiến Đài tác động rơi vào.
Áo choàng bạc, mặt nạ bạc để lộ ba con mắt quỷ dĩ giữa màn đêm.
“Tam Nhãn… Tam Nhãn Thánh… Thánh Đế…” Thiên Bằng lắp ba lắp bắp, trợn mắt há hốc mồm, một cảm giác lạnh lẽo còn hơn cả Thánh Vương Băng Lực của mình bao trùm khắp toàn thân.
Lạc Nam nhún nhún vai, Bá Đỉnh xoay tròn trong lòng bàn tay.
Hắn đang định chờ Thiên Bằng và mấy tên Thánh Vương chó cắn chó rồi mới nhảy ra hưởng lợi, nào ngờ cũng bị Sinh Tử Chiến Đài của Thiên Bằng hút vào.
“ỰC…”
Bốn vị Thánh Vương sát thủ nghe thấy cách xưng hô của Thiên Bằng đối với Lạc Nam cũng nuốt nước miếng một ngụm khô khốc.
“Thánh Đế? Nói đùa sao?”
Sắc mặt Thiên Bằng so với khóc còn khó coi hơn, tay chân lạnh lẽo, trong lòng hối hận đến lộn tùng phèo.
Trời ạ, hắn lại đem một vị Thánh Đế thu vào Sinh Tử Chiến Đài.
Chỉ có người sống duy nhất mới được quyền rời đi.
Vậy… hắn phải tử chiến với Tam Nhãn Thánh Đế?
Thiên Bằng tè cả ra quần, quỳ rạp xuống đất hướng Lạc Nam quỳ bái:
“Tam Nhãn tiền bối, ngươi là Thánh Đế cường giả, chắc hẳn có thể tự mình thoát khỏi Sinh Tử Chiến Đài, đừng làm khó hậu bối như ta…”
Lạc Nam nghe vậy liền nở nụ cười, thản nhiên ứng tiếng:
“Một cái Chiến Đài nho nhỏ đương nhiên không thể làm khó bổn Đế, bất quá bổn Đế đang cảm thấy nơi này đáng giá chơi đùa, sao có thể dễ dàng rời đi?”
Mấy người nghe xong mà linh hồn như muốn nổ tung.
Bốn tên Thánh Vương sát thủ hận ý nghiến răng nhìn chằm chằm Thiên Bằng, Pháp Bảo chó má của ngươi vậy mà đắc tội với Thánh Đế cường giả.
Mà lúc này Lạc Nam lại ra vẻ cao nhân nghịch ngợm chắp tay lên tiếng:
“Đám các ngươi tử chiến đi, kẻ nào sống sót bổn Đế sẽ thưởng cho một kiện Bát Tinh Thánh Bảo!”